Phong Khí Quan Trường

Chương 160: Ai cũng dám trở mặt




Chu Minh chân nam đá chân chiêu đi vào phòng, tròng mắt chỉ đăm đăm vào Thẩm Hoài, thẳng đến khi Hùng Văn Bân quay người lại, hắn mới thình lình cả kinh, hơi rượu cũng tan biến đi không ít, lắp ba lắp bắp hỏi: “Ba, ba… sao ba lại ở đây?”

“Vì sao ba không thể ở đây?” Hùng Văn Bân mặt xụ xuống, hỏi lại.

Thẩm Hoài mặt lạnh nhìn Chu Minh đứng ngây trước cửa.

Từ ngày bị Đàm Khải Bình sơ xa tới nay, Chu Minh dẫn Tô Khải Văn tới Mai Khê thị uy, Thẩm Hoài cũng nhịn.

Phan Thạch Hoa được điều về Đường Ấp làm phó bí thư, quyền khu trưởng, Thẩm Hoài cũng nhịn. Hắn chỉ là tên bí thư đảng ủy trấn nho nhỏ, Đàm Khải Bình không cần thiết phải thông báo vấn đề điều động cán bộ cấp xứ cho hắn làm gì.

Chuyện Đới Nhạc Sinh, Đới Nghị, Thẩm Hoài cũng không được biết mảy may; hắn phảng phất như người điếc, kẻ mù, đối với nhất động nhất tĩnh trong thị ủy cơ hồ không biết gì cả, mà hắn cũng không làm gì được.

Nhưng hôm nay, có mấy bước mà Chu Minh, Tô Khải Văn cũng lười đi, làm bộ gọi điện bắt hắn tới hầu chuyện, khiến cả con giám đốc quèn của Anh Hoàng cũng khinh thường hắn theo, cục tức trong lòng Thẩm Hoài bị dồn lại không nhỏ chút nào.

Nếu Chu Minh, Tô Khải Văn đã đem chuyện hắn và Đàm Khải Bình sơ xa ra công bố với người ngoài, mà Thẩm Hoài tiếp tục lui nhường, không phản kích lại, sẽ chỉ làm tình cảnh của hắn ở Đông Hoa càng trở nên bị động.

Chu Dụ biết con rể của Hùng Văn Bân là chủ nhiệm văn phòng kế ủy thành phố, không ngờ đó lại là người trước mắt.

Nàng cũng xoay người, hứng thú đánh giá con rể Hùng Văn Bân, nghe câu đứa này nói lúc mới vào cửa, nàng cũng đoán ra được đại khái ngọn nguồn sự tình..

Thì ra con rể Đàm Khải Bình và thư ký của Đàm Khải Bình cũng đang ăn cơm ở Anh Hoàng, sau khi biết Thẩm Hoài đến đây, không những không ra mặt chào hỏi, cả mấy bước cũng lười đi, tưởng gọi điện thoại “triệu hoán” Thẩm Hoài tới.

Thẩm Hoài không chịu sang, con rể Hùng Văn Bân còn tính đuổi qua “khởi binh hỏi tội”!

Chu Dụ nhịn không nổi muốn cười:

Đương sơ, ngay trước mặt Cát Vĩnh Thu, Thẩm Hoài đã không hề kiêng kỵ đập cho em vợ hắn một trận nên thân. Sau khi đến Mai Khê, công khai đâm nát xe con trai Cao Thiên Hà trước cổng xưởng thép. Người khác tưởng là hắn không sợ hãi, tưởng hắn dựa hơi Đàm Khải Bình mới dám làm xằng làm bậy, thực không biết trong cốt tử hắn đã là một đứa ngạo mạn, trương cuồng đến cực điểm.

Thẩm Hoài gọi Hùng Văn Bân đến, cộng thêm tư thái vừa rồi, tỏ rõ hắn đều dám trở mặt với Hùng Văn Bân, lại làm sao có thể nín nhịn loại nhân vật nhỏ như con rể y?

Giờ Chu Dụ mới xem như minh bạch, vì sao Thẩm Hoài lại lâm thời gọi Hùng Văn Bân qua, thì ra là để dạy cho con rể Hùng Văn Bân một bài học.

Bị cha vợ dùng mặt lạnh chất vấn, Chu Minh đứng ngơ ra đó, cả buổi mà không nói được lời nào.

Dương Lệ Lệ đứng sau cửa, nàng theo Chu Minh qua đây, bề ngoài là bồi Chu Minh kính rượu, thực tế là muốn nhìn Chu Minh “hạ nhục” Thẩm Hoài thế nào, không ngờ vừa mở cửa, lại gặp phải cảnh tượng này, ngơ ngác chôn chân trên sàn, không biết cụ thể đã có chuyện gì.

Thẩm Hoài thấy bóng dáng Dương Lệ Lệ, lạnh thanh hỏi: “Giám đốc Dương, cô chạy sang đây cũng là vì muốn phạt rượu tôi sao?”

“Tôi… Vương tổng của chúng tôi biết Thẩm Hoài ở đây, đặc ý đưa tới hai chai rượu đỏ.” Dương Lệ Lệ cảm nhận thấy áp lực mà không khí lạnh tanh trong phòng mang lại, nói chuyện hơi lắp bắt, cứng lại, không biết nên lui ra hay tiến vào mới tốt.

Qua một lúc, đầu óc mới linh hoạt trở lại, nhớ ra người trung niên mà Chu Minh gọi bằng “ba” kia là ai. Nàng nhớ trước đây Thẩm Hoài từng nhắc tới cái tên “lão Hùng” này, hận không tát cho mình một bàn tay, không ngờ lại không liên hệ “lão Hùng” với chánh văn phòng thị ủy Hùng Văn Bân.

Tròng mắt Thẩm Hoài quét qua hai chai rượu đỏ trong tay Dương Lệ Lệ, Vương Tử Lượng nhìn qua có vẻ khách khí, kỳ thực trong cốt tử không hề xem trọng bàn tiệc bên này, mới lành lạnh nói: “Được, giá đỡ của Vương Tử Lượng cũng lớn thật; cô về nói lại với hắn, rượu này tôi thụ không nổi.”

Lúc này Hùng Văn Bân cũng hiểu rõ rồi, thì ra Thẩm Hoài la hắn tới đây là muốn công khai sự xa cách giữa bọn hắn trước mặt Chu Dụ, Chu Tri Bạch.

Hùng Văn Bân lại nhìn sang con rể, hận không cầm chai rượu gõ lên cho đầu hắn tỉnh tao lên; cho dù Đàm Khải Bình có sơ xa Thẩm Hoài, lại há có thể để đứa như nó làm bộ làm tịch cho Thẩm Hoài nhìn?

Hùng Văn Bân cũng không muốn để con rể quá mất mặt, trầm giọng xuống, nói: “Con sang nói với Khải Văn một tiếng, rằng ba đang ở bên này bồi Thẩm Hoài uống rượu, không sang bắt chuyện với hắn được…”

Chu Minh không nghĩ đến Thẩm Hoài sẽ kéo cha vợ tới đánh mặt mình, oán hận nhìn sang Thẩm Hoài, nhưng không dám nói thêm gì nhiều, cũng không biết cha vợ có ý kiến gì với chuyện mình thường ra vào Anh Hoàng không, đành ảo não quay về, nói lại với Tô Khải Văn chuyện bên này.

Dương Lệ Lệ đành đi ra theo Chu Minh, nàng nghĩ không rõ ràng, thư ký của Đàm Khải Bình đều không coi Thẩm Hoài ra cái gì, Thẩm Hoài lại lấy đâu ra vốn liếng để mời được Hùng Văn Bân tới đánh vào mặt Chu Minh?

Nàng nhớ vừa rồi Thẩm Hoài có nói với nàng: “Tô Khải Văn, Vương Tử Lượng còn chưa đủ tư cách để gọi tôi sang bắt chuyện!”

Dương Lệ Lệ bi ai nhận ra, nàng chỉ là con sâu bé nhỏ khi kẹp giữa những nhân vật lớn này, ai cũng đắc tội không nổi, đắc tội ai cũng đều có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục.

Dương Lệ Lệ và Chu Minh chạy về phòng Tô Khải Văn, thấy Chu Minh ý khí cao ngất đi ra, cúi đầu ảo não chạy về, Tô Khải Văn kinh ngạc hỏi: “Làm sao rồi, rượu chưa uống được đã bị mời ra? Thẩm Hoài ngay cả chút mặt mũi vậy mà cũng không cấp?”

Chu Minh khổ mặt, nói: “Thẩm Hoài gọi cha vợ tôi đến, đang uống rượu ở bên kia!”

“…” Tô Khải Văn không ngờ Thẩm Hoài sẽ tợn đến mức trực tiếp kêu Hùng Văn Bân đi ra, nghe Chu Minh nói vậy, hắn cũng hơi sững.

Tô Khải Văn có muốn thị uy với Thẩm Hoài ra sao, cũng sẽ không để Đàm Khải Bình biết việc này, rốt cuộc hắn không muốn lưu lại ấn tượng không tốt với Đàm Khải Bình.

Quan hệ giữa Đàm Khải Bình và ba hắn, Tô Duy Quân là quan hệ liên minh lợi ích chính trị, không tồn tại ai dựa dẫm vào ai. Còn nữa, đặt chuyện muốn phát triển quan hệ với Đàm Tinh Tinh sang một bên, nếu hắn muốn phát triển trên đường sĩ đồ, trước mắt chỉ có thể ỷ lại vào sự đề bạt của Đàm Khải Bình.

Đương nhiên Tô Khải Văn không hy vọng chuyện hôm nay sẽ chui vào tai Đàm Khải Bình qua mồm Hùng Văn Bân, trong lòng tuy rất oán hận Thẩm Hoài, nhưng chỉ đành nhịn bồ hòn làm ngọt trước đã.

Hắn đứng lên, thở dài một hơi, nói với Vương Tử Lượng: “Nếu lão Hùng đã qua đây rồi, kiểu gì tôi cũng phải qua đó chào một tiếng…”

Vương Tử Lượng gật gật đầu, đứng lên, Hùng Văn Bân không phải là nhân vật mà hắn có thể khinh mạn. Đàm Khải Bình vừa đến Đông Hoa liền trọng dụng ngay Hùng Văn Bân, coi y là tâm phúc đích hệ. Hơn nữa, trên danh nghĩa Hùng Văn Bân cũng là lãnh đạo trực tiếp của Tô Khải Văn. Dù gia thế Tô Khải Văn mạnh đến đâu cũng không thể không cho Hùng Văn Bân mấy phần mặt mũi.

Dương Lệ Lệ đứng ngây ra như cá gỗ, cùng theo Tô Khải Văn, Vương Tử Lượng, Chu Minh chạy sang phòng Thẩm Hoài.

Bên này vừa phân rượu xong thì đã thấy Tô Khải Văn, Chu Minh đẩy cửa đi vào, Thẩm Hoài làm như mới biết Tô Khải Văn cũng ăn cơm ở đây, nhàn nhạt nói: “Thì ra Tô thư ký cũng dùng bữa ở đây à!” Thấy bên người Tô Khải Văn là một người trung niên đầu trọc lóc, thầm nghĩ chắc là ông chủ nổi tiếng của Anh Hoàng, Vương Tử Lượng.

Tô Khải Văn bị lời này làm cho tức muốn thổ huyết, nhưng vẫn cố nặn ra mặt cười, nói: “Thẩm Hoài cậu thật là, nói thế không phải thành ra xa lạ ư? Tôi còn tưởng cậu với Chu tổng, Chu khu trưởng bàn chuyện gì cơ mật nên mới không qua quấy rầy, cậu không trách tôi thất lễ chứ?”

Dương Lệ Lệ không ngờ Tô Khải Văn lại đi chủ động hạ thấp mình, thấy mặt Thẩm Hoài vẫn lạnh tanh, thầm nhủ: Thư ký chuyên chức của bí thư thị ủy đã mềm giọng thế này rồi, Thẩm Hoài sao vẫn khí thế bức người thế kia?

Tô Khải Văn thấy bàn ăn trong phòng là bàn bầu dục, cũng không quản thái độ của Thẩm Hoài, cười nói: “Không trách thì chúng ta cũng qua đây góp vui thôi…” Thấy Thẩm Hoài không biểu thị gì, liền tự tiện phân phó Dương Lệ Lệ đang đứng sau: “Lấy giúp bọn tôi ba chiếc ghế qua đây…”

Rất nhanh phục vụ viên đã dọn tới ba chiếc ghế dựa, thấy phục vụ chuẩn bị xếp ghế vào mép bàn, Thẩm Hoài mới lên tiếng: “Thêm hai chiếc ghế là đủ rồi…”

Dương Lệ Lệ sững lại, Tô Khải Văn, Chu Minh, Vương Tử Lượng, tổng cộng là ba người, Thẩm Hoài chỉ cho thêm hai chiếc ghế, vậy ai sẽ bị đuổi ra?

Mặt Chu Minh trướng đến đỏ bừng, cho rằng Thẩm Hoài ghi hận mình mới giở trò này, cha vợ hắn lại đang tại trường, hắn không dám nói nhiều, sợ hư chuyện, chỉ thộn mặt đứng sang một bên, cũng không dám tự tiện chạy ra.

Tô Khải Văn và Vương Tử Lượng không để ý đến sắc mặt Chu Minh được nữa rồi, đang định ngồi xuống thì thấy ánh mắt Thẩm Hoài nheo lại, nhìn chằm chằm Vương Tử Lượng, hỏi: “Anh là ai? Ai mời anh ngồi xuống? Đây là ghế của Chu xứ trưởng, anh có hiểu quy củ không đấy?

Không chỉ Vương Tử Lượng ngượng chín mặt, mà Tô Khải Văn cũng đỏ đến tận mang tai.

Bàn tay này của Thẩm Hoài không chỉ đánh lên mặt Vương Tử Lượng, mà càng hung hăng đánh lên mặt hắn.

Dương Lệ Lệ không có gan đi nhìn mặt ai nữa rồi, chỉ thấy không khí trong phòng băng lạnh đến cực điểm, nàng ngồi ở đây thêm phút nào như chịu cực hình thêm phút ấy.

Hùng Văn Bân biết trong lòng Thẩm Hoài đang ổ không ít lửa, đương sơ hắn dám đâm nát xe Cao Tiểu Hổ, bức Cao Thiên Hà phải cúi đầu, hôm nay tát vào mặt Vương Tử Lượng, tát vào mặt Tô Khải Văn, cũng không hề có gì ngoài ý.

Vương Tử Lượng có ăn cả hai đầu hắc bạch ở Đông Hoa, nhưng ở trong mắt Hùng Văn Bân, hắn chẳng qua là nhân vật nhỏ, nhưng hắn càng sợ lỡ Tô Khải Văn trở mặt với Thẩm Hoài đương trường.

Nếu thế kia, kịch sẽ náo quá lớn, lúc đó cả Đàm Khải Bình cũng không xuống đài được, chỉ khiến Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong và Đới Nhạc Sinh cười trộm sau lưng.

Có lẽ Đàm Khải Bình sẽ không trừng phạt Tô Khải Văn và Thẩm Hoài, nhưng nếu để ông ta biết chuyện hôm nay là bởi Chu Minh đứng đằng sau thêm mắm thêm muối, đời này con rể mình đừng hòng lật thân.

“Chu Minh, con ngồi xuống.” Tâm lý Hùng Văn Bân khẽ thở dài một hơi, để Chu Minh ngồi xuống, lại quay đầu nhìn sang Vương Tử Lượng, hỏi: « Cậu là ông chủ Anh Hoàng? »

Tuy trong lòng Vương Tử Lượng đang hận đến mức không thể đem Thẩm Hoài lột da, nhưng trước mắt Hùng Văn Bân, hắn vẫn không dám quá phóng tứ.

Ở Đông Hoa, Hùng Văn Bân không chỉ đơn giản là phó chánh văn phòng cho Đàm Khải Bình, danh vọng của ông ta ở Đông Hoa không hề kém hơn bất kỳ phó thị trưởng nào, Vương Tử Lượng vội rút danh thiếp ra, hai tay đưa lại, ân cần nói: “Vương Tử Lượng, còn mong Hùng bí thư trưởng chiếu cố nhiều hơn…”

“Thẩm bí thư là bí thư đảng ủy Mai Khê, cũng là xưởng trưởng xưởng thép Mai Khê, là người mà Đàm bí thư đều phải coi trọng.” Hùng Văn Bân nhìn chằm chằm Vương Tử Lượng, ngữ điệu đầy vẻ cảnh cáo, nói: “Khó được có khi Thẩm bí thư qua đây ăn cơm, không tới chào một tiếng, là cậu không phải; cầm lấy, sang bên đó kính rượu bồi tội với Thẩm bí thư.”

Vương Tử Lượng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, tuy Chu Minh có vẻ rất khinh thường Thẩm Hoài, nhưng từ ý tứ trong lời Hùng Văn Bân, hắn có thể nghe ra, Đàm Khải Bình “đều phải coi trọng”, cũng có nghĩa là Đàm Khải Bình “không thể không coi trọng”, khẽ liếc sang Thẩm Hoài một cái, thầm băn khoăn: Tôn thần này đến cùng là thần tiên phương nào?

Hắn ăn cả hai đầu hắc bạch, nói đến cùng là chỉ đối với bá tánh bình dân, những chiêu trò ấy, có cho hắn hai lá gan cũng không dám dùng với những người ngồi ở đây.