Editor: Tử Diệp
Quân Lâm Ngọc đã dẫn đoàn lính đi tiền tuyến. Phượng Vô Song vốn định lẻn đi theo cùng, không ngờ, bị Quân Lâm Ngọc trực tiếp phát hiện, bị hắn hung tợn mắng một hồi. Vì không cho Quân Lâm Ngọc phân tâm, Phượng Vô Song đành phải một mình một người hồi đến Ngọc Hi Cung.
Hôm nay, trời còn chưa sáng, Phượng Vô Song ngây ngốc trong phòng, nghe được phíac trước truyền ra trận ồn ào.
“Hồng Liên, Bích Hà!” Phượng Vô Song xoa xoa đôi mắt, gọi phòng bên cạnh Hồng Liên cùng Bích Hà đang ngủ.
Hồng Liên cùng Bích Hà cũng ngủ mơ bên trong bị tiếng gọi của Phượng Vô Song bừng tỉnh, các nàng còn nghĩ rằng tiểu thư xảy ra chuyện gì, quần áo cũng chưa kịp mặc, chỉ mặc áo trong, vội vàng vọt vào phòng Phượng Vô Song, sốt ruột hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?”
“Đi sảnh ngoài xem bên kia phát sinh chuyện gì, sao lại ồn ào?” Phượng Vô Song cau mày, phân phó, một bên ấn huyệt Thái Dương, bên ngoài tiếng ồn ào cùng với thanh âm đập đồ vật, thường xuyên truyền đến, khiến người đau đầu.
“Vâng, tiểu thư!” Hồng Liên đáp, vội vàng lui xuống.
“Bích Hà, ngươi đi chuẩn bị nước tới, ta muốn rửa mặt, chải đầu một chút!” Phượng Vô Song nói.
“Tiểu thư, lúc này mới đầu giờ dần, người không ngủ thêm một chút sao?” Bích Hà nghi hoặc hỏi, tiểu thư ngày thường cũng không phải như vậy, nàng thực yêu giường, bình thường không đến giờ Thìn, tuyệt đối sẽ không dậy. Nếu không phải sợ người ta bàn tán, chỉ sợ có thể ngủ cả buổi sáng!
“Ngươi xem ồn ào như vậy, ta có thể ngủ được không? Đi lấy cho ta bộ xiêm y đi, ngồi một lát khả năng sẽ có người lại!” Phượng Vô Song cau mày, không kiên nhẫn nói.
Trên mặt Phượng Vô Song rõ ràng có cản xúc bất mãn khi rời giường. Bị từ trong lúc ngủ mơ đánh thức tuyệt đối không phải một chuyện tốt. Mặt Phượng Vô Song tràn ngập chữ “Chớ chọc ta!” to đùng. Phảng phất lúc này ai thật sự trêu chọc nàng, liền thật sự xong đời.
Không lớn trong chốc lát, Hồng Liên dẫn Thái giám bên người Quân Lâm Ngọc - An Phúc tiến vào.
“Tiểu thư, Thái giám tổng quản An công công cầu kiến!” Hồng Liên đứng trước cửa ở bên tai Phượng Vô Song thấp giọng nói.
“Cho hắn vào!” Phượng Vô Song nói.
Trên mặt nàng cũng không có dao động. Nơi này đường đường tẩm cung của một Đế quân, ầm ĩ, chắc chắn có chuyện quan trọng, người đến tự nhiên có chút địa vị.
“Lão nô bái kiến Phượng tiểu thư! Trời vừa sáng, liền tới quấy rầy Phượng tiểu thư, đúng là lão nô bất kính, thỉnh Phượng tiểu thư chớ có trách cứ!” An Phúc hướng Phượng Vô Song quỳ lạy. Tuy rằng Phượng Vô Song hiện giờ không có danh phận, nhưng An Phúc nhìn Quân Lâm Ngọc lớn lên, há có thể không biết tâm ý Đế quân. Trong lời nói của hắn tự nhiên đối Phượng Vô Song cực kỳ kính trọng.
Phượng Vô Song không động, không hổ là Tổng quản hầu hạ ba đời Đế quân, làm việc nói chuyện đều cẩn trọng, không nói sự tình gì, trước thừa nhận sai, cũng còn thỉnh nàng không trách phạt. Lúc này, nếu nàng trách phạt, chắc chắn đắc tội vị này “Nguyên lão Tam triều”, tuy là hoạn quan, nhưng hoạn quan ở trên triều đình, rất có mặt mũi.
Nếu thật muốn đắc tội hắn, chỉ sợ Phượng Vô Song sau này tại đây đế đô, liền có tội. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(*)! Không chừng hắn sẽ ở trong lúc mình không phòng bị, cho một mũi tên.
“An công công không cần hành lễ, mau đứng lên đi. Có chuyện gì thỉnh nói thẳng liền có thể!” Phượng Vô Song ngồi ngay ngắn ở bàn bát tiên, lãnh đạm, cả người rất có khí thế, không trấn áp người, chỉ khiến người có loại không lạnh mà sợ.
“Tạ Phượng tiểu thư. Lão nô thật có chuyện quan trọng bẩm báo!” An Phúc đứng lên, hơi hơi cúi thân mình, hắn có chút nghẹn lời, còn thỉnh thoảng trộm nhìn Phượng Vô Song, tuy rằng không phù hợp quy củ, nhưng kế tiếp chuyện hắn muốn nói, thật sự lo lắng Phượng Vô Song sẽ tức giận.
Thần sắc Phượng Vô Song chưa biến, nàng cũng cảm giác được An công công chần chờ, đạm nhiên nói: “An công công cứ nói đừng ngại!”
“Là thế này, Vĩnh Nhạc trưởng công chúa đã trở lại, một hai phải gặp ngài, lão nô biết Phượng tiểu thư ngài còn đang ngủ, mới vừa rồi khuyên bảo Trưởng công chúa, Trưởng công chúa không nghe, mới ở phía trước ầm ĩ, còn thỉnh Phượng tiểu thư đi một chút!” An phúc ôm quyền nói, một hơi nói xong. Giống như Trưởng công chúa muốn ăn thịt người.
“Trưởng công chúa? Nàng vì sao một hai phải gặp ta?” Phượng Vô Song nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, lạnh lùng hỏi.
“Hồi Phượng tiểu thư, Trưởng công chúa nghe nói Tôn thượng mang về một nữ tử, rất tò mò, nói muốn gặp ngài!” An Phúc cung kính đáp.
Trong lòng Phượng Vô Song cẩn thận châm chước lời An Phúc. Tâm trí nàng không phải mười bốn tuổi, mà hai mươi sáu tuổi! An Phúc nói, điểm đáng ngờ rất nhiều.
Đầu tiên Trưởng công chúa sớm không trở lại muộn không trở lại, trời còn chưa sáng thì trở về, nhất định lén trở về, tuyệt đối không phải có kế hoạch hồi cung. Thứ hai lặn lội đường xa tất nhiên thực vất vả, Trưởng công chúa không nhỉ một hồi mà phải đi ngay, mà trực tiếp tới Ngọc Hi Cung, tuyệt đối không phải thái độ muốn tới bái phỏng người; thứ ba, Trưởng công chúa chỉ nói muốn gặp nàng, mà không phải gặp huynh trưởng Quân Lâm Ngọc hồi lâu không gặp, hơn nữa không gặp nàng, nếu không liền không màng hình tượng công chúa mà đại nháo, nhất định là mang theo một ít tâm lý khiêu khích.
Tóm lại, một câu, vị Trưởng công chúa chỉ sợ thừa dịp huynh trưởng Quân Lâm Ngọc không ở trong cung, chuồn êm hồi cung, nói dễ nghe trong lòng tò mò nghĩ đến tẩu tử tương lai, nàng chỉ sợ cũng vì tìm Phượng Vô Song.
Nếu không, gặp người thế nào mà vừa sáng hưng phấn mà tới gặp, không phải lúc bình thường tới cửa bái phỏng.
“Ta đây nếu không đi?” Khóe mắt Phượng Vô Song hơi hơi nâng, mắt lạnh nhìn An công công.
“Này —— lão nô khẩn cầu Phượng tiểu thư đi một chuyến, nếu không, hạ nhân Ngọc Hi Cung chỉ sợ đều gặp tai ương!” An công công lại lần nữa quỳ xuống, hướng Phượng Vô Song hành lễ, khẩn cầu nói.
“An công công dẫn đường đi!” Trong lòng Phượng Vô Song ngẩn ra, Vĩnh Nhạc trưởng công chúa thật sự? Không thấy nàng, liền bắt mọi người khai đao? Phải biết rằng hạ nhân Ngọc Hi Cung, cũng không phải giống hạ nhân khác, ngay cả một ít quan cấp thấp còn phải nịnh bợ, bọn họ sao có thể có cơ hội gặp loại đãi ngộ này.
Nếu hôm nay Phượng Vô Song thật sự không đi, bọn hạ nhan Ngọc Hi Cung liền phải bị tội, vì thế, nàng Phượng Vô Song nhất định lại sẽ thành đầu đề câu chuyện trong cung Thần Hữu Đế quốc. Nhất định sẽ bị người nào đó có tâm truyền thành không săn sóc hạ nhân, cậy sủng sinh kiêu.
“Đa tạ Phượng tiểu thư, Phượng tiểu thư thỉnh bên này!” An Phúc chắp tay thi lễ, chuyển tới bên cạnh dẫn đường, trong mắt đầy cảm ơn.
Vĩnh Nhạc trong truyền thuyết Trưởng công chúa lại đáng sợ sao?
Phượng Vô Song dọc theo đường đi tìm tòi trong đầu hết thảy tin về Vĩnh Nhạc trưởng công chúa. Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa phong hào tức là tên Vĩnh Nhạc - Quân Vĩnh Nhạc là muội muội Quân Lâm Ngọc, năm nay cập kê, chưa thành hôn, Công chúa duy nhất Thần Hữu đế quốc, cũng là quan hệ thân nhất trong hoàng tộc Đế quân.
Vị Vĩnh Nhạc trưởng công chúa nghe nói lớn lên rất giống Quân Lâm Ngọc, đồng dạng là mỹ nhân, nhưng thập phần hiếu động, hàng năm vân du khắp nơi, rất ít ở trong cung, chỉ mỗi năm ăn tết, sẽ gửi cho Quân Lâm Ngọc tới phong thư báo bình an, ngày thường, không có tin tức. Quân Lâm Ngọc biết hắn muội muội ở trong cung không được, liền đành phải tùy ý nàng đến địa phương nàng muốn. Cha mẹ lưu lại trách nhiệm, hắn một mình tới gánh vác thì tốt rồi, không cần thiết để muội muội cũng tiến vào.
Nhưng đồng thời cũng bởi vì nàng được Quân Lâm Ngọc sủng ái, Quân Lâm Ngọc lại cho nàng quyền lợi chí cao vô thượng, công chúa được phong hào là tôn quý nhất, cung của nàng là xa hoa nhất, một chút không thể kém Ngọc Hi Cung, chi phí ăn mặc đều dựa theo tiêu chuẩn Đế quân Quân Lâm Ngọc mà cấp. Vì thế, Quân Vĩnh Nhạc cũng bởi vì vậy, tính cách thập phần ương ngạnh, thường xuyên không để người khác vào mắt.
Đương nhiên, tính cách ngang bướng ương ngạnh, sau nhìn đến là nhân bản của Phượng Vô Song mới biết được loại tính tình không hiền bất quá do ngụy trang mà thôi. Kỳ thật, nàng cũng giống mình là tiểu nữ hài mà thôi.
Phượng Vô Song còn chưa bước vào sảnh ngoài cửa, liền nghe được trong phòng: “Đáng chết, nữ nhân kia thật lớn mật, dám để bản công chúa chờ nàng lâu như vậy, lại qua nửa nén hương, nàng nếu còn chưa tới cũng đừng trách bổn cung đối với các ngươi không khách khí!”
Tiếp theo thẳng nghe được thanh âm run rẩy của hạ nhân:
“Trưởng công chúa thỉnh bớt giận, An
công công đã đi thỉnh Phượng tiểu thư, thực mau sẽ đến!”
Trong lòng Phượng Vô Song lạnh lùng. Vị Trưởng công chúa không khỏi cũng thật quá đáng. Rạng sáng người ta còn đang trong giấc ngủ, còn đối đãi hạn nhân Ngọc Hi Cung như thế, thật đáng giận! Hôm nay, nàng nếu không hảo hảo dạy dỗ vị Trưởng công chúa, chỉ sợ thực xin lỗi Quân Lâm Ngọc để cho nàng tạm thời quản lý Ngọc Hi Cung.
“Trưởng công chúa, Phượng tiểu thư tới rồi!” An công công nghe Trưởng công chúa nói, sắc mặt khẽ biến, lại cũng thực mau khôi phục lại, hắn vội vàng vào cửa, bẩm báo.
“Nga? Nàng tới? Người đâu? Kêu nàng tới trước bổn cung!” Quân Vĩnh Nhạc quát lớn, nhìn quanh bốn phía, nhìn chằm chằm hướng cửa.
Phượng Vô Song chợt vừa nghe, thế nhưng cảm thấy này thanh âm Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa có chút quen tai, như ở nơi nào nghe qua. Rồi lại nhất thời đầu trống rỗng, có chút nghĩ không ra. Nàng duỗi tay đẩy cửa tiến vào.
“Bái kiến Vĩnh Nhạc Trưởng công chúa!” Phượng Vô Song vẫn chưa quỳ xuống, chỉ hơi hơi hành lễ, nhàn nhạt nói một tiếng.
Quân Vĩnh Nhạc đưa lưng về phía nàng, nghe được thanh âm Phượng Vô Song, sao cảm thấy thực quen tai, như từng nghe qua, sao lại thế này?
Quân Vĩnh Nhạc thu hồi suy nghĩ, như cũ đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng nói: “Phượng tiểu thư thật lớn gan, thế nhưng để bổn cung chờ ngươi lâu, xem ra hoàng huynh đối với ngươi là quá sủng ái?”
“Trưởng công chúa, đều không phải do ta, mà lúc này là giờ ngủ, không thể đúng lúc tiếp giá, do ta sai lầm, nhưng cách Trưởng công chúa đối đãi hạ nhân, chỉ sợ không ổn đi!” Tủ thế Phượng Vô Song cũng không thua với Quân Vĩnh Nhạc.
“A, bọn họ bất quá là hạ nhân thôi, tự nhiên phải chịu động tác chủ tử, xem ra Phượng tiểu thư đang trách tội bổn cung quấy rầy giấc ngủ của ngươi?” Lời nói Quân Vĩnh Nhạc lạnh nhạt, ngữ khí thập phần sắc bén.
“Trưởng công chúa vì sao không dám chính diện nhìn ta, chẳng lẽ bởi vì làm sai không dám đối mặt?” Phượng Vô Song mỉa mai nói.
“Lớn mật!” Quân Vĩnh Nhạc bị kích động đến nổi giận.
Nàng đột nhiên quay người lại. Hai người đối diện, đều là một bộ đồng tử kinh ngạc đến cực điểm.
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Vô Song, sao lại là ngươi?”
-------------------------------------
(*) Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Giải thích: Công kích công khai dễ tránh, công kích âm thầm thì khó phòng bị.