Trận so tài của Mộ Dung Yên Yên và Tằng Tùng, thậm chí còn kinh động đến thuyền của Đại học sĩ Văn Uyên các Ngụy Đình Tích, người này đứng đầu tứ đại học sĩ Văn Uyên các, vừa là thái phó của Thái tử, Hoàng tử và Công chua, vì vậy, là người đức cao vọng trọng trong triều. Quan trọng hơn là, Ngụy Tích Đình là nguyên lão tam triều, dù phẩm cấp quan vị của hắn không cao những nơi này rất coi trọng công đức của tổ tông với quốc gia, Ngụy Đình Tích tuyệt đối là một nhân vật cực kỳ quan trọng trong triều đình.
Ngụy đại học sĩ vừa xuất mã, hắn làm bình phẩm, mọi người đều không có dị nghị gì khác, dù sao Ngụy Đình Tích cũng là thái phó của Thái tử, tài văn chương tuyệt thế, hơn nữa hắn còn là người chính trực công chính, vậy nên hắn đảm nhiệm bình thẩm thật sự là quá thích hợp. Trên mặt Tằng Tùng treo một nụ cười không rõ, vô cùng dương dương tự đắc, chẳng lẽ, Ngụy đại học sĩ này có quan hệ gì đó với Tằng gia sao?
Ngụy Đình Tích tùy ý chỉ vào thuyền bè trên mặt hồ nói: “Lấy cảnh này làm đề, mời hai bị làm một bài thơ! Xem như tỷ thí văn tài.”
Quách Phục và Văn Khúc Tinh vội vàng đi đến bàn để giấy, mắt thấy đã qua thời gian uống cạn một chun trà, Văn Khúc Tinh viết xong đặt bút xuống trước, đang muốn nói chuyện, chợt Quách Phục ôm bụng, khom lưng đi xuống, trên trán hắn xuất hiện những giọt mồ hôi lớn nhỏ giống như hạt đậu lành, vẻ mặt thoạt nhìn rất đau.
“Xin lỗi... Mộ Dung tiểu thư, ta có bệnh khó chữa, chỉ... sợ là không thể giúp tiểu thư hoàn thành tỷ thí!” Quách Phục chịu đau, khó khăn nói.
Loại tình huống này, Mộ Dung Yên Yên chỉ đành phái người đưa Quách Phục xuống, nhưng trong mắt người khác, chuyện không phải đơn giản như vậy.
“Chẳng lẽ bên cạnh Mộ Dung tiểu thư không có người, muốn dùng loại thủ đoạn này để tranh thủ đồng tình! Xem ra mỹ nhân đệ nhất Bắc Thần quốc ta, hôm nay sẽ phải thuộc về Tằng Tùng ta rồi, ha ha ha ha!” Tằng Tùng mở miệng nói ra những lời vô lễ nhằm công kích Mộ Dung Yên Yên, hắn cười rất cuồng vọng tự đại. Mọi người đều cho là lần này Mộ Dung Yên Yên nhất định sẽ thua, nàng ta nhất định sẽ bị Tằng Tùng mang về.
Bởi vì tất cả mọi người hiểu, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ không phải là tài nữ đệ nhất thiên hạ, Mộ Dung Yên Yên chẳng qua chỉ xinh đẹp mà thôi, mỗi lần tỷ thí, đều không tự mình xuất chiến, mà người bênh cạnh thay nàng ta xuất chiến, Quách Phục chính là một tài tử dưới chướng của nàng ta. Dần dần, tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Dung Yên Yên chỉ là mỹ nữ có vẻ bề ngoài xinh đẹp! Hiện tại Quách Phục bởi vì bị bệnh, chắc chắn Mộ Dung Yên Yên sẽ gặp khó khăn.
“Khoan đã, Công tử nhà ta thay Mộ Dung tiểu thư xuất chiến, Ngụy đại nhân, người xem, bài thơ này của Công tử nhà ta thế nào?” Hồng Liên dâng tờ giấy tuyên thành đưa cho Ngụy Đình Tích.
Mọi người đều nhìn thấy, trong mắt Ngụy Đình Tích thoáng hiện một chút kinh ngạc, chẳng lẽ vị Công tử không biết tên kia lại viết tốt hơn Văn Khúc Tinh tiên sinh sao? Nếu không, sao Ngụy đại học sĩ đại danh đỉnh đỉnh lại có vẻ mặt như vậy, phải biết Văn Khúc Tinh này là tiên sinh nổi tiếng nhất thành tây, trong số học sinh lão dạy cũng trên một trăm tú tài, gia đình dân chúng tầm thường đều muốn cho con cái của mình trở thành học sinh của Văn Khúc Tinh tiên sinh.
Ngụy Đình Tích không nói gì, chỉ sai người treo thơ của hai người ở chung một chỗ, mời mọi người bỏ phiếu, cho thấy hắn công bằng công chính. Nhưng không ai biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, từ khi nào trong kinh thành xuất hiện một tài tử như vậy, hắn chưa từng nghe nói qua, nếu có thể thu thanh niên này vào dưới chướng của mình, tương lai nhất định sẽ có rất nhiều đất dụng võ. Nghĩ như vậy, ánh mắt Ngụy Đình Tích không tự chủ được nhìn về phía Hồng Liên, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ người nào.
Chỉ thấy trên tờ giấy tuyên thành làm Ngụy đại học sĩ kinh ngạc viết một vài thơ như này:
Thuyền động hồ quang diễm diễm thu,
Tham khán niên thiểu tín thuyền lưu.
Vô đoan cách thủy phao liên tử,
Diêu bị nhân trí bán nhật tu.
Câu thơ thanh nhã mà yêu kiều, không chỉ biểu đạt tình cảnh, mà còn gợi lên nỗi nhớ của mọi người đối với thiếu nam thiếu nữ thời kỳ u mê. Có lẽ chính Phượng Vô Song cũng không nghĩ tới, bài thơ này bị người có tâm quá mức để ý, trở thành ca dao tùy ý ở phố lớn ngõ nhỏ, đến nỗi khi mọi người người nhắc tới tác giả của bài thơ này, không ngớt lời khen ngợi, nhất là những thiếu nữ trẻ tuổi, các này thẹn thùng hát bài ca dao này, dùng nó để tưởng tượng Phong Hoa công tử đang đứng trước mặt, thậm chí còn có nữ hài tử to gan thề, không phải Phong Hoa công tử thì không lấy chồng!
Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc tỷ thí này, Mộ Dung Yên Yên giành chiến thắng.
“Xin hỏi Công tử nhà ngươi ở đâu, có thể giới thiệu cho chúng ta một chút không?” Mộ Dung Yên Yên vui vẻ hỏi Hồng Liên, mới vừa rồi cũng không nhìn thấy bên cạnh Hồng Liên có người khác, Mộ Dung Yên Yên rất tò mò với vị Công tử đã âm thầm trợ giúp nàng ta, Ngụy Đình Tích cũng tò mò hỏi.
“Thật ngại quá, Công tử nhà ta không tiện! Xin thứ lỗi!” Hồng Liên hơi khom người, trầm tĩnh nói.
“Như vậy... vậy ta có thế biết tên của Công tử không? Ngày sau nhất định sẽ hậu tạ Công tử!” Mộ Dung Yên Yên có chút thất vọng, thu hồi ánh mắt, hỏi.
“Công tử nhà ta tên là Phong Hoa!”
Đây chính là lần đầu tiên danh hiệu Phong Hoa công tử xuất hiện trước mặt mọi người, ai có thể ngờ tới nhiều năm sau, cái danh hiệu Phong Hoa công tử này lại vang danh thiên hạ, trở thành nhân vật được mọi người vô cùng ngưỡng mộ.