Trong số mấy người trong phòng, Diêm Bá Nhạc là người đầu tiên khôi phục sắc mặt, song cũng chỉ có thể gượng cười, như có như không nói vọng ra: “Chu tứ muội thật sự là hào phóng, lễ vật ra mắt mà cũng tặng cho vật quý giá như vậy.”
Chu sư phó mặt lạnh như tiền, vẻ không thèm để ý đến lời nói của Diêm Bá Nhạc, song ánh mắt bà khẽ liếc sang bên phòng bên cạnh, tỏa ra sát khí, Diêm Bá Nhạc thấy vậy cũng không dám lằng nhằng nữa.
A Tư Mạc cũng không biết Thất Chuyển Thánh Đan trân quý, ngu ngơ tiếp nhận, thuận miệng đáp: “Cám ơn sư phó.” Chỉ khi hắn cùng Chu Ngọc Yên quay lại phòng, liền thấy bốn vị trưởng lão đang đứng chắn lại, chỉ có Chu Tiên Nhi ở đằng sau vẫn đang quay mặt vào góc tường, song người hơn trước đung đưa qua lại, miệng lảm nhảm: “Thất chuyển, ha ha, thất chuyển thánh đan, ha ha, ha ha, mấy người thật hào phóng, ha ha, ha ha, ta thì nghèo khó, ha ha ha ha,…”
Chưởng môn sắc mặt biến đổi vài lượt, cuối cùng trầm giọng nói: “Tứ sư muội, muội sao lại đem Thất Chuyển Thánh Đan…”
Chu Ngọc Yên vẻ mặt vô cùng phiền, liền bật lại chưởng môn: “Thất Chuyển Thánh Đan là muội tự mình luyện được, muội giờ thích tặng cho ai thì cho người đó, các huynh hình như không có quyền xen vào”
Chưởng môn đến đây sửng sốt đến ngớ người, ngắc ngứ nói: “Nói không sai, nhưng… đó là … đó là …”
Tân Ngạn ở bên cạnh, liền nói, mặt không có biểu tình, nói: “Quá lãng phí”
Lời này vừa dứt, Chu Ngọc Yên liền quay ngoắt đầu ra trừng mắt nhìn Tân sư bá, mà Chu Tiên Nhi ở góc phòng, trong sát na liền định thân hình. Bất quá đúng lúc này chưởng môn liền đứng ra hòa giải:
“Được rồi được rồi. Thất Chuyển Thánh Đan là Chu tứ muội tự mình luyện ra được, tự nhiên nó là của muội ấy. Nếu muội ấy đã đem nó tặng cho A Tư Mạc, chúng ta cũng nên ủng hộ muội ấy.”
Chưởng môn lại quay đầu hướng A Tư Mạc nói: “ A Tư Mạc, con không nên cô phụ một mảnh tâm ý của sư phó con đâu đấy.”
A Tư Mạc ngơ ngác gật đầu, mà Tự Nhiên Long ở bên cạnh hướng sư phụ của y khẽ hỏi: “Sư phụ, Thất Chuyển Thánh Đan là cái gì vậy?”
Đúng lúc này, một cánh tay liền từ sau bám lấy vai của Tự Nhiên Long, lại một cánh tay nữa tóm lấy vai của A Tư Mạc. Hai đứa hắn quay đầu ra sau nhìn, chỉ thấy hai cánh tay dài ngoằng từ cuối phòng vươn tới. Chu Tiên Nhi thân thể quái dị, hai cánh tay dài ngoằng, tóc trên mặt lõa xõa như cô hồn, miệng cười hắc hắc như ma nữ. Hai đứa hắn thấy tiên cô trong mắt biến đổi như vậy thì kinh sợ, song mấy người còn lại như quá quen việc này, ai cũng không hề có vẻ quan tâm.
Hai cánh tay dài ngoằng đó liền lôi hai đứa hắn lại phía Chu Tiên Nhi, rất nhanh, hai đứa đã đáp trên đùi nàng. Chu sư cô khi đó mới ôm hai đứa vào lòng, chợt khóc rống lên:
“Ai u, hai đứa trẻ đáng thương. Sư phụ và sư phó các ngươi toàn là một loại lòng dạ hẹp hòi, hai ngươi là do ta nhặt về, đúng ra phải là ta tặng cho các ngươi món lễ vật tuyệt với nhất. Vậy mà hai người họ lại tranh mất phần đấy của ta. Ai u”
Nàng khóc như thế một lượt, rồi nước mắt nước mũi tèm nhem nhìn hai đứa hắn:
“Hức, các ngươi phải nhớ là ai cứu các ngươi nhé, không được quên ta. Ta không giàu có được như hai người đấy, ta không có lễ vật tuyệt vời như Thất Chuyển Thánh Đan mà cho các người, các ngươi không được vì thế mà chê trách ta đâu đấy. Bằng không… hức hức hức… ai u”
Vừa đưa tay áo lên quệt nước mắt, nàng vừa rút trên tay ra hai chiếc nhẫn, đưa cho mỗi đứa một cái.
“ Nạp Hư giới!” Lần thứ hai hôm nay, mấy người trong phòng kinh ngạc thốt lên, đương nhiên, đây là không tính Chu Ngọc Yên sư phó đang mỉm cười một chút. Mà như Thiên Tuệ chân nhân thân, dẫu sao cũng là chưởng môn Ngọc Tiết cung, không thể cứ hơi tý đều dễ dàng mất bình tĩnh. Hơn nữa ngày hôm nay chuyện làm ông giật mình, cũng đã ba bốn bận, tâm trí có cảm giác không còn muốn nghĩ nhiều nữa, phản ứng theo đó cũng tự nhiên hơn. Chưởng môn chân nhân liền tiến tới một bước, ở bên tai hai đứa Tự Nhiên Long cùng A Tư Mạc nhỏ giọng nói: “Hai đứa ngốc, đừng xem thường hai cái Nạp Hư giới ất, nó chính là một kiện bảo vật, nó có thể cất giữ rất nhiều đồ vật."
"Cất giữ đồ vật." Tự Nhiên Long cầm lấy cái nhẫn nhìn ngắm một lúc lâu, khó hiểu hỏi:"Cái nhẫn bé xíu thế này làm sao cất giữ đồ được?"
"Ngây thơ." Nếu không phải là e ngại Tự Nhiên Long đã trở thành đồ đệ của nhị sư đệ rồi, Thiên Tuệ chân nhân thật sự muốn gõ đầu nó một cái. Bất quá như vậy làm ông nhớ lại cảm giác năm xưa lần đầu tiên thu nạp đồ đệ, chuyện hơn mấy trăm năm trước bỗng trở về trong trí nhớ. Trong lòng sinh chút hoài niệm, Thiên Tuệ chân nhân liền rút lại ý nghĩ đó, chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trong tay Tự Nhiên Long, nói: "Đừng xem thường nó, nó có thể tùy ý cất vào hay lấy ra đồ vật. Con có biết tiên nhân đều có thể tay không biến hóa ra đồ vật?"
Tự Nhiên Long gật đầu nói:"Đệ tử biết, đó chẳng phải là pháp thuật sao?"
"Không phải là không có pháp thuật như vậy, nhưng hầu hết trường hợp, là loại pháp bảo có cùng công năng với bảo giới này giở trò quỷ. Chỉ cần con đem đồ vật để trong tay, vận khởi thần thức lập tức có thể đem nó thu vào trong bảo giới, cũng có thể dùng thần thức đem đồ vật từ trong bảo giới lấy ra."
Lại đến A Tư Mạc gãi đầu hỏi:"Thần thức là cái gì?"
Thiên Tuệ Chân Nhân cũng không lấy làm lạ, lúc này hai đứa nhỏ mới sơ nhập tu chân, căn bản là không biết vận dụng thần thức. Chỉ là cảm giác năm xưa mình lần đầu làm sư phụ lần nữa nổi lên, ông liền vô cùng cao hứng, chỉ vào một chiếc nhẫn bằng ngọc tím đang đeo trên tay mình, thuận tay cầm lấy chén trà đang đặt ở trên bàn, nhìn hai đứa mỉm cười nói: “Các con nhìn cho kỹ nhé.” Vừa dứt lời, chén trà trong tay của chưởng môn lập tức biến mất.
Hai đứa nhóc sửng sốt một hồi lâu mới tỉnh táo trở lại, dụi dụi mắt hô lên ríu rít: “Oa, thật là lợi hại.”
Chưởng môn cười nói: “Ta bây giờ sẽ lấy nó ra.” Nói xong chén trà hoàn hảo xuất hiện trong lòng bàn tay chưởng môn.
Chưởng môn đặt chén trà xuống, hỏi hai đứa nhóc: “Bây giờ đã biết công năng của nó rồi chứ?”
Tự Nhiên Long cùng A Tư Mạc gật đầu liên tục, trong lòng vô cùng vui sướng, yêu thích vuốt ve Nạp Hư giới không buông tay. Cuối cùng chúng đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay, hướng Chu Tiên Nhi nói: "Cám ơn tiên cô."
Chu Tiên Nhi phẩy tay cười, điệu bộ khốn khổ khi nãy ngay lập tức không còn chút dấu vết, nói: "Không cần cám ơn. Đấy là lễ vật gặp mặt của ta cho các con. Nạp Hư giới này so với lễ vật các con nhận được từ nhị sư huynh, tứ sư tỷ cũng không tính là quý giá gì, song các con phải gìn giữ cho tốt. Bằng không á? Hừ hừ."
Chu Tiên Nhi cũng không nói chính xác “Hừ hừ” là gì, song chỉ làm mặt xấu đến hai đứa nhóc. Bất quá hai đứa nhóc cảm tình với cô cô rất tốt, hơn nữa còn đang rất vui, đều không thấy sợ, ngược lại chỉ cảm thấy buồn cười. Tiên Nhi thấy vậy, cũng nhìn bọn chúng cười rất vui vẻ.
Chưởng môn thấy vậy, gương mặt liền cảm thấy vô cùng hài lòng, liền đặt tay lên vai A Tư Mạc nói tiếp: “Chu Tiên Nhi nói rất đúng, Nạp Hư giới rất quý, mà Thất Chuyển Thánh Đan tứ sư muội cho con, cũng càng trân hiếm. A Tư Mạc, con nghe đến Cửu Chuyển Thần Đan chưa?”
A Tư Mạc lần nữa lại nghe thấy một từ lạ hoắc, liền lắc đầu, nói: “Dạ chưa ạ”
Tự Nhiên Long bên cạnh, lại rất nhanh trả lời: “Con từng nghe cha mẹ kể chuyện rồi, Cửu Chuyển Kim Đan là thiên địa tối thượng đế đan, người bình phàm ăn vào cũng có thể thành thần tiên, thọ ngang trời đất.”
Chưởng môn nghe vậy, liền gật đầu nhìn Tự Nhiên Long rất tán thưởng. Đối với phàm nhân, những thứ như vậy chỉ là truyền thuyết, song bước vào Tu Chân Giới mới biết, truyền thuyết căn bản cũng có tới ba phần là sự thật, bèn ôn tồn giải thích: “Cửu Chuyển Thần Đan tuy công năng không đến mức đấy, song đúng là có thể khiến người phàm thoát thai hoán cốt, trong cảnh thập tử nhất sinh cũng có thể cứu một mạng, mà người tu luyện lâu năm đến bình cảnh, ăn vào có thể đột phá bình cảnh, khi phi thăng hấp thu đan lực nghe truyền thuyết kể lại tác dụng cũng rất lớn.”
Nói đến luyện đan nhập đạo, ông tổ là Thái Thanh Thái Thượng Lão Quân trong Tam Thanh, cũng được coi là ông tổ chung của tu giả theo đường lối Đạo gia, trong đó Thái Thượng Lão Quân giáng trần làm Lão Tử, những lời truyền dạy của ông trong học trò được đúc kết trong Đạo Đức Kinh, vạn pháp đạo gia đều từ một gốc đó mà ra cả. Thái Thượng Lão Quân ở tại cung Đẩu Suất, tại tầng trời thứ 33. Trong cung Đẩu Suất có lò Bát quái là nơi luyện các loại tiên đơn thánh thuỷ để trường sinh bất tử, bởi vậy nên ông được coi là thầy của tất cả các môn phái luyện đan.
Dưới Thái Thượng Lão Quân, phải kể đến Đông Hán Ngụy Bá Dương. Ông người nước Ngô, lòng chỉ thích Đạo, không thích làm quan, sau này lên núi tập trung học Đạo luyện Đan. Rất lâu sau, luyện ra được Cửu Chuyển Thần Đan, ăn vào thì phi thăng thành tiên. Người đời sau tôn ông làm Đan Tiên.
Nói đến Ngụy Bá Dương là nói đến tác phẩm truyền lại của ông, đó là Chu Dịch Tham Đồng Khế, là trước tác luyện đan lâu đời nhất, quyền uy nhất, được xưng tụng là “Đan Kinh Chi Vương”, tu giả nội ngoại đan đều vô cùng coi trọng
Vậy sao lại gọi là Cửu Chuyển Thần Đan? Đan đạo chi kình, bắt đầu từ một, kết thúc tại chín. Nhất: Vạn vật chi sở sinh dã, thiên nhất sinh thủy, địa nhị sinh hỏa, thiên tam sinh mộc, địa tứ sinh kim, thiên ngũ sinh thổ. Ngũ hành vận khởi, nên đan đạo chi kình bắt đầu từ một, chuyển thành chín, chín là số cao nhất của dương, tu thành chánh quả. Đan đạo nhất chuyển giáng đan, nhị chuyển giao cấu, tam chuyển dưỡng dương, tứ chuyển dưỡng âm, ngũ chuyển hoán cốt, lục chuyển hoán nhục, thất chuyển hoán ngũ tạng lục phủ, bát chuyển dục hỏa, cửu chuyển phi thăng. Gọi là Cửu Chuyển Thần Đan là vì thế.
Chưởng môn nói đến đây liền cúi xuống nhìn hai đứa trẻ trước mặt, chỉ thấy cả hai đều vô cùng chăm chú lắng nghe, tuy đều có cảm giác rất khó hiểu, song vẫn vô cùng tập trung. Thiên Tuệ chân nhân nhìn Tự Nhiên Long như vậy thì càng cảm thấy bổn môn thực may mắn có thể có được một đệ tử cả nhân, nghĩa, lễ lẫn trí đều thông thuộc, mà lại thể hiện ra có lòng hiếu học. Nhưng khiến ông nhướn mày lại là A Tư Mạc, thể hiện về cố gắng cũng không kém người nghĩa đệ của mình. Thiên Tuệ chân nhân theo đó cũng cảm thấy vừa lòng. Thiên tư dù giỏi, song lười nhác, cả đời cũng không thể tiến xa được trên con đường tu đạo. Thiên tư kém một chút, song biết kiên trì tiến tới, thành quả thu được tự nhiên không nhỏ. A Tư Mạc có được điểm này, hơn nữa ông cũng mọi người khi nãy đứng ngoài, với tu vi bọn họ, tự nhiên nghe được hai đứa nhỏ trong phòng nói gì với nhau, người đã trải qua bao đời học đồ như ông, thấy một đứa trẻ vừa kiên cường vừa nghĩa khí, tự nhiên cũng rất yêu thích, nghĩ lại khi nãy bản thân đề xuất ra phương án bốc thăm kia, cũng thấy xấu hổ. Thiên Tuệ chân nhân theo đó cúi xuống, chỉ vào chiếc hộp A Tư Mạc vẫn cầm trên tay, ôn tồn nói tiếp:
“Thất Chuyển Thánh Đan do tứ sư muội luyện được ở tu chân giới vô cùng nổi danh. Thất Dương Thánh Đơn luyện từ Bách Niên Sâm Vương, Hồng Đơn Linh Chi, Băng Tâm Tuyết Liên cùng biết bao thảo mộc quý hiếm khác luyện chung, dùng nội lực tinh thuần đốt cây thần cầm trên núi Mộc Bảo, rất hao sức. Để luyện một viên Thất Chuyển Thánh Đan tốn tới bảy bảy bốn mươi chín năm mới được, sư phó con tốn bao tâm huyết mới luyện được năm khoản Thất Chuyển Thánh Đan này đấy. Người bình thường đang trong cảnh thập tử nhất sinh, ăn vào lập tức hồi phục sinh mệnh, long tinh mãnh hổ. Còn tu giả chỉ cần có thể ăn vào đan này, tu vi lập tức có thể đột phá vài giai đoạn. Ở tu chân giới đã từng có một môn phái nguyện hoán đổi cả phái để lấy được một viên đan này, sư phó con đương thời còn không muốn đổi.”
Được nghe nói rõ ràng như vậy, kẻ ngốc ngếch như A Tư Mạc cũng lập tức biết được độ trân quý của đan dược này, trách không được mọi người mới vừa rồi nhìn thấy đan này đều biến sắc. Nghĩ đến sư phó vô duyên vô cớ tặng mình một viên đan dược quý hiếm như vậy, A Tư Mạc cảm động quỳ xuống hướng Ngọc Yên vái đầu ba cái nói: “A Tư Mạc tạ ơn đại ân của sư phó.”
Ngọc Yên nhận ba lạy của A Tư Mạc, mặt vẫn không có biến đổi, chỉ dùng một tay đỡ nó đứng lên, nói: “Biết quý là tốt. Bình đan này ngươi phải giấu bên người cẩn thận, một khi đạt đến bình cảnh còn cần để đột phát, ở thời khắc nguy cấp cũng có thể cứu ngươi một mạng, nhớ lấy!”
A Tư Mạc liên tục gật đầu xưng vâng.
Ngọc Yên thấy vậy, khóe môi mấp máy muốn nói gì đó, song chỉ thở dài một cái rồi thôi.
"Tốt rồi!" Chưởng môn vỗ tay để chuyển sự chú ý của mọi người, nói: “Các vị sư đệ sư muôi, mọi người đều trở về môn đường của mình đi thôi, chúng ta cũng nên chuẩn bị cho kỳ lục đường võ luận sắp tới rồi.”
Năm vị đường chủ đồng thanh đáp:"Vâng, chưởng môn sư huynh." Nói xong mọi người cũng lần lượt rời đi.
Tân Ngạn vỗ vai Tự Nhiên Long nói: “Tự Nhiên Long, chúng ta đi.”
“Xin sư phụ đợi con một chút”
Tự Nhiên Long cúi đầu nói một câu như vậy, rồi quay lại, đặt tay lên vai của A Tư Mạc, nói: “A Tư Mạc, huynh đối xử tốt với đệ, đệ chắc chắn sẽ có ngày báo đáp. Sau này chỉ cần huynh không làm chuyện đại nghịch bất đạo, dẫu cả thiên hạ chống lại huynh, đệ cũng sẽ không quay lưng lại với huynh đâu.”
A Tư Mạc nhìn vị nghĩa đệ đồng cam cộng khổ với mình trải qua kinh biến, liền trả lời: “Ta cũng vậy. Đệ bảo trọng.”
Tân Ngạn đứng từ xa đợi thêm một lúc, rồi đặt tay lên vai Tự Nhiên Long
"Vâng, sư phụ." Tự Nhiên Long lần nữa gật đầu nhìn Phương Tử Vũ, rồi theo Tân sư bá rời đi.
Đó là chuyện của bảy tháng trước.
A Tư Mạc lúc này đang ở trong phòng, nhớ lại về vị nghĩa đệ của mình như chỉ vừa mới đây rời đi khỏi gian phòng vậy. Lần gần đây nhất hắn nghe về Tự Nhiên Long là hai tháng trước, đệ ấy đột phá tầng thứ nhất Thánh Nhân Mục, trong số đồ đệ trẻ số lượng đó cũng không nhiều, y rất nhanh chứng minh bản thân là nhân tài hiếm có.
Trong khi đó bản thân chưa biết mới bao giờ có thể đột phá tầng thứ nhất đây.
A Tư Mạc lần nữa bần thần ngồi nghĩ, chén cơm chuẩn bị và đến miệng lần nữa đặt xuống, cứ như vậy nhìn ra xa xăm. Thương Hùng ở bên cạnh cứ thế ăn hết bát này đến bát khác, đến khi A Tư Mạc nhìn lại, thức ăn trên bàn chẳng còn mấy, cả nồi cơm to ba bốn người bình thường ăn thoải mái nay cũng đã gần hết, chỉ còn nửa bát, còn đại sư huynh đang cầm trên tay chén trà nóng, vừa xỉa răng vừa uống nước chè, bộ dạng vô cùng tiêu sái.
A Tư Mạc cũng không nói gì, hắn từ ngày bắt đầu tu tập đến nay, trừ thân thể khỏe mạnh hơn, thì cũng ăn nhiều hơn, hắn bây giờ ăn uông nhiều gấp đôi khi trước ở nhà bá bá, vậy mà cũng chẳng béo lên tí nào.
A Tư Mạc ăn xong thì dọn bát đĩa ra rửa. Dược Đường có bốn người, việc nấu nướng cùng rửa bát đều không có gì khó khăn, hầu như phân công ra bốn người như nhau, luân phiên nhau rửa. Ngọc Yên sư phó rất ít khi ngồi xuống bàn, bất quá lần nào bà có thể đều nấu nướng rất nhiều, hơn nữa tay nghề của sư phó rất cao, A Tư Mạc ăn chỉ như muốn nuốt luôn lưỡi của bản thân. Sau đó phải kể đến A Tư Mạc, hắn khi trước ở nhà bá bá trừ hàng ngày học chữ cùng tính toán, rất rảnh rỗi, thường xuống khu bếp của người hầu để giúp đỡ mọi người, qua đó thu hoạch được không ít kiến thức. Đương nhiên, cùng một món ăn, của hắn làm cùng của sư phó làm, khác nhau như trời với đất, không thể so sánh được. Thương Hùng huynh nấu ăn so với A Tư Mạc thì chỉ kém hơn một chút, chỉ là huynh ấy quanh đi quẩn lại chỉ nấu được một số món đơn giản, ít biến hóa hơn so với A Tư Mạc cùng sư phó, nếu để huynh ấy nấu nướng liên tục vài ngày thì phát chán ngay.
Xếp cuối là Đường Mộng tỷ, mà không chỉ là cuối so với bốn người, mà còn là cuối bảng xếp hạng của tất cả những đầu bếp mà A Tư Mạc từng gặp. Nhớ khi xưa lần đầu tiên hắn nấu, món ăn vừa mặn, lại có mùi khét, nước canh lại có vị đắng. Vậy mà so với những gì tỷ ấy làm ra, thực sự còn tốt hơn cả vạn lần. Cũng may tỷ ấy rất ít khi nấu cơm, thường thường đều hoặc để người khác nấu, hoặc qua nhà cha mẹ ăn.
A Tư Mạc đang cọ qua cái nồi thêm một lượt, thì chợt nghe Thương Hùng huynh vỗ đùi nói:
“Được rồi, ta có việc phải đi, đệ ở nhà cố gắng tu tập nhé”
A Tư Mạc đến đây chợt nhớ có một việc sư tỷ nhắc hắn đã một thời gian, liền gọi vọng lại:
“Sư tỷ bảo huynh đi nhớ gửi lời hỏi thăm Mẫu Đơn tỷ tỷ hộ tỷ ấy”
Vừa nghe đến đây, đại sư huynh đang bước đi rất tự nhiên liền đứng khựng lại, bất động đến mười mấy giây. Song rất nhanh liền quay lại, mặt mũi đỏ tía tai hỏi hắn:
“Muội ấy nói với đệ lúc nào?”
A Tư Mạc ngơ ngác nhìn gương mặt kì cục của đại sư huynh, trả lời:
“Hình như là mấy tháng trước, có một hôm tỷ ấy từ nhà Thiết đường chủ trở về, có hỏi huynh đâu. Đệ trở lời là huynh đi từ tối hôm trước, tỷ ấy mới bảo đệ sau này nếu hôm nào huynh có đi như vậy thì nói như thế.”
A Tư Mạc đến đây nghiêng đầu hỏi tiếp:
“Mẫu Đơn tỷ tỷ là ai?”
Thương Hùng huynh nghe đến đây, mặt mũi càng thêm đỏ, liền xua xua tay nói:
“Ta…ta không biết…”
Nói xong huynh ấy rất nhanh chạy ra ngoài, tế khởi Thập Hổ đao bay đi mất.
A Tư Mạc thấy vậy, chỉ nhún vai, rồi tiếp tục rửa bát, quét nhà, dọn dẹp phòng bếp thêm chút nữa thì xong. Hắn nhìn xung quanh gian phòng một chút, rồi chợt vỗ trán:
“À, Mẫu Đơn tỷ tỷ là người yêu của Thương Hùng sư huynh.”
Chuyện ngày hôm đó, đến đó là hết. Mà hắn, hằng bao nhiêu năm sau, chuyện tình cảm lúc nào cũng chậm chạp như thế.
Sáng hôm sau, A Tư Mạc tỉnh dậy, lần nữa rửa mặt thay quần áo các thứ, liền đứng dậy ra ngoài, đã thấy đại sư huynh cùng nhị tỷ cũng đang rảo bước ra sân. Bất quá Thường Huynh nhìn thấy hắn cùng nhị muội, chợt nhớ đến chuyện hôm trước, liền rất nhanh tiến đến trước mặt nhị tỷ, hỏi:
“Muội nói gì với tiểu đệ mà đệ ấy hôm qua lại nhắc đến Mẫu Đơn?"
Sư tỷ đột nhiên bị gặng hỏi như vậy, cũng hơi ngớ người ra, bất quá rất nhanh cảm thấy tức cười, liền đưa tay lên che miệng, chỉ đến khi bình tĩnh được mới nói:
“Thế tỷ ấy có khỏe không?”
Thương Hùng nghe đến đây mặt cũng ửng đỏ, song nhìn muội muội trước mặt giả vờ ngây thơ cũng đành chịu đầu hàng, thở dài mà trả lời:
“Muội ấy vẫn khỏe. À, muội ấy có nhắn muội rằng bao giờ rảnh thì bảo với tỷ ấy, hai người cùng đến thăm Thiết đường chủ cùng Chu trưởng lão. Có mấy thứ muội ấy muốn chuyển cho mẹ muội đấy mà.”
“À chắc đấy là quà mẹ muội đặt mua cho cha mừng một trăm năm ngày hai người họ thành thân đó mà. Không biết cha muội đã chuẩn bị gì chưa nữa?”
Thương Hùng chỉ nhún vai, còn Đường Mộng tỷ tỷ thì đưa tay đặt lên mũi, đấy là thói quen của tỷ ấy khi suy nghĩ tập trung. A Tư Mạc cũng không biết làm gì, liền cúi đầu đá đi hòn sỏi dưới chân, bất quá lúc này nhị tỷ lại đập hai bàn tay lại với nhau, chỉ hắn mà nói:
“À, đúng rồi, A Tư Mạc, cha ta muốn gặp ngươi.”
“Hả, cha tỷ muốn gặp đệ? Tại sao Thiết sư thúc lại muốn gặp đệ?”
“Ta cũng không biết. Cha bảo có chuyện muốn nói với ngươi, ta có hỏi thì cha chỉ báo không có việc gì quan trọng, rồi cũng không nói gì nữa.”
A Tư Mạc ngơ ngác nhìn lại Chu tỷ, đầu óc nó trống rỗng. Chu tỷ ngược lại chỉ nhướn mày với nó, rõ ràng là chẳng hề quan tâm xem có chuyện gì. Chỉ có Thương Hùng huynh là đột nhiên vỗ vai nói với hắn, vẻ mặt rất tò mò:
“Ủa, thật trùng hợp, Mẫu Đơn muội hôm qua cũng nói là muội ấy mới gặp đệ, hình như Diêm sư bá có gì đó muốn gửi cho đệ.”
“A, rõ ràng là huynh hôm qua đi gặp Mẫu Đơn tỷ nhé. Nói mau, hai người hôm qua làm cái gì?”
“Ái…”
“Náo gì mà náo!”
Đúng lúc sư phó đi ra, thấy mấy người bọn họ đang nói chuyện rôm rả, liền sẵng giọng một tiếng. Cất bước về phía ba người. A Tư Mạc bọn hắn thấy vậy liền ngoan ngoãn im lặng, tránh đường để sư phó đi trước, ba người bọn hắn theo vai vế đi dau, một đoàn bốn người bắt đầu theo những bậc thang chênh vênh bên vách núi đi về phía thượng nguồn sông Thiên Tinh để lấy nước. Đây cũng là một bài tập của đệ tử Dược Đường, chỉ là so với việc lên núi chặt củi tính là bài tập nâng cao, một tuần đi khoảng một hai lần là được.
Sông Thiên Tinh được xưng là sông không đóng băng, xung quanh sông là thiên hàn địa đống, gió lạnh buốt thấu xương, cây cỏ thú vật chẳng may đến gần đều bị đông cứng mà chết, duy chỉ có sông này là quanh năm nhất nhất đều không bị đóng băng, nước chảy hết ngày này qua tháng khác cứ đều đều như vậy không dứt.
Nhắc lại Ngụy Bá Dương cùng Chu Dịch Tham Đồng Khế, ngay ở đầu Chu Dịch Tham Đồng Khế đã nói: “Càn Khôn là cánh cửa của của Dịch, là cha mẹ của các quẻ, là khuôn mẫu của Khảm Ly, là trục chính chuyển cốc. Bốn quẻ đực cái được coi là cái bễ thổi gió úp trùm đạo âm dương. Trời đất là thể của âm dương, thủy hỏa là dụng của âm dương.” Bởi vậy đối với người luyện đan, có bốn yếu tố là trời đất lửa nước là quan trọng nhất, có được loại nước tốt mới có thể luyện được đan dược trân quý.
Nước của con sông Thiên Tinh này chính là một loại nước trân quý như vậy. A Tư Mạc từng nghe đại sư huynh kể, sư tổ Dược Đường ngẫu nhiên tìm ra được con suối này mới có được nguồn nước cần thiết để luyện thành đan dược hỗ trợ bản thân phi thăng, các đời đệ tử sau cũng vì vậy mà xây dựng Dược Đường ở trên núi này. Chỉ có điều muốn luyện được đan dược quý hiếm như Thất Chuyển Thánh Đan, phải đi rất xa, lên tận thượng nguồn của Thiên Tinh hà. Hơn nữa xung quanh con sông không đóng băng này nhiệt độ vô cùng thấp, càng tới gần thượng nguồn nhiệt độ càng giảm, bởi vậy cũng có rất ít người có thể chịu được cái rét lạnh nơi này mà đến lấy nước.
Dược Đường bởi vậy sau này mặc dù đem lấy nước nơi này trở thành một bài tập, nhưng không phải là mỗi ngày đều tới đây, cứ tần suất như A Tư Mạc mấy người bọn hắn một tuần một lần là được. A Tư Mạc tu vi kém nhất, chỉ đi tới sơn môn đánh dấu mức tối thiểu cần đạt của bài tập này, cơ thể hắn đã gần như đóng băng rồi, phải ngồi xuống vận khởi “Châu Nhật Thượng Thanh Đạo” để chống lại giá rét, đợi sư phó, đại sư huynh cùng Chu tỷ đi vào sâu hơn lấy nước rồi mới quay lại đón hắn. Hơn nữa thứ nước hắn lấy được ở sơn môn, căn bản chỉ có thể làm được nước tắm nước ăn, để luyện đan dược phổ thông cũng không được.
Bốn bóng người như vậy, chậm rãi leo theo những bậc cầu thang bằng đá lên núi.