Phong Khí Quan Trường

Chương 171: Gộp trường tiểu học




Xem qua công trình đang khởi công, Thẩm Hoài không dừng lại, lôi kéo Chu Lập, Tống Hiểu Quân lên xe mình, tiếp tục đi vào trong. Mưa xuân liên miên không dứt, đường đi tới hai thôn Lý gia, Thái gia kiều chưa được bê tông hóa, ngấm đủ nước mưa, nền đất mềm ra, bùn lầy bị bánh xe dần đi dần lại, quánh đi như hồ.

So với Lý gia, thôn Thái gia kiều càng ổ ở mặt trong, đây cũng là thôn khốn cùng bậc nhất của thị trấn, đi qua 10 căn nhà thì có đến 6-7 nhà lợp bằng tranh tre nứa lá, tường đất….

Xe dừng lại trước trường tiểu học thôn Thái gia kiều, tạt sang bên đường đất mấp mô.

Trong dịp xuân tiết, phòng học trong trường từng sụp một phiến lớn, may mà lúc đó học sinh đã được nghỉ, nên không xuất hiện sự cố thương vong ác tính nào.

Trước đây khi Hạc Đường và Mai Khê còn thuộc về Hà Phố, huyện ủy tính phát xuống thôn Thái gia kiều 50.000 đồng để sửa chữa trường học. Đến sau bị quẹo sang Đường Ấp, khoản tiền này không xuống nữa, trong khu lại muốn hai trấn Mai Khê, Hạc Đường tự thu tự chi, cũng không để ý đến sự nghiệp giáo dục gian nan của Hạc Đường. Đến khi vạch sang Mai Khê, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết.

Sau khi được điều chỉnh khu vực hành chính, hai thôn Lý gia, Thái gia kiều lập tức đưa những vấn đề tồn tại nghiêm trọng nhất chọc lên trấn, một phương diện đúng là vấn đề rất nghiêm trọng, một phương diện khác cũng là thăm dò thái độ của thị trấn đối với hai thôn.

Thẩm Hoài biết sau khi được giao quyền tự chủ tài chính, hai thị trấn Mai Khê, Hạc Đường đối với trong khu rất có ý kiến, tuy tài chính thị trấn còn chưa đến mức dư dả, nhưng muốn hai thôn Lý gia, Thái gia kiều tan vào thị trấn, không thể phóng tay mặc kệ vấn đề của hai thôn được.

Thôn Thái gia kiều phản ánh tình trạng trường học trong thôn lên, Thẩm Hoài ngẩng đầu, thấy sắc trời còn sớm, liền muốn qua đây xem tận mắt tình hình, nên vẫn chưa kịp thông báo cho chính quyền thôn.

Gọi điện thoại đến trụ sở thôn không có người tiếp, Thẩm Hoài liền để Thiệu Chinh trực tiếp đến nơi tìm cán bộ thôn hỏi thăm, còn hắn với Hoàng Tân Lương, Chu Lập, Tống Hiểu Quân đi thẳng vào trong trường học.

Trường tiểu học thôn không có sân trường cho ra hồn, bãi đất trống giữa hai dãy cây sam là chỗ sinh hoạt cho các em. Đã hết giờ học nhưng còn có không ít học sinh không cố đất ướt nhẹp, vui vẻ chơi đùa trên sân.

Cạnh đó là một đống cát lớn, còn thêm một chiếc bàn hỏng đứng chỏng chơ trên nền đất.

Mặt bắc là hai dãy nhà cấp bốn, dùng làm phòng giáo viên kiêm thư viện, nhà đã khá cũ nát, vết xi măng lở loang lổ, lộ ra từng viên gạch xám màu.

Phòng học nằm ở đằng sau, trọn cả hai phòng bên trái đã sụp hẳn. Đống đổ nát đã được dọn đi, nhưng vẫn lưu lại nửa bức tường chưa đổ hẳn, cũng không có vẻ gì là sắp được trùng kiến lại.

Thẩm Hoài không quản đống đổ nát kia, chạy thẳng đến phòng giáo viên. Giờ hẵng còn sớm, học sinh đã nghỉ học, chắc chỉ còn nước tìm giáo viên dò hỏi tình hình.

Có điều trong gian phòng tưởng như là phòng giáo viên ấy giờ đang chứa đầy bàn ghế, trên bục giảng là một cô giáo trung niên đang miệt mài chữa bài, còn thêm hai em học sinh nhỏ, chừng 11-12 tuổi đang quét dọn vệ sinh…

Cô giáo viên kia ngẩng mặt lên, thấy đám Thẩm Hoài đứng ngoài cửa, hỏi: “Bọn anh tìm ai?”

“Hiệu trưởng Triệu Lương có đây không?” Hoàng Tân Lương hỏi.

“Hoàng chủ nhiệm, từ xa tôi đã thấy xe của anh rồi, anh xuống đây thị sát à…”

Không đợi giáo viên kia hồi đáp, một giọng như chuông đồng từ ngoài xa vọng tới, Thẩm Hoài quay đầu lại, là một người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy, trong tay cầm theo quá bóng rổ bước nhanh chạy lại, thân thiết nắm chặt tay Hoàng Tân Lương: “Ngày trước tôi vừa lên thị trấn phản ánh chuyện duy tu trường học, hôm nay Hoàng chủ nhiệm đã xuống đây thị sát tình hình. Đúng là lời đồn quả không ngao, Hoàng chủ nhiệm ngài là quan tốt, nhất tâm nhất ý làm việc tạo phúc cho dân a….”

Hoàng Tân Lương lúng túng giới thiệu Thẩm Hoài bên thân cho người đàn ông trung niên kia: “Triệu hiệu trưởng, đây là Thẩm bí thư, sau khi biết chuyện ở trường các anh, cậu ấy liền muốn xuống đây xem xét ngay…”

“À!” Người đàn ông trung niên kia sững sờ mất một giây, nhìn sang Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài thầm quan sát người này. Hắn đứng một chỗ với Hoàng Tân Lương, từ hình tượng đúng là như hai thái cực.

Vừa rồi trong lời nói với Hoàng Tân Lương, mới đầu còn tưởng dễ nghe, thực chất là mang ý chế nhạo. Chủ yếu là ngày trước hắn cùng bí thư thôn Thái gia kiều lên thị trấn muốn tìm Thẩm Hoài phản ánh chuyện trường học, nhưng bị Hoàng Tân Lương ngăn lại, không thể tiếp xúc được với Thẩm Hoài, trong lòng hơi có oán khí.

“Anh là hiệu trưởng Triệu Lương? Tôi là Thẩm Hoài…” Thẩm Hoài vươn tay ra với Triệu Lương, nói.

Triệu Lương sững sờ hồi lâu mới nhớ ra phải bắt tay, lúng túng nói: “Không biết Thẩm bí thư sẽ qua đây, không đón tiếp được chu đáo…”

“Ngày trước khi các anh lên thị trấn tìm, đúng lúc tôi có việc bận không có mặt trong cơ quan. Có điều Hoàng chủ nhiệm đã phản ánh kịp thời tình hình của trường các anh lại, nên tôi muốn tới xem xem, cũng không thông báo trước cho mọi người.” Thẩm Hoài nói, giờ không còn sớm nữa, hắn trực tiếp tiến vào chính đề: “Trong tài liệu các anh đưa lên, có nói các khóa trong trường dạy cùng một buổi, bên này hẳn phải là phòng giáo viên mới đúng, sao giờ lại đổi thành phòng học?”

“Đúng, vốn bên này là phòng giáo viên!” Triệu Lương giới thiệu: “Năm trước sau cơn mưa tuyết, không chỉ phòng học của lớp 5, lớp 6 bị sụp, mà phòng lớp 1, lớp 2 cũng không còn an toàn nữa. Nhà trường đã cải tạo lại một chút, miễn cưỡng có thể dùng, nhưng không dám để các em vào đấy học. Thế nên mới đổi bên này làm phòng học, phòng giáo viên chuyển sang bên kia…”

“…” Thẩm Hoài than nhẹ một hơi, không biết làm sao, nói: “Anh dẫn tôi đi xem qua một cái…”

Lúc này Thiệu Chinh đã dẫn chủ nhiệm, bí thư thôn Thái gia kiều chạy tới.

Vào trong phòng giáo viên, nhìn vào vách tường đã bị biến dạng nghiêm trọng, xà nhà cũng bị dịch chuyển so với ban đầu, hơn nữa những chỗ cạnh vách tường đều được gia cố tạm thời bằng thanh gỗ, bốn phía còn có vết dột do nước mưa lọt vào.

Đừng nói soạn giáo án rồi, ngay cả đứng trong này cũng không có cảm giác an toàn.

Thẩm Hoài không nói lời nào, đợi xem qua hết hai gian phòng giáo viên, gọi mọi người ra ngoài sân, bên cạnh giá bóng rổ cũ nát, không biết đã được dùng bao nhiêu năm.

“Phòng này không dùng được nữa rồi, phải lập tức dọn ra, dỡ đi.” Thẩm Hoài khoanh tay, sờ lên râu ria lún phún trên cằm, nói với Chu Lập: “Ngày mai, kiến thiết Cồn Giang các anh dẫn người đến, trước dựng tạm hai phòng học đã, đừng để ảnh hưởng đến việc học tập của các em…”

Dùng khung thép, mái tôn dựng lên hai căn phòng tạm rất đơn giản, ngày mai chuyển vật liệu đến, hai ba ngày là có thể làm xong.

Thẩm Hoài lại quay sang Tống Hiểu Quân và chủ nhiệm thôn Thái gia kiều, nói: “Vốn đến cùng tìm các anh cũng không định bàn chuyện hợp thôn đâu. Tình hình ở thôn Lý gia tôi chưa có thời gian đi thị sát, chắc cũng không quá lạc quan. Tài chính của thị trấn lại có hạn, chỉ có thể nâng đỡ trước một bên. Bất luận là cho thôn nào, nhà khác nhất định sẽ có ý kiến. Bây giờ thị trấn đang trưng dụng đất của Lý gia thôn, trong khi tình hình ở Thái gia kiều thôn càng nghiêm trọng hơn, bởi thế tôi kiến nghị gộp trường tiểu học của hai thôn lại với nhau, thị trấn sẽ tập trung tài chính để phát xuống. Nếu các anh không có ý kiến, ngày mai tôi sẽ để Hoàng chủ nhiệm thảo luận lập phương án. Lúc nào có phương án cụ thể sẽ phát tiền xuống. Tôi nói trước, nhiều nhất chỉ có thể vạch ra 400.000 cho các anh…”

Trường tiểu học của hai thôn gộp lại, nhất định sẽ có chút vướng mắc, nhưng so với bốn….

“Bốn mươi…” Tống Hiểu Quân lắp bắp nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, tưởng rằng mình đang nghe lầm: “Bốn mươi vạn? Không phải bốn vạn?”

Chủ nhiệm thôn Thái gia kiều và hiệu trưởng Triệu Lương cũng sững sờ đứng ngây ra đó, không dám tin tưởng lời Thẩm Hoài là thật.

Hồi trước thuộc quyền quản hạt của Hạc Đường, trường tiểu học Thái gia kiều có 240 học sinh, cộng cả giáo viên hợp đồng, tổng cộng là chính người, kinh phí mỗi năm phát xuống cộng thêm học phí cũng chỉ xấp xỉ 20.000.

Phòng học đã sập nửa năm, bọn hắn chạy đến gãy chân, mò lên huyện ủy, thị trấn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới van nài được 2000 đồng tiền duy tu. Lần này hai thôn gộp vào Mai Khê, bọn hắn đều chuẩn bị tâm lý làm “con dì ghẻ”, cắn răng chạy lên trấn xin tiền, mong mỏi lớn nhất cũng chỉ cầu được 7-8000 chống đỡ với khó khăn trước mắt. Có trong mơ cũng không dám nghĩ đến con số trên trời kia…

“Là bốn mươi vạn, các anh không nghe nhầm…” Thẩm Hoài vừa định nói mấy câu về quy hoạch giáo dục của thị trấn cho mấy người nghe, chợt có điện thoại gọi đến, là số của Chu Dụ. Liền tỏ ý bọn hắn cứ nói chuyện, phần mình tránh sang một bên để nghe điện thoại.

“Hoàng chủ nhiệm, thị trấn không lừa bọn tôi đấy chứ, chẳng lẽ có thể dành ra 40 vạn cho bên này gộp hai trường với nhau?” thấy Thẩm Hoài đứng sang một bên nghe điện thoại, đám Tống Hiểu Quân, Triệu Lương cũng nói chuyện thoải mái hơn.

Bình thời bọn hắn tiêu dăm ba ngàn đã phải cẩn thận suy đi tính lại, một lúc cũng không rõ cầm 40 vạn trong tay cảm giác nó sẽ như thế nào.

“Tài chính của thị trấn nửa năm nay gấp ba lần so với năm trước, Thẩm Hoài nói sẽ cầm ra 40 vạn, chắc nhất định sẽ làm được, các anh cứ thảo luận phương án sẵn trước đi….” Hoàng Tân Lương nói.

“Chậc chậc.” Tống Hiểu Quân nghe nói nửa năm nay tài chính thị trấn thu vào gấp ba lần năm trước, trừ tấm tắc ra không biết biểu thị thế nào cho phải.

Hắn làm chủ nhiệm thôn, tự nhiên biết Hạc Đường, Mai Khê gộp vào Đường Ấp phải tự thu tự chi tài chính.

Thu nhập một năm của Hạc Đường cũng chỉ chừng hơn 400 vạn, bởi thế các phương diện chi ra rất nhỏ giọt.

Mai Khê là thị trấn trung tâm, tình hình tốt hơn Hạc Đường một ít, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hắn biết mấy năm trước mỗi năm Mai Khê thu vào chỉ chừng hơn 600 vạn, không liệu đến nửa năm nay đã tăng lên gấp ba.

Hai ngày trước bọn hắn còn bận tâm vạch sang Mai Khê sẽ thành “con dì ghẻ”, giờ nghĩ lại, dù Mai Khê có là mẹ kế thì cũng là mẹ kế có tiền, rốt cuộc vẫn dễ thở hơn “cha nghèo” như Hạc Đường.

Nếu Mai Khê đã có tài lực đến thế, vậy Thẩm Hoài nói vạch ra 40 vạn, chắc sẽ không phải là “ăn tục nói phét”.