Phong Khí Quan Trường

Chương 280: Quan lộ thênh thang




Mấy ngày tiếp theo, Triệu Đông, Phan Thành và Chu Tri Bạch sang Anh để khảo sát hai dây chuyền của tập đoàn Tây Vưu Minh Tư trước. Thẩm Hoài còn ở lại trong nước, tuy không trực tiếp tham dự, nhưng vẫn luôn quan chú tiến triển dự án đàm phán với Fuji.

Giới tuyến của Fuji không hề khó thăm dò.

Không chỉ bản thân Trường Sơn Tín Phu cực lực muốn tiêu trừ ảnh hưởng vụ hất trà, không muốn bởi thế mà phải gánh trách nhiệm khi đàm phán thất bại. Ngay cả cao tầng trong Fuji cũng không muốn vụ việc lan ra, để người trong ngành, nhất là ở nội địa biết chuyện.

Bị người trong ngành cười nhạo là một phương diện, một phương diện khác là tiến trình mở rộng đầu tư ra nước ngoài của Fuji đã quá lạc hậu rồi. Hiện tại chính đang bức thiết tiến hành sát nhập, nếu để vụ việc bung bét ra, không nghi ngờ sẽ bộc lộ ra nhược điểm chết người này.

Dưới yêu cầu kiên quyết của Đông Hoa, cuối cùng Tiếu Điền Hùng Nhất đã bị Fuji triệu hồi về nước vì lý do sức khỏe, đổi sang một tay trợ lý mới, hiệp trợ Trường Sơn Tín Phu tiến hành đàm phán tiếp… Những động tác ấy càng chứng thực suy đoán của Thẩm Hoài trước đây.

Sau mười ngày của vòng đàm phán thứ nhất, Trường Sơn Tín Phu mang theo phương án hùn vốn sơ bộ rời Đông Hoa về nước, tiếp theo còn tùy vào mức độ chuẩn bị của các bên, đến vòng đàm phán thứ hai mới đi vào thực chất.

Theo phương án sơ bộ, địa chỉ của công ty hùn vốn sẽ đặt ở địa khu ven sông thuộc Mai Khê, Mai thép lấy bốn trăm mẫu đất và đảm bảo cung ứng dịch vụ công nghiệp như điện, nước, vận tải làm điều kiện hùn vốn, tiếp theo bên này vẫn phải hoàn thành nốt các hạng mục cơ sở hạ tầng đang thi công dang dở.

Thị thép thì vay 120 triệu từ liên quỹ tín dụng Đông Hoa, ngân hàng thương nghiệp để rót vốn vào công ty; riêng Fuji trực tiếp đổ vào 24 triệu USD.

Mai thép, thị thép và Fuji lần lượt chiếm cổ phần là 15%; 35% và 50%.

Công ty mới sẽ do Mai thép, thị thép phụ trách cung cấp nhân viên kỹ thuật cơ sở và công nhân có tay nghề. Dây chuyền thiết bị và toàn bộ kỹ thuật thì nhập từ Fuji.

Nhân viên quản lý cấp cao sẽ do cả ba nhà đồng thời phái ra.

Do dây chuyền thép tấm nhập về lần này cần đầu tư vào thiết bị rất lớn, không phải hạng mục đầu tư thấp như thép vân ốc có thể so, đồng thời theo hợp đồng là nhập nguyên hệ thống từ Fuji nên giá cả thiết bị không hề nhỏ.

Tuy nguồn điện, nước và các dịch vụ công nghiệp sẽ do Mai thép phụ trách giải quyết, có thể tiết kiệm được một bộ phận đầu như, nhưng mức đầu tư vào dự án vẫn rất khó khống chế dưới 500 triệu.

Trừ số tiền trực tiếp đổ vào từ thị thép và Fuji, công ty mới ước chừng còn cần 30 triệu USD nữa mới đủ. Phần tiền này sẽ do Fuji thỏa thuận vay từ hệ thống ngân hàng trong nước.

Điều kiện thế này suy cho cùng không thể nói là ai có lợi nhiều hơn được.

Tuy Fuji là bên cung cấp chủ yếu lượng tiền, nhưng đem so với gần một nửa số tiền đầu tư đều là để nhập lại dây chuyền thiết bị, kỹ thuật của bên họ, hơn nữa Fuji còn chiếm một nửa cổ phần trong công ty để hoàn thiện một phần thiếu sót trong đầu tư ra nước ngoài.

Đồng thời, tương lai công ty hùn vốn cần thu mua phế thép cũng sẽ do tổng giám đốc mà bên Nhật đưa ra nắm giữ, chủ yếu thu mua từ thị trường bên đó; Vì thế Fuji còn tự bỏ vốn thành lập thêm một nhà cung ứng nguyên liệu ở Đông Hoa.

Đối với Mai thép, thị thép cũng không thể nói là có chỗ nào không công bằng. Mai thép và thị thép đều thiếu hụt lượng tiền để tự làm dự án, muốn tham gia hạng mục lớn thế này, tất phải làm ra một số nhượng bộ nhất định. Với điều kiện trước mắt, nhượng bộ này hoàn toàn nằm trong giới hạn công bình, chấp nhận được.

Mai thép cầm ra 400 mẫu đất, còn phải đầu tư hoàn thiện hệ thống cơ sở hạ tầng; nhưng sau khi công ty hùn vốn đi vào hoạt động, dịch vụ mà Mai thép cung cấp tất nhiên cũng thu được phí, giành được lợi ích tương đối.

Thị thép vốn không có tư cách tham gia dự án lần này, nhưng dưới sự ủng hộ của thị chính phủ, mới giành được khoản vay ưu đãi của hệ thống tín dụng tài chính để góp một chân. Hành động này, trừ gia tăng thêm gánh nặng trái vụ trên vai thị thép, thực tế không phải đóng một phần tiền, thậm chí còn giành được địa vị cao hơn cả Mai thép trong dự án. Tất nhiên là bọn họ không có gì để phàn nàn.

Đối với Đông Hoa, một dự án thu về 50-60 triệu USD FDI, thành tích ấy đủ để tự ngạo rồi.

Dự án và các hạng mục vệ tinh sẽ giải quyết 2000-3000 lao động cho địa phương, sau khi đi vào hoạt động cũng tạo thêm nguồn thu lớn cho chính phủ, nếu thị thép có thể giành được lợi nhuận từ dự án, tình hình kinh doanh khốn khó của bản thân sẽ được hoãn giải… Với phương án sơ bộ như thế, dù phải làm ra chút nhượng bộ cũng là tất yếu.

Sau khi đám Trường Sơn Tín Phu rời Đông Hoa liền trực tiếp về nước luôn, có thể nhìn ra Fuji không có nhiều lựa chọn ở TQ. Đến đây, sang ngày kế, thị ủy liền bắt đầu chính thức thành lập tiểu ban chuẩn bị công tác cho dự án.

Đàm Khải Bình chỉ thị Lương Tiểu Lâm tự thân đảm nhiệm tổ trưởng, Cố Đồng đại biểu thị thép, Thẩm Hoài đại biểu Mai thép đảm nhiệm phó tổ trưởng; Chu Minh giữ chức chủ nhiệm văn phòng; từ Mai thép, thị thép điều rút thêm nhân viên, phụ trách liên lạc và tổ chức bước đàm phán tiếp theo.

Đối với Chu Minh, hiển nhiên thời gian qua đúng là xuân phong đắc ý chí cực.

Nhìn qua quy mô công ty hùn vốn không bằng thị thép, nhưng địa vị khởi điểm cao, tổng quy mô sau khi đi vào hoạt động sẽ hơn 600 triệu, không chỉ lớn hơn Mai thép, chất lượng cũng cao hơn thị thép mấy đẳng cấp.

Đồng thời công ty hùn vốn là hạng mục đầu tư FDI được tỉnh chính phủ và phủ thị chính đặc biệt quan tâm; Chu Minh có thể đại biểu Mai thép, thị thép giữ ghế tổng giám đốc phía TQ trong đó, liền không khác gì một ngôi sao quang mang rực rỡ thăng lên trên bầu trời chính trị Đông Hoa.

Bốn tháng trước, Chu Minh còn vì mất đi cơ hội làm trấn trưởng Hạc Đường mà căm thù, oán hận. Nhưng năm đổi tháng dời, nhìn ra hiện tại, có mấy chính chức đảng chính hương trấn ở Đông Hoa có thể đạt tới địa vị trọng yếu như hắn?

Đối với dự án hùn vốn, Thẩm Hoài không bỏ ra một đồng, nhưng thái độ với dự án của Cố Đồng rất tích cực, từ thị thép điều sang ba chiếc xe lẫn tài xế cho lãnh đạo tiểu ban sử dụng; thị ủy cũng phát xuống một 1 triệu làm quỹ cho tiểu ban hoạt động.

Trước đêm Thẩm Hoài xuất ngoại, lại bị gọi lên thị ủy tham gia một cuộc họp thảo luận.

Lần hội nghị này chủ yếu là giải quyết vấn đề khoản vay mà thị thép sắp gánh vác, triệu tập các tổ chức tín dụng tài chính đến để trao đổi ý kiến.

Tuy không liên quan gì tới Mai thép, nhưng Thẩm Hoài là lãnh đạo trong tiểu ban, có muốn lười biếng cũng không được.

Trong phương án sơ bộ, thị thép phải phụ trách đầu tư 120 triệu, bọn họ không đào ra được khoản tiền này, chỉ còn nước đi vay.

Hiện tại tất cả lượng tiền còn tồn trong các tổ chức tín dụng ở Đông Hoa đến tháng mười hai chỉ khoảng 2700-2800 triệu. Lượng cho vay và lượng tiền tồn khoản có liên hệ trực tiếp đến nhau. Chiếu theo tình hình tăng trưởng kinh tế của Đông Hoa, sang năm tổng lượng cho vay chỉ khoảng 500-600 triệu.

Nến sang năm cho thị thép vay 120 triệu, tổng lượng cho vay đã bay mất gần 20%.

Nếu thị thép uy tín cao, đủ năng lực trả nợ, các nhà ngân hàng dù phải gom góp từ nhiều nguồn cũng có thể gom ra đủ số để cho vay.

Nhưng mà quan trọng là ai cũng không dốt, giờ đồng ý cho thị thép vay; chưa nói không có lợi ích gì đáng kể, lấy nghiệp vụ nát như tương và tình hình lợi nhuận bết bát bây giờ, một khi dự án ra vấn đề, bọn họ lấy gì để bảo đảm trả được nợ, trả được tiền lãi?

Cho dù bị bách dưới áp lực của phủ thị chính, phải biểu thị ủng hộ dự án hùn vốn; nhưng các ngân hàng đều muốn rụt nhỏ tỷ lệ mà mình phải gánh vác

Nếu thị thép không thể vay đủ tiền, không cách nào hoàn thành nghĩa vụ, trọn cả dự án liền không có cơ sở để làm tiếp. Vì để nhanh đi vào đàm phán giai đoạn hai, thị ủy cũng phải thúc ép thêm công tác cho vay.

Thẩm Hoài ngồi xe Tôn Á Lâm đến phủ thị chính, đỗ ở trước cổng, khoan thai đi xuống.

Tôn Á Lâm xuống sau, nhìn Chu Minh đi một chiếc Buick đỗ ngay đằng sau, chạy lại bên người Thẩm Hoài, nói: “Xem ra hắn còn có thể nhảy nhót thêm một thời gian nữa…”

“… kệ hắn.” Thẩm Hoài nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.

Người phụ trách ngân hàng công thương, ngân hàng TQ thấy Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm vào phòng hội nghị, liền chạy lại trách: “Dự án hùn vốn này sao Mai thép các cậu không chịu trách nhiệm xuất của? Nếu Mai thép cần khoản tiền này thì dễ nói rồi. Cho dù sang năm lượng tiền tồn trong chi nhánh chúng tôi có hạn, nhưng vẫn có thể lên chi nhánh tỉnh tranh thủ a; nào khổ phải ba lần bảy lượt chịu thị ủy giày vò thế này?”

Cố Đồng, Chu Minh đi vào phòng họp ngay sau, nghe nói thế, sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng chỉ có thể gượng cười làm vui… Trừ quỹ tín dụng chịu sự khống chế trực tiếp từ thị ủy, những tổ chức tín dụng khác như ngân hàng công thương, ngân hàng TQ tuy bình thời phải chiếu cố mặt mũi cho chính phủ địa phương, nhưng rốt cuộc không phải là người cùng lối với bọn họ.

Bất luận là hút tiền cất trữ, phóng ra cho vay hay cung cấp dịch vụ tài chính khác, đối tượng bọn hắn cần tranh thủ là khách hàng vip như Mai thép, với lợi nhuận mỗi tháng lên tới 7-8 triệu; chứ không phải loại khách chỉ làm tăng thêm tỷ lệ nợ xấu cho ngân hàng như thị thép.

Một mặt, bọn hắn tin tưởng nếu Mai thép chủ đạo dự án, xác suất để nó thành công là đáng mong đợi; Một mặt khác, cho dù dự án thất lợi, năng lực đền trả trái vụ của Mai thép cũng hoàn toàn đáng tin, hơn hẳn phía thị thép.

Thẩm Hoài cười khổ: “Gần đây Mai thép phải bắt tay vào một hạng mục khác, quy mô cũng không nhỏ hơn dự án hợp tác với Fuji bao nhiêu; đến lúc đó còn cần các vị giúp đỡ chiếu cố nhiều… Hiện tại tạm thời Mai thép không có năng lực dốc sức thêm cho dự án hùn vốn này, gánh nặng đó chỉ có thể giao cho thị thép tới gánh vác.”

“Dự án gì thế, quy mô bao nhiêu, cần vay nhiều ít tiền?”

“Cậu phải cung cấp chút thông tin trước cho chúng tôi nhé, đừng để bên này trở tay không kịp.”

“Lần này cậu không thể để ngân hàng thương nghiệp ăn một mình được; chúng ta cũng còn tiền để cho vay. Tuy nguồn tiền hơi túng, nhưng nếu Mai thép cần, bọn tôi vẫn giúp được.”

Vừa nghe Mai thép bắt tay vào dự án lớn, người phụ trách các ngân hàng ở Đông Hoa đều vây qua nghe ngóng tin tức, quên mất lần này bọn hắn được gọi đến thị ủy là vì tham gia trao đổi, giải quyết khoản vay cho thị thép.

Hùng Văn Bân bồi cùng Đàm Khải Bình tới tham dự hội nghị, nhìn thấy màn này, lại nhìn sắc mặt khó coi của Chu Minh, Cố Đồng đứng một bên, trong lòng thầm than: Không biết liệu Chu Minh có thể nhìn ra chênh lệch giữa người với ta từ cảnh tượng trước mặt không nữa.

Đàm Khải Bình và Lương Tiểu Lâm đứng trước cửa phòng họp, thấy cảnh kia, sắc mặt cũng trầm xuống, nhưng lại không tiện nói gì.