Phong Khí Quan Trường

Chương 21: Ai làm ngư ông đắc lợi?




Xe chuyển bánh, Đàm Khải Bình vẫy tay cáo biệt Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà qua cửa kính, rồi quay sang nói với Thẩm Hoài:

“Trưa hôm nay trên tỉnh gọi điện cho tôi, hỏi về vấn đề điều chỉnh công tác ở Đông Hoa…”

“Hả!” Câu nói của Đàm Khải Bình khiến Thẩm Hoài vừa kinh vừa hỷ, hắn căn bản không ngờ đến người được lợi lại là Đàm Khải Bình, vội cúi người nói: “Vậy cháu phải chúc mừng Đàm thúc thúc trước…”

Đàm Khải Bình chỉ là phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, trong tỉnh thảo luận về phân công công tác ở Đông Hoa căn bản không cần thương lượng với hắn, trừ phi muốn trực tiếp phái Đàm Khải Bình cài cắm xuống đây.

Còn về phân công cụ thể là gì, Thẩm Hoài cũng không cần phải hỏi nhiều. Đàm Khải Bình đến Đông Hoa chắc chắn là thay thế Ngô Hải Phong làm bí thư thị ủy. Ông ta vốn đã là ủy viên tỉnh ủy, thứ tự lại xếp trước Ngô Hải Phong, chỉ là chưa có cơ hội xuống địa phương nắm giữ thực quyền mà thôi.

Như vậy, chứng tỏ trong tỉnh có một số người nhìn vấn đề rất rõ ràng a; trước đó Thẩm Hoài còn lo sẽ tiện nghi cho Cao Thiên Hà cơ.

Điều này thuyết minh trong tỉnh phái Đàm Khải Bình tới Đông Hoa xử lý sự việc cũng đã suy xét tới việc này. Chẳng qua Đàm Khải Bình có thể giải quyết rắc rối gọn lẹ như vậy, phần nào đã xúc tiến tỉnh ủy nhanh chóng hạ quyết tâm.

Tâm lý nghĩ: Khó trách hai ngày trước Đàm Khải Bình còn lạnh nhạt với mình, hôm nay liền thân nhiệt trở lại, nguyên nhân là do mình lập được công lớn.

Đàm Khải Bình thấy Thẩm Hoài vừa nghe đã thấu, ngộ tính rất không sai, dùng ánh mắt tán thưởng gật gật đầu: “Tình huống ở Đông Hoa rất phức tạp, nói thật xử lý qua chuyện này rồi, đối với việc có đến Đông Hoa hay không tôi cũng khá là do dự” Lại cười cười nói tiếp: “Nhưng mà cậu kiên quyết lưu lại Đông Hoa, đối với tôi đây ngược lại là chuyện tốt, có hứng thú về làm thư ký cho tôi không?”

Thẩm Hoài nghĩ một lát rồi nói: “Chú Đàm, cháu thấy tốt nhất mình vẫn nên đến hương trấn là hơn…”

“Vì sao?”

Trước đó Thẩm Hoài từng nhắc đến chuyện muốn xuống Mai Khê, lúc ấy hắn cũng chưa biết tỉnh ủy sẽ sắp xếp để mình xuống Đông Hoa làm bí thư thị ủy. Nếu Thẩm Hoài đã kiên trì ở lại Đông Hoa, xuống hương trấn rèn luyện một đoạn thời gian, rời xa chốn thị phi như phủ thị chính cũng là lựa chọn không tồi.

Nhưng nếu hắn đã đến Đông Hoa nhận chức, cũng minh xác hy vọng Thẩm Hoài về giúp đỡ, như thế không có lý do gì để Thẩm Hoài phải kiên quyết xuống hương trấn nữa.

Mấy ngày nay Đàm Khải Bình tiếp xúc qua với Thẩm Hoài, phát hiện thấy hắn rất có chủ kiến, tuy đối với quyết định này của hắn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn nhẫn nại nghe giải thích.

“Cháu ngờ quá trình điều chỉnh nhân sự Đông Hoa của tỉnh ủy sẽ không quá gấp,” Thẩm Hoài nói tiếp: “Đợi đến lúc Đàm thúc thúc nhận chức, sợ rằng cháu đã xuống hương trấn rồi, đột nhiên điều về thị ủy có hơi đột ngột.”

Thẩm Hoài cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà chuyện đi Mai Khê sớm đã thỏa thuận xong, nếu không thật khó mà cự tuyệt đề nghị của Đàm Khải Bình.

“Hơn nữa, thời gian vừa qua được Trần thị trưởng chiếu cố, cháu mới phát hiện bản thân còn rất nhiều chỗ phải học tập, tính cách cũng nôn nóng, làm việc không chu toàn, xuống hương trấn rèn luyện một thời gian, đối với tương lai của cháu rất bổ ích…” Đầu óc Thẩm Hoài cấp tốc xoay chuyển, mong tìm ra lý do thuyết phục Đàm Khải Bình: “Tình hình Đông Hoa khá là phức tạp, đứng quá cao dễ bị một số người dấu diếm lừa gạt, có khi đến cơ sở lại nhìn được rõ ràng hơn. Nếu Đàm thúc thúc thật sự muốn cháu hữu ích với công tác sau này của chú, vậy tốt nhất vẫn nên để cháu xuống hương trấn một thời gian…”

Tuy nói mài quẹt bên thân Đàm Khải Bình kinh nghiệm thăng cấp nhanh, nhưng thứ Thẩm Hoài cần là cảm giác tự mình làm ra một phen sự nghiệp.

Theo cảm nhận của Thẩm Hoài, cho dù cấp bậc ở Mai Khê thấp kém, cũng hơn phải ở bên lãnh đạo suốt ngày hầu hạ.

Hơn nữa, nếu thật được Tống gia chấp nhận, vậy căn bản không cần bận tâm cấp bậc quá thấp.

“Được!” Đàm Khải Bình cười nói: “Tôi thừa nhận đã bị cậu thuyết phục, tôi ủng hộ quyết định của cậu.”

Muốn tìm một thư ký không khó, nhưng biến cố của Trần Minh Đức khiến Đàm Khải Bình không thể không cẩn thận khi đến Đông Hoa. So với một thư ký hầu hạ bên người, hắn càng cần một kẻ có thể nhìn rõ hình thế phức tạp nơi đây, thậm chí là trợ thủ có thể giúp hắn phá cục.

Tuy giữa thư ký cho bí thư thị ủy và xuống hương trấn, Thẩm Hoài chọn xuống hương trấn, trong mắt người khác đây là hành động của thằng khùng, nhưng những lời giải thích của Thẩm Hoài, khiến Đàm Khải Bình nhận ra cách nghĩ của hắn rất sâu xa.

Lúc này Đàm Khải Bình chỉ nghĩ đến Thẩm Hoài đối với hắn có tác dụng, cũng hoàn toàn quên mất thái độ lãnh đạm của Tống Kiều Sinh với đứa cháu trai này. Giờ nghĩ lại, nếu để Thẩm Hoài thành thật ổ dưới hương trấn 3 năm, đến sau trực tiếp điều hắn về thị ủy đảm nhận phó chủ nhiệm, khi đó không sợ kẻ khác nói ra nói vào.

“Cái này” Thẩm Hoài cười ngại ngùng, nói: “Từ nhỏ, bố cháu, bác hai đều nói cháu là thằng rước họa, có lỡ chọc ra chuyện gì dưới hương trấn cũng không sợ trực tiếp liên lụy đến Đàm thúc thúc ngài, chẳng qua nếu lúc nào Đàm thúc thúc muốn gõ đánh cháu, xin chú hạ thủ lưu tình một chút a…”

“Mới bắt đầu cậu đã dặn trước tôi thế này…” Đàm Khải Bình ha ha cười lớn, lại cảm thấy cục diện Đông Hoa đúng là đáng ngại, không dùng sức quấy đục không được, không có nghĩ đến thực ra Thẩm Hoài làm vậy là vì tránh ngày sau lỡ Đàm Khải Bình nghe ra điều gì không hay trước đây của hắn. Đàm Khải Bình vỗ lên vai Thẩm Hoài, nói: “Cậu cứ thỏa sức mà gây họa, chỉ cần không đạp sập trời, cái gì cũng có thể thương lượng.”

Lại lảm nhảm thêm một hồi, tâm tình Đàm Khải Bình khá tốt, thậm chí còn đem kinh nghiệm cơ sở trước đây dốc túi truyền cho Thẩm Hoài. Đến lúc sắp đi, mới nói: “Còn chuyện này, cậu phải làm giúp tôi.”

“Ừ, Đàm thúc thúc cứ nói.”

“Quan hệ nhân sự ở Đông Hoa tương đối phức tạp, tôi ở trong tỉnh nên nhìn không được rõ. Cậu đến Đông Hoa đã được nửa năm, có một số quan hệ cậu giúp tôi tìm hiểu trước xem.”

Tâm lý Thẩm Hoài thầm xấu hổ, thằng mất dạy trước kia đổ thời gian nửa năm trước vào gái gú hết, ngay quan hệ giữa bí thư thị ủy Ngô Hải Phong và Chu Dụ cũng đều không biết, thì những khúc mắc tối tăm khác làm sao rõ ràng cho nổi?

Lại nghĩ, may mà mình sống ở Đông Hoa này đã gần được 30 năm, cho dù là nghe thiên hạ đồn thổi cũng biết được một chút nội tình, so với người mới đến vẫn mạnh hơn không ít.

Thẩm Hoài gật gật đầu, biểu thị đã nhớ kỹ lời Đàm Khải Bình dặn dò.

***************************

Thẩm Hoài tiễn Đàm Khải Bình đến trạm thu phí quốc lộ rồi xuống xe, tuy trên đường có thể bắt xe về lại thành phố nhưng Thẩm Hoài vẫn quyết định đi bộ.

Dung hợp ký ức hai người, cảm giác này vừa là lạ vừa kích thích, cũng có thể được xem là chuyện tốt. Nhưng thân thể này lại quá yếu đuối khiến hắn khó mà mãn ý.

Tửu sắc quá độ, cộng thêm sinh hoạt không có quy luật, khiến Thẩm Hoài chỉ chạy bộ chưa được ngàn mét đã thở hồng hộc như trâu.

Đàm Khải Bình ở chung với hắn 5 ngày, phần nhiều trong thời gian đó đều nhắc hắn chú ý nghỉ ngơi, hiển nhiên không quá vừa ý với bộ dạng ốm đau bệnh tật của hắn.

Được cái thân thể này không bệnh tật gì, có thể tính là gần gần khỏe mạnh, chỉ cần vận động nhiều một chút, ăn uống hợp lý cộng thêm sinh hoạt có tiết tấu liền có thể điều chỉnh lại tình trạng sức khỏe.

Thẩm Hoài thầm nghĩ, chắc chỉ có như vậy mới hoàn toàn có cảm giác đây là chính mình?

Có lẽ mây đen xoay vần trên đầu mấy ngày qua được xua tan, tâm tình thoải mái khiến trải qua quảng đường 15 cây từ trạm thu phí đến ktx phủ thị chính mà Thẩm Hoài vẫn không cảm thấy quá mệt mỏi, cả người còn có cảm giác như trút được cả gánh nặng.

Năm ngày trước, Thẩm Hoài chỉ vội vàng quay về đây thay đổi quần áo chứ không có thời gian dư dả để cảm thụ kiến trúc của dãy nhà tập thể có từ thập niên 60 này.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ngoài hiên nhà chỉ thấy treo đầy móc quần áo, đệm chăn,…vv. Ánh đèn hắt qua bị cắt xé thành từng bóng sáng lẻ tẻ khiến không khí càng u ám, cũ kỹ.

Lúc trước vì sợ bị Trần Minh Đức quản quá chặt, Thẩm Hoài mới nằng nặc xin trú trong dãy nhà tập thể này.

Giẫm lên bậc thềm sứt mẻ, đi lên lầu ba, vừa định rút chìa khóa cửa thì nghe tiếng đánh cờ “cách, cách” từ nhà bên.

Nói tới cũng khéo, nhà trú cách vách chính là xưởng trưởng tiền nhiệm của xưởng thép thành phố, hiện nhiệm phó chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách thị ủy Hùng Văn Bân.

Đối với Hùng Văn Bân, Thẩm Hoài quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Hắn tiến vào xưởng thép liền được Hùng Văn Bân tận lực tài bồi. Tuy đến sau hai người đều bị đặc ý trù dập, nhưng một mực vẫn bảo trì liên hệ mật thiết.

Cảnh ngộ Hùng Văn Bân có kém đến đâu thì tốt xấu y cũng là cấp phó xứ, không luân lạc đến nỗi phải ở trong nhà tập thể thế này.

Thị ủy từng chia cho Hùng Văn Bân một căn nhà hai phòng ngủ, song đúng lúc đó con gái lớn kết hôn. Hai ông bà với đôi vợ chồng trẻ không tiện ở một nơi, lại thêm còn có con gái sau đang học đại học, không thể ở cùng một nhà với chị gái được nữa, thành ra căn nhà kia không đủ dùng. Hùng Văn Bân liền đem nhà cũ nhường cho con gái lớn. Đề nghị thị ủy cấp thêm một nhà tập thể hai phòng ngủ đơn giản khác để hai vợ chồng và con gái ở.

Nghe thấy tiếng cờ, nhưng Thẩm Hoài không biết ai đang làm khách trong nhà Hùng Văn Bân.

Tiếp đó bên cạnh truyền tới một trận tiếng ho khan kịch liệt, theo sau là tiếng vỗ lưng.

Vợ Hùng Văn Bân cất tiếng: “Anh bệnh đã nửa tháng nay rồi, ho khụ khụ suốt mà mãi không chịu đến bệnh viện khám, cứ thế này làm sao em yên tâm cho được?”

“Sao em nhiều lời thế nhỉ?” Hình như Hùng Văn Bân đang bực mình, giọng nói với vợ khá gay gắt.

“Đúng rồi, là mẹ nhiều lời.” Tiếp đó một tiếng kiều tiếu của thiếu nữ truyền sang.

Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Hoài hơi ngớ ra, lúc này Đại Linh không phải đang học trên tỉnh ư, cũng không phải cuối tuần, sao nàng lại về Đông Hoa?

“Được được, hai cha con nhà này muốn tôi tức chết mới cam tâm phải không?” Ngữ khí vợ Hùng Văn Bân có vẻ vừa bực mình lại vừa đành chịu: “Bố cô bệnh được mười ngày rồi, tang lễ Hải Văn, ông ấy muốn đi, mẹ vốn cũng không định ngăn. Nhưng bệnh ông ấy đến mức này rồi, cả người hư nhược, vừa ra khỏi cửa đã ngã vật xuống đất, mẹ ngăn ông ấy thì có gì sai? Gọi cô về là để khuyên bố cô đi khám, chứ có phải để mấy người hợp sức trêu tức tôi đâu?”

“Chuyện lớn thế này sao mẹ không nói với con một tiếng?” Tiếng thiếu nữ hơi nghẹn lại, ngữ điệu vừa oán thán lại cáu giận.

Nghe đến đó, chỗ mềm mại nhất trong tim Thẩm Hoài như bị kích trúng, đôi mắt không kìm được hơi ươn ướt.

Thẩm Hoài trước đây tuy xuất thân con ông cháu cha, nhưng chưa từng có ai thật lòng quan tâm đến hắn cả.

Cho dù là Trần Minh Đức gánh vác trách nhiệm chiếu cố hắn, nhưng thực tế trong nội tâm đối với hắn cũng khá là lãnh đạm… Điều này không trách Trần Minh Đức được, với dạng ăn hại như hắn trước đây, có thể giữ ở bên người đã là tử tế lắm rồi.

Thẩm Hoài lại nghĩ đến bản thân mình, tuy ở xưởng thép không có cơ hội thể hiện, nhưng tốt xấu gì cũng có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp thực lòng quan tâm.

“Đại Linh, việc này mọi người ai cũng đau lòng. Cô Bạch cũng sợ em với Hùng xưởng trưởng đi chỉ thêm thương tâm” Đây là tiếng Triệu Đông truyền sang. “Cô Bạch đã nhờ anh đưa tiền cho tiểu Lê rồi, nhưng tiểu Lê giống hệt Hải Văn, cứ quật cường không chịu nhận, nói mỗi tháng trong xưởng có thể cho nàng 100 sinh hoạt phí, đã đủ dùng rồi…”

Thì ra là Triệu Đông đang đánh cờ với Hùng Văn Bân. Thẩm Hoài lau nước mắt trên gò má, hít vào một hơi, xoay người đẩy cửa nhà Hùng Văn Bân.