Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)

Chương 42




CHAP 42 :

PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT


------------------------------------------------------------------------------

Vù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một ngọn gió lạnh thổi ngang qua, cơn gió vô tình mang đến những hạt mưa nặng hạt, cây cối lung lay như hiểu được cơn thịnh nộ của trời. giọt mưa vô tình không bỏ sót bất kì nơi nào, Trong đêm ồn ào của tiếng mưa, tiếng gió vi vút như muốn cuốn trôi tất cả.

Một chiếc xe ô tô đen vẫn chăm chỉ làm việc khuân vác một vật gì đó được đựng trong chiếc hộp to đùng.

Tiếng giày chạm mưa vội vã tăng tốc như không  muốn bỏ lỡ.

Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đỏ khác cũng tới.

Dưới mưa, một cô gái với mái tóc uốn bồng bềnh trước gió, những tên vệ sĩ theo sau vẻ cẩn trọng, chiếc giày cao gót dài đến hơn 10 phân vội vã theo vào.

- Tiểu Thư, Người đã chuyển tới.

Đôi môi đỏ chót nhếch nhẹ vẻ hài lòng.

- Để xem, còn ai cứu cô.

câu nói vừa dứt ả cũng bước vào một cách kênh kiệu, lần này ả lại phòng bị và cẩn trọng hơn, đưa Nhược Hàn tới một nhà hoang bên ngoài thành phố Iris . ả đắc ý vì sẽ không ai có thể biết được.

ả có thể bớt đi một cái gai trước mặt mà không khiến cậu quan tâm và hay biết.

là ả tự cho mình thông minh.

Két!!!!!!!!!!!!!!!

cánh cửa sắt to đùng mở ra. nhìn thôi cũng biết đây là xưởng bị bỏ hoang lâu năm. nên cũng được xây dựng tốn kém.

tìm được nơi này cũng khó khăn với ả.

rào!!!!!!!!!!!!

tiếng mưa vẫn chạm đều đều, mỗi ngày một lớn, như tức giận.

Cà là vạt kéo mạnh xuống , nới lỏng vài nút trên chiếc sơ mi trắng mỏng hạng Gucci , đã làm lộ khuôn ngực rắn chắc đều đặn, vài vết thương đã đỡ dần nhưng vẫn để lại sẹo không ít.

dáng người cao ráo đầy phiền não sải bước trên hành lang đều đều.

- Phong Thiếu.

một tên vệ sĩ cúi chào vẻ sợ hãi khi bị phát hiện vẫn trong khu biệt thự khi trời đã tối.

Viêm Dạ Phong , dừng lại cạnh đó, Không nhìn tên vệ sĩ đó lấy một giây.

- Nói.

cậu ra lệnh làm tên vệ sĩ run rẩy lẩm cẩm.

- Phong Thiếu,Tôi chỉ là đến dọn dẹp tầng hầm mở. mong cậu trách phạt.

- Có chuyện gì?

Hắn cúi đầu trình bày.

- Ngài từng bảo bọn tôi đưa tên gián điệp đó đợi ngài giải quyết. Nhưng... Bị Người của Phi Gia đưa đi rồi.

Cậu quay người trực diện với tên vệ  sĩ , tiến gần vài bước, làm hắn gần như tè ra quần.

- Từ bao giờ Phi Gia có quyền ở đây?

- Phong...Phong...Thiếu...Là...Là..Lão Gia....Chúng..chúng tôi...không giám...

viêm Dạ Phong, nhếch mép cười nhẹ.vẻ khó hiểu.

-Cũng chỉ là một tên gián điệp không có não.

Cậu định rời khỏi, nhưng lại khựng lại trước câu nói của tên vệ sĩ kia.

- Là.. Cô gái từng ở đây.

Bước chân dừng hẳn, đôi mắt hổ phách sáng rực ngọn lửa, hai tay cậu nắm chặt cổ áo tên vệ sĩ vẫn đang sợ hãi kia.

đôi mắt tử thần đỏ rực.

- Ai? Ai đưa đi?

- Phi...Phi...Tiểu Thư....

- Cậu và đám người hôm đó cút ngay lập tức .

cận gằn mạnh từng chữ, như muốn nuốt sống, tên vệ sĩ không giám nói gì thêm nhanh chóng cúi đầu chạy ra ngoài.

Hàng loạt gân tay nổi lên, Trong đầu cậu chỉ có việc tìm Nhược Hàn.

- Dương Tích!

Ngay lập tức chưa đầy 10s Dương Tích đã có mặt.

- Tôi sẽ tìm Phi Tiểu Thư ngay. cậu yên tâm.

- Chiếc đồng hồ đó có thể định vị được vị trí.

-ý cậu là, cậu đã cho Nhược Hàn.

Viêm Dạ Phong không nói gì nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.

chiếc Mecerdes Landaulet phóng nhanh như cắt vội vàng.

Dương Tích lại nhanh chóng hiểu ý tới tầng hầm chứa vũ khí độc tra vị trí hiện tại của chiếc đồng hồ súng mini nhỏ để biết được vị trí Nhược Hàn, Theo đó Báo cho Viêm Dạ Phong.

- Tôn Thiếu... Viêm Tổng vừa rời khỏi trông rất gấp.

- Không được mất dấu. tôi đang tới.

- Vâng. Tôn Thiếu.

--------------------------------------------

rào!!!!!!!!!!!!!

Một thau nước lạnh được hất ngang vào khuôn mặt vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

ả chê mưa chưa đủ to làm trời lạnh nên mới dùng cách này sao? IQ dùng để trưng bày thôi sao?

Nhược Hàn vẫn không có ý định muốn mở mắt, những giọt nước rớt nhẹ trên sàn.

cộp cộp..

tiếng bước chân đang tới gần.

cô đang trong tình trạng không tỉnh táo vẫn mơ hồ.

chỉ thấy một bóng người đang tiến gần. rất gần. gần hơn.

Phù..

vì khá bất ngờ nên cô chỉ kịp phả ra hơi thở yếu ớt khi bị ả túm tóc nắm chặt ra sau để khuôn mặt cô đối diện với ả.

- Con Tiện nhân!

ả thốt ra một câu lại không hề đụng chạm tới cô, ô chỉ cảm giác như da đầu đang bị bung ra từ từ khỏi đầu mà không thể kêu lên nửa tiếng.

- Tao xem... Mày còn may mắn không?

Nhược Hàn mở đôi mắt nhìn người phụ nữ tội nghiệp trước mặt. vì không được trái tim của nam nhân kia mà phải đổ lên hết đầu cô, nghĩ thế đôi môi khô nứt lại cười nhẹ.

cô thấy thương hại ả.

bốp!

- Mày có tư cách gì cười tao?

Một cái tát giáng mạnh vào mặt cô không chút phòng bị, dù có muốn cũng không được.

cô không biết bản thân đã chịu nhiều cái tát từ bàn tay kia, nhưng nghĩ thế lại thấy bản thân quá nực cười. đột nhiên xuất hiện ở thế giới khác lại bị những chuyện vô lý rình rập quấn lấy.

ả vô cùng tức giận nhìn vẻ mặt bình thản kia của cô, ả ghét khuôn mặt kia của cô.

- Ta thấy cô thật tội nghiệp.

ả ghé sát khuôn mặt mình vào mặt cô, bàn tay vẫn nắm chặt mái tóc kia không buông.

- Mày nói lại xem?

Nhược Hàn nhếch môi cười một cách khổ sở đầy sự khinh thường nhìn ả.

ả đứng dậy, phủi phủi bàn tay,sau khi buông tóc cô ra, cô lúc này mới thở được. ả rút một cây súng từ sau lưng, đôi môi cười đắc ý, đưa cây súng quanh cằm cô.

- Tao cho maỳ nói lần cuối. trước khi tao ném mày ra bãi hoang.

Vì yêu đơn phương mà ả bất chấp không từ thủ đoạn làm ra những chuyện này. đủ để thấy ả muốn có cậu lớn như thế nào.

- Phi Yến Vi, Tên rất đẹp. cô nghĩ làm cách này Viêm Dạ Phong sẽ để ý cô?

- Mày không có tư cách nói tên Anh ấy.

ả thở dồn dập vẻ tức dận, nhìn quanh.

- Tao sẽ không cho mày chết yên ổn.

câu nói vừa dứt, ả nhìn đám vệ sĩ đang đứng canh cửa.

- Lấy kéo.

- vâng, tiểu thư.

câu nói vừa dứt, một cấy kéo khá to hơn bàn tay được đưa lên, ả lại để cây súng ra sau lưng, mà cầm lấy cây kéo.

- Tao rất ghét khuôn mặt mày, mái tóc mày, tất cả mọi thứ của mày.

câu nói vừa dứt ả nắm chặt lấy mái tóc cô.
Nhược Hàn cố sức vùng vẫy. Phận nữ nhi thời Tần, có thể chết nhưng không thể cắt tóc. đó là điều cấm kị, hơn nữa cô lại là thiên kim của Thừa tướng.

- Cô có thể giết ta, Nhưng đừng đụng tới tóc.

Nhược Hàn vừa vùng vẫy vừa nói, điều này làm ả ta vui mừng vì biết được điểm yếu của cô.

- Tao Thích mày cầu xin tao. đau khổ, khóc lóc.

ả đưa cây kéo gần hơn, Nhược Hàn lại cố hết vùng vẫy khiến ả khó thực hiện .

- hai ngươi, giữ chặt cô ta.

ngay lập tức hai tên vệ sĩ to cao chạy tới nắm chặt lấy bả vai cô khiến cô không thể nhúc nhích được.

- Là mái tóc này..

vừa nói ả vừa cắt từng cục.

những sợi tóc thi nhau rơi xuống trước mặt cô, làm nỗi đau trong tim không ngừng hành hạ cô.

mái tóc là cái quan trọng của một nữ nhi phong kiến.

- Tao xem... Mày sẽ thành như thế nào..

- Đừng...đừng cắt nữa...

những sợ tóc vẫn thi nhau rơi xuống, Nhươc Hàn cố động đậy nhưng không được, cổ tay cổ chân đều bị trói chặt.

một giọt nước lăn dài trên má, lăn xuống, rồi nhiều giọt nước khác. mùi vị mặn chát bao quanh lấy lưỡi cô.

Nhược Hàn rất khó chịu, ả lại vô cùng vui sướng, thỏa màn cắt tóc theo ý của mình một cách sung sướng.

mái tóc dài nửa mông, đang bị hành hạ một cách tàn nhẫn.

Nhược Hàn không còn vùng vẫy nữa mà lại buông xuôi, đôi mắt phượng hoàng đỏ hoe vô hồn. cô cắn chặt môi như gần nát ra.

- Là mày ép tao.

cô thực sự muốn chết ngay bây giờ, thực sự không muốn sống nữa, như vậy còn chưa đủ. bao nhiêu chuyện đã xảy ra.

trong lúc cô không còn một tia hy vọng, mọi thứ gần như đã hoàn hảo cho ả. gần như cô muốn buông xuôi tất cả. đôi mắt như muốn nhắm lại. cảm giác đau đớn đến khó tả.

Bùng!!!!!!!!!!!

bùng!!!!

bùng!!!!

Tiếng súng kêu từ đâu liên tục, làm đám vệ sĩ kia đều đổ gục xuống sàn, Phi Yến Vi cũng vì thế mà dừng lại, đôi mắt mở to hết cỡ.

Trong căn phòng lạnh lẽo đầy sự hận thù tàn nhẫn, cô thấy một dáng người cao to, với chiếc áo sơ mi trắng nhuộm vài tia máu tung tóe.

đôi mắt sáng rực như làm tan chảy mọi sự sợ hãi.

Phi Yến Vi vội vã rút cây súng ra ngắm thẳng muốn bắn cô. nhưng ngay lập tức, bị một bàn tay rắn chắc nhanh chóng gạt mạnh đi.

bốp!

âm thanh kêu làm sợ lòng người, Một cái tát giáng mạnh làm ả ngã sống soài trên sàn, máu từ khóe miệng rỉ ra. lần đầu tiên trong đời cậu đánh phụ nữ vì phụ nữ.

lại là một người đã sắp đặt đính hôn, điều này lại làm cậu chán ghét ả hơn.

ả vẫn cố bò tới nắm chặt vạt quần cậu vẻ cầu xin.

- Anh đừng tới gần cô ta.. cầu xin anh.

Viêm Dạ Phong khựng lại. cúi xuống, đôi mắt hổ phách sắc bén nhìn ả.

- Dương Tích, Lôi ra ngoài.

lập tức hai tên vệ sĩ tiến tới kéo ả ra mặc kệ ả khóc lóc cầu xin, Viêm Dạ Phong lại không hề mảy may.

Bùng!
bùng!

hai phát súng cho hai tên vệ sĩ đang giữ chặt cô, làm họ chết không kịp kêu lên.

Viêm Dạ Phong, nhìn những sợ tóc trên sàn, với bộ dạng hiện tại lại khiến cậu thấy nhói lòng.

cậu cởi trói cho cô.
nhưng lại không hề nói câu nào.

Mái tóc rối tung chỉ còn nửa lưng lại bị cắt một cách lung tung.
cổ tay cổ chân đều bị rỉ ra máu bởi vết trói quá lâu.

đôi mắt màu hổ phách không còn giận dữ mà thay vào đó là sự lo lắng lạnh lùng.

- Người còn sống là tốt.

Nhược Hàn khẽ nói nhẹ. rồi cười khổ sở.

Viêm Dạ Phong không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu nhìn người con gái trước mặt.

đau đớn cũng không khóc hay phát ra lời nào.

tất cả do cậu. nguyên nhân do cậu.

vô thức cậu đưa bàn tay chạm vào má đang đỏ bừng vì vết tát mạnh của ả.

Nhược Hàn cảm nhận được sự mát lạnh từ bàn tay cậu.

Từ bên ngoài vọng vào tiếng những chiếc ô tô.
Cậu bỏ tay ra, cười nhẹ nhìn cô.

- ở yên đây, đừng chạy lung tung.

Cậu nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ cô mà không nỡ rời đi, nhưng cuối cùng lại đứng dậy.

Nhược Hàn cố sức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia. cậu chỉ nghiêng đầu.

- Đừng đi.

câu nói thành khẩn , khiến cậu mềm lòng.nhưng lại chỉ là sự vô cảm,

- Cô sẽ an toàn.

câu nói vừa dứt, Viêm Dạ Phong, mở cửa sau rời đi.

khoảnh khắc đó. cậu bước đi không chút do dự. Nhược Hàn tự dưng thấy nhói ở tim.

cánh cửa như vừa được một thiên thần mở ra, Nhược Hàn nhìn theo, đôi mắt nặng trĩu, không còn sức lực.

- Nhược Hàn...

một giọng nói khác, quen thuộc ấm áp.

Một dáng người chạy tới cạnh cô.

Nhược Hàn cũng ngất lịm đi. không kịp nói gì. vì quá mệt mỏi.