Phong Hoa Tuyết

Chương 23: Yếu ớt




Một khắc khi nghe được câu nói kia của Giản Khuynh Mặc, hốc mắt bỗng nhiên sưng lợi hại, Mộ Dung Tuyết cảm thấy có chua xót cùng ủy khuất từ lồng ngực mãnh liệt tràn ra, làm cho nàng thiếu chút nữa muốn rơi lệ.

Đây là làm sao vậy, nàng không biết chính mình vì cớ gì lại hỏi như vậy, có thể chỉ là muốn biết, kìm lòng không đậu liền nói ra.

Có được đáp án thì lại làm sao? Nhưng mà, nghe được nàng chưa có người thích, tâm tình nặng nề thoáng cái vơi đi không ít.......

Giản Khuynh Mặc chăm chú quan sát nàng, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Tuyết, lại không hiểu sao lại có hảo cảm với nàng. Trực giác mách bảo rằng, hài tử này rất đơn thuần, cũng rất yếu ớt.

Trước khi ẩn cư, Giản Khuynh Mặc cũng là người bước ra từ mưa máu gió tanh, những hồi tranh đấu này nàng xem không ít, cũng học được cách xây dừng tầng phòng bị người khác. Nhưng đối với cô nương này thật bất đồng. Từ trên người nàng ấy, không thể tìm được một tia uy hiếp nào, thần kinh luôn căng thẳng liền có thể thư giản một chút. Nếu là bình thường, đổi thành một người nào khác, nàng không thể có kiên nhẫn mà nghe những lời như thế này.

Bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, Giản Khuynh Mặc nhìn ra thân thể đơn bạc này không hề có nội lực, là không biết võ công sao? Nàng kinh ngạc vạn phần, hậu nhân của Mộ Dung thế gia uy danh một phương cư nhiên không biết võ công, đây là có chuyện gì?

Bị nàng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay, Mộ Dung Tuyết cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là giãy ra.

"Ngươi làm cái gì?"

"Đừng sợ, ta không có ý muốn hại ngươi." Giản Khuynh Mặc cong khóe miệng. "Mộ Dung Đường không có dạy ngươi võ công sao?"

Mộ Dung Tuyết lắc đầu: "Cha không hy vọng ta giao thiệp với giang hồ, ngày thường chỉ để ta ở trong trang bồi nương trò chuyện, vẫn không có dạy võ công gì."

"Mộ Dung kiếm pháp ở trong chốn giang hồ có tiếng tăm lừng lẫy, các ngươi muốn tị thế (lánh xa sự đời), nhưng những kẻ ham muốn Mộ Dung kiếm pháp chắc chắn sẽ không để yên. Đang ở giang hồ, làm sao có khả năng tránh khỏi phân tranh, Mộ Dung Đường nghĩ cũng quá đơn giản đi. Hắn sao có thể bảo hộ ngươi cả đời?" Giản Khuynh Mặc nhẹ nhàng lắc đầu. Thật không ngờ trang chủ Ngự Kiếm sơn trang này cũng có suy nghĩ không thực tế như thế, cây to đón gió lớn, đạo lý này ai không biết? Chỉ sợ nhất thời sủng nịch hại cả đời Mộ Dung Tuyết.

"Mộ Dung Tuyết, ngươi sợ hãi không?"

Mộ Dung Tuyết nâng mắt nhìn Giản Khuynh Mặc. "Sợ cái gì?"

Giản Khuynh Mặc cười khẽ. "Ngươi rõ ràng biết ta nói là cái gì, gia viên bị hủy, cừu nhân đuổi giết, một đêm đó, tất cả vinh quang hiển hách đều theo phế tích sụp đổ. Nhiều người không chứng kiến sự tình đều cố gắng moi tin tức, trong bóng tối cũng có rất nhiều kẻ muốn mạng của cha và nương ngươi, như vậy, ngươi còn không sợ sao?"

Sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm bị Giản Khuynh Mặc từng chút khơi gợi, ngực như là bị đánh một chùy, Mộ Dung Tuyết khấu mạnh vào thân cây, móng tay khảm vào vỏ cây thô ráp.

Sợ, sao mà không sợ cho được. Mười lăm năm qua nàng đều sống dưới sự bảo hộ của Mộ Dung Đường, những chuyện tranh đấu tàn nhẫn này nàng chưa từng biết đến. Nhưng một hồi đại hỏa lại đảo điên thế giới của nàng. Trong lúc đó nàng bỗng nhận ra những điều quen thuộc trước kia đều thay đổi đến không thể nhận ra, như là đang từ chỗ sáng bị rơi vào hắc ám, vây quanh bốn phía đều là những ánh mắt không có hao ý. Thế giới xa lạ này làm người ta luống cuống chân tay, tuyệt vọng hơn là nàng không thể trốn thoát khỏi nó.

Một bàn tay ấm áp phủ lên lưng, thân mình rơi vào cái ôm mềm mại.

"Muốn khóc liền khóc ra đi, chịu đựng không khó chịu sao?"

Thân mình Mộ Dung Tuyết cứng đờ, ngữ điệu của Giản Khuynh Mặc thản nhiên, lại làm cho nàng cảm thấy thực ấm áp. Cảm nhận hưởng thảo dược từ người nàng, Mộ Dung Tuyết nhắm hai mắt lại, cái trán dựa vào ngực nàng, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, không tiếng động thấm vào trên áo. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều nước mắt rơi xuống, hai giọt ba giọt rồi ướt thành một mảng.

"Ta sợ... Ta thực sự sợ...... Chỉ trong một đêm mà ta liền mất hết tất cả, không ai nói cho ta biết vì sao chuyện lại thành như thế. Ta muốn gặp nương, muốn bà nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà không chịu gặp ta. Ta rất sợ hãi..... Vì sao nương không chịu gặp ta......"

Nàng chỉ nghĩ nếu có mẫu thân bên người, có thể làm giảm sự bất an trong lòng nàng. Nàng muốn một cái ôm để an ủi sự sợ hãi của mình, nhưng mà ngay cả một cái gì đó để nắm lấy cũng không có. Giản Khuynh Mặc đối với nàng mà nói, đơn giản chỉ là sư phụ của Mạc Tử Ngôn, nhưng lại vì câu nói kia của người đã làm nàng buông xuống hết thảy kiên cường, giải phóng tất cả áp lực cùng thống khổ. Thứ nàng muốn không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm, chỉ là một bả vai có thể dựa vào, nhưng cuối cùng, người có thể cho nàng dựa vào lại là một người mới gặp lần đầu.

Người trong lòng nức nở, thân mình không khắc chế được mà run rẩy, Giản Khuynh Mặc thở ra một hơi, có chút mờ mịt. Đây đại khái là chuyện kỳ quặc nhất mà nàng từng làm, cư nhiên lại săn sóc đến mức cho người ta mượn bả vai. Chẳng qua là trong nháy mắt hoảng thần, đã kéo nàng đến tựa vào trong lòng, mình đây là làm sao vậy?

Mộ Dung Tuyết nắm chặt vạt áo của nàng, mặt dán vào ngực nàng, kiểu thân mật làm cho Giản Khuynh Mặc cảm thấy hơi khó chịu. Hai tay cứng ngắc đặt trên lưng nàng, nghĩ muốn tạo một chút khoảng cách, nhưng nghe tiếng nức nở của nàng thì dừng lại.

"Nương sao lại không chịu gặp ta......"

Mạc Tử Ngôn khi còn nhỏ cũng từng oa ở trong lòng mình, mỗi lần đều ủy khuất cùng khủng hoảng mà khóc kể, 'Nương sao lại không chịu gặp ta, sao lại không chịu gặp ta'. Trong mắt là nước mắt đong đầy, trên mặt còn có năm dấu ngón tay đỏ chói mắt. Nữ nhân nàng gọi là nương, nhốt mình trong phòng, bên trong không ngừng truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ, lẫn trong đó còn là tiếng thết chói tai của nữ nhân như bị bệnh tâm thần.

Nàng đã sớm điên rồi, từ khi chút hy vọng mong manh của nàng tiêu tan thì nàng đã điên rồi. Giản Khuynh Mặc biết nàng bị nam nhân mà nàng yêu làm tổn thương, lại từ đầu đến cuối chưa từng nghe nàng nhắc đến tên của hắn. Nàng chỉ biết rằng, từ sau khi gặp người kia, Mạc Nhược Ly đã không còn là Mạc Nhược Ly.

Nếu không phải bởi vì đứa nhỏ kia, có lẽ nàng vĩnh viễn cũng sẽ không lên núi tìm đến mình đi?

Cảm giác nặng nề nơi lồng ngực dần tản ra, là cảm giác qua thời gian lắng đọng cùng bị mài mòn nhưng vẫn chua xót nồng đậm như cũ. Giản Khuynh Mặc nhìn Mộ Dung Tuyết khóc trong lòng mình, sâu kín thở dài một hơi.

Nếu chia cách......

Nhìn hai người tựa vào nhau trong vườn, thân ảnh ẩn phía sau hành lang xoay người gắt gao tựa vào cột đá lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn thiên không, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, đến mức lòng bàn tay chảy máu.

- --

Ngoài thành Vịnh Châu, sơn đạo xa xôi. Tấm vải thô treo giữa không trung, chữ "Trà" màu đen được thêu trên đó theo gió phấp phới tung bay.

"Khách quan, thức ăn của ngài."

Tiểu nhị mang thức ăn để lên bàn, ánh mắt tò mò nhìn về phía khách nhân bên cạnh. Nam tử này còn khá trẻ, chắc chưa đến hai mươi, mày kiếm mắt sáng, quần áo mặc dù không đẹp đẽ quý giá, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang một cỗ khí khái cao ngạo. Làm người ta chú ý hơn là, thanh kiếm đỏ thẫm mà hắn đặt trên bàn, không có vỏ kiếm, so với kiếm bình thường dài hơn, tốt hơn. Mũi kiếm mỏng mà sắt bén, ánh mặt trời bỏ chiếu đến, thân kiếm phủ kín lớp vảy phản xạ lên màu đỏ tươi sáng bóng, làm chói mắt tiểu nhị. Hắn hơi hơi nheo mắt, kinh hoảng lui về phía sau hai bước, kiếm kia là vừa mới động sao?

Nhận thấy được phản ứng của hắn, nam nhân một mực yên lặng không lên tiếng uống rượu trà nâng mắt, không chút để ý liếc hắn một cái. "Còn chưa xem đủ sao?"

"Xem đủ, xem đủ, khách quan chậm rãi dùng......"

Tiểu nhị xoay người không ngừng lui về phía sau, trở lại bên cạnh điếm chủ đang bận rộn, một bên tẩy chén trà một bên nhỏ giọng hỏi: "Cậu, người nói người kia đến đây làm gì a. Thanh kiếm kia của hắn thực sự kỳ quái, không biết có phải nhìn lầm không, vừa rồi ta nhìn thấy nó động đậy, giống như rắn vậy!"

Điếm chủ vỗ một cái vào đầu hắn. "Nói ít lại, làm nhiều vào, những người này đều là người trong giang hồ, người nào cũng mang tuyệt kỹ, không phải là dễ chọc. Không cẩn thận nói cái gì sai, đầu lưỡi đều bị cắt bỏ!"

Tiểu nhi vô tội bị một cái tát, che đầu bĩu môi, lại tiếp tục nhìn trộm. Ở chỗ mái hiên có hai người đều đội đấu lạp (loại nón có vải trùm đầu, gg để biết thêm chi tiết), diện mạo nhìn là biết không phải dạng vừa. Sau khi nam tử mang theo thanh xích kiếm (kiếm đỏ) kia ngồi xuống, ánh mắt của những người này chưa từng rời khỏi, có khi là công khai đánh giá, có khi là hé mắt vụng trộm nhìn, vừa thấy liền biết không có hảo ý. Hắn không tự chủ được vì nam tử trẻ tuổi kia đổ mồ hôi một phen. Nếu thực sự là có biến, hắn có thể đối phó được sao? Nhưng cũng đừng có biến gì ở đây a, đến lúc đó phá hủy tiểu điếm này, hắn cùng cậu bị liên lụy mất mạng thì oan uổng lắm.

"Tiểu nhị!"

Người mang đấu lạp ngoắc ngoắc gọi, hắn vội vàng chạy tới. "Khách.. khách quan còn muốn cái gì?"

"Tính tiền."

"Dạ dạ, tổng cộng chín văn tiền!"

Một bàn tay to lớn đặt mấy văn tiền trong tay hắn, mấy người thu thập này nọ rồi cưỡi ngựa chạy vào rừng. Hắn âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói một câu. "Cuối cùng cũng đi rồi."

Nhưng lời này chưa kịp nói hết, lại thấy người cưỡi ngựa cuối cùng xoay lại, hàn quang trong tay chợt lóe, cái gì đó từ tay hắn bay thẳng ra, nhắm ngay ngực nam tử trẻ tuổi phóng tới.

Tiếng thét nghẹn ở cổ họng chưa kịp vang lên, chỉ thấy nam tử kia vung tay lên một chút, khương một tiếng, bên tai xẹt qua một đạo gió lạnh, lấy lại tinh thần, liền thấy trên cây cột phía sau lưng cắm một thanh chủy thủ, đã muốn gắm ngập vào trong cột, chỉ thấy mỗi cái cán gỗ.

Có thứ chất lỏng xanh đen từ đó chảy ra, xèo xèo tạo ra khỏi trắng, trong chốc lát liền xuất hiện một lỗ hổng lớn. Hắn đổ ra một thân mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, phù phù ngồi bệt xuống đất. Điếm chủ hiển nhiên cũng là sợ không kém, đánh rơi ấm trà trên tay, sợ hãi núp ở sau bàn trà.

"Vài vị đây là làm gì vậy?" Nam tử trẻ tuổi xoay người, nâng khóe miệng, cười đến khí định thần nhàn (dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã). "Ta chưa từng đắc tội với các ngươi, vì sao lại xuất thủ đánh lén?"

Mấy người vây quanh nam tử, xuất ra vũ khí của mình, có kiếm, nhiều hơn là ám khí lớn nhỏ nắm trong lòng bàn tay, hình thù kỳ quái, khó có thể hình dung, nhưng nhìn chỗ mũi nhọn có thể thấy được độc ở trên.

Nam tử trẻ tuổi nâng mi: "Ngũ Độc Giáo?"

"Giao kiếm trong tay ngươi ra, bọn ta liền tha chết cho ngươi!"

"Kiếm này cũng không phải thứ gì hiếm lạ, các vị muốn nó làm gì? Lại nói, các người không có dùng kiếm mà?"

"Ha ha, bớt giả bộ đi, ai chẳng biết kiếm trên tay ngươi là một trong những thanh tuyệt thế bảo kiếm của Ngự Kiếm sơn trang bị mất tích. Có thể nằm trong tay ngươi, khẳng định cũng là dùng thủ đoạn bất minh để đoạt được. Ở chỗ của ngươi, còn không bằng giao cho Ngũ Độc Giáo chúng ta bảo quản!"

"Kiếm này là vật gia truyền nhà ta, sao lại thành kiếm của Ngự Kiếm sơn trang?" Nam tử làm như bất mãn với lời của đám người, nhăn mày. "Ta thấy các ngươi là nhìn lầm rồi."

"Ngụy biện! Ngươi đây là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà!"

Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng mấy người dường như biến mất, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt nam tử, vật trong tay động một cái bay về phía mặt nam tử.

Nam tử hừ lạnh một tiếng, thân người nhoáng cái thoải mái né tránh, một cước đá người trước mắt ra, nắm chặt thanh kiếm trên bàn.

Xoay cổ tay, kiếm kia giống như rắn trượt lên, quấn lấy cánh tay người muốn đánh lén phía sau, nhẹ nhàng kéo, chỉ mấy một dòng máu phun trào, tay của hắn đứt đoạn, phịch phịch rơi xuống đất.

Trong không gian vang lên tiếng tru tréo, người bị chặt đứt cánh tay thống khổ ôm vết thương mà kêu rên, nhưng chỉ lát sau cả đầu cũng bị chặt rớt.

Đám người nhìn thấy đồng bọn té ngã trên đất thì ngây ngẩn cả người, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân vọt lên tới đầu. Nam tử cầm Xích kiếm trên tay, trong mắt mang theo ánh cười tà mị, thanh kiếm dính máu bóng lưỡng dị thường, chỗ mũi kiếm chỗ còn có nhiễu vài giọt máu.

"Như thế nào, sợ rồi? Các ngươi không phải muốn kiếm của ta sao? Nhanh như vậy đã muốn lùi bước?"

Sắc mặt người cầm đầu trầm xuống, như là hạ quyết tâm: "Mọi người cùng tiến lên!"

- --

Mùi máu tươi nồng đậm trộn lẫn trong không khí, xộc vào mũi làm người ta muốn buồn nôn. Trên nền đất là những thi thể đẫm máu, mỗi một cái đều bị chặt bỏ tứ chi.

Tiểu nhị che miệng liều mạng ẩn nấp, cảnh tượng đầy máu tanh này hắn chưa từng gặp qua, nam nhân kia cầm trên tay rốt cuộc là thứ kiếm quái quỷ gì? Sắc bén vô cùng, tấn mãnh (nhanh nhạy, hung bạo) dị thường, chỉ trong chốc lát đã đoạt hết mệnh của cả đám người này.

Giờ phút này, nam tử kia chậm rãi lau máu trên thân Xích kiếm, khóe mắt liếc đến đống thi thể, khinh miệt hừ lạnh: "Đáng chết!"

Quay đầu chú ý tới hai người bị dọa đến tím tái, sắc mặt hắn mới dịu đi một chút, thu kiếm, nhấc chân đi về phía bọn họ.

"Đừng, đừng, đừng giết ta!" Tiểu nhị kinh hoàng tiến sát đến bên cạnh cậu nhà mình, nắm chặt cánh tay hắn, cả người run run rẩy rẩy. "Chúng ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa thấy!"

"Ngươi đừng sợ, ta sẽ không giết các ngươi." Hắn ngồi xổm xuống, giọng nói ôn hòa: "Kiếm của ta, chỉ giết kẻ đáng chết. Quấy nhiễu các ngươi, xin lỗi."

"Không, không, không có... không hề......" Hai người khẩn trương nhìn hắn, thấy tay hắn vươn tới, càng thêm hoảng sợ. "Đừng giết chúng ta! Đừng giết chúng ta!"

Tay bị nắm lấy, cảm giác mát từ lòng bàn tay tản ra, tiểu nhị cúi đầu xem, là một thỏi bạc.

Ngẩng đầu lại nhìn nam tử kia, trên mặt mang theo ý cười, hoàn toàn không còn vẻ tàn nhẫn khi nãy. "Đây là bồi thường."

- ------

Editor có lời muốn nói: Oah~ không biết là đại ca nào mà soái thế nhỉ~~

P/s: Cầu like, cầu nhắn lại =))

S)}