Hôm sau...
Phong Linh mân mê Huyết Ngọc Châm đến nỗi tự cười tủm tỉm một mình: "đây là món quà đầu tiên Đức tặng cho mình, ừm, nên tặng chàng vật gì nhỉ? Thật là giống với vật đính ước quá đi... Tặng chàng ngọc bội? Chẳng sáng tạo gì cả? Tặng chàng kiếm thương? Ây da vũ khí của chàng còn tốt hơn nhiều đấy chứ? Tặng quần áo? Tầm thường quá.."
- Linh nhi, linh nhi...
" Hay tặng chàng túi tiền, khăn thêu? Chẳng phải trong phim cổ trang vẫn có cảnh tặng đồ đó sao? Nhưng mình lại không biết thêu a. Tặng gì đây?..."
- Linh nhi !!!
Phong Linh giật mình nhìn Phong Cổ Thành cùng Phong Ngọc Dũng- đang vô cùng khó hiểu nhìn nàng.
- Ách, hoàng huynh... Phụ hoàng, hai người sao nhìn con kì vậy?
Phong Cổ Thành trầm ngâm nhìn nhi nữ. Linh nhi rốt cuộc cũng biết yêu đương là gì rồi.
- Ta gọi con mà con không nghe thấy sao?
- Phụ hoàng cho gọi con? Có chuyện gì sao ạ?
Phong Linh cười trừ. Nàng lại mất tập trung rồi. Từ hôm qua, sau khi gặp Hoả Thiên Đức đến giờ nàng không ngừng liên tục nghĩ về hắn. Nàng muốn cho hắn một kinh hỉ thật lớn.
Bây giờ chắc hắn trở về Hoả Thánh Quốc để báo cáo chiến sự rồi. Đức dời đi làm nàng không nỡ xa hắn. Tối qua, hắn lẻn vào Đông Phong Cung của hoàng huynh nàng, ôm nàng nằm lên giường ngủ, lại thỉnh thoảng nói mớ vài câu: " Linh nhi là của ta... Không ai cướp nàng ra khỏi ta...". Lúc ấy nàng ôm hắn thật chặt thủ thủ bên tai hắn đáp lại: " Đời này kiếp này Phong Linh ta nguyện bên chàng, và chỉ yêu chàng mà thôi."
Bất giác Phong Linh lại cười nhẹ.
- Có vấn đề rồi a... Muội còn không mau bốc thuốc cho phụ hoàng đi... Thật là trọng sắc khinh huynh mà...
Phong Ngọc Dũng không kìm nổi véo má nàng.
- A, đau a... Huynh xấu xa này bạo lực với muội... Buông ra a...
Phong Cổ Thành nhìn hai đứa con, khoé mắt cay cay xúc động. Đó chính là nhi tử cùng nhi nữ của ông và nàng. Chỉ cần chúng mãi mãi vui vẻ như thế, ông đã mãn nguyện lắm rồi. Sau này khi ông rời xa nơi này, đi tìm Hy nhi, ông mong chúng hạnh phúc, an nhiên sống một đời. " Hy nhi, nàng hãy đợi ta thêm một chút nữa thôi nhé."
- Linh nhi, huynh buông muội ra nhưng phải đi sắc thuốc cho phụ hoàng đấy, đừng nghĩ về hắn nữa.
Phong Linh xoa xoa hai má đỏ bừng, bĩu môi:
- Ngày nào muội cũng cho người đi sắc thuốc rồi. Huynh không càn lo a. Mà huynh ghen tỵ với muội chứ gì?
Phong Ngọc Dũng hất hàm:
- Ta mà phải ghen tỵ với muội á? Nực cười.
Phong Linh than thở, lắc đầu:
- Aiz... Muội nghĩ huynh thật đáng thương, tầm này tuổi rồi mà chẳng ai thèm tóm về.
- Linh nhi, muội nói gì thế? Ta bình thường nha... Vả ta đây hảo anh tuấn như thế há không có người thích sao.
- Vậy thì huynh có...
Chưa kịp nói hết câu Ngọc Dũng đã xông tới, thủ thế sẵn sàng muốn cốc đầu nàng. Nha đầu này từ khi có nhân tình lại tinh quái thế đấy. Ha, chắc chắn do tên Hoả Thiên Đức kia rồi, hừ, đừng tưởng hắn không biết đêm qua hắn ngủ cùng Linh nhi. May mà hắn với Linh nhi không làm cái chuyện không nên làm kia. Nếu không, hắn sẽ sai người đánh chết tên kia.
- A, muội sai rồi muội sai rồi...
Phong Linh ôm tay hắn cản lại, giọng đầy nũng nịu. Ai da sao hoàng huynh nàng lại có tính cách đáng yêu thế cơ chứ. Tất nhiên nàng cũng hiểu, đáng yêu cũng chỉ vì nàng. Trong hoàng cung này mà ai cũng được hoàng huynh đối đãi như vậy chắc huynh ấy sớm không còn tồn tại.
- Dũng nhi, không nên bắt nạt muội muội con, khụ khụ... Ta giờ rất tốt, các con chớ lo, hôm nay là ngày rằm, các con dạo kinh thành mà chơi?
Phong Cổ Thành nhắc nhở làm Phong Linh sực tỉnh. Đúng nha, nàng phải đi đấu giá vài cọng thảo dược. A, phải rồi, nàng sẽ tặng chàng đan dược, vừa ý nghĩa, vừa bảo vệ cho chàng lúc nguy cấp a.
- Vậy con đi đây.
Phong Linh hớn hở phi thân ra ngoài.
- Đợi ta với, Linh nhi, chậm thôi, ta đi cùng muội.
Ngọc Dũng cũng đuổi theo, ai có khi được dịp đi chơi cùng tiểu muội, hắn còn muốn ra oai nữa chứ.
---------
Hai huynh muội Phong Linh vừa dời đi, Nghi hoàng hậu từ đâu bước đến. Ngày nào bà ta cũng lựa thời gian đến thăm ông, nhìn sắc mặt ông khá lên từng ngày, lòng không khỏi nhẹ nhõm. Dù gì đây cũng là người bà hết mực yêu thương.
- Thành, thiếp đến rồi, hôm nay chàng thấy thế nào rồi.
Phong Cổ Thành chán ghét nhìn bà ta, vì ai mà Hy nhi phải chết? Vì ai mà Dũng nhi cùng Linh nhi hết lần này đến lần khác tính mạng gặp nguy hiểm? Vì ai mà hậu cung phi tần có ba người thì chết cả ba? Ông rõ ràng hết. Ông đáp lại bằng một giọng lãnh cảm:
- Hoàng hậu, trẫm vô cùng tốt, nàng có nhiều chuyện phải xử lí, không nên đi tới đây. Trẫm không phiền hoàng hậu nhọc công.
Nghi Phi nắm chặt lòng bàn tay, cố nén lại cơn tức giận đang trào lên. Bà ta cố gắng đáp lại bằng giọng hết sức mền mỏng:
- Hoàng thượng, thần thiếp vốn là thê tử của chàng, chăm lo sức khoẻ của chàng cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Chàng nói thiếp nhọc công cũng sai đi.
- Đời này ta chỉ có một thê tử thôi. Nàng là Thuỷ Hy, xin hoàng hậu nhớ rõ.
Nghi hoàng hậu cúi người hành lễ rồi vội vàng dời đi. " Thuỷ Hy, ta thật ghen tỵ với ngươi, tại sao ngươi chết rồi mà vẫn khiến chàng nhớ mong như vậy. Ha ha ta sẽ không để hai người toại nguyện đâu. Chàng có chết cũng phải chết cùng ta, chôn cùng huyệt với ta, ta muốn hai người đời đời kiếp kiếp xa nhau. Ha ha"
---------
Phong Linh và Phong Ngọc Dũng rất mau đến được hội đấu giá, tất nhiên là Ngọc Dũng phải bị cưỡng ép dịch dung rồi. Cứ như tình hình ngày hôm qua thì biết. Nàng thực chịu không nổi a.
Phi Long thương hội hôm nay cũng náo nhiệt không kém. Nhờ thẻ vàng mà hai huynh muội Phong Linh được ngồi hàng ghế đầu. Lần trước bán đan dược còn thừa khá nhiều, nàng vẫn còn để số dư ở lại đây chưa lấy. Giờ là lúc sử dụng chúng rồi.
- Muội muốn mua gì thì cứ hô lên, ta mua cho muội.
Phong Ngọc Dũng oai nghiêm ngồi chiễm chệ trên ghế nói. Chỉ cần đồ nàng thích, hắn sẽ không tiếc tiền mua cho nàng.
- Ok, muội rõ rồi nhưng muội cũng có tiền a, tiêu không hết, huynh phải để muội xài hết chứ.
Phong Linh nháy mắt.
- Hai vị chủ tử, mời hai vị uống trà.
Phong Linh đỡ lấy chén trà của tên tiểu nhị kia cười:
- Cám ơn ngươi.
Tiểu Nhất ngẩng đầu lên, đúng là giọng nói này rồi, cho dù hắn có chết cũng không quên được giọng nói đó. Nhưng sao chủ nhân của giọng nói trước mắt không phải là nam mà lại là nữ tử? Hắn boăn khoăn, run run nói:
- Người có biết Hoàng Trúc huynh hay không?
Phong Linh sững người, nhìn tiểu nhị. Một khung cảnh nhà dột nát với những đứa trẻ mồ côi ăn xin hiện lên, nàng ngạc nhiên hỏi:
- Đệ là Tiểu Nhất sao?