Phong Hoa Kỷ

Chương 31: Đi dạo




Thẩm Trác Di bị nhốt lại trên tầng thượng, cả người cuộn tròn như con ốc sên run lẩy bẩy. Vừa chà xát hai tay làm ấm vừa rủa thầm Hoa Hi Mạt đã bỏ cô lại. Cô thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn ngắm những ánh sao xa xôi trên bầu trời, trong lòng không khỏi thất vọng.

Co ro một hồi cô quyết định đứng lên chạy bộ một lúc, chí ít nó cũng có thể khiến cô ấm lên.

Nhưng trời đã không chiều lòng người, buổi tối lạnh lẽo như vậy còn có mưa, từng giọt nhỏ rơi trên chóp mũi Thẩm Trác Di hại cô hắt xì.

“Tức chết tôi mất, Hoa Hi Mạt!”

Bỗng nghe cánh cửa phía sau lưng cô có tiếng động, sau đó cửa từ từ mở ra, Thẩm Trác Di kinh ngạc quay đầu lại vừa định mở miệng phun ra một cái tên thì phát hiện người đứng đó lúc này không phải Hoa Hi Mạt.

Đó là một nam nhân có cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, cô đã từng gặp hắn ở càng Victoria, HongKong. Hắn thấy trên tầng thượng có người hiển nhiên là rất đỗi kinh ngạc nhưng vẻ mặt nhanh chóng được thu về trạng thái ban đầu. Khuôn mặt lạnh lùng này cùng với người ngày hôm đó cứu Thẩm Trác Di khi cô rơi xuống biển giống nhau như đúc - cùng một biểu cảm lạnh nhạt, hờ hũng lại có chút giống như hụt hẫng.

“Cô ấy đâu?” Người đàn ông lướt nhanh ánh mắt qua sân thượng, không phát hiện thấy Hoa Hi Mạt

“Ai cơ?”

Nam nhân liếc Thẩm Trác Di một chút, không trả lời. Thấy một cô gái gầy yếu trước mặt ôm lấy cơ thể mình, thân ảnh cô đơn lúc ẩn lúc hiện khiến hắn nhớ cô ấy, không đành lòng đứng đó hắn tiến lên.

Thẩm Trác Di bị dọa sợ lùi lại phía sau vài bước, hai tay che trước ngực hỏi:“ Anh...anh định làm gì?”

Hắn nhìn cô rất lâu, đôi đồng tử ánh lên một loại cảm xúc không tên, cởi áo vest khoác lên người Thẩm Trác Di sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

“Chờ chút” Thẩm Trác Di hô lên một tiếng, nam nhân đã dừng bước nhưng không quay đầu lại đợi cô lến tiếng.

“Chiếc áo này có vẻ rất đắt, làm sao để trả lại cho anh đây?”

“Không cần” Nam nhân thẳng thắn nói ra hai chữ, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa, sững sờ, nơi đó không biết từ khi nào đã có một người đứng đó - Hoa Hi Mạt

“Anh đúng là rất ân cần” Hoa Hi Mạt lạnh lùng nhìn về phía trước, khoanh tay lưng dựa vào tường, ánh mắt có tia phẫn nộ.

Nam nhân liếc Hoa Hi Mạt một chút, không đáp lại trực tiếp vòng qua Hoa Hi Mạt vội vã rời đi.

“Cởi áo khoác này ra” Hoa Hi Mạt đi tới ra lệnh

“A?”

“Sao vậy, không nỡ?” Hoa Hi Mạt nhếch miệng, nhanh chóng cởi áo khoác của mình đưa tới trước mặt Thẩm Trác Di “Đổi cái này”

Thẩm Trác Di buồn bực:“ Cô không thấy lạnh sao, tôi mặc thế này rất ổn, không cần”

“Cô...” Hoa Hi Mạt vừa muốn phát hỏa, Thẩm Trác Di liền hắt hơi một cái rất đáng thương, lửa giận trong lòng Hoa Hi Mạt cũng vì thế mà được dập tắt, nắm lấy tay cô ấy nói “Đi, tôi đưa cô về”Trên con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có xe đi qua quất tung những hạt bụi dưới lòng đường. Mưa vẫn không nhanh không chậm rơi xuống, nhỏ lên hai người. Chỉ còn ánh đèn đường là hiên ngang sáng rọi cho từng bước chân, còn đâu tất thảy đều đang cúi đầu vội vã đi về để tránh cơn mưa.

Thẩm Trác Di bị Hoa Hi Mạt nắm chặt tay trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng rất kỳ diệu, cô cảm thấy Hoa Hi Mạt dường như đang tức giận điều gì đó nhưng lại không rõ nguyên do. Người bị giam trên sân thượng là cô, nên tức giận là cô mới đúng, vậy mà sao lại đổi thành cô ấy tức giận rồi?

Hoa Hi Mạt lúc này cũng cảm thấy khá buồn bực, lúc nãy cô vì cái gì mà cáu kỉnh như vậy chứ? Giờ lại còn nắm tay người ta, thả ra cũng không xong mà cứ cầm như vậy e là cũng không được... Aizz thật đau đầu quá.

“Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về” Vẫn là Hoa Hi Mạt mở miệng trước.

“Cô không lái xe tới sao?” Thẩm Trác Di lúc này mới phát hiện hai người đã ngây ngốc đi bộ rất lâu, rất lâu cả hai đều không mở miệng, cứ như vậy bước đi, không khí trầm mặc....

“Không” Hoa Hi Mạt trả lời

Thẩm Trác Di ngó bốn xung quanh một hồi, đánh giá “ Chỗ này cách nhà tôi cũng không xa, đi theo tôi”

“Ừ”

Chỗ ở của Thẩm Trác Di phải gọi là bình thường nhất trong tất cả các tiểu khu bình thường, vì cô chỉ ở một mình nên hiển nhiên trong nhà chỉ có một phòng ngủ. Vừa mở cửa bước vào, Thẩm Trác Di ngay lập tức cảm thấy thấp thỏm. Một tiểu quý tộc như cô ấy lại được dẫn đến một khu bình dân như vậy, Thẩm Trác Di mày đúng là chán sống rồi!

“À thì, nhà có hơi nhỏ, mong cô đừng để ý. Trễ thế này rồi chắc cũng chẳng gọi được xe đâu, chi bằng cô ngủ lại nhà tôi một đêm, mai hẵng về” Thẩm Trác Di nói một hơi, cũng không dám nhìn thẳng vào Hoa Hi Mạt, chỉ cúi đầu thu dọn giường chiếu.

“Chăn đệm trên giường tôi đều giặt sạch cả rồi, cô ngủ ở đây đi, tôi sẽ ngủ dưới đất, như vậy cô có thể ngủ thoải mái một chút”

“Sao lần nào cô cũng dài dòng thế?” Hoa Hi Mạt nhìn chằm chằm bóng lưng người con gái đang bận bịu như con kiến nhỏ kia, không khỏi bật cười “ Tôi còn chưa nói tối nay tôi sẽ ngủ lại đây đâu”

Rất đúng lúc, bên ngoài một tia chớp lóe lên kéo theo cả sấm, dọa Thẩm Trác Di sứng sờ. Bên ngoài mưa tựa hồ như đang to lên.

“Vậy, tôi chỉ còn cách đưa cô về thôi”

Hoa Hi Mạt cười híp mí nhìn cô, mãi đến khi Thẩm Trác Di cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm rất không tự nhiên, mới chậm rãi nói rằng “ Phòng tắm ở đâu? Tôi muốn tắm rửa một chút, buổi chiều bị dính chút nước mưa cảm thấy hơi khó chịu”

“À, ở kia, có điều hơi nhỏ, cô dùng tạm vậy” Thẩm Trác Di chỉ chỉ phía sau “Trong phòng tắm có sẵn áo ngủ đấy cho cô đấy”Hoa Hi Mạt gật đầu, xoay người đi tới phòng tắm.

Mãi đến khi nghe nước chảy đều đều vọng ra từ phòng tắm, Thẩm Trác Di mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, dây thần kinh căng như chão từ nãy đến giờ mới được hạ xuống, cới bỏ chiếc áo vest mà tên nam nhân trên sân thượng đưa cho cô, treo lên giá, thầm nghĩ mai đưa nó đi giặt khô sau đó tìm cách trả lại cho hắn sau.

Mở tủ quần áo ra, đem bộ chăn dày chất của cô trải ra sàn nhà, nghĩ bụng chỉ một đêm thôi mà

Hoa Hi Mạt tắm xong cũng là lúc Thẩm Trác Di trải xong chăn đệm, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một hình ảnh khiến cô suýt chút nữa phụt máu mũi.

Hoa Hi Mạt chỉ mặc độc quần áo lót, cứ thế ngang nhiên bước ra, vóc người xinh đẹp uyển chuyển chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy hết.

“Cô... Cô đang làm gì vậy, sao không mặc áo ngủ vào?” Cả người Thẩm Trác Di căng ra.

“Không thoải mái. không phải là bông tinh khiết” Hoa Hi Mạt ngáp một cái, mắt liếc thấy chiếc giướng dành cho cô đã gọn gàng còn người kia đang ngồi trong tấm chăn đệm bên dưới làm bộ quay mặt đi.

Hoa Hi Mạt đắc ý, cố ý dẫm lên bộ “giường ngủ” của Thẩm Trác Di đi qua trước mặt cô rồi bò lên giường.

Thẩm Trác Di cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt bỗng dưng hiện lên rất nhiều sao, thiếu chút nữa là ngất. Nguyên do có lẽ là sữa tắm của Hoa Hi Mạt đối với cô cõ điểm không tương thích, căn phòng lại nhỏ thế nên mùi vị này vẫn cứ vương vấn quanh mũi cô.

Cố ý, nhất định là cố ý, tiểu yêu tinh chết dẫm!

“Tôi...Tôi đi tắm rửa chút” Thẩm Trác Di lúc này chính là đang dùng toàn lực chạy ra mở cửa phòng tắm. Cạch một tiếng, cửa mau chóng được đóng lại, nô lực muốn ổn định lại tâm thế của mình.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh, đều là con gái mà, sợ gì chứ?!

Trong phòng ngủ chỉ còn Hoa Hi Mạt, cô đưa mắt đánh giá xung quanh, gian phòng này kì thực rất nhỏ, nhưng rất đầy đủ tất cả đều được sắp xếp một cách gọn gàng ngăn nắp, có thể thấy chủ nhân của nó là một người vô cùng cẩn thận,. Một chiếc máy tình đặt trên bàn, bên cạnh là một cái giá sách cao, có rất nhiều sách.

Hoa HI Mạt đi tới, đưa tay lên, từng ngón tay mảnh khảnh lướt qua từng cuốn

“Hồng Lâu Mộng”, “Sherlock Holmes”, “Những câu chuyện về triều đại nhà Minh”,... Hoa Hi Mạt đột nhiên bật cười thầm nghĩ người này đúng là có sở thích rộng, bỗng nhiên dừng lại trước một quyển sách, cô nhẹ nhàng rút nó ra khỏi giá, mở ra bên trên đích thực in tên cô và quyển sách đó cũng chính là “Phù Hoa Mộng”

Lại tùy ý mở ra, bên trong không có kí hiệu đánh dấu gì đặc biệt, chỉ có vài chỗ được dính giấy nhớ ghi lại cái nhìn của cô ấy về tình tiết trong câu chuyện.Hoa Hi Mạt mỉm cười, cuối quyển sách có một dòng chữ ngoằn ngoèo của Thẩm Trác Di “Tôi cảm thấy đây không chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nó giống một việc đã từng xảy ra hơn, giống như một câu chuyện cũ kể lại”

Quay đầu lại, trong phòng tắm ẩn hiện bóng người, viền mắt Hoa Hi Mạt đỏ lên trông vô thức.

Triều Tịch, đó là chị, chị hiểu không?

Hoa Hi Mạt không có ý định xem tiếp nữa, khép sách lại bên trong đột nhiên rơi ra một cái thẻ đánh dấu trang, nhặt lên, trên đó có viết: sự cấp tòng quyền*

*Việc gấp phải tùy cơ ứng biến, không thể cứ máy móc làm theo giáo lý

Nét chữ này hiển nhiên không phải của Thẩm Trác Di hình như cô đã từng gặp qua ở đâu...

Cửa phòng tắm được mở ra, Thẩm Trác Di đang dùng khăn lau lau đầu đi ra, thấy Hoa Hi Mạt đang nghiêng người bên giá sách của cô, nhíu nhíu mày hỏi “ Cô cầm cái gì vậy?”

Hoa Hi Mạt vội vàng cất quyển sách lên giá “Không ngờ cô còn đọc những thứ này” cô cầm đại một quyển về lịch sử giơ lên.

“Tôi cả ngày dùng chữ viết để giao tiếp, tất nhiên phải hiểu hết những ý nghĩa của nó chứ” khuôn mặt Thẩm Trác Di vẫn còn đỏ nói tiếp “ Tôi sấy tóc xong là đi ngủ ngay, ngày mai cô có việc gì không?”

“Hả?”

“Có việc gì, tôi đưa cô đi” Thẩm Trác Di ngừng lại một chút, nói tiếp “Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi đồng ý làm trợ lý cho cô, phía Vân Phi chỉ cần nói một tiếng là được”

“Được, ngày mai trước tiên đưa tôi về để tôi thay quần áo sau đó chúng ta di gặp Đỗ Tổng”

“Ừ” Thẩm Trác Di nói xong liền quay về sấy tóc.

Còn Hoa Hi Mạt bởi vì dòng chữ vừa nãy cô nhìn thấy trong lòng bây giờ vẫn cảm thấy rất khó chịu, nét chữ đó rõ ràng rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra đã từng thấy ở đâu. Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Trác Di hồi lâu...

“Thẩm Trác Di, không phải cô có chuyện dấu tôi đấy chứ?”

Thẩm Trác Di tắt máy sấy, quay đầu lại nhìn Hoa Hi Mạt “Cô vừa nói cái gì cơ, tôi nghe không rõ?”

“Tôi đâu có lên tiếng, cô nghe nhầm rồi” Hoa Hi Mạt nhíu nhíu mày nói, tựa vào đầu giường lật dở cuốn sách vừa nãy cô lấy đại trên giá sách của Thẩm Trác Di

“Quyển sách đó, cô không nên đọc thì hơn...” Thầm Trác Di chần chừ một chút “Không thích hợp cho lắm”

“Hợp với cô vậy cũng xem như là hợp với tôi rồi” Hoa Hi Mạt vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách, Thẩm Trác Di biết ý nên cũng không nói gì nhiều tiếp tục sấy tóc. Hôm nay bị nhốt trên sân thượng quả thực rất thảm, vừa nãy đi trên đường còn phát hiện chân Hoa Hi Mạt hình như có vấn đề, đi tập tễnh.

Thẩm Trác Di sau khi sấy khô tóc phát hiện Hoa Hi Mạt nằm xoay lưng về phía cô, đã sớm chìm vào giấc ngủ. Thẩm Trác Di thở dài một hơi, lặng lẽ bò lên giường đắp lại chăn cho Hoa Hi Mạt, lại phát hiện trên đùi có một vết thương, cô xoay người lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra cẩn thận bôi thuốc cho cô ấy.

Hoa Hi Mạt có vẻ là rất mệt, trong quá trình Thẩm Trác Di bôi thuốc cũng không bị đánh thức.

Thẩm Trác Di xử lý xong vết thương, ngẩng đầu lên thấy gò má tuyệt mỹ của Hoa Hi Mạt, không khỏi nuốt nước bọt trong lòng ngơ ngẩn. Trong vô thức không khống chế được bản thân, cô khẽ tiến lại gần đặt lên khuôn mặt trắng nõn ấy một nụ hôn.

Dẫu biết điều đó dường như có gì không đúng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mơ hồ có chút vui vẻ. Hoa Hi Mạt vẫn không tỉnh, Thẩm Trác Di lại mạnh dạn tiến tới, lần này không chỉ là khuôn mặt nữa, cô trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ hồng.

Hoa Hi Mạt lẩm bẩm một tiếng, vẫn không tỉnh, cô quay người lại vừa vặn đối mặt với Thẩm Trác Di, đây là một cơ hội tốt.

Cô đến gần, hai đôi môi chạm vào nhau, có một hương vị ngọt ngào lan vào trong miệng, gan Thẩm Trác Di càng càng ngày lớn, cô có ý muốn cạy răng của Hoa Hi Mạt ra để đầu lưỡi được xâm chiếm bên trong nhưng Hoa Hi Mạt căn bản “không phối hợp“.

Đúng lúc Thẩm Trác Di muốn rút lui, một cánh tay nõn nà vươn ra ôm chặt lấy cô, khiến cô không thể động đậy.

Thẩm Trác Di muốn giãy giụa nhưng sợ sẽ làm cho tiểu yêu kia tỉnh giấc, bất đắc dĩ phải lấy chân khều khều tấm chăn sau đó trùm lên cả cô và yêu tinh

Mặc kệ báo ứng...

Thẩm Trác Di mê man ngủ thiếp đi. Chuyện của ngày mai để ngày mai lo!

Cô đâu biết rằng khi cô vừa nhắm mắt lại, Hoa Hi Mạt liền tỉnh trên miệng nở nụ cười quỷ dị...

Cừu nhỏ, để xem cô còn dám hôn trộm tôi không...