Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)

Chương 10




Chapp 10

Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Kind : Ngôn tình xuyên không

Nam : Viêm Dạ Phong

Nữ : Đông Phương Nhược Hàn.

------------------

Kéttttttttt!!!!!!!!!!!!

Thứ âm thanh phát ra rùng rợn.

Bụp !!!

Rất nhanh chóng cậu đã phanh kịp thời nhưng lại làm bản thân mình bị thương.

Đầu cậu bị đập vào vô lăng.

Một vết nứt trên trán đã làm máu chảy.

Tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng máu lại không ngừng thi nhau rơi xuống.

Chiếc xe Mercedes trị giá 420.000 USd đã đâm vào cây ngay bên đường.

Chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cậu bắt đầu choáng.
Đôi mắt màu hổ pphách đỏ rực lên một cách khó chịu.

Viêm Dạ Phong cậu làm thế nào mà dễ xảy ra tai nạn như thế này.

Đã có một cô gái ngã ngửa  xuống đường  khiến cậu phải phanh lại nhanh chóng.

Nhưng cô gái ấy đâu ?

Viêm Dạ Phong mở cánh cửa xe.

Hai tên lưu manh kia đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Cậu cũng không còn sức quan tâm nhiều thứ.

Hiện tại cậu đang vội.

Bước ra từ trong xe khắp người đau ê ẩm. Viêm Dạ Phong đặt tay lêm trán vẻ đau đớn.

Vết máu rỉ ra khá rát nhưng đối với một người đàn ông trải qua  nhiều sóng gió như cậu điều đó không quan trọng.

Cậu ôm đầu tiến tới đầu xe.

Nói đến Nhược Hàn nhà Thừa tướng.

Cô không kịp phanh nên bị ngã ngửa ra sau. Cùng lúc đó chiếc Mercedes đang đi nhanh.

Nhược Hàn hốt hoảng.

Bụp !

Đầu bị đập vào đường. Chiếc xe đã vì phanh kịp mà đâm vào cây cạnh đó.

Nhược Hàn vốn đã đau khắp người nay còn bị ngã xuống đường .Không những đầu gối đang bị rát mà còn thêm vết thương mới.

- Cứu tôi với !

Cô kêu lên vẻ đau đớn.

Chiếc váy trắng vài chỗ đã nhuộm đỏ.

Phải rồi. Cánh tay cô đang chảy máu. Cô không thể nhấc lên nổi.

Dạ Phong như nghe được tiếng kêu cứu dù rất nhỏ .

Cậu ngồi xuống cạnh cô một tay vẫn đặt lên trán.

- Cô cần bao nhiêu ? tôi đang có việc.

Giọng cậu chỉ hơi hấp hối nhưng vẫn đầy sự lạnh lùng kèm theo .

- Đau!

Cô chỉ phát ra được một câu. Cùng với hơi thở dồn dập.

- Ta đau.

Nhược Hàn vẫn cúi đầu ôm cánh tay.

Dạ Phong nhíu mày không chút bận tâm.

- Thế này. Tôi gọi người đưa cô đến bệnh viện. Cô đợi ở đây.

Dứt lời Viêm Dạ Phong lạnh lùng đứng dậy không chút suy nghĩ.

Nhưng.

Bàn tay kia của cô kịp thời nắm tay áo cậu.

Đôi mắt phượng hoàng ngước lên nhìn cậu trong tình trạng thê thảm  và đau đớn.

Hai đôi mắt chạm nhau.

Đôi môi cô run rẩy khô rát.

- Rất đau.

Không những cô bị thương mà cậu cũng vậy.

Cậu nhìn bàn tay khắp người đang run lên của cô.

Đôi mắt từ đỏ rực chuyển sang lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

-  Cứu ta.

Nhược Hàn không ngừng kêu cứu.

Cậu nhìn đôi chân trần đang rỉ máu. Cùng với đầu gối cũng đang chảy máu.

Bây giờ lại cánh tay .

Khuôn mặt lại phờ phạc đến như vậy.

Mái tóc đen dài xỏa trên mặt đường.

Cô vẫn nắm chặt tay áo cậu.

Miệng vẫn mấp máy không ngừng.

- Ta Đau lắm..

Viêm Dạ Phong chợt thấy quen quen, cậu đã gặp cô ở đâu rồi. Nhưng lại không muốn nhớ ra.

- Cứu....cứu....t...a

Dứt lời bàn tay cô cũng buông xuống , cả thần người mềm nhũn ngất lịm đi.

Viêm Dạ Phong  không nói gì. Khuôn mặt lãnh khốc đứng đó.

Không nhanh không vội cậu cúi xuống bế cô lên xe.

Cuộc đời cậu là lần đầu tiên cậu động vào con gái. Lần đầu tiên để một đứa con gái không rõ lai lịch lên xe.

Viên Dạ Phong nghĩ thế lại khó chịu.

Cậu không phải người gây ra tai nạn cũng không phải người đẩy cô ngã xuống nhưng giờ lại phải gánh lấy.

Viêm Dạ Phong đã bắt đầu không ổn.

Vụtttttt!!!!!

Chiếc Mercedes vô tình như chủ nhân nó lăn bánh đi nhanh.

Cậu xem cô gái trong xe như vô hình, không hề tồn tại.

----------

Bóng tối đang dần bao trùm lên vạn vật.

Chiếc xe Mercedes dừng lại tại chỗ hoang vu nhất của thành phố.

- Viêm Tổng, cuối cùng cậu cũng đến.

Dương Tích nhìn cậu bước ra từ trong xe.

Rồi hoảng hốt nhìn vết thương đã khô máu trên trán cậu.

- Viêm...

- Tôi Ổn.

Không đợi Dương Tích nói hết cậu đã cắt ngang.

Dương Tích là thư ký trung thành được cậu thu nạp khi đi công tác ở nước ngoài.

Nhà Dương Tích đều bị hại chết trong lần Bố cậu đi giao vũ khí.

Viêm Dạ Phong đã nhận cậu và để lại bên mình.

Dương Tích luôn làm cậu yên tâm.

- Lần này là một lô hàng lớn . Chất lượng không tệ.

Dương Tích khẽ nói.

- Sắp xếp ổn thoả chưa ?

- Vâng, rất ổn thoả.

Dương Tích chắc nịch nói.

- Không làm ồn ào. Giải quyết nhanh gọn.

Cậu lạnh lùng nói rồi sọc hai tay vào túi quần.

Dương Tích nghiêng nhẹ đầu. Một khuôn mặt trong xe đập vào mắt cậu. Một cô gái vẫn đang nhắm mắt tại đó.

- Viêm Tổng... Hôm nay lại thấy có người trong xe.

Dạ Phong như đã quên đi, đột nhiên nhớ lại.

- Rắc rối trên đường.

Dương Tích như đã hiểu ý, không nói gì thêm.

- Cậu có mang khăn bên người không ?

- Đây .. Viêm Tổng.

Dương Tích đưa khăn tay nhỏ. Không nhanh không vội cậu đón lấy rồi vào trong xe.

Cậu kéo cô ngồi dựa vào ghế.

Dùng sức xé ra tay áo.

Trước sự ngỡ ngàng của Dương Tích.

Buộc khăn lên chỗ vết thương trên cánh tay đang rỉ máu. Cậu yên tâm đặt cô nằm xuống.

- Đừng giết ta.

Âm thanh trong miệng cô liên tục vang lên.

Cô nắm chặt áo cậu.

- Đừng ....

- Dương Tích cởi áo vest cậu ra.

- Hả ?

Dương Tích bất ngờ nhưng lát sau cũng làm vậy.

Cậu trùm áo lên người cô  . Cảm nhận được sự ấm áp cô không nói gì nữa.

Viêm Dạ Phong cũng vì thế mà rời đi. Dương Tích nhìn cậu không rời như không nhận ra người trước mặt là ai

-  có vấn đề ?

-....

Cậu lạnh lùng hỏi. Dương Tích nhanh chóng lắc đầu. Ngay lúc đó.

- Viêm Tổng. Thư kí Dương.. Hàng tới rồi.

Câu nói vừa dứt  cả ba đều đi khuất.

------

Trong một căn phòng rộng lớn được bỏ hoang nhiều năm.

Một tốp người đã đứng chờ sẵn đó.
Họ toàn mặc vest đen.
Khuôn mặt ai nấy đều lạnh lùng như băng.

- Viêm Tổng, cuối cùng ngài cũng tới rồi.

Một tên vest đen đứng đầu của đám lên tiếng. Khi thấy cậu.

- Kiểm Hàng.

Cậu lên tiếng, sau khi hàng được kiểm tra thư kí Dương mới mở kép sắt toàn là tiền ra.

Tên kia sáng mắt chỉ dán vào tiền.

Cùng lúc đó.

- Đoàng !!!!

Tiếng súng từ đâu  bắn trúng một trong những tên mặc vest đen của đám kia.

Ngay lập tức như biết được có biến. Dương Tích đã lập tức đón lấy hàng nhanh chóng.

Cả đám bỗng nhiên hoảng loạn.

- Đùng !!

- Đoàng!!

Liên tục tiếng súng nổ ra khắp nơi.

- sao lại có sơ hở?

Viêm Dạ Phong vẫn khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên hỏi.

- Tôi sẽ điều tra.

Dương Tích đáp nhanh.

Viêm Dạ Phong lập tức đón lấy hộp đựng hàng từ Dương Tích lấy súng ra một cách nhanh chóng.

- Bùng !!!!

Á !!!

Cậu nhanh chóng hạ gục bọn đang đứng trước mặt định chĩa súng vào mình.

Rồi di chuyển từ chỗ này sang chỗ kia

- Không tệ.

Cậu nhìn súng trong tay vẻ mãn nguyện. Cùng với đôi môi nhếch lên một đường cong hoàn mỹ.

- Dương Tích... Rút đi.

Dạ Phong ra lệnh khi nhìn bọn người kia đang thư dần.

Nhưng khi súng đang định lên đạn tiếp thì.

Một tên bịt mặt nạ đen với súng đã chĩa vào thái dương một cô gái đi ra  .

Cô gái mặc bộ váy trắng đã nhuộm những vết máu khắp người.

Khuôn mặt nhợt nhạt, hơi thở gấp gáp.

Tên kia không ngừng đe doạ chĩa súng sát hơn.

- Chết tiệt.

Cậu nhẩm trong miệng khi đang núp sau cái thùng to đùng.