Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)

Chương 28




Chap  28

Truyện  Phong Hoa  Tuyết  Nguyệt.

---------

Nhược Hàn  cảm giác khóe mắt đang  ướt  đẫm,  mồ hôi chảy đều  trên  trán,  đôi môi khô khốc  như  nứt.

Cả thân hình đều đau nhức rã rời,  không  cử động nổi  ngay  cả  việc  mở mắt  cũng  rất  khó khăn.

Nhược Hàn  cảm  nhận  hơi  thở dồn dập  của  lão  đang  tới gần  cổ.

Hai  tay  lão  nắm chặt hai  cánh  tay  như  không  để  cô  động  đậy.

Lão  đang  cực kì hưng phấn. Mà muốn thực hiện hành  vi  bậy bạ.

Nhược Hàn nhìn lên trần nhà, hai hàng nước mắt lăn dài xuống mái tóc đang ướt vì  sợ hãi.

Cô cảm giác đôi môi ghê tởm của lão đang chạm vào cổ,  rồi lại di chuyển điền cuồng.

Chưa  bao giờ cô thấy nhục nhã như bây giờ.

Lão đang định di  chuyển xuống dưới  hơn nữa.

Nhược Hàn cảm nhận lớp nham  thạch bỏng rát đang di  chuyển dần mà trong lòng nhói tột cùng.

Làm ơn! Làm ơn!  Đừng mà.

Trong thâm tâm cô chỉ  nghĩ làm cách nào có thể chết mà không bị lão làm nhục.

Đối với một thiên kim như cô không thể chịu sự lăng nhục này được.

Rầm...

Một thứ ánh sáng hắt  vào  mặt cô như một điều kì diệu xảy ra,  cô  có một tia hy vọng.

Đôi môi Nhược  Hàn mỉm cười nhẹ.

Lão cũng vì thế mà dừng lại hoạt động cùng với sự phẫn nộ bị làm phiền.

-Là đứa nào, dám làm phiền ta.

Chất giọng bị tụt hứng khàn khàn phát ra.

Nhược Hàn thấy một dáng người cao to đang đứng cạnh  cửa.

Trong bóng tối đôi  mắt  như rực lửa, đang phát hỏa.

Bàn tay đã lộ ra những dây gân xanh, nắm  chặt.

Khuôn mặt không chút cảm xúc.

- Viêm... Viêm.... Dạ  Phong.

Lão lắp bắp nói với vẻ run sợ. Lão cũng làm trong kinh doanh tiếng tăm về cậu lão không thể không biết.

Là lần đầu tiên lão thấy Viêm  Dạ Phong đáng  sợ như thế này.

Đôi mắt như lửa đốt làm cả căn phòng ngập tràn mùi khói.

Nhược Hàn ngiêng  đầu trên giường nhìn cậu bằng đôi mắt đẫm lệ.

Cậu nhìn chiếc áo sơ mi trắng bị xé ra đang nằm trên sàn.

Cô  chỉ đang mang một chiếc áo dây mỏng manh bị lệch.

Lão vẫn chưa kịp làm gì.

- Cậu đến làm phiền ta đấy ư?  Viêm  Dạ  Phong,  đừng quên bố của cậu cũng phải nhường ta một bước.

Lão nói với hàng loạt mồ hôi rơi xuống ướt cả tấm thân màu mỡ.

Cộp.. Cộp..

Tiếng bước chân của Viêm Dạ Phong đang đến gần,  mục tiêu chính là Lão ta.

- Cậu.. Cậu.. Dám.

Dạ Phong một tay bóp  chặt cổ lão dí sát vào tường rất bạo lực.

Lão khó thở cố vùng vẫy,  đôi  chân trần vùng vẫy giữa không  trung.

Lão cảm nhận sự tức giận tột đỉnh của cậu có thể lấy mạng lão bất cứ lúc nào.

- Cậu... Cậu... Sẽ  hối hận.

Viêm  Dạ Phong nhếch mép cười nhẹ,  cả thân hình như lửa đốt.

Bàn tay rắn chắc bóp mạnh không thương tiếc.

- Ông lại qua mặt tôi?

- Không phải tôi.  Là là có người mang cô ta đến.... Tôi... Tôi

Lão thở hổn hển như không nói được tiếp.

- Là... Là.. Người.... Phi gia.

- Phi Gia.

Đôi môi của cậu nhếch lên đường cong hoàn mỹ khó hiểu.

Cậu buông tay ra,  Lão  rớt xuống nền đau đớn.  Ôm  cổ như từ địa ngục thoát ra.

-Cút.

Viêm  Dạ  Phong phán ra một câu đầy  quyền lực,

Lão không dám không nghe?

Lão ba chân bốn cẳng chạy ra.

- Viêm...

Dương Tích định nói gì nhưng rồi dừng lại khi nhìn thấy Nhược  Hàn nằm trên giường trong tình  thế hiện tại.

Viêm Dạ  Phong quét ánh mắt màu hổ phách đỏ ngòm.

- Ra  Ngoài.

- Vâng!

Dương Tích nghe lời liền nhanh chóng đi ra.

- Đứng dậy đi.

Câu nói lạnh lùng nhưng cũng khá  quan tâm của cậu.

Viêm  Dạ  Phong từ lúc đi vào không hề nhìn cô lấy một cái. Phán xong một câu,  cậu  định đi ra nhưng lại bị Nhược Hàn dùng chút sức lực nắm lấy vạt áo.

-Ta.. Ta không dậy nổi.

Viêm  Dạ  Phong nhíu mày,  hơi thở đều  đều,  cùng với hương bạc hà phả vào mũi  cô.

Cậu hiểu được cô đã bị cho uống thứ gì.

Không nhanh không vội,  cậu cởi chiếc vest ra đắp lên người cô, rồi cúi xuống bế cô lên.

Đôi mắt màu  hổ  phách đã  dịu  đi  được một chút.

Viêm  Dạ  Phong là lần thứ hai bế Nhược  Hàn. Cả thân hình rắn chắc bao  quanh làm cô thấy được chút an toàn.

Cô  cảm nhận được nhịp tim của cậu,  mùi hương  bạc hà dễ chịu làm  nhược  Hàn như muốn thiếp đi.

Cô không thể nào nghĩ nổi nếu như lúc  nãy không có cậu,  cô sẽ phải bị lão làm nhục mà chết.

Đôi mắt vẫn ướt đẫm,  mái tóc dài xỏa xuống,  cậu không nói gì mà bế cô ra khỏi khách sạn trước sự chứng kiến và ngỡ ngàng của nhiều người.

Chiếc  Mercedes  Lan daulet đã  chờ sẵn trước  cổng.  Dương Tích ngỡ ngàng nhìn cô đang nằm trong vòng tay cậu, cô  đã  ngủ.

- Viêm  Tổng,  tôi  đưa  cô  ấy  về.

Viêm  Dạ  Phong không nói gì mà bế Nhược  Hàn để cô nằm ngủ trong xe của cậu,  rồi nhanh chóng phóng đi.

------

Vài tiếng sau,  chiếc Mercedes  landaulet đã  vào trong sân biệt thự.  Cùng với đó là chiếc  Li mô  của  Dương  Tích.

Vừa bế  Nhược  Hàn ra  khỏi xe,  Ngay lập tức cậu nhận ra  trước mặt mình  là  Phi  Yến Vi.

Ả  tức  tối nhìn  Nhược  Hàn  đang nằm ngủ ngon  lành trong  tay cậu an toàn trở về.

Vừa nhìn thấy  Ả  viêm  Dạ  Phong đã  chán  ghét.

- Ai  cho  cô  ta  vào  đây  ?

Giọng nói đáng  sợ  đầy  quyền lực  của  cậu  Phát  ra làm đám vệ sĩ run rẩy.

- Là  Viêm Chủ  tịch  cho người đưa em  đến  đây.

Ả  chen vào  nói.  Viêm  Dạ  Phong  không nói gì  cũng không nhìn ả  mà  đưa  Nhược  Hàn lên phòng.

Nhược Hàn  đã  ngủ trên  giường một cách an toàn.  Cậu  nhận ra  vài  giọt nước mắt đang còn ướt đẫm dính trên mi.

Đôi mắt trắng  bệch vẫn còn run rẩy sợ hãi.

Viêm  Dạ  Phong  đứng đó chỉ nhìn cô mà không nói gì.

Cậu cảm nhận một bàn tay đang  quấn lấy eo mình.

- Anh  Phong.  Em  đợi anh về rất  lâu. Đừng lạnh lùng nữa đước không  ?

Phi Yến  Vi  chạy tới,  ôm lấy cậu từ sau lưng,  Viêm  Dạ  Phong  cười  đểu.

- Buông ra.

-   Em  không buông.

Đôi mắt đã  có  sự  phản  xạ mãnh liệt,  đã  biến màu  thành  đỏ  rực.

Viêm  Dạ  Phong,  tức  giận nắm lấy bàn tay Ả  rồi  hất mạnh  Ả  xuống  sàn không  thương tiếc.

- Anh.. Anh  làm gì vậy  ?

Ả  nằm  dưới sàn  vẻ  đau  đớn ôm lấy cánh tay,  vài  giọt nước mắt đã  lăn  dài,  Ả  thở dồn dập nhìn Cô  đang  nằm  ngon  lành,  ả  lại  bị  cậu  đối xử  như thế này.

Thật không cam lòng.

- Đi  đi.  Lúc  tôi  còn bình tĩnh.

Ả bò  tới nắm chặt lấy vạt quần cậu  vẻ  cầu  xin  vừa khóc lóc.

- Anh  không  thể  đối xử với em như thế này được. Anh  Phong.

Ả  đường  đường là nữ hoàng  của  showbiz là  người  mẫu  vạn  người  mê,  là  thiên kim  của một gia đình giàu có.

Lại vì  một người con trai không chút để ý tới  mình mà phải cầu xin khóc lóc.

Viêm  Dạ Phong lại  ghét nhất phụ nữ kiểu  như  Ả.

Cậu  cúi xuống,  đôi mắt hổ phách đỏ rực  nhìn  ả.  Bàn tay nắm chặt cằm ả bóp  mạnh  nâng lên không  thương tiếc.

- Tôi  bảo  cô  cút.

Viêm  Dạ Phong gằn  mạnh  từng chữ,  kèm theo  đôi  mắt  như muốn thiêu đốt Ả.

- Anh  Phong,  anh  hiểu  em  yêu anh  mà.  Xin  đừng đối xử như thế này với em.

Ả khóc lóc, nắm lấy  cánh tay  cậu.

- Tôi  cho  cô  cơ hội cuối.

- Anh.. Nhất định sẽ thuộc về em,  nhất định em sẽ khiến  anh phải thuộc về em.

Viêm  Dạ Phong  hất  mạnh cằm Ả   làm Ả  nằm  xuống sàn khóc lóc , ả  nhìn  Nhược  Hàn  đầy  căm  phẫn,   như muốn  ăn  tươi nuốt sống cô.

- Cô  còn  giở trò lần  ba.  Tôi  sẽ  giết  cô.

- Viêm  Dạ Phong,  người phụ nữ duy nhất của anh  phải  là  Phi  Yến  Vi,  anh  không  được phép  để  con  đàn bà  đó ở  cạnh  mình,  nếu  không  bằng  cách nào  em  cũng  sẽ giết cô  ta.

Ả  vừa  đứng dậy vừa  chỉ vào  Nhược  Hàn  vừa  nói  .

- Dương  Tích.

Ngay  lập tức  Dương  Tích  đi  vào  , hiểu  được  cậu  muốn  nói gì,

- Phi  tiểu thư,  mời  cô.

Phi  Yến  vi  nhặt  lấy  cái  giỏ xách,  lau  nước mắt nhìn  cậu  đang  quay  lưng  với mình.

- Viêm  Dạ Phong  anh  nhất định  hối hận.

Ả  đi  ra ngoài  với  khuôn mặt tả tơi.  Lớp trang điểm  bị trôi  đi.

Không  ai  biết  ả  sẽ  làm gì,  nhưng  viêm  Dạ Phong chỉ biết  ả  còn  giở trò nhất định phải chết.