Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)

Chương 39




CHAP 39 :

PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

-----------------------------------------------

Nhược Hàn dừng tay tại một đồ vật khá quen thuộc với cô. đôi lông mày hơi nhíu lại. đôi mắt to tròn lại nhìn một cách âu yếm. Cô vô thức đưa mắt nhìn quanh vẻ ngạc nhiên, xung quanh quán cà phê ven biển này lại bố trí những đồ cổ đại.

và....

trên tay cô sờ nhẹ đó chính là cây cổ cầm. một cây đàn  7 dây , cô được mẹ dạy từ nhỏ, cây đàn có từ thời cổ đại và một loại đàn dù bất kì thời đại nào cũng được ưa chuộng.

Nhược Hàn lại bỗng dưng nhớ nhà. đôi mắt lại cay xòe lên.

cô nhớ chính lúc vào cung theo đàn hát cho Hoàng đế , chính lúc ấy cô đã bị Hoàn đế đích thân ban hôn, nếu không bị ban hôn thì cô đã không ở hoàn cảnh này.

Nhược Hàn là con Tướng nên cầm kì thi họa đều được học kĩ lưỡng từ nhỏ.

cây đàn cổ cầm chính là thứ cô yêu thích nhất trong 19 năm qua.

( à... nữ chính ta mới 19 tuổi thôi nhé! thời phong kiến độ tuổi này là ế rồi đọ)

cảm xúc bỗng dưng đan xen nhau một cách khó điều khiển.

- Mỹ nhân, Thứ đó đẹp bằng ta không?

cô kéo hồn trở lại, cũng vì thế mà dồn nén được cảm xúc nhất thời, Qúach An, đã lù lù xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ.

Nhược Hàn không vì thế mà rời mắt khỏi cổ cầm.
mà ngược lại cô còn tỏ ra khá vui vẻ, chỉ vào cổ cầm khuôn mặt đầy thách thức nhìn xoáy vào Hắn.

- Ta có cách trả ơn ngươi rồi.

Nhược Hàn vẻ phấn chấn lạ lùng làm hắn phải đơ người một hồi.

khi hắn tỉnh lại, thì cô đã ôm đàn đi lên ghế ngồi dành cho sân khấu, đặt cây đàn xuống bàn, nhanh chóng ngồi xuống tại đó.

Quách An, không tỏ ra vui vẻ mà khó hiểu, cậu sẽ không có lý do để tìm cô nữa.

hắn nghĩ vậy. nhưng rồi vẫn ngồi yên vẻ chờ đợi.

bàn tay úp măng thon dài, đặt lên dây đàn, Những ngón tay di chuyển nhanh nhẹn vẻ quen thuộc.

khúc nhạc vừa phát ra cũng là lúc giọng hát nhẹ nhàng, khoan thai chất giọng thanh thót nhu tiếng đàn mà lại trầm ấm như trời mùa đông bỗng nhiên có nắng.

Nhược Hàn vừa chăm chú di chuyển bàn tay vừa Cất giọng hát đầy mê hoặc.

quán cà phê bỗng nhiên đông hơn, người người say mê yên lặng chăm chú nhìn cô gái vừa hát vừa đánh đàn .

khuôn mặt ai nấy đều hiện lên nét ngưỡng mộ, đầy ao ước.

Quachs An cũng vì thế mà đơ người, không di chuyển, đôi mắt không hề nhấp nháy chỉ nhìn một chỗ, nhìn người con gái như thiên thần đang ở trước mặt, một khung cảnh như vẽ.

thi thoảng đôi môi lại nhếch lên nụ cười nhẹ thỏa mãn.

Nhược Hàn vừa hát vừa đánh đàn thi thoảng lại nhìn Hắn cười nhẹ vẻ như trút được nợ.

....

màn biểu diễn kết thúc trước sự nuối tiếc của hàng trăm người trong quán cà phê.

rào!!!!!!!!!!

những tràng vỗ tay đã lâu rồi cô không được nghe, tâm trạng lại phấn khích hơn.

- Cô bé, Đàn Hay hát cũng hay.

một người đàn ông trạc trung niên bước ra từ đám đông.

Nhược Hàn vẻ sợ hãi lùi lại vài bước nhưng không quên cười nhẹ.

đó chính là chủ của quán cà phê ven biển này. ông không quên để lại nụ cười trầm ấm.

- Hàn Hàn của ta. biểu hiện hôm nay của nàng tốt lắm!

Từ khi nào hắn lại biến cô thành của hắn, Nhược Hàn huých vai hắn một cái.

- Trả ơn ngươi rồi đấy!

trong lòng hắn hơi buồn, nhưng không quên nháy mắt cười một cách nghịch ngợm, khoác vai cô,

- Khi nào đáp ứng nhu cầu của ta, rồi hẵng nói đã trả ơn.

- Ngươi tưởng được thưởng thức tài nghệ của ta dễ lắm sao? Hoàng đế muốn nghe cũng phải đích thân đi mời.

- Hoàng đế? đi mời?

hắn nhẩm lại rồi cười phá lên như một đứa trẻ.

- Ta không lo nghèo đói khi ở bên nàng rồi. Nói ta nghe vừa rồi nàng đàn khúc gì?

Nhược Hàn gạt tay hắn ra, rồi ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước.

- Phong Hoa Tuyết Nguyệt.

- Phong hoa tuyết nguyệt?

hắn lại nhẩm lại vẻ thích thú, cọ mũi nói tiếp:

- Tên hay. nàng muốn nói với ta sao?

suýt chút nữa cô đã phải phun ra nước trong miệng, Cô nhìn hắn vẻ không nhịn cười nổi.

- Ngươi bị ngu sao?

hắn vẫn ngẩn ngơ không hiểu chuyện.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

phán ra câu cuối cùng, Nhược Hàn đứng dậy, vẻ mặt khá hơn.

- Ta mệt rồi, Về thôi.

hắn lắc đầu vẻ luyến tiếc rồi lại nở nụ cười hút hồn.

- Nàng đừng lạnh lùng với ta quá được không? ta đau lòng quá!

hắn đứng dậy khoác vai cô đi ra trước ánh mắt không rời của mọi con mắt trong quán vẫn say mê nhìn cô.

Trong đôi mắt phượng hoàng bỗng hiện lên những nét buồn bã vô cùng.

phong hoa tuyết nguyệt chính là bài hát mà phụ mẫu đã mất của cô từng một thời thanh mai trúc mã với phụ thân cô tự viết lời, tự sáng tác nhạc.

Nhược Hàn nghĩ tới đây thôi đã nhói lòng.

Khi cất lên khúc này, không phải vì Quachs An mà chính bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong lòng bỗng nhiên chỉ hiện lên hình ảnh đó.

----------

Đã một tháng kể từ lúc xảy ra chuyện ở nhà hoang đó. cô ở biệt thự của Tôn Tử Hàm mà không bị bất cứ ai làm phiền, bởi sự ấm áp, cẩn thận chu đáo của cậu đối với cô.

Quachs An cũng vì Viêm Dạ Phong mà rất bận, suốt ngày đi công tác xa. nên không bị làm phiền cô cũng thoải mái hơn.

Cũng gần 1 tháng cô không biết về tin tức của Viêm Dạ Phong hay Gặp cậu.

Tôn Tử Hàm cũng không muốn đề cập tới chuyện này vì sợ cô lo lắng.

nhưng càng không biết, không nghe thấy gì, cô càng cảm thấy trống rỗng hơn.

- Lại thẫn thờ rồi.

một luồng khí ấm áp phả vào tai cô khá giật mình, giọng nói quen thuộc trầm ấm này không ai khác là của ...

- Tử Hàm.

- Có tâm sự gì?

Nhược Hàn lắc đầu, đôi mắt không cảm xúc nhìn lên trời.

- Ta... rất nhớ nhà, Phụ Thân, A Hương và các nô tì trong phủ.

- chỉ có vậy thôi sao?

Tử Hàm đứng trước mặt cô, xoa nhẹ mái tóc một cách quen thộc .

- Cô muốn trở về?

câu hỏi này lại có chút làm cô lưỡng lự, khuôn mặt bỗng nhiên cúi gầm xuống.

- Tôi có thứ muốn cho cô.

- Cho tôi?

một chiếc đàn được Lê Từ bưng lên trước mặt cô làm cô ngạc nhiên vô cùng.

- Cổ cầm!

Nhược Hàn không nhanh không vội tiến gần sờ nhẹ lên đàn.

- sao Huynh biết?

- Cô đoán xem?

- À...

Vẻ đã hiểu ra, Nhược Hàn không nói gì mà ôm lấy cây đàn thích thú nhìn nó một cách say mê.

- Xin lỗi vì tôi thường rất bận, tôi hy vọng nó có thể làm cô vui.

Nhược Hàn gật đầu lìa lịa , nhìn đôi mắt nâu khói ấm áp nhìn cô một cách đầy quan tâm.

- Ta rất vui.

thư Kí Lê tiến gần nói nhỏ vào tai cậu , ít giây sau Tử Hàm cũng vì thế mà phải tạm biệt cô.

Cô ôm cây đàn như báu vật trong tay, sờ nhẹ một cách thích thú.


Bóng tối chìm dần, Tôn Tử Hàm đã ra nước ngoài đột xuất phải sáng mai mới về lại được.

Trong khu biệt thự cũng không ai cấm đoán được cô nên cô rất tự do và thaoir mái.

- Bà Hiền, Ta muốn ra ngoài một lát.

Bà Hiền cười nhẹ.

- Tiểu thư, đã tối rồi, Nguy hiểm lắm.

bà hiền cẩn trọng nói.

- Không sao. ta chỉ đi xung quanh đây thôi.

Bà Hiền không nghĩ gì nhiều, cũng không dám từ chối

- Vậy, Tôi sẽ cử người theo cô. Thiếu gia đã dặn vây.

Nhược Hàn gật nhẹ đâu không nói gì, cô mang chiếc váy ngủ với chiếc áo khoác ngoài, đôi dép gấu đi trong nhà.

Nhược Hàn vốn thích ăn mặc kín đáo mà thoải mái.

Bóng đèn khắp đường sáng rực , sau lưng cô có 4-5 tên vệ sĩ đi theo bảo vệ giữ khoảng cách 20m.

Nhược Hàn cũng vì thế mà không thoải mái.

Vút!!!!!!!!!!!

một người đàn ông chạy qua cô vẻ hấp tấp kế tiếp đó là một cô gái.

- Trả lại túi cho tôi.

trong đầu cô sáng lên một suy nghĩ,cô chỉ vào tên cướp đó nhìn đám vệ sĩ xa kia.

- Đuổi theo hắn.

ngay lập tức cả đám rủ nhau đuổi theo, Nhược Hàn cũng vì thế mà cũng biến mất theo dòng người đông đúc đó luôn.

Phố iris hôm nay đông đúc hơn, những cặp đôi đi qua đi lại vẻ hạnh phúc, những dàn hàng trước mặt đều vô cùng đẹp Nhược Hàn chỉ thích nhìn nhưng lại không thích nó thuộc về mình.

cô không biết mình đã đi bao xa, nhưng cô cảm giác đã quá xa khu biệt thự, cả đám vệ sĩ kia cũng mất tích.

Nhược Hàn vừa quay lưng lại vô thức nhìn một người quen thuộc là tên vệ sĩ cô từng gặp ỏ trong khu biệt thự của Viêm Dạ Phong, Nhưng sao hắn lại vội vã kia?

Hắn cũng đi qua người cô một cách không để ý nhanh chóng, Nhược Hàn vẻ tò mò cũng vì thế mà theo sau lưng hắn.

cô không tỏ vẻ sợ hãi, mà trong lòng lại ôm hy vọng.

bất giác nhận ra đã rời khỏi nơi đông người kia, trời tối mịt không một ánh đèn, chỉ duy nhất ánh sáng yếu ớt phát ra từ trong một căn nhà cách đó không xa.

vì quá tối nên tên kia đã bỗng dưng biến mất đi. Nhược Hàn không tỏ vẻ hốt hoảng mà đi theo nơi ánh sáng đó.

- Thư kí Dương, Tôi đã đi kiểm tra rồi, An toàn.

- Tôi biết rồi.

tiếng thì thầm của Dương Tích với tên vệ sĩ kia cô nghe rõ mồn một nhưng lại không thấy Viêm Dạ Phong đâu cả.

Nhược Hàn vẻ thất vọng.

bùng!

tiếng súng phát ra làm cô run sợ ôm chặt tai.

-Hàng Tốt đấy!

giọng nói này.....

một người đàn ông từ bóng tối bước ra, Mái tóc hất ngược, Đôi mắt màu hổ phách không gợn sóng, Sống mũi cao cao, Dáng người cao to với một tông màu đen.

đôi môi đỏ đều đặn nhếch lên nụ cười nhẹ. vẻ thích thú nhìn cây súng trước mặt mình.

Nhược Hàn nắm chặt đồng hồ đeo trước ngực, Cô chỉ thấy dáng người cao to sau lưng mà không nhìn thấy khuôn mặt không bao giờ mang cảm xúc của cậu.

lại là một hành động luôn khiến người khác phải sợ hãi của cậu.

- Chuyến khác tới chưa?

- Phong Thiếu yên tâm. 5 phút nữa sẽ tới.

nhược Hàn chăm chú nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng ngay gần đó chỉ cách vài mét nhưng lại không nhìn thấy cậu được.

Cạch.

Tiếng động nhẹ phát ra từ chân cô bởi một cành cây khô gãy nhưng cũng làm Viêm Dạ Phong nhận ra.

cô nghe tiếng kéo cò của súng đang chĩa thẳng về phía mình mà lòng đầy nỗi sợ.

hơi thở dồn dập đứng yên đó không nói gì, hai tay ôm chặt chiếc đồng hồ ướt đẫm.

Viêm Dạ Phong luôn sẽ hành động dứt khoát cậu chắc chắn sẽ trừ khử ngay ngay khi nghe tiếng động không mang lại Rắc rối cho cậu.

Hết chap 39.

(Mấy tuần không viết được do mình bận ôn thi nên mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ ạ)

-