Phong Khí Quan Trường

Chương 167: Rượu đêm




Biết Thẩm Hoài mới từ trong khu trở về, Chu Lập cũng “tự hiểu” nên chủ động mời lãnh đạo ăn cơm, nói muốn tới nhà hàng Chử Cốc. Nhà hàng Chử Cốc thì tốt thật, nhưng ăn nhiều rồi cũng chán, hơn nửa hắn chỉ muốn ăn một bữa cơm chiều tùy ý, chứ không có ý “chặt chém” gì Chu Lập, nói: “Đến chỗ Miêu Nhi đi…” Nói rồi vẫy tay tỏ ý để hai kỹ sư thủ hạ Chu Lập cùng theo luôn.

“Thẩm bí thư cũng biết quán Miêu Nhi..?” Chu Lập cười hỏi.

Theo công lộ Hạ Mai đi về hướng tây, đến giao giới giữa thôn Tôn gia và khu nội trấn, chính là quán ăn Miêu Nhi.

Quá này tuy làm thịt dê và thủ heo rất nổi tiếng, nhưng rốt cuộc là quán ăn nơi thôn quê, trừ người địa phương thì rất khó lọt vào mắt người ngoài, Chu Lập không ngờ Thẩm Hoài cũng sẽ biết đến quán này.

Chu Lập sẽ không chủ động đi mời Thẩm Hoài tới quán dân dã như thế, nhưng nếu Thẩm Hoài đã mở miệng đề ra yêu cầu, mà quán Miêu Nhi đúng là có chỗ đặc sắc riêng, nên cũng không nói gì nhiều.

Quán ăn rất nhỏ, khá đơn giản, chỉ là ba gian nhà cấp bốn dựng ven đường. Mặt ngoài là tủ quầy, bên trong đặt bốn năm chiếc bàn làm sảnh ăn, giờ này trong quán ngồi chật người, khá đắt khách.

Chu Lập qua đây ăn khá nhiều lần rồi, ông chủ nhận được mặt, vội mời chào: “Chu mập, tới không đúng lúc rồi, hay là đợi chút nhé, hoặc tôi dọn ra một bàn bên ngoài cho các cậu?”

Ông chủ quán này là một người trung niên để râu quai nón, tầm 40 tuổi, họ ôn, Thẩm Hoài chỉ biết người khác thường gọi ông ta là Tôn hồ tử (Tôn râu ria – Tôn quai nón, hiểu thế nào cũng được), nhưng tên cụ thể thì chịu. Ông ta không phải người của thôn Tôn gia, mấy chục năm trước là một trong những thanh niên xuống nông thôn rèn luyện, đến sau không về lại thành phố, mà ở đây mở quán cơm gia truyền.

Hắn rất thích vị thịt dê và đầu heo Tôn hồ tử làm, trước đây, khi tan ca trong xưởng, thường qua mua nửa cân một cân về ăn khuya, có điều hơn nửa năm qua chưa có cơ hội đến đây ăn lần nào.

Ngoài hiên có một chiếc bóng đèn, công suất không lớn, ánh sáng khá tù mù, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn được cảnh vật.

Chu Lập bị người khác gọi biệt danh song cũng không cáu, thấy Thẩm Hoài đã chạy sang phụ phục vụ viên đem bàn nhỏ dời ra, liền chạy vào cầm mấy chiếc ghế nhựa ra theo.

Tôn Á Lâm hơi không thích vẻ đơn sơ ở chỗ này, cũng bận tâm đồ ăn không vệ sinh, nhưng nàng biết nếu mình mà có ý kiến, nhất định Thẩm Hoài sẽ đuổi nàng tìm chỗ khác, đành miễn cưỡng tùy theo.

Thịt thủ heo, dê nướng, tương đậu nành, thịt dê lạnh, bốn món được bưng lên trước, lại gọi kèm một cân Hoa Lộ. Rượu Hoa Lộ quán tự làm, vị rất nồng, nhưng vừa vào miệng, Tôn Á Lâm đã khen tán không thôi.

Nhìn sang dĩa thịt trên bàn, Tôn Á Lâm cũng thử gắp một đũa. Thịt dê vào mồm, mang theo vị thuốc bắc, lại uống thêm một ngụm Hoa Lộ, cảm giác rất vừa miệng, nàng nhịn không được nói với Thẩm Hoài: “Dễ ăn thế này, sao trước đây không thấy anh dẫn tôi đến nếm thử? Ở chỗ Trần Đan không ăn ra được hương vị này, đầu bếp ở đây là ai, để Trần Đan mời người ta đến nấu cơm cho nhà hàng.”

Thẩm Hoài cười cười, song không thể biểu hiện ra quá quen thuộc với cửa hàng này, đành nói: “Ăn ngon thì lần sau lại tới, đừng có nghĩ vơ hết thứ tốt về nhà mình thế…” hắn biết ông chủ quán này trù nghệ rất cao, nhưng tâm lại nhàn, loại người ấy thà tự mở quán nhỏ dân dã tự ngu tự vui chứ tuyệt không chịu bó thúc ở đại tửu điếm, nhìn sang Tôn Á Lâm thấy nàng làm liền tù tì mấy hơi, vội khuyên: “Rượu này nên uống từ từ, vào bụng rất nồng, người bình thường uống không quá nửa cân đâu…”

“Vậy anh đừng uống, nếu tôi uống say, anh lái xe.” Tôn Á Lâm cầm chén trước người Thẩm Hoài cất đi.

Thẩm Hoài đành chịu mà cười, để mặc nàng uống, quay sang Chu Lập bàn vấn đề phát triển kiến thiết Cồn Giang.

“Lần này điều chỉnh địa vực hành chính giữa Mai Khê và Hạc Đường, dù trong khu thông qua, nhưng trọn cả trình tự phải mất chừng một hai tháng mới hoàn thành được. Song hạng mục cảng ven song sẽ không đợi người, công tác đo đạc thực địa đã tiến hành gần xong, việc chuẩn bị thi công bước đầu cũng phải lập tức được triển khai…” Thẩm Hoài nói với Chu Lập: “Trọn cả hạng mục cuối cùng sẽ để công ty xây dựng công trình cảng đường sông thành phố nhận thầu, hiện tại vẫn phải bàn thêm một số vấn đề chi tiết, nhưng một ít công trình mặt đất sẽ giao cho kiến thiết Cồn Giang làm. Việc cải chế ở xưởng thép mà được duyệt, trọn cả khu nhà xưởng được mở rộng, cũng sẽ có không ít lượng công trình cho bọn anh làm. Một hai năm nay chắc sẽ rất bận rộn, anh phải chuẩn bị tâm lý trước…”

“Tôi cũng không muốn rảnh rỗi.” Chu Lập cười nói.

Tiếp đó Thẩm Hoài với Chu Lập bàn sang chuyện góp vốn xây nhà.

Trọn cả khu căn hộ thì một tòa đã xây xong, tòa còn lại mới xây được một nửa, về tổng thể Thẩm Hoài khá là mãn ý.

Đương sơ theo quy hoạch mỗi mét vuông có giá 650 đồng, căn cứ theo chi phí công trình, tiền đất và thuế má liên quan.

Tiền thi công ứng cho kiến thiết Cồn Giang là 500 đồng/m2. Những năm 93, 94, đây là tiêu chuẩn tương đối cao.

Nếu Chu Lập hạ thủ thật tợn, thậm chí có thể mò được một nửa mà vẫn xây được hai tòa nhà ngon lành. Khác biệt duy nhất là chất lượng phòng ở.

Trên thực tế Chu Lập chỉ dự lưu cho kiến thiết Cồn Giang chừng 10% tiền lợi nhuận từ công trình, buông bỏ kết cấu gạch vữa giá thấp thuần túy, mà trực tiếp đổ bê tông cốt thép tạo khung cho tòa nhà, về vật liệu và nhân công đều chi dùng thỏa đáng, khiến chất lượng tòa nhà khá cao.

Mấy ngày trước, thị trấn tổ chức cho các đại biểu tham gia góp vốn xây nhà tham quan công trình đang thi công, cơ hồ không có chỗ nào không vừa ý. Cho dù có một số ý kiến được nêu ra, Chu Lập cũng tận lực cải tiến.

Thị trấn là bên tổ chức chính trong dự án lần này. Chất lượng công trình tốt, danh vọng của Thẩm Hoài ở Mai Khê được đề cao không nhỏ. Có vậy Thẩm Hoài mới yên tâm tiếp tục giao những công trình khác cho kiến thiết Cồn Giang nhận.

Hiện tại, chỉ kỹ sư, kiến trúc sư chuyên nghiệp kiến thiết Cồn Giang đã có tận 4-50 người, tính cả đội thi công thì số công nhân phải hơn 300. Trong toàn thành phố Đông Hoa, kiến thiết Cồn Giang cũng được tính là công ty kiến trúc có quy mô tương đối lớn.

Có điều thời gian thành lập hẵng còn ngắn, kỹ sư quản lý công trình và đội thi công tuyến dưới cần thời gian để thích ứng. Lúc này nếu được nhận những công trình quy mô nhất định, lợi nhuận được bảo đảm, độ rủi ro thấp, đối với kiến thiết Cồn Giang có ý nghĩa cực trọng yếu.

Chẳng qua, Thẩm Hoài có nâng đỡ kiến thiết Cồn Giang đến đâu, đầu tiên cũng cần sự thấy xa, không thấy lợi mà mờ mắt của Chu Lập và những đại cổ đông như Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng.

Vứt vướng mắc tình cảm cá nhân sang một bên, Chu Lập không thể không thừa nhận: Thẩm Hoài là một người cực có năng lực, lại đủ khí phách để làm việc lớn.

Có năng lực, đủ khí phách, cộng thêm một hệ liệt thành tích đặt ở trước mặt, điều nó mang đến là danh vọng và mị lực cá nhân. Có lẽ trước đây dưới sự kiến nghị của Thẩm Hoài, kiến thiết Cồn Giang mới được thành lập, một bộ phận nguyên nhân trong đó là bách mà đành chịu, bởi không có nhiều con đường để lựa chọn. Lúc ấy Chu Lập đã tỉnh táo để biết rằng, mình đang cán lưng làm lông cánh cho sự nghiệp của Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài, Chu Lập đang mải uống rượu, thì từ xa có bốn năm thanh niên đạp xe đạp xông vào quán.

Ông chủ thấy đám thanh niên này tới, vội chạy sang báo với Thẩm Hoài: “Thật xin lỗi, ở ngoài này không đặt bàn được. Để tôi gọi người dọn bàn vào bên trong cho các anh, đợi lát nữa gọi thêm hai cân rượu, thật xin lỗi…”

Tôn Á Lâm đang ăn uống vui vẻ, lại chợt bị đánh đứt thế này, nàng khá là bất mãn, nhưng vẫn bất đắc dĩ cùng Thẩm Hoài, Chu Lập đứng sang một bên, để Tôn hồ tử và hai cô phục vụ vừa béo vừa đen dọn dẹp bàn ghế.

Có điều đám thanh niên kia không cho Tôn hồ tử cơ hội dọn dẹp, từ xa thấy Tôn hồ tử đang thu thập bàn ghế, liền mắng to: “Mẹ nó, Tôn hồ tử, nói mấy lần rồi mà không nhớ là sao? Tên thanh niên cưỡi xe đi đầu đâm thẳng vào, không hề phanh xe, đem đồ đạc trên quầy đụng lật xuống đất, bát đũa vỡ nát bay tứ tung, thịt dê, đầu lợn cũng lăn đầy trên đất, dính không ít tro bụi.

Tay Tôn Á Lâm bị một mảnh vụn văng trúng, tuy chưa ra máu, nhưng đau không nhẹ, cáu giận chất vấn: “Mắt mũi các người để đâu đấy…”

“Mẹ mày, mắng ai không mọc mắt?” Tên thanh niên kia thả xe đạp sang một bên, mắt trợn trừng xông về phía Tôn Á Lâm, chỉ thẳng vào mặt nàng, vừa đi vừa mắng.

“Mấy cậu ở bộ môn nào?” Thẩm Hoài thấy tên thanh niên kia xông lại, sắp đem ngón tay chọc lên mặt Tôn Á Lâm, liền nắm chắc cổ tay hắn, quát hỏi: “Ai để mấy người đến đập phá đồ đạc ở đây?”

“Mẹ mày, làm gì đấy?” Tên thanh niên thấy có người chặn lối, mồm mắng một câu, chân đồng thời giơ lên muốn đá, không ngờ động tác Tôn Á Lâm còn nhanh hơn, giẫm mạnh một cước vào bụng dưới khiến hắn đau quằn quại, quỳ người xuống đất như tôm.

Chu Lập và hai tên kỹ sư dưới quyền làm sao sẽ nhìn Thẩm Hoài chịu thiệt ngay trên đất Mai Khê? Vội xông qua ôm chặt tên thanh niên đang muốn giúp đồng bạn lại, đồng thời chặn những người khác ra mặt ngoài, quát nói: “Các người ăn gan báo hay sao mà dám đánh Thẩm bí thư?”

Đám thanh niên này cũng chỉ là mạnh miệng, thấy có bốn người đàn ông lực lưỡng chạy ra liền không dám ra tay đánh lớn, lại cũng không xác định được thân phận những người này…

Người đạp xe đến cuối cùng đặt xe sang một bên, chậm rãi bước lại, dưới ánh đèn mờ mờ phải cố lắm mới nhìn rõ mặt Thẩm Hoài, bị hù đến thất thanh: “Thẩm bí thư, sao anh lại ở đây…?”

“…” Thẩm Hoài thấy người trước mặt khá quen mắt, nhưng nhớ không nổi tên, đoán thầm là nhân viên công tác ở tuyến dưới, vì nghĩ đến mặt mũi trấn chính phủ, hắn không mắng mỏ gì, chỉ trầm mặt hỏi: “Cậu là ai, chuyện này là thế nào?”

“Tôi là Trương Thịnh.” Người kia thấy Thẩm Hoài nhíu mày, hình như còn không nhớ ra mình là ai, vội vàng giải thích thêm: “Tôi là phó bí thư thôn Tôn gia, kiêm đội trưởng đội dân binh. Mấy hôm nay chỉnh đốn trị an khu phố, cửa hàng này mấy lần đặt bàn ăn bên ngoài, ảnh hưởng cảnh quan đường phố. Nói mấy lần đều không chịu sửa, bởi thế… Thật không biết Thẩm bí thư cũng ăn cơm ở đây…”

Công tác chỉnh đốn trị an là chuyện Lý Phong phụ trách, Thẩm Hoài không thường nhúng tay. Nhưng chỉnh đốn đến tận trên đầu hắn rồi, nếu còn không hỏi một tiếng, khác gì cái ghế bí thư là đồ trang trí.

“Vậy cậu nói cho tôi biết công tác bố trí chỉnh đốn đợt này thế nào, phạm vi ở đâu, cần chú ý những gì?” Thẩm Hoài cầm một chiếc ghế lại, ngồi xuống, để phó bí thư thôn Tôn gia Trương Thịnh đến trước mặt báo cáo.

Năm tên thanh niên kia giờ mới biết người trước mặt là “Thẩm bí thư”, vội thấp thỏm bất an đứng sang một bên chuẩn bị tinh thần ăn mắng.

Thẩm Hoài nhìn đám này là ngứa mắt, chỉ ra bên đường, mắng: “Cút sang một bên!”

Trương Thịnh vội đứng lên, xin lỗi rối rít như con như cháu, nhưng mãi mà không trả lời được vấn đề nào mà Thẩm Hoài vừa hỏi. Thẩm Hoài trầm mặt xuống, nhìn hắn chằm chằm, quở mắng dầm đầu: “Chỉnh đốn trị an khu phố, phạm vị là nội trấn, trọng điểm là giải quyết hành vi kinh doanh lấn chiếm lòng lề đường, đối với những hộ mở hàng quán kinh doanh bên phố, làm công tác tư tưởng, giáo dục là chủ yếu. Nếu phải thực hiện cưỡng chế, tất cần ban công thương và nhân viên trị an đến hiện trường phối hợp. Hành động này của các anh có phù hợp quy định không? Được chút quyền hành đã coi trời bằng vung phải không?”

Thấy Trương Thịnh bị mắng đến mặt mũi trắng bệch, không dám phản bác nửa lời, Thẩm Hoài cũng mất hứng, chỉ vào Tôn hồ tử, nói với Trương Thịnh: “Anh đi xin lỗi người ta, đụng hỏng cái gì cứ chiếu giá mà bồi thường. Ngày mai viết kiểm điểm nộp lên phòng làm việc của tôi! Các người làm công tác với quần chúng thế này đấy hả?”