Phong Khí Quan Trường

Chương 136: Không nhìn được bộ mặt thật (1)




Thế gian này không có bức vách nào không có tai, thường ủy thành phố trở lên đều trú quanh ven bờ hồ Lâm Thúy, trong nhà Đàm Khải Bình có gió thổi cỏ động, có người nào đó ra vào đều khó tránh khỏi tai mắt người ngoài.

Cái ngày con trai phó chánh văn phòng tỉnh ủy Tô Duy Quân, Tô Khải Văn theo cùng con gái Đàm Khải Bình về Đông Hoa, trong nhà Đàm Khải Bình lại tổ chức tiệc chào mừng, mời cả nhà Hùng Văn Bân và con gái, con rể đến ăn cơm, không có những người khác, bao gồm cả Thẩm Hoài…

Chuyện này rơi vào trong mắt những người mẫn cảm, đủ để khêu gợi ra những liên tưởng rất phong phú.

Công tác của một bí thư đảng ủy trấn dù trọng yếu đến đâu cũng không khả năng so với tư cách tham gia yến tiệc riêng ở nhà bí thư thị ủy. Rất hiển nhiên, Thẩm Hoài không nhận được lời mời từ Đàm Khải Bình.

Trong sự kiện đâm xe, Thẩm Hoài mượn thế Đàm Khải Bình lúc đó còn chưa tới Đông Hoa thượng nhiệm liền đã cưỡng bách Cao Thiên Hà phải cúi đầu; sau khi thị sát xưởng thép, Đàm Khải Bình có nói với bí thư huyện ủy Hà Phố Đào Kế Hưng, hy vọng Mai Khê có thể khai sáng cục diện càng tốt, gần như trực diện nâng đỡ Thẩm Hoài… Những điều này đều khiến người khác suy đoán ra: tuy Thẩm Hoài thân ở hương trấn, thực tế lại là tâm phúc đích hệ được Đàm Khải Bình ỷ trọng.

Mà đối với đám người liên lụy bởi cái chết của Trần Minh Đức như Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu, họ càng rõ tác dụng trọng yếu của Thẩm Hoài trong toàn bộ câu chuyện. Cuối cùng Đàm Khải Bình đến được Đông Hoa thượng vị, công của Thẩm Hoài không hề nhỏ, nếu không muốn nói là chí cốt; thậm chí có thể suy đoán ra, Đàm Khải Bình vừa đến Đông Hoa liền trọng dụng Hùng Văn Bân, nhiều khả năng là kết quả thao tác của Thẩm Hoài.

Trước đây rất nhiều người ở thị ủy từng suy đoán, rằng có một ngày Đàm Khải Bình sẽ điều Thẩm Hoài từ hương trấn lên thành phố làm trợ thủ cho mình.

Trong hai ba tháng đầu tiên, cũng đúng như mọi người đã dự liệu, công tác chủ yếu mà Đàm Khải Bình làm là từ bên cạnh hiệp trợ Hùng Văn Bân, trong ban bí thư thị ủy, có tận ba tên chánh phó văn phòng, nhưng công tác những người kia phụ trách đều không trọng yếu. Những nhân viên trong ban bí thư không ai được Đàm Khải Bình đặc ý trọng dụng, địa vị thực tế còn không bằng lái xe riêng mà Đàm Khải Bình mang theo từ trên tỉnh.

Tô Khải Văn vừa xuất hiện, khiến rất nhiều người không khỏi bất ngờ.

Tô Khải Văn là con trai phó chánh văn phòng tỉnh ủy Tô Duy Quân, hắn đến Đông Hoa công tác, hiển nhiên không chỉ để làm một tên thư ký bình thường.

Một khi Tô Khải Văn đảm nhiệm thư ký riêng cho Đàm Khải Bình… Mấy ngày qua Tô Khải Văn bồi cùng Đàm Khải Bình tham dự các hoạt động công vụ cũng chứng thực suy đoán kia… Chí ít trong vòng hai ba năm, Thẩm Hoài không khả năng được điều từ hương trấn lên nhận chức bên cạnh Đàm Khải Bình.

Có một số điểm nội màn người ngoài rất khó biết được, nhưng bản thân Chu Dụ lại khá rõ ràng.

Cấp bậc hành chính của bí thư đảng ủy trấn thường là chính khoa, thư ký riêng cho bí thư thị ủy cũng cất bước từ chính khoa, nhìn qua hai bên không có khác biệt quá lớn về địa vị. Nhưng theo lẽ thường, trong mắt người khác, bí thư hương trấn còn lâu mới so sánh được với thư ký riêng bên người lãnh đạo.

Chu Dụ tận mất thấy một chuỗi hành động tích cực ở Mai Khê, tưởng rằng hắn sẽ không quá thiết tha với chức thư ký bên người Đàm Khải Bình, nhưng thấy Thẩm Hoài từ nhà chú ruột đi ra, nàng lại không dám chắc, ngờ không thấu trong lòng Thẩm Hoài đang nghĩ những gì.

Thẩm Hoài cũng không biết trong lòng Chu Dụ đang băn khoăn về hành động của mình, thấy cô bé nàng dắt bên người quá đáng yêu, đôi mắt đen láy tò mò nhìn mình, nhịn không nổi vươn tay bẹo má nàng, ôm lên nói: “Còn chưa có dịp gặp thiên thần nhỏ của Chu khu trưởng. Đúng là giống mẹ như đúc, bé gọi là gì? Nào, để chú thơm một cái…” Nói rồi sát má vào cưỡng hôn…

“Râu chọc đau quá!” Con gái Chu Dụ vừa học nói không lâu, giọng non tơ cự tuyệt Thẩm Hoài, vặn người lại, muốn giãy dụa ra.

“Cố Tinh Tinh, để chú ấy thơm một cái…” Chu Dụ thấy Thẩm Hoài còn có tâm tình đùa chơi với con gái mình, thầm nhủ tiểu tử này có gì mà mình phải đồng tình, tuổi mới nứt mắt đã là lãnh đạo hương trấn, nói đến uy quyền, chưa hẳn đã kém hơn phó khu trưởng là nàng.

“Con không muốn, râu chú ấy chọc đau lắm, muốn thơm, mẹ đi mà để chú ấy thơm.” Cô bé không chút do dự muốn bán mẹ mình ra.

Nhìn sang khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt thâm thúy của Chu Dụ, Thẩm Hoài tự nhủ: Chú cũng muốn gặm lên mặt nàng một cái, nhưng không biết phải trả bằng mấy cái bạt tai? Chu Dụ ngượng đến chín cả mặt, bẹo má con gái, nói: “Mới tí tuổi đầu đã biết nói bậy nói bạ.”

Thẩm Hoài không quản con gái Chu Dụ có đồng ý hay không, nghiêng đầu cố thơm một cái nữa, thấy cô bé nhấc tay xoa xoa mặt, nhịn không nổi ha ha cười lớn.

Chu Dụ tiếp con gái từ trong lòng Thẩm Hoài, nhịn không nổi quan tâm hỏi một câu: “Cậu khỏe thật rồi chứ, có cần kiểm tra lại không?”

“Không sao” Thẩm Hoài nói: “Hôm qua truyền dịch, nghỉ một đêm, sáng nay là khỏe. Đúng rồi, tiểu Chử gửi số điện thoại cô để lại cho tôi, nhưng lúc đó muộn quá, không tiện gọi quấy rầy…”

Chu Dụ hơi lúng túng gật gật đầu, tỏ ý đã biết.

Thẩm Hoài và nàng từng cộng sự trong phủ thị chính, chuyện chồng nàng và quan hệ mẫn cảm giữa hai người sau vụ tai nạn, Chu Dụ tin tưởng Thẩm Hoài cũng biết được kha khá, bởi thế đêm hôm qua hắn mới không gọi điện, tránh để trong nhà nàng xảy ra hiểu lầm không cần thiết.

Đương nhiên Chu Dụ cũng sẽ không thừa nhận hôm qua nàng một mực bận tâm đến tình hình của hắn, thấy hôm nay sắc mặt hắn đã đỡ nhiều, không quá lo lắm nữa; tử tế nghĩ lại, Thẩm Hoài bây giờ nhìn khỏe mạnh hơn hồi còn ở trong phủ thị chính nhiều, ánh mắt lấp lánh hữu thần, có vẻ tinh lực khá dồi dào.

Chu Dụ chợt có ý nghĩ: Nhìn mặt mũi Thẩm Hoài cũng khá dễ nhìn, sao trước đây mình không để ý thấy nhỉ?

Có lẽ bởi cô đơn quá lâu, vừa nghĩ đến chuyện này, mặt nàng liền nóng rần lên, cứ thế đứng trước cổng, hàn huyên một chút về những sự tình Thẩm Hoài làm sau khi đến Mai Khê, giống như bạn bè đã lâu không gặp.

“Tuýt…”

Nghe thấy đằng sau có tiếng còi ô tô vang lên, Chu Dụ hơi sững, quay đầu lại thì thấy chiếc xe Benz của em trai Chu Tri Bạch đã mò đến từ thủa nào.

Xe Benz dừng lại trước lùm cây ven đường, Tri Bạch lại mãi không thấy xuống xe, đầu óc Chu Dụ rối như tơ vò, nhưng không biết nên xử lý làm sao.

Thẩm Hoài cũng nhận ra chiếc xe Benz đen kia là của Chu Tri Bạch, thấy hắn ta không có ý xuống xe cùng mình bắt chuyện, đoán chắc hắn còn hiểu lầm quan hệ giữa mình và Chu Dụ.

Đàn ông đều sẽ thích thú khi có quan hệ mật mờ với người đàn bà mà mình chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm, đối với sự vô lễ của Chu Tri Bạch, Thẩm Hoài chỉ vờ như không biết, cười chào Chu Dụ: “Vậy tôi đi trước, rảnh thì liên hệ sau…” xe Thẩm Hoài dừng ở chỗ khác, cứ thế cắp đít chuồn thẳng.

Đợi Thẩm Hoài đi rồi Chu Tri Bạch mới xuống xe, nhìn chằm chằm thân ảnh hắn khuất sau góc rẽ, nhíu mày hỏi chị gái: “Chị không làm việc trong phủ thị chính lâu như vậy rồi… Nếu để ba Tinh Tinh thấy hai người nói chuyện vui vẻ thế này, biết giải thích thế nào?”

“Vui vẻ ư, sao chị không thấy thế?” Chu Dụ hỏi ngược lại.

“Xe em dừng bên kia mấy phút rồi…” Chu Tri Bạch ôm cháu gái, nói: “Người này đến nhà chú hai làm cái gì, chẳng lẽ còn muốn kiếm quan kiếm chức?”

Chu Dụ lười nhác để ý đến đứa em lắm chuyện này nữa, trực tiếp đẩy cửa vào nhà. Qua một lúc, Ngô Hải Phong cũng trở về. Thấy chị em Chu Tri Bạch đều ngồi đợi sẵn trong phòng khách, không khí hai bên khá yên ắng, kỳ quái hỏi: “Đầu năm thế này, không đi đâu chơi, đến nhà chú làm gì?”

“Tinh Tinh đến kiếm tiền mừng tuổi…” Chu Dụ nói.

“Cháu không phải cũng đến kiếm tiền mừng tuổi chứ?” Ngô Hải Phong cười, quay sang hỏi Chu Tri Bạch: “Sao, hai chị em giận nhau à?”

Đương nhiên Chu Tri Bạch sẽ không đem chuyện chị gái “nuôi trai” ở phủ thị chính kể ra, mới nói: “Là vì chuyện trong công ty, thị ủy đã bắt đầu duyệt dự án xây cảng cho Bằng Duyệt, nhưng lại kẹt ở chỗ Lương Tiểu Lâm, hắn không chịu ký…”

“Bằng Duyệt là xí nghiệp dân doanh, giờ mà muốn tự xây bến cảng, độ khó rất lớn, Lương Tiểu Lâm không chịu ký cũng có lý của hắn….” Ngô Hải Phong lui về làm chủ nhiệm Nhân Đại, tính cách trầm tĩnh hơn nhiều, bèn gọi hai chị em Chu Dụ vào trong thư phòng nói chuyện. Bản thân hắn biết hình thế đã đổi thay, nếu Chu gia muốn tồn tại và phát triển, nhất định phải chuyển biến thái độ, chỉ sợ Tri Bạch quá nôn nóng, tham công mà hỏng việc.

“Cháu cũng biết vậy.” Chu Tri Bạch thở dài một hơi, nói: “Cố Đồng lại đang tìm nhà cung ứng vật tư khác cho xưởng thép thành phố, hình như là nhà nào đó có quan hệ trên tỉnh. Không biết có liên quan gì đến chuyện thời gian trước Cao Tiểu Hổ lên tỉnh chạy chọt không. Nghiệp vụ của Bằng Duyệt bị thu hẹp cả khối lớn thế này…”

Xưởng thép thành phố chủ yếu luyện bằng lò cao, nguyên liệu là khoáng sắt. Nhưng quy trình lò điện đúc sắt thép phế thải cũng chiếm 1/3 tổng sản lượng, bằng đó cũng đủ nặn ra 80 triệu tiền hàng mỗi năm cho Bằng Duyệt, là nguồn chủ yếu đóng góp cho thu nhập của công ty.

Vốn Chu Tri Bạch tưởng nâng kế hoạch nghiệp vụ năm nay cho Bằng Duyệt lên 200 triệu, trong đó xưởng thép thành phố chiếm một nửa. Song nếu nghiệp vụ ở xưởng thép thành phố bị vuột mất, thậm chí mất sạch hợp đồng, ảnh hưởng tới chu trình kinh doanh không biết bao nhiêu mà kể…

Ngô Hải Phong biết mình không giữ ghế bí thư thị ủy nữa tất sẽ khiến thế cục biến hóa, giờ chỉ còn lại cuộc chiến long tranh hổ đấu giữa Cao Thiên Hà và Đàm Khải Bình mà thôi.

Trong sự kiện đâm xe ở Mai Khê, Cao Thiên Hà bị bức phải cúi đầu với đứa nhãi ranh như Thẩm Hoài, đến sau chuyển hướng lên trên tỉnh tìm kiếm ô dù có thể đối kháng với chính địch, đây là lựa chọn duy nhất dành cho hắn.

Những người trên tỉnh sẽ không bởi 1 triệu hay 2 triệu Cao Thiên Hà cống cho mà động tâm, nhưng nếu là một khoản giao dịch trị giá cả trăm triệu, lợi nhuận khả năng đạt tới 20 triệu hoặc cao hơn, nào có mấy ai ngăn nổi dụ hoặc?

Ngô Hải Phong cầm thư trác ép trên một tờ danh sách lên, tuy hồi trưa hắn không ở nhà, nhưng ai tới cửa chúc Tết, tặng những lễ gì, hắn đều dặn vợ ghi lại kỹ càng.