- Đệ là Tiểu Nhất sao?
Câu hỏi đó xoáy sâu vào lòng Đại Nhất. Hắn nhìn cô nương kia bàng hoàng. Nàng có giọng thật giống Hoàng Trúc đại ca, người mà bốn năm trước đã kéo hắn ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc kia, cũng là người mang đến cho hắn bài học làm người. Giờ đây hắn không còn là kẻ ăn xin hay trộm cắp nữa, hắn đã là một tiểu nhị chạy vặt của Phi Long thương hội, hắn đã nuôi đủ cho bản thân mình và Tiểu Vy. Hắn một lúc lâu mới hỏi lại:
- Cô nương, rốt cuộc người là ai?
Phong Linh cười tươi. Bốn năm qua không biết bọn trẻ ấy như thế nào rồi? Nhìn tiểu Nhất có cuộc sống tuy hơi vất vả nhưng còn hơn là vất vưởng xin ăn hay làm phường trộm cắp.
- Ta là Hoàng Trúc đại ca của bọn đệ đây. Lần ấy ta bất đắc dĩ phải giả nam, đệ không nhận ra ta là phải.
Tiểu Nhất vẫn hỏi lại:
- Nhưng huynh... À không tỷ lúc ấy đẹp hơn mà. Giờ thì... Ách không như xưa a.
- Ta dịch dung thôi. Ha ha...
Phong Linh nói cười rôm rả khiến Phong Ngọc Dũng vui lây, hắn có một hoàng muội rất thiện lương a.
Bỗng, có người hối hả bước vào:
- Tiểu Nhất, đi làm việc đi đừng quấy rầy khách quý của ta.
Tiểu Nhất vội lui ra ngoài. Hắn còn muốn nói chuyện với Hoàng Trúc Tỷ tỷ cơ...
Rồi lão quay sang nhìn hai người Phong Linh cùng Phong Ngọc Dũng:
- Hoàng cô nương, ngươi đã trở lại rồi a. Lão đợi cô mãi. Không biết lần này cô nương có gửi đan dược để bán không?
Từ sự kiện lần trước mà người đến Phi Long thương hội đấu giá tăng đáng kể. Chưa kể đến các vị trưởng lão vẫn luôn mơ ước có một số lượng đan dược làm của riêng. Nếu lần này mà Hoàng cô nương có đan dược gửi bán tiếp, hắn sẽ để một số mang lên trên, biết đâu lại được trưởng lão cất nhắc lên chức.
Phong Linh nhìn lão, gật đầu.
- Quả là hôm nay ta có mang đến vài bình đem bán.
Phong Ngọc Dũng nhìn Phong Linh sủng nịnh:
- Muội nhiều đan dược thế cơ á? Cho huynh mấy bình nào!
Nàng chớp mắt nhìn hoàng huynh:
- Lần trước muội có đưa cho huynh rồi mà?
- Muội nói là cái lục bình đựng hoa đó?
Phong Linh trợn mắt. Trời ạ, nàng đã nén đầy đan dược kín bình, rồi phủ một lớp vàng lên để giữ phẩm chất đan dược. Vậy mà huynh ấy coi nó là cái bình hoa sao?
- Huynh đùa muội à? Chỗ đấy có khoảng 100 viên là ít đấy. Mà phẩm chất toàn thượng đẳng thôi.
Lão bản: " Thiên a, thiên a, 100 viên đan dược ư? Ôi thật là quá khủng bố đi. Ách lại còn coi bình đan dược là bình hoa? Này ca ca của Hoàng cô nương mắt có vấn đề hả?"
Lúc này Ngọc Dũng mới cuống lên.
- Thôi chết hôm nọ huynh mới cho người cắm hoa vào đấy xong. Này đan dược vào nước sẽ tan hết hả.
Phong Linh cố nín cười, gật gật đầu.
- Vâng a, thành quả của muội tan tành hết rồi. Đáng thương muội quá đi.
Phong Ngọc Dũng vội vàng xoay người đi:
- Huynh về cứu vãn a...
- Ách, muội... đùa huynh thôi,...
Chưa kịp gọi hắn lại, hắn đã chạy mất rồi. Phong Linh toan nói: "muội để một lớp cách nước, cách không khí rồi... Huynh có đổ bao nhiêu cũng vô dụng thôi...". Tủm tỉm cười, Phong Linh nhìn lão bản hỏi thăm:
- Vậy lão có biết ở kinh thành này có ai muốn nhượng lại các cửa hàng không?
Lão bản gật đầu, tò mò hỏi:
- Có, ở Phong Tiêu phố, Đoạn Lãng gia chủ đang muốn bán tất cả sản nghiệp. Nghe nói vì nhi tử duy nhất của lão bị bệnh hiểm nghèo khó chữa nên Đoạn gia chủ mới bán lấy tiền cứu chữa cho nhi tử của mình.
Phong Linh có chút xót xa. Nếu phụ hoàng... Mà thôi, những gì đã xảy ra cũng đã qua rồi. Nàng cũng phải học cách quên đi.
- Vậy sao? Đoạn gia chủ thật là thương con. Vậy, ta muốn đến đó ngay. Mà đây là danh sách dược thảo ta cần, lão sắp xếp ngay cho ta. Và đây là năm lọ Tăng khí đan, mỗi lọ mười viên.
Phong Linh vừa nói vừa trải đồ lên bàn. Rồi cũng đi ra khỏi hội đấu giá. Nàng thực mong xem sản nghiệp của Đoạn gia chủ rốt cuộc ra sao. Nàng muốn xây dựng lực lượng của mình để đương đầu với bè lũ của Nghi gia.