Phong Hoa Tuyết Nguyệt Túy Mộng Sinh

Chương 16: Dị biến




Chiều ngày hôm sau, vẫn nơi khoảnh sân A Tư Mạc hằng ngày luyện võ mấy năm nay, chợt nghe được một tiếng hô: “Ối cha!”

Âm thanh chưa dứt, đã thấy một bóng người không hiểu vì sao ngã đánh rầm xuống mặt đất. Song chỉ vậy còn chưa đủ, dư thế từ cú ngã hẵng còn mạnh, y lại lăn long lóc về sau mấy vòng, phải đến khi đập vào gốc cây liễu cổ mới dừng lại, đầu mặt lấm lem, luống ca luống cuống. Nhìn kỹ ra, chẳng phải A Tư Mạc thì còn là ai?

- Hừ, đừng nằm ở đó ăn vạ nữa, đứng lên đi.

Chu Ngọc Yên sư phó đứng ở bên kia sân nói sang, song chưởng hùng dũng thủ thế, hai mắt trong sáng có thần, hiển lộ rõ phong phạm của một cao thủ nhất lưu. A Tư Mạc ngược lại người bê bết bụi đất cùng mồ hôi, hơi thở hồng hộc, lồm cồm bò dậy, trông rất giống một tên lưu mah đầu đường xó chợ.

- Còn không mau tấn công, ngươi muốn sao?

- Dạ.

A Tư Mạc cố gắng điều hòa hơi thở, rồi về thế tấn, từng bước từng bước thu ngắn dần khoảng cách với sư phó. Cơ bắp của hắn đã lâu rồi chưa mệt mỏi đến mức này, cảm giác rã rời tay chân khi trước mỗi khi trải qua đặc huấn lần nữa quay lại, thực làm A Tư Mạc muốn khóc.

Ta đã làm gì sai chứ?

Hít vào một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho đầu óc tập trung, A Tư Mạc nhích tới, cố vòng qua khỏi phía phải của sư phó. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu có thể làm vậy, Chu sư phó vốn thuận tay phải sẽ khó tự vệ hơn. Song đương nhiên, một tiểu tử như hắn trước sư phó tuổi đời đã hơn mấy trăm năm thì còn lâu mới có thể đạt được mục đích, Chu sư phó theo đó tương tự từ từ quay người, gót chân in dấu trên mặt đất nện khi người chuyển hướng theo A Tư Mạc. Sau mấy bước, hắn đành dừng lại. Kinh nghiệm của sư phó khỏi phải bàn, A Tư Mạc không thể nào tấn công vào bên sườn hay làm người rối trí.

Tất nhiên, trừ khi mình có thể làm sư phó xao lãng.

Nhưng A Tư Mạc chưa kịp nghĩ ra cách, Chu Ngọc Yên sư phó đã lao tới, chưa đầy một sát na đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tung ra một đòn nhử như sắp đánh thẳng vào mặt hắn. Quá bất ngờ, A Tư Mạc hơi ngửa người ra sau, song Chu sư phó rất nhanh chuyển hướng, xoay cổ tay, theo thế chém xuống ngực của hắn.

Song A Tư Mạc mấy năm nay luyện võ cũng không phải là để đùa, liền lùi thêm nửa bước, hai tay bắt chéo lại chặn lấy chưởng của sư phó. Hít vào một hơi thật sâu, hắn hét lớn một tiếng:

- Ha!

Cố đẩy sư phó phải lùi bước, rồi A Tư Mạc nhảy tránh sang một bên, triển khai tấn công tới tấp. Sau mười mấy chiêu, A Tư Mạc tràn ngập hi vọng, bởi gần như liên tiếp hai lần hắn đã suýt nữa đánh trúng sư phó.

Song rất nhanh, Chu sư phó bắt đầu phản công, A Tư Mạc theo đó lại cảm nhận được áp lực khủng bố từ chênh lệch thực lực giữa hai người. Hai ngày nay giao thủ với sư phó, phép công thủ của hắn đã bị sư phó nhìn thấu từ lâu, người vừa mới lật ngược thế trận chuyển sang phản công, A Tư Mạc liền ăn ngay bốn đòn liên tiếp của sư phó: một trên vai phải, hai trúng sườn và một cú cốc vào đầu, niềm hi vọng chớm nở trong hắn theo đó cũng tan biến luôn. Cả bốn đòn kia đều đau, song tự ái của A Tư Mạc còn đau hơn.

- Ngươi đã tự tìm được giai điệu của bản thân, song nó quá đơn giản, quá dễ bị kẻ khác áp chế và điều tiết theo ý muốn.

Chu sư phó tung một chưởng thứ năm trúng ngực hắn, đẩy hắn lần thứ không biết bao nhiêu ngã lăn lốc lốc ra xa cả thước.

- Đứng dậy đi, chúng ta tiếp tục.

A Tư Mạc thổi phì phì cát trong miệng ra, rồi miễn cưỡng đứng dậy, song cũng chỉ là đứng dậy mà thôi. Hắn thở hồng hộc, thật sự không còn tầm tính đánh nhau nữa, chỉ có thể than:

- Sư phó à, người không thể nhường con sao? Dẫu sao người cũng đã là Phân Thần kỳ tu giả, con thế nào mới có thể đánh lại người chứ?

- Nói nhiều, ngươi không đánh thì ta đánh.

Cả Mộc Bảo Sơn chiều hôm đó, vang lên tiếng kêu than thảm khốc của A Tư Mạc, nghe không khác gì tiếng lợn bị chọc tiết.

Đến tối, lết tấm thân tàn tạ trở về phòng, A Tư Mạc thậm chí không thèm cởi giày, trực tiếp thả người nằm xuống giường. Thực chất hiện tại hắn chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ, song nếu như vậy, đảm bảo ngày hôm sau hắn khỏi dậy khỏi giường, mà như vậy, cái mạng quèn của hắn chỉ càng thêm khổ mà thôi. Bởi thế mà dù chăn ấm đệm êm vẫy gọi thủ thỉ quyến rũ hắn nhắm mắt lại, A Tư Mạc vẫn quật cường gượng dậy ngồi xếp bằng, vận khởi Châu Nhật Thượng Thanh Đạo để xoa dịu cảm giác khó chịu trong nhục thể.

Châu Nhật Thượng Thanh Đạo là tâm pháp luyện linh lực, song tác dụng bổ trợ cơ thể cũng có một chút. Thiên địa nguyên khí bị A Tư Mạc hít vào, có một bộ phận nhỏ ngấm vào bồi dưỡng thân thể huyết mạch. Mà hàng ngày hắn tu luyện Tẩy Trần Võ Kinh đệ tam đẳng quyết, tuy không thể đấu lại với sư phó, song càng luyện thì khả năng hấp thụ linh khí của cơ thể hắn càng cường đại, hiệu quả càng thêm rõ rệt.

A Tư Mạc tu luyện tầng ba đã đạt tiểu thành tựu, lại cũng sắp đạt đến mức viên mãn, khoảng chừng tầm gần ba tháng nữa, hắn sẽ có thể đột phá tầng thứ ba, tiến hành Trúc Cơ. Đả tọa hơn một canh giờ, trời đã tối muộn, A Tư Mạc mới tiến ra khỏi minh tưởng, mệt mỏi trong cơ thể đã giảm đi đáng kể, tinh thần cũng không còn trì trệ như trước nữa, liền đứng dậy vận động một lượt để khí huyết lưu thông, rồi mở cửa tủ đầu giường, lấy ra một phong thư cùng một phiến ngọc phát ánh sáng nhàn nhạt. Đem hai thứ đó đặt hết lên trên bàn, A Tư Mạc cẩn thận mở phong thư ra, nhìn xuống những dòng chữ viết trên giấy.

- Tiểu tử Tự Nhiên Long này, chữ vẫn thật xấu!

Năm xưa tuy thương đoàn của cha mẹ Tự Nhiên Long và bá bá A Tư Mạc kết bạn đồng hành, song bản thân hai người hắn ban đầu ít có qua lại hỏi han nhau, một phần vì Tự Nhiên Long có không ít bạn cùng tuổi trong thương đoàn, một phần cũng vì A Tư Mạc bình thường cũng không có chơi với ai, chỉ ngồi một chỗ không đọc sách thì lại tập viết. A Tư Mạc từ bé đã học chữ Trung Thổ, hoa tay cũng không tệ, chữ viết luôn thẳng hàng thẳng lối, việc này rất nhiều người biết. Cha mẹ của Tự Nhiên Long theo đó mỗi lần y trốn ra ngoài chơi bị bắt được, đều đem A Tư Mạc ra giáo huấn y, khiến Tự Nhiên Long một hôm đùng đùng đến chỗ A Tư Mạc đòi tỷ thí viết chữ với hắn. Kết quả thì đường nhiên y bị thất bại, song sau đó Tự Nhiên Long rất hay đòi tỷ thí với A Tư Mạc, nào là xem ai chạy nhanh hơn, ai ăn được nhiều hơn, ai nhịn thở được lâu hơn,… Kết quả là hai người theo đó trở thành nửa bằng hữu nửa kình địch, dẫu rằng A Tư Mạc thua nhiều hơn thắng.

Thư này Tự Nhiên Long viết cho A Tư Mạc khi y mới trở về Hỏa Bảo sơn hai tháng trước. Tự Nhiên Long nhập thế tu hành tổng cộng đã hơn bảy năm, liền theo Tân Ngạn nhị sư bá trở về Ngọc Tiết cung, một phần chính là chuẩn bị cho tràng Lục Đường luận võ hội sắp tới. Y hiện tại tu vi đã là Trúc Cơ kì nhị tầng, tương ứng đang tu luyện Thánh Nhân Cảnh đệ lục tầng.

A Tư Mạc đã đọc bức thư này đến chục lần, song bức thư này là một sư huynh từ Quản Đường theo lệ hàng thàng đến nhận linh dược của sư phó tiện thể mang theo, A Tư Mạc viết thư trả lời cũng phải một tháng sau mới có thể gửi cho Tự Nhiên Long, hai người viết thư qua lại toàn phải đợi một tháng mới có hồi âm, A Tư Mạc theo đó cứ vài ngày lại lấy phong thư của tên tiểu tử kia ra đọc lại.

“…Đệ mấy năm nay ở ngoài, đáng tiếc không mang về được quà gì, đến món kẹo hồ lô hồi trước có kể cho huynh cũng không có. Nhưng ngọc giản đệ gửi kèm này có chứa một chút thể ngộ tâm đắc của đệ mấy năm nay, huynh xem lướt qua, biết đâu có chút ích gì…"



“…Trong Nạp Hư Giới mà Chu tiên cô đưa cho đệ, có một hạt Ly Long Tử, so với Trúc Cơ đan bình thường tốt hơn nhiều. Hẳn trong Nạp Hư Giới của huynh cũng có, trong ngọc giản đệ đưa cho huynh cũng có pháp quyết để lấy Ly Long Tử ra, huynh nhớ dùng khi Trúc Cơ…”

Thư của Tự Nhiên Long viết rất dài, khiến A Tư Mạc cảm thấy rất ngạc nhiên. Bình thường trước đây, Tự Nhiên Long nói chuyện với mọi người khá kiệm lời, chỉ khi cảm xúc mãnh liệt mới nói nhiều hơn một chút. Không ngờ khi viết thư, chỉ mấy chuyện đơn giản mà y cũng viết ra đến mấy trang giấy, có vẻ bảy năm nay tiểu đệ đệ của hắn thay đổi không ít.

Đọc hết bức thư trong tay một lượt, rồi A Tư Mạc mới lại lấy ngọc giản nằm trên bàn ra ngắm; ngọc giản này làm từ ngọc phiến thượng hạng, chất ngọc trong, màu ngọc xanh, nắm trong tay thấy mát lạnh. Nhớ lại hai tháng trước, hắn lần đầu tiên cầm trong tay một cái ngọc giản, quả thực không biết "đọc" kiến thức trong đó kiểu gì. Phải đến hôm qua, A Tư Mạc mới có thể đem chuyện này ra hỏi Chu sư phó, liền có lời giải đáp. Chiếu theo lời sư phó chỉ dẫn, A Tư Mạc liền quán thâu linh lực vào trong ngọc giản, trong đầu lập tức xuất hiện vô số hình ảnh cùng văn tự, bên tai còn có tiếng của Tự Nhiên Long, văng vẳng.

Rất nhanh, A Tư Mạc liền hết sức nhập tâm xem xét.

Trong ngọc giản ghi chép tỉ mỉ những hiểu biết tâm đắc của Tự Nhiên Long trong quá trình tu luyện. Rất nhiều chỗ khá vụn vặt, nhưng có thể nhìn ra, đây là nghĩa đệ ngẫu nhiên nghĩ tới, tiện tay ghi chép xuống, cũng không có chỉnh sửa gì.

Nhưng chỉ nhìn thêm một hồi, A Tư Mạc liền không khỏi nhảy dựng lên.

"Tu giả, trước nhập tử địa, vào tử địa để cầu sinh, phải có ý niệm “cửu tử bất hối”, một kích toàn lực, không gì không phá!"

"Đi đêm trong núi sâu, gặp sói hoang hơn mười bốn con, khổ chiến, bị thương mười bốn nơi, giết sạch."

"Bên khe núi gặp thạch hùng, da cứng như đá cẩm thạch, đao kiếm bình thường khó thương, quần thảo với nó hơn một canh giờ, đánh thương mắt nó, không có lực đuổi theo."

...

Những câu nói thường thường đều rất ngắn gọn, nhưng sự hung hãn cương nghị cũng từ trong đó thấm ra. Sinh tử, đây là nhiều chữ xuất hiện nhất, Tự Nhiên Long trong ngọc giản cùng vị nghĩa đệ A Tư Mạc gặp trên Cận Mạc hơn bảy năm trước, thật sự đã là hai con người khác nhau. Một điểm này, đem lại cho A Tư Mạc chút cảm khái cùng hoài niệm trong quá khứ.

Nhưng mang tới cho A Tư Mạc nhiều rung động nhất là vài đoạn sau.

"Cùng sư phụ đi suốt trăm ngày, cuối cùng cũng thấy cửu hà lạc thiên, ngẩng đầu nhìn thác nước, nước chạy chồm ầm ầm, thế tới như thiên binh vạn mã, cuồn cuộn không dứt, không thể kháng hành. Tâm ta hướng tới, nếu đao thế được như thế, chết cũng không tiếc."

"Ngồi nhìn ba tháng, ngày đêm suy đoán, nhưng do thiên tư ngu đần, khổ không hiểu được. Đứng trên đỉnh thác bảy ngày, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, chợt hiểu ra. Cá theo dòng từ trên lao xuống, tâm thần cổ vũ, quên mất sinh tử, thần thức không minh, theo đó nhảy xuống! Tay chân thân thể, mười ba chỗ xương gẫy, nằm trên giường nửa năm, không hiểu không biết, trong lòng suy đoán..."

A Tư Mạc đến đây thì thất thần, thì thào: "Quá điên cuồng."

Điên cuồng như thế, chấp niệm như thế, ngay cả nghĩ A Tư Mạc cũng chưa nghĩ qua.

Dưới trời đêm, A Tư Mạc ngồi trong phòng, tay nắm ngọc giản, kinh ngạc sửng sốt.

Trong thế giới quan của A Tư Mạc, không có chuyện gì có thể làm hắn điên cuồng như thế, chấp nhất như thế. Thiên phú phương diện tu luyện Châu Nhật Thượng Thanh Đạo của hắn quả thực hơi kém, song A Tư Mạc cũng chỉ cảm thấy phiền muội một chút. Vậy mà Tự Nhiên Long thiên phú không chỉ gấp đôi hắn, ngược lại chấp nhiệm cùng yêu cầu đối với bản thân lại điên cuồng đến vậy. Ngẫm lại từ trước đến nay, A Tư Mạc đối với chính mình tuyệt đối không có mong muốn gì đặc biệt, mấy năm gần đây ngày ngày chặt củi lấy nước, trưa đến vo gạo thổi cơm, hắn đã cho là đủ. Nỗ lực luyện linh lực cùng thể chất, cũng chỉ vì mong sư phó hài lòng, hi vọng có thể đạt được tiểu thành tựu, ngày sau có thể sống an nhàn là được.

Song Tự Nhiên Long chấp nhất tu luyện, mang đến cho A Tư Mạc sự chấn động tâm linh vô cùng lớn, không gì có thể so sánh. Hắn có thể nhìn ra, mỗi từ mỗi chữ của nghĩa đệ đều tràn ngập mồ hôi và máu.

Thể nội đột nhiên như có thì gì đó rung động, làm A Tư Mạc khó chịu.

Qua hồi lâu, tâm tư mới dần dần lắng lại, nhưng lúc này cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi toàn thân A Tư Mạc đã biến mất. Trong căn phòng ở tiểu viện, dưới bầu trời đêm, hắn dứt khoát chiếu theo Thánh Nhân Mục đệ tam chương, bắt đầu tu luyện. Vốn A Tư Mạc đối với tầng thứ ba vẫn vô cùng mờ mịt, nhưng hiện tại hắn quyết không nản lòng, ngược lại nghĩ về trước đây, trong lòng xấu hổ, có thể thấy sự chấp nhất tu luyện của Tự Nhiên Long kích thích hắn rất mạnh. So với y, chút khốn khó mình gặp có tính là gì?

Cứ như vậy, suốt gần ba tháng, trừ cố định luyện thể phải ra ngoài, A Tư Mạc không có bước nửa bước chân ra khỏi phòng luyện công, thậm chí còn làm lương khô để giảm đến tối thiểu thời gian phí tổn. Mà Chu sư phó dường như nhận ra tấm tính hắn thay đổi, bởi mỗi khi A Tư Mạc rời khỏi phòng luyện công, ở nhà bếp đều đã có mấy bánh lương khô nằm sẵn, đều là sư phó tự tay làm. A Tư Mạc thấy vậy sống mũi không khỏi cay cay, càng quyết tâm khổ tu. Hơn nữa khi cùng sư phó song đấu, hắn tương tự đem chấp niệm quyết chiến mà lao vào, kết quả là hiện tại, hắn chí ít có thể ép sư phó không thể chủ động công kích, chỉ có thể phòng ngự phản công.

“Ngươi tấn công, chiêu số trọng nhanh, mãnh, chuẩn, đó là điểm mạnh, song vẫn còn quá thiếu tính biến hóa, nếu không thể trong vài chiêu mà hạ gục đối thủ, tất sẽ bị phá chiêu…”

“Chỉ cần ta không công vội vàng, kiên thủ bộ pháp trong phạm vi một sải chân, thì ngươi vốn dĩ không thể nào đánh trúng ta được, đấy gọi là thủ viên chi nội, vô kiến bất suy…”

“Học quyền pháp mới phải thật chậm, cảm nhận biến hóa của chiêu thức. Thân người chỉ di chuyển trong phạm vi một sải chân, biến đó thành kết giới bất khả xâm phạm. Khi phòng thủ, chiêu thức cũ biến hóa thành chiêu thức mới, đối thủ mới không đả thương được người…”

“Trong võ học, cần tu luyện đến cảnh giới tùy cơ ứng biến, dùng vô chiêu phá hữu chiêu. Chiêu thức theo đó biến hóa vô hạn, kéo dài triền miên, đạt đến cảnh giới tâm bất cam, tình bất nguyện. Phải nhớ “Viên, hậu phát tiên chí, kình”: Tiên thủ viên, liền có thể bất bại; Hậu phát kình; mới có thể tất thắng…”



A Tư Mạc cùng Chu Ngọc Yên một thủ một công, hai người liên tục xuất chiêu, đang vào thế giằng co, chỉ trong một phân thời gian (15 giây) đã tung là mấy chục chiêu, quyền ảnh như hòa lại làm một.
Tẩy Trần Võ Kinh có năm đẳng, đệ nhất đẳng Tẩy Cân Quyết có tổng cộng ba mươi hai chiêu thức, đệ nhị đẳng Tẩy Cốt Quyết có bốn mươi tám chiêu, mà đệ tam đẳng Tẩy Phủ Quyết A Tư Mạc mấy năm nay tu luyện, có tổng cộng bảy mươi hai chiêu. Năm đẳng Cân, Cốt, Phủ, Tạng, Tủy diễn hóa từ đơn giản đến phức tạp, song mỗi đẳng đều có ưu thế riêng, hơn nữa luyện đến viên mãng, đều có thể đoạn thạch phân kim. Chiêu số mỗi đẳng đều theo người luyện tính cách khác nhau mà tiết tấu uy lực từng chiêu đều khác, nhân chiêu phối hợp, bù đắp cho nhau, phát ra đại uy lực đặc biệt. Ví như hiện tại, A Tư Mạc cùng sư phó dùng chiêu đối chiêu, đều chỉ nằm trong bảy mươi hai chiêu của Tẩy Phủ Quyết, song A Tư Mạc quyền pháp bạo mãnh, chưởng thế cuồn cuộn; Chu Ngọc Yên ngược lại vô cùng bình tĩnh, thâm trầm, song không kém phần hung dũng.

A Tư Mạc có thể cảm nhận được, bản thân không thể nào tiến vào phạm vi phòng thủ của sư phó. Mọi đòn thế của hắn đều như đánh vào không khí, kình lực hóa thành hư vô, song rõ ràng mắt hắn có thể nhìn, tay hắn có thể cảm nhận, rõ ràng đã tung trúng chiêu rồi cơ mà.

- Tích vu nhu tắc cương; tích vu nhược tắc cường. Dục cương tất dĩ nhu thủ chi, dục cường tất dĩ nhược bảo chi. Tự đạo ngôn chi, nhu nhược túc dĩ thắng cương cường. Đạo lý đó đến giờ ngươi vẫn còn chưa hiểu sao?

Sư phó vừa nói vừa lấy chưởng đối quyền, lấy trảo đối chưởng, khiến A Tư Mạc không một lần đánh trúng, ngược lại lâu lâu cánh tay, ngực, bụng cùng bắp chân của hắn lại trúng đòn. Nếu không phải A Tư Mạc tâm lý cực kỳ cuồng chiến, thì hiện tại hắn đã giống như khi trước kiệt sức đến thở ra từ lỗ tai, rên rỉ vì những vết thâm tím trên thân, hay tệ hơn là nằm đo ván bất tỉnh dưới đất rồi.

Song A Tư Mạc cũng có thể cảm nhận, sức chịu đựng của bản thân đã sắp đến cực hạn, mà hắn lại không thể dừng tấn công được. Một điểm này, chính là biểu hiện tiết tấu của hắn đã bị sư phó bắt được. Khi hai người so đấu, A Tư Mạc tuyệt đối không có khả năng thủ thế trước sư phó, bằng không chỉ trong ba mươi chiêu, hắn sẽ thảm bại. Ngược lại, tuy mãnh công có thể khiến sư phó phải trọng thủ, nhưng cũng khiến hắn bắt buộc phải liên tục tăng áp lực tấn công, bởi nếu chỉ ngừng lại trong sát na, hắn sẽ không có đủ khả năng để kéo giãn khoảng cách với sư phó, liền bị phản công. Sư phó chủ thủ, chỉ cần dùng lực đạo yếu nhất, chậm nhất đủ để đứng vào thế bất bại, liền có thể súc kình chờ thời phản công, trên thực tế là người nắm giữ thế chủ động, ép A Tư Mạc phải tự vắt kiệt sức mình để kéo dài trận đấu đến hết mức có thể.

Tuyệt vọng nhìn viễn cảnh thất bại tất yếu đang dần dần áp sát, A Tư Mạc không khỏi cười khổ, sư phó vẫn cứ là sư phó, hắn không cách nào thắng được nha!

Một sát na phân tâm, thế đánh của A Tư Mạc liền xuất hiện sơ hở, tiết tấu rối loạn ngay lập tức bị sư phó lợi dụng phản công, hắn liền biến thành một con dê béo chờ bị làm thịt. Song chưởng của Chu Ngọc Yên súc đủ kình liền đánh ra, một kình đánh thẳng vào mặt, một kình đánh vào giữa ngực và bụng, ép hắn thối lui.

Nếu bình thường vào cảnh này, A Tư Mạc sẽ đưa hai cánh tay ra đỡ lấy song chưởng, rồi cưỡng ép tiến lên, đột kích thẳng vào phạm vi thủ viên một sải chân của sư phó, biến đây thành cơ hội ngàn năm có một để hắn có thể lần đầu tiên ăn điểm trước sư phó. Song đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Toàn thân A Tư Mạc đúng trong cái thời khắc quyết định ấy chợt nhói lên một chút, rồi mất hết cảm giác, như thể đó đã không còn là cơ thể của hắn nữa vậy. Chỉ trong sát na, cơ bắp toàn thân của hắn co cứng lại như đá, cảm giác đau đớn như đại hồng thủy tràn theo từng dây thần kinh quét sạch qua đại não của hắn, để lại một mảng trắng xóa. Vốn A Tư Mạc đầu tiên sẽ đưa hai tay lên một che trước mặt, một che trước bụng, rồi phát lực dưới hai chân để ẩn người tiến về phía trước, song dị tượng xảy ra, cơ thể hắn bị mất kiểm soát, trở nên vô cùng quái đản: Hai cánh tay thay vì trực tiếp đỡ đón, đến khi cuối lại xoay mạnh, thành ra chỉ khiến song chưởng của Chu sư phó chệch hướng một chút. Bụng hắn thu lại, lưng cúi xuống, nghiễm nhiên khiến đỉnh đầu hắn trở thành mục tiêu tiến tới của hữu chưởng sư phó.

Nói ra thì lâu, song thực chất mọi chuyện diễn ra cực nhanh, đến Chu sư phó cũng phản ứng không kịp, hữu chưởng đánh trúng huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn, kình lực Châu Nhật Thượng Thanh Đạo như sóng lớn phát ra, nếu là phàm nhân, đã bị đánh cho nát đầu.

Mà A Tư Mạc, tương tự trong giây phút đó, liền có lại cảm giác thân thể, liền hứng chịu toàn bộ thống khổ một chiêu đó đem lại, đầu bắn ngược ra sau, chân rời khỏi đất, ngã ra sau đến cả thước.

- Ngu ngốc.

Chu sư phó vừa nhận ra, thân thủ đã động, một tay chặn lưng ngăn cho A Tư Mạc bị ngã, một tay đánh vào huyệt Thừa Tương gần miệng hắn, khiến cho cơ thể A Tư Mạc tự động khởi động vòng tiểu chu thiên, đem kình lực bị đánh vào huyệt Bách Hội tản ra khắp cơ thể, cứu cho A Tư Mạc từ quỷ môn quan trở về.

Song A Tư Mạc vừa hoàn hồn, liền bị sư phó mắng té tát vào mặt:

- Ngươi có phải muốn chết không? Tại sao lại lấy đầu ra đỡ đòn? Chẳng phải ta đã bảo ngươi, huyệt bách hội là tử huyệt, ngàn vạn lần thế nào cũng không được lấy đầu ra đỡ đòn sao?

- Dạ…

- Dạ cái đầu ngươi, nếu không phải ta phản ứng kịp, giờ ngươi không chết cũng thành ra ngớ ngẩn, ngươi còn nắm đấy mà cười sao?

- Dạ…

Đích xác là A Tư Mạc đang cười, hơn nữa là cười rất hớn hở. Người khác thấy hắn bị đánh vào đầu, giờ lại cười như vậy, hẳn đã chán nản than hắn bị đánh đến ngu người. Song A Tư Mạc mấy năm nay đều chỉ thấy một Chu sư phó băng lãnh mặt không biểu cảm, giờ lại thấy người cuống cuồng lên vì lo lắng cho hắn, bất giác mỉm cười, hoàn toàn không phải là chủ ý của hắn. Mà Chu sư phó rất nhanh cũng khôi phục thần thái hàng ngày, kéo hắn đứng dậy thì hừ giọng, mặt lần nữa lại lạnh băng nhìn hắn:

- Còn không mau đi tắm rửa? Muốn đứng đây ăn vạ sao?

- Dạ…

Song chuyện lạ hôm đó, đến đó chưa phải đã hết.

Hậu quả của một chưởng của Chu Ngọc Yên, không hề đơn giản như chính bà tưởng, bởi chỉ một chưởng đó cũng đã vượt xa sức chịu đựng của A Tư Mạc.

Hắn bị tổn thương thần thức.

Vốn khi đi tắm, cảm giác đau nhức chỉ là lúc có lúc không. Mà khi ngồi xuống bàn ăn, cũng chỉ là chút đau đầu như khi bị người khác quay vài vòng. A Tư Mạc theo đó cũng không để ý, liền về phòng, bắt đầu đả tọa tu luyện.

Đây, là sai lầm thứ nhất của A Tư Mạc.

Vốn bình thường, đau đớn dù là đau đầu, vận khởi Chung Nhật Thượng Thanh Đạo đều có tác dụng xoa dịu thần thức của A Tư Mạc, song lần này lại ngược lại, vô luận hắn chuyển vận linh lực thế nào, đau nhức mà não bộ truyền tới đều không chút giảm sút.

A Tư Mạc đầu óc lúc đó đã nghĩ không thông, liền tự nhủ có lẽ ngủ một giấc dậy là được, nhưng vẫn giữ thói quen, liền ngồi dậy giở Cận Mạc Toát Yếu ra đọc.

Đây, là sai lầm thứ hai của A Tư Mạc.

Thần thức của A Tư Mạc tuy cũng tính là mạnh mẽ đặc biệt, song hiện tại đang bị tổn thương, giờ chỉ áp lực của phù tự trong Cận Mạc Toát Yếu cũng không chịu nổi. Đột nhiên đầu đau như muốn nút toác, hắn ôm đầu rên lên đau đớn.

Thật đau!

Rất giống như trong nơi sâu nhất của não bộ bị người ta cắt một đao, chỉ một lúc, A Tư Mạc đã có cảm giác, bản thân sắp phát điên rồi. Ôm lấy đầu ngồi trong phòng, hắn thống khổ rên rỉ, muốn khóc lớn lên mà không nổi. Người hắn như bị chia thành hai, nhưng sự thật là toàn thân vẫn hoàn hảo.
A Tư Mạc ngã khỏi ghế, gắng lực cố bò ra cửa, song chưa đến nơi đã lại ôm lấy đầu, lăn lộn kêu rên, dần dần, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ. Kẻ vô tri vô vị như hắn, kiến thức ít tới thảm thương, song cũng hiểu, bản thân rất không ổn. Vốn nếu hắn bò ra được khỏi cửa, với thần thông của sư phó, không có khó khăn gì cũng có thể cứu chữa hắn. Nhưng phù trận ở cửa phòng là phù trận cách âm, đều chỉ có chủ phòng mới có thể lựa chọn tiếng gì phát ra ngoài, tiếng gì từ ngoài phát vào trong. A Tư Mạc vốn bình thường luôn để phù trận chỉ cho âm thanh không quá to đi qua, nên hiện tại tiếng kêu thảm của hắn, lại bị lọc mất, không phát được ra ngoài, hiện tại vô tình biến căn phòng này thành quan tài bóp nghẹt hắn.

Thần thức thụ thương, nếu không có ngoại lực chữa trị, tất tử tất diệt.

A Tư Mạc đáng thương hoàn toàn co thành một khối, hắn đã không có hơi sức lăn lộn, chỉ còn một hơi thoi thóp, ý thức mơ hồ.

Ẩn ước, hắn như nghe thấy có ai đó đang nói chuyện.

"Ngươi muốn sống không?”