Hà Nguyệt Liên vội vã chạy lên lầu, gõ cửa bước vào phòng Thẩm Hoài. Thấy hắn đang ngồi xử lý văn kiện trên bàn, Lưu Thành Quốc và Hà Thanh Xã cũng ngồi bên cạnh nói chuyện.
Nàng nhấc tay lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói: “Nghe bảo Thẩm bí thư muốn tìm tôi, có chuyện gì à?”
Thẩm Hoài thả văn kiện trên tay xuống, nhìn Hà Nguyệt Liên mồ hôi đầm đìa, mặt mũi đỏ ửng cả lên, ép thấp giọng nói: “Trong lòng cô chắc phải rõ tôi tìm vì chuyện gì chứ?”
Hà Nguyệt Liên bị Thẩm Hoài nhìn chằm chằm, hơi hoảng, cảm giác như bị một áp lực vô hình choàng lên người. Nàng không ngờ Đỗ Quý sẽ tụ tập đám đông cả trăm người đến trước trấn chính phủ gây chuyện. Càng không ngờ chưa kịp tạo ra ảnh hưởng gì, đã bị Thẩm Hoài dễ dàng lôi kéo phân hóa mất.
Dưới áp lực, Hà Nguyệt Liên không dám giả nai nữa, đành than thở tố khổ:
“Trước khi gây chuyện, Đỗ Quý có qua tìm tôi, muốn tôi theo hắn lên trấn, ép các anh thay đổi ý định. Mới đầu nghe thị trấn buông bỏ cải tạo đường Hạ Mai, tôi cũng hơi ngạc nhiên, đến sau nghĩ lại, Thẩm bí thư làm nhiều việc cho Mai Khê thế này, có chuyện này là không lo nghĩ đến bà con? Tất nhiên là Thẩm Hoài có ưu tư khác, cho nên dù nhất thời không hiểu cũng phải ủng hộ quyết định của thị trấn. Tôi mới mặc kệ hắn ta, chuyện hôm nay không liên quan gì đến tôi cả!”
“Cô nói thì hay lắm, nhưng đừng nghĩ chỉ với mấy câu này là lừa được tôi, không dễ vậy đâu!” Thẩm Hoài vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng chất vấn: “Cô sớm biết Đỗ Quý ngầm đứng sau lưng xúi giục bà con đến cổng trấn chính phủ gây sự, tôi hỏi cô, số điện thoại của tôi, Hà trấn trưởng, Lý bí thư, có số nào là cô không biết? Có phải cô nghĩ bọn hắn gây chuyện càng lớn, càng không thể thu thập, khiến thị trấn phải thay đổi ý định, cô mới qua đó làm ngư ông đắc lợi?”
“Thẩm bí thư, tôi mà có tâm tư ấy, trời đánh chết! Đỗ Quý nói toàn bộ chuyện này đều là do Phan Thạch Quý sách hoạch, sau lưng có Phan khu trưởng chống lưng.” Hà Nguyệt Liên thấy Thẩm Hoài phát nộ, vỗ bàn ầm ầm, bị dọa dốt, mặt như bánh đa nhúng nước, lắp bắp nói: “Tôi chỉ là con tiểu thương, buôn bán ba đồ lặt vặt, đắc tội sao nổi với Phan Thạch Quý, Phan khu trưởng…”
Thẩm Hoài vung tay ngăn lời Hà Nguyệt Liên, nói: “Phan khu trưởng không liên quan gì đến chuyện này hết, cô đừng có nói bậy nói bạ, còn về chuyện Đỗ Quý tiếp xúc với cô, cô nên khai báo thành thật với Lưu đồn trưởng…”
Hà Nguyệt Liên gật gật đầu, nói: “Được, chuyện gì tôi biết sẽ nói hết, không dám giấu các anh!” Nàng rất hiểu quy tắc quan trường, thấy Thẩm Hoài không có ý khếch đại sự tình lên đầu Phan Thạch Hoa, nhưng không có nghĩa hắn sẽ dễ dàng thả đám Đỗ Quý, Phan Thạch Quý. Nếu nàng không giúp Thẩm Hoài cắn chết Đỗ Quý, Thẩm Hoài tất sẽ có thủ đoạn đối phó. Tình hình trước mắt không cho phép nàng có quyền lưỡng lự, lấy lòng hai bên nữa rồi.
Thấy con cá chạch Hà Nguyệt Liên cuối cùng cũng chịu khuất phục, Thẩm Hoài liền để Lưu Thành Quốc dẫn nàng về đồn lấy lời khai. Có tên thanh niên áo sơ mi hoa và Hà Nguyệt Liên làm chứng, Đỗ Quý có chạy đằng trời cũng không thoát tội.
“Giờ làm thé nào, để đồn công an tung lực lượng đến nhà Đỗ Quý bắt người?” Lý Phong hỏi.
“Chuyện lớn thế này, tốt nhất nên báo cáo với Phan khu trưởng một tiếng.” Thẩm Hoài cười cười, kéo ngăn bàn ra, tìm số Phan Thạch Hoa, gọi điện thoại.
Hà Thanh Xã, Lý Phong thấy Thẩm Hoài trực tiếp gọi điện bức Phan Thạch Hoa tỏ thái độ, khẽ nhìn nhau cười nhẹ, bọn hắn có thể nhìn ra sát cơ trong nụ cười của Thẩm Hoài: Sau chuyện ở Anh Hoàng mà đám Đỗ Quý, Phan Thạch Quý còn dám chơi trò này, đúng là không biết chết sống.
********************************************
Phan Thạch Hoa nghe tiếng Thẩm Hoài cúp điện thoại trước, tức tối vứt ống nghe lên bàn.
Quan trường có một quy củ bất thành văn, đó là mỗi khi hạ cấp gọi điện cho thượng cấp, tuyệt đối không được chủ động tắt điện thoại trước. Chừng đó đủ biết Thẩm Hoài căn bản không để Phan Thạch Hoa hắn vào trong mắt. Có điều giờ không chú ý nhiều như vậy được nữa rồi, cúi đầu nhìn Phan Thạch Quý đang ngồi trên ghế sofa, lệ thanh quát: “Thằng ngu này, mày giỏi thật, có biết gây sự, quấy rối cơ quan nhà nước là tội gì không?”
“Một cái thị trấn giẻ rách mà thôi, tính cái gì mà cơ quan nhà nước?” Phan Thạch Quý lầm bầm nói.
“Trấn chính phủ không phải cơ quan nhà nước?” Phan Thạch Hoa hận không cầm ly trà trên bàn nện nát đầu đứa em họ ngu dốt này, mắng tiếp: “Tao nói với mày rồi, đừng có đi chọc con chó điên kia. Đến cùng mày có nghe lọt tai không? Có đầu óc nữa hay không? Dù không có đầu óc, trước khi gây chuyện sao không đến hỏi qua tao một tiếng?”
Phan Thạch Hoa nộ khí xung thiên, nước bọt bắn tung tóe lên mặt Phan Thạch Quý.
“Chuyện cải tạo công lộ Hạ Mai, em nghe anh mới cầm 6 triệu ra mua lại nhà đất. Giờ Thẩm Hoài đột nhiên bỏ dự án, anh nói em phải làm thế nào?” Phan Thạch Quý đến tìm anh họ là để nhờ gây áp lực với Thẩm Hoài. Không ngờ chưa kịp mở miệng đã bị mắng ngập đầu, tà hỏa trong lòng nhịn không nổi phún lên, mở miệng tranh biện: “Em mất một hai triệu cũng không sao, nhưng 6 triệu này không chỉ là tiền của riêng em!”
“Chuyện mua nhà đất không liên quan gì đến tao hết, tao cũng không có quan hệ gì với chuyện hôm nay cả. Đống rác mày bới ra mày tự đi mà dọn.” Phan Thạch Hoa vung tay ngăn Phan Thạch Quý kể khổ: “Giờ đồn công an Mai Khê đang chuẩn bị chuyển án cho phân cục Đường Ấp. Tao khuyên mày và Đỗ Quý nên chủ động tự thú, khai báo rõ ràng toàn bộ sự việc, lần này tao không che nổi cho mày đâu…”
“Anh nói thế là có ý gì? Cái gì mà đống rác tôi bới ra?” Phan Thạch Quý điên cuồng nhảy lên, xông đến trước mặt Phan Thạch Hoa, gầm nói: “Đương sơ nếu không phải anh vỗ ngực nói Thẩm Hoài nhất định sẽ cải tạo đường Hạ Mai, không phải chị dâu đem 500 nghìn cho tôi, tôi dại gì nhảy vào cái hố này?”
“Tao chỉ nói Mai Khê có khả năng sẽ cải tạo đường Hạ Mai, chứ không bảo mày dồn tiền mua nhà đất; chị dâu đưa 500 ngàn cho mày mượn là để làm xí nghiệp, ai bảo mày đi mua đất làm gì…” Phan Thạch Hoa ngồi xuống ghế, mặt lạnh tanh nói: “Giờ tao còn đang giữ được cái ghế này, mày chủ động đầu thú với phân cục khu, vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng, về sau có thể còn có cơ hội lật thân. Nếu mày ăn nói lung tung, cắn loạn khắp nơi, đừng trách tao không nể tình.” Thấy Phan Thạch Quý như điên lên, bức lại gần bàn, Phan Thạch Hoa quát: “Mày muốn làm gì…”
Đỗ Quý đứng ở ngoài cửa, nghe rõ ràng từng tiếng tranh cãi trong phòng, từ gan bàn chân đến đỉnh đầu lạnh cứng cả lại, như ngâm người trong băng….
Hắn vốn chỉ trông mong nhờ được Phan Thạch Hoa chống lưng, đem chuyện này áp xuống. Không ngờ Phan Thạch Hoa sẽ phủi tay sạch sẽ thế này, còn muốn bọn hắn đi tự thú. Cả Phan Thạch Hoa cũng không dám áp chế Thẩm Hoài, Đỗ Quý biết đại thế xong rồi, giờ dù có đi tìm Đỗ Kiến cũng không nghĩa lý gì nữa.
Chuyện đến nước này, hắn không còn cách nào khác, chỉ biết nghe mệnh trời. Phan Thạch Hoa vẫn đang tại nhiệm, dù lần này bọn hắn sụp hố, rốt cuộc về sau còn có cơ hội lật thân.
Đỗ Quý muốn vào khuyên Phan Thạch Quý bớt giận, đừng tranh cãi với Phan Thạch Hoa nữa, có tranh cãi cũng không giải quyết được gì. Nhưng vừa đẩy cửa, liền bắt gặp Phan Thạch Hoa vung tay bạt tai lên mặt Phan Thạch Quý, tiếng bạt tai vang dội đến mức Đỗ Quý sợ cứng người.
Cái bạt tai này như khiến Phan Thạch Quý tỉnh ra, bịt má sưng đỏ, khó mà tin nổi nhìn chằm chằm anh họ. Phan Thạch Hoa thấy Đỗ Quý đứng ngoài cửa, phẫn nộ gầm lên: “Cút ra ngoài!”
Đỗ Quý vội lui ra, giữ chắc khe cửa, chợt thấy Phan Thạch Hoa giật cửa xông ra, vội chạy theo, khuyên nói: “Phan tổng, Phan tổng, Phan khu trưởng cũng là ý tốt!”
“Ý tốt con c**. Nếu không phải hắn tham lam vô độ, sao tôi sụp thảm thế này? Xảy ra chuyện, nhà hắn phủi mép là xong, ăn xuống bụng không chịu nhả ra, muốn tôi tự đi dọn dẹp. Chuyện đến nước này, biết dọn thế nào?” Phan Thạch Quý điên lên, nói không lựa lời, cũng không muốn nghe Đỗ Quý khuyên: “Cậu đừng nói gì cả, về đi, đừng sợ. Án đã được chuyển lên phân cục Đường Ấp, Phan Thạch Hoa mà không lo chuyện này, tôi và hắn cùng chết chung. Mấy năm qua hắn ăn của tôi, dùng của tôi, sai bảo tôi như con chó, xảy ra chuyện lại muốn vỗ vỗ một đít đứng lên như không phải việc của mình, thiên hạ này không có chuyện đơn giản thế đâu!”
Nhìn vết bàn tay in rõ rệt trên mặt Phan Thạch Quý, nhìn bộ dạng hung ác ấy, Đỗ Quý cũng hơi chờn, có điều Phan Thạch Quý vừa ra cửa liền luồn vào trong xe, hắn cũng không làm gì được.
Đỗ Quý không nhìn thấy ánh mắt âm u đáng sợ của Phan Thạch Hoa đang nhìn ra bên cửa sổ. Hắn không có gan tới phân cục Đường Ấp tự thú, càng không có gan về Mai Khê xin Thẩm Hoài tha thứ. Vòng quanh thành phố nửa ngày, mải đến đêm mới dám đi taxi về Hà Phố, tìm đến nhà anh họ Đỗ Kiến.
Đỗ Kiến mở cửa, thấy Đỗ Quý thất hồn lạc phách đứng trước cửa, hận sắt không thành thép, mắng: “Thằng ngu, tao bảo mày cầm tiền đi buôn bán chứ bảo mày về Mai Khê làm loạn với Phan Thạch Quý à?”
“Em nhất thời hồ đồ, tưởng Phan Thạch Quý có Phan Thạch Hoa chống lưng, có chuyện gì cũng choàng nổi. Ai ngờ vừa xảy ra chuyện Phan Thạch Hoa đã bỏ mặc không quản?” Đỗ Quý khóc than nói.
“Phan Thạch Hoa bỏ mặc không quản?” Đỗ Kiến hơi ngạc nhiên, không ngờ Phan Thạch Hoa sẽ mềm yếu đến thế. Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường, nhìn Thẩm Hoài chỉnh sụp Vương Tử Lượng, chỉnh sụp Anh Hoàng là biết. Lần này nếu Phan Thạch Hoa không chối bỏ sạch sẽ, rất có thể bản thân cũng sụp hố theo.
Đỗ Kiến mở cửa cho Đỗ Quý vào, hỏi: “Chưa ăn cơm hả?”
“Ừ!” Đỗ Quý gật gật đầu.
Đỗ Kiến để vợ đi hâm lại mấy món, nói với Đỗ Quý: “Chuyện này tao không giúp mày được gì đâu, cùng lắm là đưa chút ý kiến thôi, mày dính vào vụ này đến mức nào?”
“Đi vay 30 vạn, cộng thêm cả 20 vạn lúc trước, mua ba mảnh nhà đất, phần Phan Thạch Quý đổ vào tận 6 triệu.” Đỗ Quý nói: “Vốn tưởng sau khi nâng giá bồi thường, cùng lắm là để Phan Thạch Hoa phát xuống mấy trăm vạn bổ sung cho Mai Khê. Ai ngờ được Thẩm Hoài sẽ trực tiếp buông bỏ dự án đâu.
Đỗ Kiến cười khổ, lắc lắc đầu, nói: “Thẩm Hoài mà dễ đối đầu như vậy, hồi trước khi cổ phần hóa, Phan gia đã góp được cổ phần rồi. Đừng suy nghĩ quá nhiều, rốt cuộc nhà đất vẫn còn đó, cùng lắm là dự án kéo hai ba năm thôi. Cũng chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi nhà đá chừng nửa năm đi…”
“Nhất định phải thế ư?” Mặt Đỗ Quý trắng bệch, hỏi.
“Hà Nguyệt Liên khai ra mày rồi!” Ở Mai Khê Đỗ Kiến vẫn còn một số kênh tin tức, cũng không nói quá kỹ với Đỗ Quý, chỉ đem hình thế trước mắt nói qua: “Chuyện gì khác thì còn có cơ, chứ chuyện gây chuyện, xung kích cơ quan nhà nước thì chịu, mũ này mà móc xuống, không ai chịu chùi mông đít cho bọn mày đâu. Coi như một bài học nhớ đời đi, lần sau đừng qua loa như thế nữa…”
Lúc này điện thoại đặt trên bàn chợt vang lên, Đỗ Kiến chạy lại nghe, Đỗ Quý thấy anh họ mình sững cả người, hỏi: “Lại có chuyện gì nữa?”
Đỗ Kiến thả điện thoại xuống, nói: “có người phát hiện Phan Thạch Quý nhảy xuống hồ Thanh Long tự sát.
“Sao thế được?” Đỗ Quý cả kinh đứng bật dậy.
“Mày đừng hỏi nhiều, cũng đừng nói thêm gì cả. Nhanh nhanh đến cục công an tự thú thôi, nhớ đừng đem chuyện Phan Thạch Hoa, Phan Thạch Quý tranh chấp kể lại cho bất kỳ ai, cũng đừng nói qua chỗ tao.” Đỗ Kiến phân phó.
Đỗ Quý lạnh cứng cả người, chán nản gật đầu, biết chuyện này không cứu được nữa rồi.