Mấy ngày sau, trong kinh dô của Bắc Thần quốc xuất hiện một cửa hàng y sức, tên là “Cẩm Tú phường”, tuy là mới mở, nhưng lại có khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trở thành nơi lựa chọn quần áo và đồ trang sức đeo tay hàng đầu của nhóm nữ tử, thậm chí ngay cả các quý nhân trong cung cũng thường lui tới.
Quần áo và đồ trang sức trong “Cẩm Tú phường” đều là những món đồ của xã hội thượng lưu, tất cả đều bị nữ quyến trong cung và nữ quyến nhà đại thần tranh nhau cướp đoạt.
Nghe nói tất cả quần áo và đồ trang sức trong “Cẩm Tú phường” chỉ thiết kế làm ra một cái, đó cũng là tiêu chí đặc biệt của “Cẩm Tú phường”. Mỗi bộ y phục đều được làm tỷ mỉ, chất liệu cao quý, hơn nữa còn rất đẹp có thể nói là đều tinh phẩm.
Cho nên, tất cả nữ quyến trong giới thượng lưu của Bắc Thần quốc đều dùng trang sức hoặc quần áo của “Cẩm Tú phường” làm vinh quang. Thậm chí, các nàng còn ganh đua so sánh tranh đoạt lẫn nhau.
Bởi vì mỗi tác phẩm của “Cẩm Tú phường” đều chỉ có duy nhất một món, cho nên những người khác chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía người mua được. Quy tắc này, từ khi mở tiệm đã được thiết lập, bất kỳ kẻ nào cũng không có quyền phá bỏ. Nghe nói, Trưởng công chúa đã từng nhìn trúng một bộ diêu mã não màu hồng, nhưng bộ diêu này lại bị Trần Nhược Lan, nữ nhi của Hứu Thừa tướng đoạt được trước, “Cẩm Tú phường” cũng không nguyện ý vì Trưởng công chúa mà phá bỏ luật lệ một lần, vốn không để ý uy hiếp của Trưởng công chúa.
Bởi vì, tương truyền chủ nhân của “Cẩm Tú phường” chính là Phong Hoa công tử trong truyền thuyết, nếu nói nhân vật trong xã hội thượng lưu không muốn đi Vọng Giang lâu cùng ăn uống với dân chúng bình thường, như vậy “Cẩm Tú phường” chính là một bơi tổn thất đền bù hư vinh của những người đó. Hắn đã sớm vượt qua Định Bắc Vương Hiên Viên Triệt trở thành người đứng đầu Tứ đại công tử trong thiên hạ.
“Cẩm Tú phường” còn có một quy củ đó là tất cả vật phẩm đều được bán đấu giá, mỗi một vật phẩm đều được làm trong vòng một tuần lễ, mọi người chẳng phân biệt giàu nghèo giá cả thế nào, đều có thể đến trong cửa hàng đấu giá, một tuần lễ sau, “Cẩm Tú phường sẽ ra bán cho người ra giá cao nhất. Nếu một tuần lễ sau, chỉ có một người ra giá, thì người này có thể mua vật phẩm ấy với giá thấp nhất, nhưng mà, loại khả năng này vốn không tồn tại.
Nhưng đây chính là một trong những nguyên nhân hấp dẫn người đến của “Cẩm Tú phường”, không có bất kỳ kẻ nào nghĩ ra được, giống như những người mua vé số, chỉ có một số ít người trúng, nhưng vẫn có vô số người không nhịn được mà mua vé số, đây giống như đạo lý, giá khởi điểm là một thủ đoạn.
Giá khởi điểm đưa ra không phải bởi vì vật phẩm không đáng tiền, mà ngược lại chủ nhân cuar “Cẩm Tú phường” lại cực kỳ tự tin với tác phẩm của mình.
Hôm nay, lại đến hạn chót của một kỳ đấu giá, nếu là ngày thường, “Cẩm Tú phường” đang hừng hực khí thế tiến hành đấu giá, hôm nay vật phẩm bán đấu giá một món đồ trang sức trong bộ “Mẫu Đơn như ý”, bộ trang sức này bao hốm một đôi vòng tai mẫu đơn bằng ngọc, một bộ diêu mẫu đơn vàng, một miếng ngọc như ý mẫu đơn màu vàng, và một cây trâm mẫu đơn xanh biếc, trọn bộ trang sức đeo tay đều dùng màu vàng và màu đỏ chủ đạo, kèm thêm màu xanh, đắt tiền chói mắt, ngọc sáng óng ánh, phàm là đồ trang sức đeo tay nữ tử, không khỏi khiến người khác mê luyến, tất cả nữ tử đều hi vọng được đeo trên tay món đồ trang sức đắt tiền như thế!
“Cẩm Tú phường” bán đấu giá trong đại sảnh, đang hừng hực khí thế đấu giá, một ít tiểu thư gia có chút tiền, rối rít mang theo người làm tới đấu giá, cũng có không ít nam nhân tới đấu giá, chắc hẳn bọn họ muốn dùng món đồ trang sức này để đi lấy lòng mỹ nhân.
“Một trăm lượng!”
“Hai trăm lượng!”
“Hai trăm tám mươi lượng!”
“Ba trăm lượng!”
“Bốn trăm lượng!”
“Năm trăm lượng!”
Oa! Món đồ trang sức này đã bị đảy lên đến năm trăm lượng bạc trắng rồi, đây đã phá vỡ kỷ lục giias cao nhất của “Cẩm Tú phường”. Phải biết ban đầu Phượng Vô Song muâ Vọng Giang lâu chỉ tốn một trăm lượng bạc mà thôi, quần chúng quây quanh “Cẩm Tú phường” xem không khỏi rối rít than thở, nhân khí của “Cẩm Tú phường” này thật sự là quá cao, trừ nhân phẩm cao của chủ nhân, còn có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Yên Yên trấn giữ.
Mộ Dung Yên Yên chính là chưởng quỹ của “Cẩm Tú phường”, buổi đấu giá này cũng do nàng ấy tự mình chủ trì, nàng vui mừng khi món đồ trang sức này có thể bán được giá cao như thế, nàng gõ một búa, trong mắt đầy ý cười, bình tĩnh nói: “Năm trăm lượng, lần một!”
Mộ Dung Yên Yên nhìn bốn phía, dừng lại một chút, vẫn không thấy có người tăng giá.
“Năm trăm lượng, lần thứ hai!” Nàng gõ búa thứ hai, nếu gõ búa thứ ba mà vẫn không có người tăng giá, liền bán với giá năm trăm lượng bạc.
Mọi người ở đây đều cho rằng năm trăm lượng là giá cao nhất, Mộ Dung Yên Yên cũng đang muốn gõ búa thứ ba xuống, lấy xác nhận đồng ý, nhưng không lường trước được, trong đám người chợt truyền tới một giọng nói: “Một ngàn lượng!”
Cái gì? Một ngàn lượng? Chẳng lẽ người này điên rồi à? Một ngàn lượng chỉ để mua một vòng đeo tay. Là ai mà lại ra tay lớn như vậy? Mộ Dung Yên Yên cũng sửng sốt, người này thật nhiều tiền! Tùy tiện ra tay liền xuất ra một ngàn lượng. Chỉ cần có người ra giá, sẽ có người ra giá cao hơn, dĩ nhiên Mộ Dung Yên Yên cực kỳ vui mừng.
“Một ngàn lượng, lần một!”
“Một ngàn lượng, lần thứ hai!”
“Một ngàn lượng lần thứ ba, thành giao!”
Qua nhiên một ngàn lượng đã là một khoản khá lớn, Mộ Dung Yên Yên lộ ra nụ cười chiêu bài của mình, chờ người ra giá một ngàn lượng xác nhận đồng ý.
Nàng vui vẻ ngẩng đầu nhìn người trên ngựa ra giá cao này, trong nhát mắt nụ cười cứng đờ.
Lại là bọn họ ---