Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 22: Bán hết!




Edit: Gió

Lô Thiếu Hoa là một người tai mềm, nghe Cận thị nói vậy thấy cũng có lý. Hắn luôn cảm thấy Thiển Hạ có gì đó không giống trước đây.

Thiển Hạ trước kia cực kỳ kính trọng mình, nhưng bây giờ?

Lô Thiếu Hoa nhíu mày. Bây giờ, nàng cũng không phải là không tôn trọng mình, chỉ là, hắn luôn cảm thấy ánh mắt nữ nhi nhìn mình cứ có gì đó là lạ.

Luôn cảm thấy như sau cặp mắt kia còn có một đôi mắt khác. Rõ ràng thoạt nhìn là một đôi mắt trong suốt thánh thiện nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó âm trắc.*

(*) Âm trắc: âm: nham hiểm, thâm độc; trắc: xót xa, bi thương, đau buồn.

Tuổi còn nhỏ nhưng luôn cảm thấy trong đôi mắt nàng dường như ẩn chứa rất nhiều chuyện xưa, khiến cho người ta không thể hiểu được.

Lô Thiếu Hoa làm quan đã nhiều năm, tự thấy mình nhìn người hết sức cẩn thận, kỹ càng nhưng vì sao mấy lần giao phong cùng nữ nhi, mình đều bị thua?

Không chỉ trong lời nói, quan trọng nhất là ở ánh mắt, mình và nàng trái ngược nhau, thường là không dám nhìn thẳng! Thậm chí là thỉnh thoảng còn cảm giác lòng mình phát run!

Lô Thiếu Hoa không tự chủ nhíu chặt mày, cùng Cận thị ra tiền thính.

Lão phu nhân nhìn con trai đi cùng với Cận thị tới đã hơi bực mình, lại thấy Lô Thiếu Hoa vừa vào cửa đã trừng mắt nhìn Vân thị, trong đầu càng buồn bực.

"Cận thị, quỳ xuống!"

Lão phu nhân vừa nói, quải trượng trong tay cũng nặng nề gõ xuống đất.

Cẩn thị tái mặt, nhưng biết Lô Thiếu Hoa ở đây cũng sẽ không để mình chịu ủy khuất, vội vàng quỳ xuống, trên mặt cũng là dáng vẻ ủy khuất biết bao.

"Mẫu thân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hà tất gì người phải nổi giận như vậy?"

"Hừ! Đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi không hỏi vị hảo di nương của ngươi xem? Nếu như hôm nay người xuất môn không phải ta thì e rằng ngươi không còn được gặp lại thê tử và đích nữ của mình nữa đâu!"

Lão phu nhân thở gấp nói, "Nếu như không phải Vương ma ma gặp qua lão đạo sĩ thì người chết trên đường hôm nay chính là bà già này đây!"

Lô Thiếu Hoa sửng sốt, sau đó có phần kinh hãi nói: "Mẫu thân, đầu đuôi thế nào? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Lão phu nhân nặng nề hừ một tiếng, hơi khép mắt, vẻ mặt không muốn nhắc lại chuyện này.

Vương ma ma vội vàng đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần, cuối cùng, thoáng nhìn lão phu nhân, có phần sợ hãi nói: "Nếu không phải trượng phu nô tỳ là một thợ mộc, chỉ sợ nhất thời nô tỳ cũng không phát hiện ra. Cũng may là lão phu nhân không có việc gì. Lão gia, ngài không thấy trục xe lúc đó, chỉ còn dính lại với nhau có một chút nữa thôi."

Vương ma ma vừa nói vừa khoa tay múa chân, "Nếu như lão phu nhân ngồi trên xe lúc nữa, sợ là liền... Lão phu nhân tuổi đã cao, làm sao có thể chịu đựng được chứ?"

Lô Thiển Tiếu ở bên cạnh nghe ra là có người muốn mưu hại mẹ con Vân thị, kết quả bị lão phu nhân phát hiện. Còn suýt nữa hại lão phu nhân.

"Tổ mẫu, như vậy cũng không thể nói lên chuyện này có liên quan đến di nương. Còn nữa, cứ cho là trục xe kia bị người khác động tay động chân thì cũng không đến mức xảy ra tai nạn chết người nghiêm trọng như vậy chứ?"

Cận thị vội vàng đưa tay kéo Lô Thiển Tiếu, ý bảo nàng câm miệng. Có những lời thực sự là không nên nói ra khỏi miệng.

Khóe miệng Thiển Hạ hơi cong lên. Cái nàng chờ chính là những lời này của Lô Thiển Tiếu.

Chỉ nghe lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Vân thị là chính thê của Thiếu Hoa. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, người được lợi nhất cái phủ này là ai? Tiểu Hạ là đích nữ duy nhất của Lô phủ ta, cũng là đích trưởng nữ. Nếu như nàng có chuyện gì, lại là ai được lợi nhiều nhất?"

Thân thể Lô Thiếu Hoa cứng đờ, sắc mặt vô cùng cổ quái, liếc Cận thị một cái. Một mặt, hắn không tin là Cận thị sẽ làm trái ý tứ của hắn, làm ra những chuyện như vậy. Nhưng mặt khác, hắn lại cảm thấy những lời của lão phu nhân rất có đạo lý, bất kể tính kiểu gì, cũng là Cận thị được lợi nhiều nhất.

"Khởi bẩm lão phu nhân, vừa rồi nô tài đi xuống phòng ngựa, một gã sai vặt phụ trách trông coi xe ngựa sùi bọt mép, đã châm cứu và uống thuốc nhưng không cứu được."

Quản gia nói, không thể nghi ngờ, điều này càng khiến nghi ngờ của lão phu nhân với Cận thị càng nhiều thêm mấy phần.

"Lão phu nhân, chuyện đã như vậy cũng không cần tra nữa. Hôm nay một người đã chết, xin ngài bớt giận, nhẫn nại lần này đi." Vương ma ma nhận được ám hiệu của Thiển Hạ, lên tiếng khuyên nhủ.

Những lời của Vương ma ma, người ngoài nghe thấy là khuyên giải nhưng rơi vào tai lão phu nhân lại là muốn một trưởng bối như bà phải chịu đựng cơn giận này?

Trước không nói đến chuyện bà bị thương hay không, chỉ nói đến chuyện có người dám mưu hại chủ mẫu và đích nữ mà gió không thổi mưa không rơi, nếu cứ cho qua như vậy, chuyện này truyền ra ngoài, Lô phủ bọn họ sẽ thành hạng người gì?

Nhưng bây giờ gã sai vặt đã chết, mọi chuyện không có gì để đối chứng!

Lão phu nhân híp mắt, ánh mắt chạy đi chạy lại, di chuyển từng tấc từng tấc trên người Cận thị, khiến cho Cận thị bị nhìn chằm chằm cũng phải sinh ra sợ hãi.

"Người đâu! Nhị tiểu thư ngỗ nghịch trưởng bối. Cận di nương không biết dạy con, có lẽ, cũng là do nô tài xúi bậy. Đem tất cả nha hoàn nhất đẳng và ma ma phục vụ bên người ra đánh mỗi người hai mươi hèo, sau đó bán ra ngoài."

Cận thị vốn đã cảm thấy ủy khuất, chuyện xe ngựa nàng không hề hay biết, sao lão phu nhân lại đổ hết lên đầu nàng?

Bây giờ lại nghe thấy lão phu nhân xử trí những người bên cạnh nàng, rõ ràng là đang đánh vào mặt nàng, cũng là cảnh cáo đối với mẹ con nàng!

Lòng Cận thị nguội lạnh, nàng biết, đây là lão phu nhân càng ngày càng chán ghét mình. Bất kể tương lai, mình làm bình thê hay chính thê, không được lão phu nhân đồng ý thì cũng không thể thực hiện được.

Sắc mặt Thiển Hạ đạm nhiên, bình tĩnh, nhìn về phía Lô Thiển Tiếu. Mặt nàng ta trắng bệch, cơ thể khẽ run, đôi mắt to tròn, trong veo như nước, bây giờ lại thấy giống như một vũng nước đọng khiến người ta ghê tởm.

Đợi đến khi đi qua tiền sảnh, Thiển Hạ mới bảo Tam Thất đưa cho Vương ma ma một hà bao thật dày.

"Ma ma vất vả rồi. Sau này vẫn phải nhờ ma ma tiếp tục hợp tác."

"Đại tiểu thư khách khí. Có thể vì tiểu thư cống hiến là phúc khí của nô tỳ. Đại tiểu thư, chuyện xe ngựa lần này, có cần nô tỳ thổi gió thêm chỗ lão phu nhân không?"

"Không cần đâu! Nên dừng lại đúng lúc, nếu làm quá, dễ khiến lão phu nhân nghi ngờ ngươi."

"Đại tiểu thư nói phải, vậy nô tỳ cáo lui trước."

Tam Thất bồi Thiển Hạ trở về Cẩm viện, "Tiểu thư, vì sao người không để cho Vương ma ma nói tiếp?"

Ánh mắt Thiển Hạ trở nên lạnh lùng, "Bởi vì chuyện xe ngựa cũng không phải chủ ý của Cận thị mà là do Lô Thiển Tiếu tự chủ trương. Chỉ có điều, lần này là do Lô Thiển Tiếu xuất thủ thiếu xót, nếu không, sợ là mẫu thân thực sự gặp phải xui xẻo!"

Tam Thất khó hiểu, "Tiểu thư, ý của người là?"

"Lúc phụ thân nghe thấy tin này, ánh mắt nhìn Cận thị có nghi ngờ, có không xác định. Vì sao?" Thiển Hạ đưa tay nghịch bình hoa trên bàn, "Đó là bởi vì, sáng sớm nay bọn họ đã thương lượng xong một chuyện còn tốt hơn chuyện này, biện pháp ổn thỏa hơn. Cho nên, ánh mắt của phụ thân mới như vậy. Hắn chắc chắn chuyện này không phải do Cận thị làm."

"Là Nhị tiểu thư?" Tam Thất cũng hơi bất ngờ. Nàng thực không nghĩ tới Nhị tiểu thư còn nhỏ mà tâm tư lại độc địa như vậy.

Thiển Hạ khẽ cười một tiếng, "Xe ngựa kia hôm qua đã bị người động tay chân, còn chiếc hôm nay ta ngồi, dấu vết phía trên cũng là do ta sai người làm. Mục đích, dĩ nhiên là để cho tất cả mọi người đều tin cả ta và mẫu thân đều là người bị hại, chẳng qua vừa khéo đổi thành lão phu nhân."

Tam Thất ngẩn ngơ, một lúc sau mới hỏi, "Tiểu thư, người đã sớm biết Vương ma ma nhất định nghe được tiếng của xe ngựa đúng không?"