Phòng Học Số Sáu

Chương 12: Gia đình họ cao




Không đầy hai ngày sau, tổng bộ chuyển về kết quả điều tra. Oan hồn trong phòng học số 1 kia đích thị không ai khác ngoài bạn trai của Cẩm Y- Cao Thiên!!

Theo điều tra ban đầu của phía cảnh sát, Cao Thiên mất tích hơn hai ngày người nhà của anh ta mới báo cho cơ quan chức năng, bên kia còn chưa kịp hỏi thêm cái gì thì phía nhà trường gọi điện đến báo án, mà nạn nhân lại là Cao Thiên.

Theo tờ fax sáu người nhận được, thời gian Cao Thiên tử vong đối chiếu với thời gian có người phát hiện ra thi thể của anh ta chênh lệch nhau chỉ vỏn vẹn năm phút, hung khí gây án là một cây cưa máy vứt bừa lại hiện trường, không có dấu vân tay hay manh mối gì của hung thủ.

Tốp nữ sinh hôm đó phát hiện ra vụ việc hiện tại được nhà trường cho về gia đình ổn định tâm trạng, nghe nói có người hình như còn phải dùng đến cả biện pháp tâm lý để giải tỏa cơn khủng hoãng cực độ kia. Phía nhà trường lại che che giấu giấu, lấy lí do bảo vệ danh tiếng mà từ chối công khai tin tức qua phương tiện truyền thông đại chúng, còn nghiêm khắc răn đe những hành vi cố ý nhắc lại chuyện hôm đó. Đây cũng chính là lí do vì sao Trọng Thiên Kì không hề hay biết đến vụ việc này, nói cách khác: ngoài những sinh viên phòng số 1 ngày hôm đó ra, những người biết đến việc này chỉ vỏn vẹn tính bằng đầu ngón tay, mà nếu biết cũng là lời tự đồn thổi thêm mắm dặm muối vào mà thôi, không chính xác cho lắm.

Cũng như lời của Lâm Bảo Ngọc và Hoàng Kỳ Ngân chỉ đúng có năm phần. Cao Thiên không hề bị biến thành tương xay gì cả, hắn là bị người ta móc mắt trước khi giết, sau đó dùng cưa máy cưa ra thành năm khúc vức khắp nơi trong phòng, dĩ nhiên, cái này cũng không khá hơn bị biến thành tương xay là mấy.

Trong tờ fax còn kèm theo cả hình ảnh chụp được tại hiện trường vụ án, manh mối duy nhất chính là hung khí- lưỡi cưa, nhưng mà manh mối này cứ như vậy không biết do cố ý hay vô tình bị phía trường học bằng cách nào đó che đi. . .

Phùng Ngọc Nhi thu về tờ giấy trên tay Phùng Thanh Thanh, nhún vai hết cách: “Các cậu xem xong cả rồi chứ?”

“Rồi!” Cả đám năm người còn lại đồng thanh đáp lời, không khí trong phòng có chút căn thẳng. Hiện tại bọn họ đang ở một gian phòng riêng trong căn tin trường, không gian chật hẹp có chút oi bức, khó chịu vô cùng. Dương Bảo Nghi cầm trên tay vũ khí của mình, lau chùi sạch sẽ, ngước mắt lên nhòm ngó: “Trường ĐH này thực sự không tránh nổi nghi can!”

Phùng Ngọc Nhi cười khổ: “Nghi là một chuyện, có chứng cứ hay không lại là chuyện khác, phía cảnh sát cũng không tiện hành động, bây giờ chúng ta chỉ đành làm như hàng chìm đi giám sát thu thập chứng cứ” Dù sao chuyện này cũng nằm ngoài phạm vi cảnh sát có thể lo liệu, nhiệm vụ của bọn họ từ trước tới nay chỉ luôn là tiêu diệt những thành phần thiên về siêu nhiên, tội phạm cuối cùng vẫn là do pháp luật giải quyết, tóm lại, bổn phận của nhân viên “Địa Ngục” chính là phối hợp với các cơ quan có thẫm quyền truy bắt tội phạm nguy hiểm cấp độ cao- cái loại biết lợi dụng khống chế linh hồn cùng tà thuật làm chuyện ác mà thôi!

Thứ bọn họ có thể giết, ngoại trừ linh hồn chính là yêu thú, không bao giờ có tội phạm!!!

Dịch Vương Thiên Anh trong lòng có chút không vui, nằm dài ra trên bàn không tham gia thảo luận, tiện tay lắc lắc cốc nước, một vài giọt nước theo đà đó tràn ra, bắn lên người Dương Bảo Nghi và Phùng Thanh Thanh. Hai cô nàng không vui liếc liếc lườm lườm Dịch Vương Thiên Anh một vài cái rồi thôi, Dương Bảo Nghi lẫm bẫm: “Muốn chơi thì về nhà chơi, định lười biếng à?”

Dịch Vương Thiên Anh trề môi, không quan tâm làm mấy, theo đà lắc cho nước bắn ra nhiều hơn. Năm người còn lại cũng chả thèm để ý tới cô nàng thêm nữa, đột nhiên Trọng Thiên Kì- người vẫn luôn đăm chiêu lên tiếng phá vỡ không khí: “Hay là chúng ta đến nhà Cao Thiên xem thử xem, biết đâu chừng có thể tra ra manh mối nào đó, cũng tiện thể hỏi xem Cẩm Y và hắn quen biết như thế nào?”

“Sư huynh nói không sai, chúng ta chia ra thành hai nhóm, một nhóm tìm gặp hiệu trưởng, một nhóm theo tớ đến cảnh cục xin giấy phép và vài dụng cụ hỗ trợ điều tra, sau đó đến nhà Cao Thiên xem thử” Phùng Ngọc Nhi cuốn lại tờ giấy trên tay cho vào túi áo khoát da, phất tay chỉ huy điều động: “Thanh Thanh và đại tỷ theo nhóm tớ, sư huynh, Bảo Nghi và Thiên Minh đi với huynh điều tra hiệu trưởng”

Cứ như vậy sáu người chia thành hai tốp nhỏ chia ra hành động. Trước khi đi, Dịch Vương Thiên Anh còn không quên quay đầu lại lườm Trọng Thiên Kì một cái, anh chàng nào đó huýt sáo vang rền lắc lư dẫn hai người kia đi mất.

Phùng Ngọc Nhi dẫn theo hai người Phùng Thanh Thanh và Dịch Vương Thiên Anh, theo kế hoạch ban đầu đến nhà Cao Thiên điều tra thêm. Nhấn chuông đâu chừng được năm phút, một bác gái khoảng chừng hơn năm mươi tuổi mới lọm khọm bước ra, nhìn ba người bằng ánh mắt chán ghét: “Các cô tìm ai?”

“Dạ, chúng cháu là bạn học chung trường với Cao Thiên, không biết hai bác có ở nhà không ạ?” Phùng Ngọc Nhi mỉm cười lễ phép cuối người một góc bốn mươi lăm độ, hướng bác gái kia chào hõi theo lễ nghi. Dịch Vương Thiên Anh và Phùng Thanh Thanh cũng cúi người.

Bác gái nghe nói đến là bạn học của Cao Thiên, sắc mặt có chút hòa hòa hoãn hơn: “Tôi chính là mẹ của thằng Thiên đây, ba nó ở trong kia, mới ba cô vào!”

Ba người theo sau bà Cao vào nhà, đến phòng khách thì mời họ ngồi xuống, còn bản thân mình thì lên thư phòng trên lầu gọi chồng.

Ông Cao là người đàn ông khoảng bốn mươi đến bốn mươi lăm tuổi, nhìn trẻ hơn vợ mình rất nhiều, bộ dạng chững chạc phong độ. Vừa xuống đến phòng khách, thấy ba người bọn Dịch Vương Thiên Anh liền mỉm cười thân thiện, thái độ so với bà Cao lúc nào cũng dè chừng cảnh giác đúng là khác xa một trời một vực!

“Các cháu đến nhà chơi mà tiếp đãi chậm trể, thật có chút thất lễ!” Ông Cao cài khách sáo, sau đó sai vợ xuống bếp pha ít trà, Phùng Ngọc Nhi vốn định từ chối nhưng không kịp, dành để bà ta đi.

“Không sao đâu ạ! Bọn cháu đến vốn là muốn thắp cho bạn Cao nén nhang thôi, không phiền phức gì gia đình chứ ạ?” Phùng Ngọc Nhi cười cười, mục đích của bọn họ chủ yếu là xem xét hoàn cảnh ở đây mà thôi, vốn không thể nào dùng thân phận thật sự mà tra khảo, sợ là hai người này ghét cảnh sát, ghét tới cùng cực rồi.

“Được mà, không sao đâu!” Bà Cao đúng lúc này từ nhà bếp bước lên, trên tay bưng theo một chiếc khay đựng bốn năm ly trà, đặt trước mặt mỗi người một ly rồi ngồi xuống: “Lúc nảy bác tưởng mấy đứa là cảnh sát, cho nên hơi thất lễ, các cháu đừng trách tội nhé!”

Dịch Vương Thiên Anh cười có chút mỉa mai: “Bọn cháu nào dám chứ ạ!” Cô nàng còn định nói thêm câu gì đó thì cánh tay bị Phùng Thanh Thanh âm thầm huýt một cái thật mạnh, thiết bị truyền âm đeo trong tai vang lên tiếng nhắc nhở của Phùng Ngọc Nhi: “Đừng tỏ thái độ, biết tâm trạng tỷ không tốt rồi, đừng dọa chứng cứ của muội chạy mất!”

Dịch Vương Thiên Anh không vui hừ hừ mấy tiếng. Nhanh như vậy mà đã có thứ gọi là ‘chứng cứ’ rồi à?

Năm người khách sáo một hồi, cuối cùng vợ chồng ông Cao cũng chịu dẫn ba cô nàng đi lên phòng thờ của Cao Thiên. Phòng này nằm trên tầng co nhất cùa ngôi nhà, lúc đi qua một căn phòng khóa kín cửa, Phùng Ngọc Nhi đột nhiên hơi hờ hững hỏi: “Phòng này là. . .?”

Sắc mặt của bà Cao chuyển sang có chút khó coi, riêng ông Cao vẫn bình tỉnh cười cười: “Đây là phòng của thằng Thiên trước khi chết!”

Phùng Ngọc Nhi cười một cái vẻ ‘thì ra là vậy’ rồi lại theo lên phòng thờ. Căn phòng được bày bố khá đơn giản, một bên là bàn thờ tổ tiên, một bên là bàn thờ riêng của Cao Thiên, ngoài ra không có chút đồ đạt gì, đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị. Ba người Phùng Ngọc Nhi thắp nhang xong cũng kkhông tiện ở lại, đành ra về.

Đi khỏi nhà họ Cao một khoảng xa, Dịch Vương Thiên Anh tâm tình có chút tiến triển quay sang nhìn Phùng Ngọc Nhi: “Cảm thấy được gì?!”

“Không có gì nhiều, còn hai người?” ppn ngồi một mình ở dãy ghế sau của chiếc xe bốn chỗ, khoanh tay hết sức nhàn nhã.

“Khung cảnh gia đình không có chút nào giống như mới chết con cả, ông Cao kia thì quá bình tỉnh, bình tĩnh đến nổi làm cho người ta cảm thấy kì lạ!” Dịch Vương Thiên Anh một tay khoanh trước ngực mân mê dây an toàn, một tay chống cầm gật gù. Phùng Thanh Thanh láy xe, ở một bên cũng phụ họa thêm: “Phải điều tra thêm!”

Phùng Ngọc Nhi cười cười, chồm người lên chọt chọt hai người kia. Dịch Vương Thiên Anh cùng Phùng Thanh Thanh không hiểu quay xuống nhìn cô: “Chuyện gì?”

Phùng Ngọc Nhi không nói gì, chỉ khe khẻ hất mặt lên nóc xe, chỗ đó thoạt nhìn không có gì nhưng nếu chú ý thật kĩ, sẽ thấy một ánh đèn le lói ẩn sâu bên trong.

Dịch Vương Thiên Anh và Phùng Thanh Thanh xem xong, sắc mặt không biết dùng từ nào để diễn tả, liếc nhìn nhau, không hẹn mà đều mắng nhiếc Phùng Ngọc Nhi n câu trong lòng: Con nhóc đó thì ra đã sớm biết, hèn gì hôm nay im lặng đến lạ lùng.

Dịch Vương Thiên Anh vẫn nhanh chóng khôi phục hơn, định phá nát cái máy nghe lén chết tiệt kia, nhưng lại bị Phùng Ngọc Nhi ngăn lại. Cô nàng dùng một ngón tay lắc qua lắc lại, dùng khẩu hình phát âm ra bốn chữ: ‘tương kế tựu kế’

Hai người kia hiểu ra vấn đề, cảm thấy mình rất may mắn vì không phải kẻ thù mà là đồng đội của Phùng Ngọc Nhi, nếu không. . . không phải bị xoay vòng đến đáng thương hay sao?

Dịch Vương Thiên Anh hắng giọng một tiếng, điều chình lại âm điệu khi nói chuyện để không khiến người khác nghi ngờ: “Nhưng chung qui đây cũng là chuyện bình thường, không có điểm đáng nghi nào!”

Phùng Thanh Thanh nhướng nhướng mày, ý tứ chính là ‘thật không?!’, trên mặt châm chọc nhưng giọng nói lại cực kì điềm nhiên: “Mình cũng thấy vậy!”

Dịch Vương Thiên Anh trừng mắt nhìn đồng đội, khẳng định cô nàng kia chết chắc rồi. . .

.

Ba người cứ như vậy diễn trò đến lúc về trường.