Phong Hoa Tuyết Nguyệt Túy Mộng Sinh

Chương 11: Thành tựu




Ở Dược Đường mười lăm tháng, A Tư Mạc bây giờ đã hơn mười hai tuổi rưỡi, đã ra dáng một thiếu niên. Ở Dược Đường đồ ăn thức uống đều không thiếu, hơn nữa còn vô cùng bổ dưỡng, hắn theo đó so với trước có da có thịt hơn hẳn. Dù còn chưa trưởng thành, song cơ thể của A Tư Mạc đã có đường có nét, không quá thô kệch song cũng không có chút nào gọi là gầy còm ốm yếu cả. Sức khỏe của hắn tương tự cũng cải thiện không ít, giờ đi leo núi lên xuống, tuy vẫn còn gắng sức, song cũng không cần nghỉ giữa đường như trước, đến nơi cũng không còn thở hồng hộc như trâu nữa.

Trong hơn bảy tháng này, cuộc sống thường ngày của A Tư Mạc cũng không có thay đổi quá nhiều: Hàng ngày hắn vẫn lên núi chặt củi, vài hôm lại cùng mọi người đi lấy nước; đến chiều lại chui vào phòng luyện công ở Tĩnh Linh Đường để đả tọa tu luyện, sau đó dậy đi nấu nước thổi cơm.

Thay đổi chủ yếu là sinh hoạt buổi tối của A Tư Mạc, hắn từ hôm ở Khí Đường về bắt đầu có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ. Hắn đọc Cận Mạc Toát Yếu là chính, ngày nào cũng đọc chừng bốn năm trang, lâu lâu đã thành lệ.

Chữ viết trong Cận Mạc Toát Yếu thực tế đều là phù tự, Chu sư phó có lần cảnh báo, nếu là người thường, đọc chỉ một hai dòng cũng sẽ đau đầu chóng mặt. Nếu miễn cưỡng, từng con chữ sẽ trở nên mơ hồ, như có ai đặt một tấm kính mờ chắn trước mắt người đọc và cuốn sách. Càng đọc, chữ viết trên cuốn sách sẽ càng lung linh mờ ảo, dần dần quyện chặt với nhau thành một nét mực đen thui.

Song đối với A Tư Mạc mà nói, đọc bốn năm trang sách, ngược lại chỉ khiến hắn buồn ngủ. Mỗi khi mí mắt hơi nặng là A Tư Mạc lại gấp sách lại lên giường, mấy tháng nay hắn đều ngủ rất ngon, những cơn ác mộng trước đây đã lâu rồi không còn nữa. A Tư Mạc theo đó rất giữ gìn thói quen đọc sách, nhất là khi hắn không thiếu sách để chọn.

Mẫu Đơn tỷ tỷ, cứ hai ba tháng lại ghé qua Dược Đường một lần, đều mang theo sách cho A Tư Mạc mượn đọc. Sách viết bằng phù tự như quyển Cận Mạc Toát Yếu của A Tư Mạc không có nhiều, những cuốn sách mà tỷ ấy cho hắn mượn đọc đều là sách thường, hầu hết đều là về các vấn đề tu chân khá khô khan, nhưng với kẻ như A Tư Mạc, căn bản cũng không quan trọng. Hơn nữa những vấn đề bàn trong các sách đó, A Tư Mạc tuy hiện tại cảm thấy có hơi xa xăm, song ngược lại có nét hấp dẫn riêng của nó.

Bát Cảnh Tu Chân Đại Cương, Niệm Lực Tứ Giáo Luận, Thiên Địa Cảm Ứng Sơ Yếu, đó là ba cuốn mà A Tư Mạc đã đọc trong bảy tháng này, mỗi cuốn hắn đều đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Ngôn ngữ trong những cuốn này tương đối đơn giản, rõ ràng là Mẫu Đơn tỷ tỷ đã phí không ít tâm tư lựa ra cho hắn, bởi vậy hình ảnh Mẫu Đơn tỷ tỷ trong mắt A Tư Mạc, càng thêm tốt đẹp. Các vấn đề được bàn luận tuy hiện tại không trực tiếp hỗ trợ được cho việc tu luyện của hắn, song lại bù đắp lỗ hổng kiến thức cùng nền tảng yếu kém của A Tư Mạc, điểm lợi này, ngày sau hỗ trợ hắn không ít.

Ngược lại, đọc Cận Mạc Toát Yếu, vốn chỉ là vì sở thích cùng tìm lại cảm giác thân thuộc trong những con chữ Cận Mạc đã đi cùng hắn suốt quãng đời thơ ấu, song A Tư Mạc cũng không ngờ, lợi ích hắn theo đó có được, lại tương đối trực tiếp. Cảm giác kì lạ mà A Tư Mạc ngày hôm đó cảm nhận được ở Tĩnh Linh Đường, sau này lâu lâu lại xuất hiện, mà theo hắn mỗi ngày đều đọc Cận Mạc Toát Yếu, tần suất cảm ứng càng ngày càng tăng, càng ngày càng rõ rệt. Hơn nửa tháng nay, A Tư Mạc khi bước đến cửa Tĩnh Linh Đường, chỉ cần thật tập trung, sau một khắc thời gian, liền có thể phát hiện ra… nó.

Nó ở đây, ít nhất theo cảm nhận của A Tư Mạc, là một vùng mà nguyên khí ở đó hơi đậm hơn xung quanh một chút. A Tư Mạc, trong quá trình tu luyện có đưa ra một giả thuyết lý giải như thế này: Nguyên khí trong trời đất, đại khái khá giống như một đại dương, trên mặt không hề bằng phẳng. Những chỗ như “nó” đại khái như một gợn sóng, nước ở đó cao hơn mặt biển một chút. Lại cũng như sóng biển, “nó” di chuyển liên tục, hầu như không có nguyên tắc gì: có những lúc suốt mấy ngày “nó” không thay đổi vị trí, song có những lúc chỉ trong sát na, lại biến đổi đến ba bốn vị trí.

A Tư Mạc từng kể lại cho đại sư huynh cùng nhị tỷ về “nó”, bất quá hai người sau khi kiểm tra, đều không thấy “nó” có gì đặc biệt, liền cho là A Tư Mạc nhầm lẫn gì đó. A Tư Mạc sau đó cũng không nhắc lại nữa, nhưng mỗi khi có thể, đều đả tọa ở vị trí của “nó”, chứng thực cảm nhận của bản thân không hề sai: tốc độ tu luyện của hắn khi ở vị trí đặc biệt ấy so với bình thường rõ ràng là có khác biệt, chỉ là khác biệt cực kì nhỏ, căn bản không đáng kể.

Ngoài mấy việc đó ra, trong hơn bảy tháng này, còn có một điểm nhấn nữa đối với A Tư Mạc: Hắn đã chặt được cây Hắc Kim Tùng đầu tiên, sớm hơn dự tính của chính hắn đến ba tháng. Một năm chặt được cây Hắc Kim Tùng đầu tiên, cũng không tính là nhanh, song với A Tư Mạc mà nói, đó là một tiểu thành tựu mà hắn rất hài lòng. Hơn nữa trong ba tháng tiếp theo, vết chặt A Tư Mạc lưu lại trên cây thứ hai còn sâu hơn thành quả chín tháng đầu tiên của hắn, khả năng rất cao, chỉ mất khoảng năm tháng, hắn liền có thể chặt đổ cây thứ hai.

Bình Thường Chu sư phó cứ năm tháng lại kiểm tra tiến độ của hắn một lần, chiều nay là lần kiểm tra thứ ba kể từ khi hắn nhập môn, A Tư Mạc cực kì mong đợi, bản thân có chút thành tựu, chí ít cũng có thể giúp sư phó đỡ phiền lòng.

Nhớ lại khi hắn tặng cho sư phó bức tượng mình tạc, vốn sư phó đều không có phản ứng gì, chỉ gật đầu nhận. Sau này hắn mới từ nhị tỷ mới biết được, tối hôm đó sư phó gọi Chu sư cô cùng Chu Tiên Nhi đường chủ Thư Đường đến, cuối cùng chỉ là để khoe về bức tượng đó, tâm trạng của A Tư Mạc theo đó tốt hẳn lên. Bức tượng của Thương Hùng sư huynh hắn dùng dao tạc chuyên nghiệp tạc thành, một tháng trước đã hoàn thành, kết quả hơn hẳn bức tượng dành cho sư phó, song A Tư Mạc vẫn cảm thấy, bức tượng làm cho sư phó mới là tác phẩm mà hắn cảm thấy hài lòng hơn cả.

Bữa trưa hôm đó có măng luộc, đậu phụ, giá đỗ ăn cùng với cơm và miến, đều là do Thương Hùng sư huynh chuẩn bị, ăn rất vừa miệng. Sư phó lần này cũng cùng ngồi ăn với mọi người, bốn người Dược Đường ăn trưa với nhau, cũng không có nói lời nào, cho tới khi A Tư Mạc khe khẽ nói:

- Sư… sư phó.

Chu Ngọc Yên giọng lãnh đạm lên tiếng:

- Có chuyện gì?

A Tư Mạc khẽ nuốt nước miếng, cố ngồi cho thẳng người, tuyên bố khá dõng dạc:

- Con hình như đã đột phá tầng thứ nhất rồi.

Hắn vừa thông báo xong, cả Thương Hùng đại sư huynh lẫn Chu tỷ đều há hốc miệng, nhìn A Tư Mạc như nhìn cây sắt trăm năm nay đã nở hoa, rồi liền cùng phá lên cười. Thương Hùng sư huynh sau đó còn cần hắn tung lên không trung mấy lần liền, Chu Đường Mộng cũng tíu tít trêu trọc hắn. Ba người đệ tử hắn vui mừng xong một lượt, mới ngồi lại chỗ. Chu Ngọc Yên vốn không mấy khi câu nệ lắm chuyện lễ giáo, nên bình thường mấy người đệ tử bọn họ, có chuyện gì vui đều có thể ăn mừng thoải mái như vậy. Đợi mọi người hò reo một lượt rồi ổn định lại chỗ ngồi, sư phó mới lên tiếng:

- Ừm, chuyện đó một lúc nữa kiểm tra mới biết chắc được. Nhưng lần trước ta kiểm tra, ngươi khổng khiếu toàn thân đều đã có thể khống chế như ý, dẫn được linh khí trời đất nhập thể, lại vận hành được năm bảy huyệt đạo. Tính từ đó đến nay, hẳn đột phá được tầng thứ nhất cũng không có gì lạ.

Bà sau đó lại nghiêm mặt, nhìn A Tư Mạc nói:

- Bất quá mười lăm tháng mới đột phá tầng thứ nhất là hơi chậm, ngươi cần chú ý hơn. Sau này có gì khó khăn, tới hỏi đại sư huynh cùng Chu nhi, không được làm biếng.

- Vâng, thưa sư phó.

- Tốt. Ngươi chỉ cần cố gắng, thành tựu sau này, có thể không kết đan, song Ngưng Mạch là thừa khả năng. Đương nhiên, cái gì cũng không được quá độ, giữ gìn sức khỏe vẫn là tốt nhất.

- Con hiểu, thưa sư phó.

- Hiểu thì tốt. Tiện đây nói cho ngươi biết một tin, cũng coi như là tạo cho ngươi động lực cố gắng: Hôm qua Tân Ngạn có đưa tin, Tự Nhiên Long cũng vừa đột phá tầng thứ hai, theo tiến cảnh này, y hơn một năm nữa liền có thể trúc cơ. Ở đời phải có chí tiến thủ, ngươi cứ coi y làm đối thủ cạnh tranh, cũng không ảnh hưởng gì đến tình bằng hữu huynh đệ cả.

A Tư Mạc nghe nhắc đến Tự Nhiên Long, liền cảm thấy nhiệt huyết trong người như khuấy động. Hảo tiểu đệ, đã tiến xa như vậy, chỉ mất tổng cộng hai năm rưỡi hẳn có thể trúc cơ, Thương Hùng đại sư huynh cũng thua đệ đến hẳn một năm. A Tư Mạc khẽ liếc mắt, có thể thấy, Thương Hùng sư huynh cũng như hắn, tuy cũng kinh ngạc, song gương mặt vuông vức không hề thể hiện sự nhụt chí, ngược lại quyết tâm bừng bừng. Chỉ có nhị tỷ ngược lại nghe xong chỉ khẽ nhún vai vẻ không quan tâm. Nàng chỉ mất một năm rưỡi liền trúc cơ, tự nhiên nhìn tốc độ của Tự Nhiên Long không có ấn tượng gì.

Mọi người ăn cơm nghỉ ngơi xong, liền tập trung ở chính điện, để Chu Ngọc Yên kiểm tra A Tư Mạc. Gọi là kiểm tra, thực chất bản thân hắn chỉ cần chiếu theo khẩu quyết tầng thứ nhất mà vận hành chân khí trong người là được, Chu sư phó từ xa ngồi cũng có thể biết được mọi biến động trong cơ thể hắn. Đến khi A Tư Mạc từ minh tưởng tiến ra, Chu sư phó lại đặt cho hắn mấy câu hỏi nữa, tuy hắn trả lời có hơi cứng nhắc cùng ngắc ngứ, song nói chung vẫn hợp cách vượt qua.

Chu Ngọc Yên liền để hắn đứng lên, đi lại về phía hai người đại sư huynh nhị tỷ, bọn họ rất hứng khởi vỗ tay chúc mừng hắn. Chỉ là hai người vỗ cũng chẳng được bao nhiêu tiếng, nghe rất gượng gạo, song A Tư Mạc cũng không có phàn nàn. Chu Đường Mộng sau đó nói qua những điểm quan trọng của tầng thứ nhất. Đây vốn là để các đệ tử đi trước ôn tập, đồng thời cũng là để những người phía sau nắm rõ điểm chính yếu. Giảng lại tầng một Thánh Nhân Mục hết một lượt, Chu sư phó lại tiếp tục nói:

- Ngươi nhập môn năm mười một tuổi là hơi muộn. Thời điểm chín muồi nhất để bắt đầu tu luyện là khi hơn tám tuổi một chút, ngươi nếu khi đó bắt đầu, có lẽ kém hơn Thương Hùng không nhiều. Song việc đó giờ cũng không thay đổi được, cứ coi như đó là duyên phận đi.

- Dạ, đệ tử hiểu.

- Tư chất tu luyện Châu Nhật Thượng Thanh Đạo của ngươi tuy hơi kém, song tiềm chất cơ thể của ngươi lại tốt hơn rõ rệt. Điểm này cũng là do mấy yêu tố hợp thành, thứ nhất, ngươi vốn là người Cận Mạc, tiềm chất cơ thể hơn người Trung Thổ không ít. Mà ngay cả so với người Cận Mạc, cơ thể ngươi cũng khỏe mạnh hơn đáng kể. Kết hợp với thường xuyên lên núi chặt cây lấy nước, tự nhiên gân cốt cứng chắc, trong một năm có thể chặt được Hắc Kim Tùng, đều là nhờ điểm này cả.

A Tư Mạc nghe đến đây, liền nhận ra, vốn sư phó còn quan tâm tới hắn hơn hắn tưởng. Việc hắn một năm có thể chặt được Hắc Kim Tùng, đến Thương Hùng sư huynh hắn cũng chưa kể lại cho, vậy mà sư phó lại biết, A Tư Mạc theo đó liền lần đầu cảm nhận được, nghĩa tình sư đồ có thể sâu nặng đến nhường nào.

Chu Đường Mộng, nghe bác gái nói vậy, cảm thấy vô cùng hiếu kì hỏi lại:

- Trong một năm có thể chặt được Hắc Kim Tùng, như vậy cũng tính là đặc biệt ạ? Con bốn tháng rưỡi đã có thể làm được như thế, đến đại sư huynh cũng chỉ mất mười tháng rưỡi, vẫn còn nhanh hơn y đến hơn một tháng.

Chu Ngọc Yên mặt không biến đổi trả lời:

- Hai người các người khi đó đều đã đột phá tầng thứ nhất, hơn nữa tầng thứ hai đã luyện được hơn một phần tư, cơ thể được linh khí nồng đậm nuôi dưỡng cả trong lẫn ngoài, tự nhiên sẽ chặt được. A Tư Mạc chưa đột phá tầng thứ nhất đã chặt được, cũng tính là một thứ thành tựu đi.

Ba đệ tử Dược Đường nghe vậy, mới à một tiếng “Ra vậy”. Thương Hùng sư huynh cùng Chu tỷ theo đó nhìn A Tư Mạc nhướn mày, tên tiểu tử này nhìn vậy chứ cũng không phải là dạng vừa đâu.

Chu sư phó đến đó liền nói:

- Ngươi có tố chất ở khía cạnh này, cần phải phát triển, không được để lãng phí. Ngọc Tiết cung chúng ta cũng không phải không có pháp quyết luyện thể. Ngươi từ ngày mai bên cạnh tu luyện Châu Nhật Thượng Thanh Đạo, hàng sáng dậy sớm hơn bình thường nửa canh giờ, chiều tu luyện trong Tĩnh Linh Đường xong cũng dành ra nửa canh giờ, ta sẽ hướng dẫn ngươi luyện thể. Hiện tại mới bắt đầu, cứ như vậy đã, không cần vội. Lão tam, ngươi nghe đã hiểu chưa?

A Tư Mạc nghe đến giáo trình tu luyện mới, tuy có hơi lo lắng, song vẫn chắp tay cúi người:

- Đệ tử hiểu.

- Vậy là được. Thương Hùng.

- Có đệ tử.

- Ngươi chiều nay hướng dẫn y bắt đầu tu tập tầng thứ hai Thánh Nhân Mục, nhớ phải dạy dỗ y cẩn thận. Cứ sáu tháng ta sẽ kiểm tra qua lại một lượt, tùy thời có vấn đề gì, khi đó báo cho ta.

- Đệ tử lĩnh mệnh.

- Tốt, giải tán…

- Sư phó, hẵng khoan, con có chuyện muốn hỏi.

A Tư Mạc bất giác lên tiếng, khiến mọi người nhìn hắn ngạc nhiên. Chu Ngọc Yên liền hỏi lại, giọng thoáng chút lo lắng:

- Lão tam, có chuyện gì?

A Tư Mạc hơi ngập ngừng một chút, rồi đem chuyện của “nó” kể cho sư phó nghe. Hắn chưa kể xong, Chu Đường Mộng đã xen vào:

- Chuyện này chằng phải ta với đại sư huynh đã bảo rồi sao, làm gì có chuyện như ngươi nói. Rõ ràng là ngươi cảm nhận sai rồi.

Song trái với dự tính của mấy đệ tử bên dưới, Chu Ngọc Yên không hề trả lời ngay, ngược lại đang ngồi trên ghế, nhắm mắt trầm ngâm, rõ ràng là đang suy nghĩ rất lung. Một phân thời gian sau, bà mới mở mắt, song là hướng Thương Hùng đại sư huynh nói:

- Đem một bộ cốt bài (domino) với một đoạn vải dầy lại đây.

Rồi lại bảo A Tư Mạc đến ngồi đối diện trước mặt bà. Thương Hùng sư huynh rất nhanh quay trở lại, sư phó lại bảo lấy đoạn vải dây bịt mắt A Tư Mạc lại. A Tư Mạc bị bịt mắt, cũng chẳng biết làm gì, chỉ nghe giọng sư phó ở trước mặt nói:

- Thả lỏng đi, không cần cứng nhắc như vậy. Giờ ngươi làm theo khẩu pháp tầng thứ nhất, tĩnh tọa, khai tâm, bài trừ phiền não. Ngươi không được tập trung tinh thần, mà phải thả lỏng ra. Bây giờ cứ lâu lâu ta sẽ hỏi ngươi nói tên một quân cốt bài, ngươi thấy quân bài nào hiện ra trong đầu đầu tiên thì nói quân đó. Đã hiểu chưa?

- Dạ…dạ.

A Tư Mạc bối rối trả lời. Một phân thời gian sau, giọng sư phó chợt vang lên:

- Quân nào đây?

- Quân Thiên (6-6)

Lại một phân thời gian im lặng.

- Quân nào đây?

- Quân Nhân (4-4)

- Quân nào đây?

- Quân Mai (5-5)



Sư phó cùng hắn hỏi đáp qua lại mười mấy bận, A Tư Mạc cứ thấy một hình bóng quân cốt bài nào hiện ra trong đầu liền nói luôn. Mãi một lúc sau, sư phó mới bảo hắn bỏ tấm bịt mặt ra, mới phát hiện, cả đại sư huynh và nhị tỷ đều nhìn nó rất kì dị. A Tư Mạc ngơ ngác mất một lúc, trong lòng chợt có dự cảm, liền quay ngoắt lại nhìn trên bàn, bộ cốt bài quân sấp quân ngửa. Mà những quân bài đã lật, đều là những quân mà hắn vừa đoán. Ba người đệ tử theo đó nhìn sư phó rất hiếu kì, bất quá phải một lúc sau, Chu Ngọc Yên mới lên tiếng:

- Ngươi thần thức tương đối mạnh mẽ, chưa đến Luyện Khí Kì đỉnh tầng mà đã có thể thông mở thần thức, đây cũng tính là hiếm có, từ trước đến nay tuy nghe thấy đã nhiều, song ta trực tiếp gặp được, số trường hợp như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Sư phó, thế nào là khai mở thần thức?

A Tư Mạc hiếu kì hỏi lại. Chu sư phó theo đó giải thích qua cho hắn.

- Ngươi có đọc Niệm Lực Luận, hẳn chí ít đã nắm được đại khái định nghĩa cơ bản của niệm lực là gì rồi phải không? Thần thức đại khái như một loạt những cái bình, cái này nằm trong cái kia thành từng lớp từng lớp một, chứa đựng lấy toàn bộ niệm lực của ngươi vậy. Thần thức của người phàm có một lớp bình ngoài cùng hạn chế thiên địa linh khí tiến vào cơ thể, khiến người ta không thể nghe được hơi thở của thiên địa. Tu tập tầng thứ nhất của Thánh Nhân Mục chính là loại bỏ bớt lớp bình ngoài cùng ấy đi, để nguyên khí trời đất theo khí khổng đi vào cơ thể kinh lạc. Khai mở thần thức là việc loại bỏ đi một lớp bình khác. Niệm lực bình thường là bị lớp vỏ bình này hạn chế lại trong nội thể, mà các loại ba động từ bên ngoài đi vào, tự nhiên cũng bị lớp bình này ngăn cản. Người được khai mở thần thức, sẽ có thể hướng được thần thức của mình ra ngoài, đồng thời các ba động từ người khác, cũng có thể tiến vào thần thức của người đó. Vừa nãy là ta dùng ba động thần thức, đưa hình ảnh quân bài vào đầu ngươi, ngươi liền có thể không biết gì vẫn gọi được tên quân bài mà ta bốc lên, đó chính là bằng chứng. Bình thường tu tập Châu Nhật Thượng Thanh Đạo, phải đến khi luyện tầng thứ ba Thánh Nhân Mục, ngươi mới khai mở thần thức.

Nói một thôi một hồi như vậy, rồi Chu sư phó kết luận:

- Vậy coi như ông trời bù đắp cho ngươi luyện linh lực có yếu kém bằng thần thức cùng thân thể đặc biệt đi.

- Sư phó, vậy có nghĩa là con không luyện cũng đã xong tầng ba rồi sao?

- Đương nhiên không phải. Khai mở thần thức chỉ là một phần trong số những gì ngươi phải tu tập ở tầng ba thôi, thậm chí còn không phải là phần lớn nữa, song ngươi có thần thức được khai mở từ bây giờ, nếu được phát triển, ngày sau chỗ tốt rất nhiều. Song chuyện đó để sau này ta sẽ sắp xếp cho ngươi, hiện tại ngươi ngày ngày đọc cuốn Cận Mạc Toát Yếu kia, cũng coi như một cách tu luyện thần thức đi.

- Sư phó vừa nhắc đến ba động, đó là gì vậy ạ?

- Ba động đến từ rất nhiều nguồn: con người, thú vật, cây cỏ, pháp bảo,… đều có ba động của riêng mình, khác nhau về bản chất, về tần số, về biên độ. Đương nhiên, không phải thứ ba động nào tu giả cũng có thể nắm bắt được, điểm này khác nhau về khả năng vận dụng thần thức của từng người, không phân biệt mạnh yếu rõ ràng được như tu vi linh lực. Tỷ như thần thức Kim Đan kỳ của Thương Hùng tự nhiên cũng cực kỳ cường đại, song không phát hiện ra khác biệt kia, điều đó không có nghĩa là thần thức của ngươi mạnh hơn của Thương Hùng, chỉ đơn giản là y không có khả năng bắt được nó, mà ngươi thì có mà thôi. Việc này hiện tại có nói ngươi cũng không hiểu, song để ngày sau, ngươi tự mình thể nghiệm, tự nhiên sẽ hiểu ra thôi.



A Tư Mạc lại ngồi trước sư phó, cứ có điều gì thắc mắc đều đem ra hỏi hết, Chu sư phó cũng theo đó trả lời. Đương nhiên, người luôn kết thúc câu trả lời bằng một đoạn, mà A Tư Mạc tự nhiên cũng hiểu được, đấy là câu trả lời chi tiết, hiện tại hắn có nghe, cũng chỉ như nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu. Song hắn có khả năng nghe được là nhớ rất lâu, hiện tại nghe không hiểu, song ngày kiến thức của hắn tăng lên, khi đó nhớ lại là được.

Trả lời hết câu hỏi của hắn, rồi Chu sư phó lại dặn dò lại mấy câu, cuối cùng cũng cho mọi người giải tán. A Tư Mạc cùng Thương Hùng sư huynh theo đó cùng nhau đi vào phòng luyện công, đại sư huynh lại truyền cho hắn khẩu quyết tầng hai.

Tầng thứ nhất của Thánh Nhân Mục, cần khống chế khổng khiếu toàn thân, dẫn nhập thiên địa chân khí vào cơ thể huyết nhục, mà tầng thứ hai, lại chú trọng "hoá khí vi tinh", tức là biến linh khí trời đất đã dẫn nhập ấy thành tinh khí trong kinh lạc, gọi là “Thái Cực nguyên khí”. Khẩu quyết tầng thứ hai có viết:

“…Sở vị Thái cực giả, nãi âm dương động tĩnh chi bản thể, bất ly vu hình khí, nhi thực vô thanh xú, bất cùng vu biến hóa, nhi thực hữu chuẩn tắc; cố nhất động nhất tĩnh, hỗ vi kỳ căn, phân âm phân dương, Lưỡng nghi lập yên! Nghi giả, vật dã. Phàm vật vị thủy vô đối, nhi diệc vị thưởng độc lập. Thiên dĩ khí phúc nhi y hồ địa, địa dĩ hình tải nhi phụ hồ thiên, hữu lý tư hữu khí, chi âm dương vị dã; Hữu khí tư hữu hình, thiên địa chi vị dã…” (Trang Tử)

Theo như đại sư huynh nói, tầng này tu luyện khó hơn tầng thứ nhất không chỉ gấp rưỡi, A Tư Mạc tự mình thể nghiệm, đại khái cũng có thể thấy ngay được điểm này. Kinh mạch đi theo lộ tuyến mới trong cơ thể, trước tiên cần đả phá đạo huyệt, chỉ riêng việc nhớ đường đi của chân khí cùng đả phá các huyệt đạo mới, đã tốn không ít thời gian. Những phần còn lại uyên áo khó hiểu, A Tư Mạc thực sự không dám đoán, dùng tốc độ rùa bò của hắn, còn đến ngày tháng năm nào mới có thể lĩnh ngộ được.

Bất quá hôm nay tâm trạng hắn thật tốt. Gần một năm rưỡi nay tu luyện Châu Nhật Thượng Thanh Đạo, tiến triển đều chậm chạp, đến hôm nay ăn được trái ngọt, đối với A Tư Mạc mà nói, tiểu thành tựu này làm hắn rất vui lòng. Hơn nữa từ sư phó biết được, bản thân chí ít có hai điểm nổi bật, không phải ai cũng có được. A Tư Mạc vốn canh cánh tiềm năng chính mình vô cùng hạn chế, giờ mới biết, thực tế không đến nỗi tệ hại như hắn vẫn tưởng, liền mang theo tinh thần phấn khởi quyết thắng bắt đầu tiến hành tu tập tầng thứ hai Thánh Nhân Mục Chây Nhật Thượng Thanh Đạo.

Dành thời gian ra xác định vị trí đặc biệt kia, A Tư Mạc liền đổi phòng. Thật may hôm nay nó không nằm ở trong tường hay mấy chỗ tương tự, hắn theo đó liền thở phào nhẹ nhõm. Đặt bồ đoàn trong phòng vào vị trí nọ, rồi A Tư Mạc ngồi xuống, bắt đầu đả tọa tu luyện. Ngồi trên bồ đoàn, bốn phía là linh khí nồng hậu, hắn thực sự thoải mái muốn rên rỉ. Khống chế thu liễm tâm thần, A Tư Mạc chậm rãi hấp thụ thiên địa nguyên khí vào trong cơ thể, vận chuyển một vòng tiểu chu thiên.

Kích thước của khu vực đặc biệt này thực chất rất nhỏ, chỉ cách một bước là không còn tác dụng nữa. A Tư Mạc tựa như tiến vào một mảnh hư không, linh lực men theo lộ tuyến kinh mạch cũ chậm rãi vận chuyển, mỗi khi hoàn thành một lượt, thân thể lại trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn có thể cảm giác được, tùy theo mỗi lần hô hấp, linh lực hút vào có một bộ phận tiến vào kinh mạch trong cơ thể. Chung quanh linh khí nồng hậu, mỗi lần hắn đều hít vào rất nhiều linh khí, chỉ đáng tiếc, phần tan được vào kinh mạch lại không nhiều, chỉ khoảng nửa thành. Linh khí có đôi khi hoặc thấm thấu vào huyết nhục của hắn, hoặc tiến vào não bộ, song phần này so với linh khí hắn hít vào chỉ như muối bỏ biển, phần lớn đều trở lại ra ngoài theo hắn thở ra. Chuyện này tu vi gà mờ như A Tư Mạc không quản được, mà hắn vốn cũng không muốn quản.

Một lúc sau, A Tư Mạc có thể cảm thấy bản thân đã đạt đến trạng thái đỉnh cực, toàn thân thần thanh khí sảng, trong người hắn còn có chút mệt nhọc đều biến mất hết sạch. Nhẩm lại khẩu quyết tầng hai một lượt, rồi A Tư Mạc mới tiến hành đả thông huyệt đạo trên lộ tuyến mới.

Tiến lên!