Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 43: Bất khả tư nghị!




Thánh chỉ? Thiển Hạ chớp mắt mấy cái, rốt cuộc, cậu có biết mình đang nói gì không?

Mẫu thân bất quá chỉ là một dân phụ, sao có thể khiến Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn? Chẳng lẽ, cậu một lòng muốn bảo vệ mẫu thân nên nóng đầu rồi?

Vân Thương Ly dường như nhìn thấu suy nghĩ của Thiển Hạ, cũng thấy đáy mắt Lâm Thiếu Khang mê man khó hiểu.

“Thiển Hạ, sau này con chắc là họ Vân. Ta nói như vậy, con đã hiểu chưa?”

Ầm!

Cả người Thiển Hạ đờ ra tại chỗ, ngay cả Lâm Thiếu Khang đi lúc nào nàng cũng không biết.

Vân Trường An cũng biết mình đã bị phụ thân phát hiện, rất tự giác đi ra, đứng vững bên cạnh Thiểu Hạ. Hai người liếc nhau đều nhìn thấu mấy phần chột dạ.

“Cậu, lời vừa nãy của người là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.”

“Ách?” Thiển Hạ dở khóc dở cười, cái này còn không bằng chưa nói? Ý trên mặt chữ là có ý gì?

“Ý của phụ thân là muốn nhận muội làm con thừa tự trên danh nghĩa của người sao?”

Vân Thương Ly nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Không phải.”

Đột nhiên, Thiển Hạ minh bạch ý nghĩa trong lời nói của hắn, đây là nói mình theo họ mẹ, tương lai mẫu thân muốn gả cho người nào cũng không quan hệ! Nàng sẽ không phải nhập vào gia phả nhà người khác họ mà sẽ có tên trên gia phả Vân gia!

Thiển Hạ thông suốt điểm này, trong lòng có chút kích động nho nhỏ. Thậm chí, nàng có thể cảm giác được hô hấp của mình có chút gấp gáp và run rẩy.

Vân thị!

Họ này không phải là quá cao quý nhưng từ sâu đáy lòng nàng, người họ này mới là thân nhân của nàng. Đặc biệt nghĩ tới kiếp trước cậu bảo vệ và yêu thương mình, Thiển Hạ càng cảm thấy trong lòng có một loại kiên định chưa bao giờ có. Cái này giống như một chén trà vốn trống rỗng, sau khi bị uống hết thật lâu, cuối cùng lại được rót đầy nước trà ấm áp và thơm mát.

Vân Trường An đứng bên cạnh có phần kích động đụng khẽ vào Thiển Hạ, sau đó hai mắt đột nhiên mở to kinh ngạc, sau đó lại đưa tay bịt miệng, vẻ mặt kinh ngạc có phần khoa trương.

“Muội muội, ngươi!”

Vân Thương Ly tự nhiên cũng chú ý tới biến hóa của nàng, vội vàng gọi to một tiếng, “Tiểu Hạ!”

Thiển Hạ khẽ giật mình một cái, sau đó mờ mịt nhìn hai người, “Ách? Làm sao vậy?”

Ánh mắt kinh ngạc của Vân Trường An càng mở lớn hơn, “Muội muội, mắt của ngươi?’

“Ách, mắt của muội làm sao?” Thiển Hạ nhìn biểu cảm khoa trương của hắn, trong lòng càng hiếu kỳ hơn, “Khóe mắt có bẩn à?”

“Không, không phải!” Vân Trường An ra sức lắc đầu, dường như không hình dung nổi chuyện gì vừa xảy ra, “Cái đó, rất kỳ quái, nhưng nhìn lại lại không thấy nữa rồi.”

Mi tâm Vân Thương Ly không tự chủ nhíu chặt, “Tiểu Hạ, sau này con phải học cách khống chế tâm tình của mình.”

“Là sao ạ?”

“Trước đây có ai từng nói mắt của con có gì đó khác thường không?”

Thiển Hạ suy nghĩ một chút, “À, hình như trước đây Tam Thất từng nói, nói mắt con thỉnh thoảng lại sáng lên, màu sắc đậm hơn một chút, đậm như mực ấy, nhưng mà tại sao lại vậy, con chưa từng tìm hiểu.”

“Cậu, mắt của con làm sao vậy? Có phải bị bệnh không? Có thể bị mù không?” Vừa nghe thấy vậy, Thiển Hạ có chút sốt ruột.

“Không! Sao có thể mù được? Đừng nói lung tung. Đây là thiên phú trời cao ban cho con. Chỉ có điều bây giờ con còn chưa học qua cho nên không biết sử dụng mà thôi. Sau khi chúng ta vào núi, ta sẽ dạy con.”

“A!”

Đến khi Vân Thương Ly đi rồi, Thiển Hạ mới nhớ tới, sao chuyện của mẫu thân lại bị ném sang một bên rồi? Muốn Lâm Thiếu Khang đi cầu thánh chỉ tứ hôn với một phụ nhân đã hòa ly? Ngộ nhỡ, Lâm Thiếu Khang không cầu được thì sao? Cậu thực sự không đáp ứng gả mẫu thân qua ư?

Thông qua cuộc nói chuyện với Lâm Thiếu Khang ngày hôm nay, ấn tượng của Thiển Hạ đối với hắn thay đổi không ít. Ít nhất cũng mạnh hơn so với Lô Thiếu Hoa đi! Người ta đường đường là Thượng tướng quân sẽ không tham của cải của Vân gia!

Khiến cho Thiển Hạ không ngờ tới là, Lâm Thiếu Khang thực sự đi cầu thánh chỉ. Hơn nữa, trên thánh chỉ còn trực tiếp sắc phong Vân thị làm Quận phu nhân.

Theo quy định, chỉ có phu nhân của quan tam phẩm trở lên mới có tư cách được sắc phong làm Quận phu nhân. Mà Vân Tiểu Nguyệt mặc dù được hạ chỉ gả nhưng suy cho cùng vẫn còn chưa thành thân, dĩ nhiên lại được chỉ định làm Quận phu nhân. Đây thực là chuyện mới nghe lần đầu!

Thánh chỉ hạ xuống không chỉ Vân gia thập phần kinh ngạc mà ngay cả Định quốc công phủ cũng đồng dạng rung chuyển.

Định quốc công phu nhân mặc dù trong lòng bất mãn nhưng thánh chỉ đã hạ, bà ta tuy là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân lại còn được ban phong hào quốc phu nhân nhưng cũng không dám kháng chỉ. Mà hai vị phu nhân khác của Quốc công phủ sau khi nghe được tin này thì lập tức ngây người.

Đặc biệt là Nhị phu nhân, Lâm Thiếu Khang rõ ràng đã nhượng lại ngôi vị thế tử nhưng không nghĩ tới, Hoàng thượng lại không phê chuẩn. Điều này nói lên cái gì?

Nhìn qua chỉ là một đạo tứ hôn nhưng thực chất từ trên xuống dưới Quốc công phủ đều hiểu, đây là sự coi trọng của Hoàng thượng với thế tử gia, cũng là sự công nhận đối với Vân gia.

Không chỉ vậy, thánh chỉ còn chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ không an phận của một số người Quốc công phủ.

Mặc dù kinh hãi nhưng Thiển Hạ cũng không ngốc, rất nhanh hiểu rõ vấn đề. Thân phận của cậu chỉ sợ không đơn giản chỉ là một hoàng thương!

Suy nghĩ một chút, dù gì cậu cũng là một bí thuật sư. Mặc dù không biết cậu có thực sự lợi hại hay không, bản lĩnh thần thông cỡ nào nhưng ở nơi này, bí thuật sư cực kỳ hiếm thấy. Bất kỳ đế vương của quốc gia nào cũng vô cùng coi trọng và ít nhiều kiêng kỵ bí thuật sư.

Bí thuật sư có thể làm những chuyện tưởng như không ai làm được. Nghe nói, đây là thiên phú. Trong thiên hạ, vạn người cũng chỉ có một người. Mà tục truyền, ở Tử Dạ quốc hai trăm năm trước, trong hoàng thất Tử Dạ từng trải qua một trận tai họa. Mười mấy bí thuật sư đã táng thân trong tai họa đó. Từ đó về sau, số lượng bí thuật sư đã ít lại càng ít.

Căn cứ vào tin tức Vân Trường An tiết lộ cho nàng, có lẽ tính đến bây giờ, bí thuật sư của tất cả bốn nước, tổng cộng không quá trăm người.

Còn bí thuật sư chân chính có bản lĩnh thần kỳ, trong thiên hạ, không quá mười người!

Nếu vậy, cậu mình, vị Vân Thương Ly như tiên giáng trần kia cũng là một trong số đó sao?

—– Hết chương 43—–