Sáng sớm luôn có bầu không khí trong lành nhất nhưng giờ đây hoàn toàn ngập trong biển lửa. Mọi người nháo nhào cảnh giác đề phòng, người chạy xuôi kẻ chạy ngược, hô hào, chửi tục.
- Chết tiệt, các ngươi bình tĩnh dàn trận ngay cho ta, các tướng lĩnh đưa đạo quân chặn hướng tiến đánh của địch. Hừ...
Hạo Thiên Quân nắm chặt tay, mắt hằn những tơ máu đỏ sọng, nhìn từng hoả tiễn bay vút hướng đến. Rốt cuộc là sao? Tin tức của hắn nhận được là Hoả Thánh đã dồn lực lượng về Tiền Quốc rồi cơ mà. Tại sao, tại sao bọn hắn còn lực lượng để phản quân chứ. Hơn nữa còn ở trên địa bàn của hắn. Nhục nhã, hắn chưa bao giờ thấy nhục nhã đến vậy.
- Bẩm tướng quân, Phong Thần thái tử kết hợp với Hoả Thánh tiến đánh quân ta....
- Cái gì? Không ngờ ta lại bị lừa một vố đau như vậy. Phong Ngọc Dũng ngươi phải chết.
Hai thân ảnh một cao một nhỏ, một hắc y một bạch y đứng trên cao nhìn xuống, thấy rõ vẻ chật vật của Hạo Thiên Quân. Dù là người nào trong hai người đều toát lên dáng vẻ yêu nghiệt cùng với cỗ lãnh khí cao ngạo, vương giả.
Hạo Thiên Quân nhìn thấy hắc y kia, mắt thu lại sắc lạnh. Hắn tính đi tính lại tỉ mỉ như thế cũng không ngờ rằng Hoả Thiên Đức ở ngay trong doanh trại của hắn. Hắn gào ầm lên:
- Hoả Thiên Đức, ngươi có giỏi xuống đây cho ta, ta với ngươi đánh một trận.
Hoả Thiên Đức nhếch môi cười, nhảy từ nóc nhà nơi hắn đang đứng xuống, lạnh lùng rút kiếm ra, sẵn sàng nghênh chiến.
- Hạo Thiên Quân ngày vong của ngươi không xa đâu.
Hoàng Trúc Linh bạch y phấp phới bay trong gió, nàng cũng không đứng xem hai người đánh nhau mà cảnh giác cao độ, phòng ngừa có kẻ đánh lén hắn. Đồng thời diệt sạch bọn binh sĩ Băng Quốc xung quanh.
Hai lưỡi kiếm chạm vào nhau sắc lạnh rít lên trong không khí. Hoả Thiên Đức tập trung cao độ, đỡ lấy từng mánh đòn sát chiêu của Hạo Thiên Quân.
- Ngươi đánh xong chưa? Đến lượt ta.
Hắn nói xong xoay người đá mạnh vào bụng của Hạo Thiên Quân. Sau đó đánh văng kiếm trong tay hắn ra, đưa lưỡi kiếm kề cổ hắn.
- Ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi.
Hạo Thiên Quân mắt đỏ xọng, người bê bết máu tanh. Trên cổ, máu ứa ra từng đợt.
- Ta không cam lòng, ta có chết cũng sẽ để ngươi đau khổ cả đời.
Nói rồi hắn rút ra một phi tiêu nhỏ, phi nhanh về tên bạch y. Hắn chắc chắn một điều rằng Hoả Thiên Đức rất quan tâm hắn ta nên mới hạ sát như vậy.
Nhìn phi tiêu phóng đi về hướng Linh nhi, Hoả Thiên Đức không lưu tình, dứt khoát hạ kiếm, máu của Hạo Thiên Quân văng tung toé, bắn cả lên mặt hắn. Muốn hạ thủ với Linh nhi, đáng chết. Hắn vừa phi thân vừa kêu to:
- Linh nhi cẩn thận,...
- A.
Trúc Linh thoáng giật mình, nghiêng người né tránh nhưng vẫn bị phi tiêu sợt nhẹ qua cánh tay, máu nhuộm đỏ một mảng.
- Linh nhi, máu, tên kia đáng chết nghìn lần, tại ta cả, Linh nhi ta đưa nàng tìm đại phu.
Trúc Linh nhìn vẻ hoảng hốt của hắn gượng cười.
- Chàng xem đi, ta không sao mà, chàng...
Chưa kịp nói hết, Trúc Linh ngã nhào vào lòng Hoả Thiên Đức, trên cánh tay máu đen ứa ra...
Suy nghĩ duy nhất của Hoả Thiên Đức lúc này là Phi tiêu có độc. Hắn không đợi chờ thêm một giây phút nào nữa, nhét viên Bách Độc bất thân đan vào miệng nàng, nhưng vẫn không hiệu quả, nàng vẫn trắng bệch không một tia huyết sắc như vậy, hắn ẵm nàng đi nhanh tìm Hoa Liễu Dung.
"Linh nhi làm ơn xin nàng đừng có chuyện gì, ta xin nàng đấy... Ráng lên... Linh nhi"
Hắn như điên cuồng hơn, con đường hắn đi qua từng người ngã xuống, máu chảy thành vệt dài. Một tay hắn ôm nàng, một tay cầm kiếm chém giết. Máu làm bạch y của nàng nhuộm đỏ, thật nhức nhối.
---------------
Phong Ngọc Dũng tiến đánh quyết liệt, hắn phải kết thúc trận đánh này càng nhanh càng tốt. Xong xuôi mọi chuyện, hắn sẽ đưa Linh nhi của hắn về, bù đắp cho nàng những thiếu thốn mấy năm qua.
- Tất cả xông lên cho ta, giết chết hết binh sĩ Băng Quốc cho ta...
Sau 12 canh giờ, trận chiến đã dừng lại, quân sĩ Hoả Thánh cùng Phong Thần hô hào hò reo.
- Chúng ta thắng rồi ha ha...
- Oanh liệt, thắng khi chúng chưa tiến vào một tấc đất của chúng ta, quang vinh a.
- Ha ha, huynh đệ ngươi ta nhận không lầm a..
Tiếng nói cười vui vẻ khắp nơi, ai ai cũng vui mừng hò reo.
Phong Ngọc Dũng cũng hé cười. Hắn ngó nhìn xung quanh kiếm tìm đạo thân ảnh của muội muội hắn, nàng đang ở đâu?
- Chủ tử.
- Lưu Thanh, ngươi đến đúng lúc lắm, công chúa đâu.
Lưu Thanh thoáng run rẩy nói:
- Thái tử, công chúa, người... Người...
Phong Ngọc Dũng lại nhớ đến cảm giác lúc trước, biển lửa đỏ cùng tiếng gào thét của con người... Muội ấy nhất định không có việc gì đâu, hắn tự an ủi nhưng nỗi bất an cứ ùa về.
- Công chúa bị trúng độc của Hạo Thiên Quân, giờ Độc sư Hoa Liễu Dung đang chữa trị.
- Cái gì? Ngươi đưa ta đến chỗ muội ấy ngay.
---------
Hoa Liễu Dung thở phào một cái.
Phải nói nàng rất may mắn, đã kịp thời uông Bách Độc bất thân đan. Tuy nó không giải sạch độc dược trong cơ thể nàng nhưng đã ức chế nó lại đủ thời gian để hắn bào chữa thuốc giải.
Máu đen của nàng ướt đẫm cả bạch y loang lổ màu đỏ tươi.
Hoả Thiên Đức mắt vô hồn nắm tay nàng thật chặt. " Linh nhi, nàng yên tâm nghỉ ngơi đi ta sẽ bảo vệ nàng".
- Linh nhi... Linh nhi...
Phong Ngọc Dũng hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn giận dữ túm lấy cổ áo của Hoả Thiên Đức, trừng mắt:
- Sao ngươi không bảo vệ muội ấy hả? Ta thật sai lầm khi để muội ấy quay về với ngươi.
Hoả Thiên Đức không nói, đôi mắt nhu tình nhìn người nằm trên giường kia.
Hoa Dung vội can ngăn:
- Đây là nàng đang nghỉ ngơi nha, hai vị thái tử xin bớt ồn đi.
Thật ra Hoa Dung đã biết Hoàng Song là nữ lâu rồi. Hắn vốn là độc y nên rất nhạy cảm với mọi thứ, nên chỉ cần giả vờ chạm tay nàng, bắt mạnh là rõ ngay. Chỉ là hắn không ngờ, nàng không những là thái tử phi tương lai của Hoả Thánh mà còn là muội muội của Phong Thần thái tử.
Phong Ngọc Dũng buông hắn ra, nặng nề hỏi tên kia:
- Hoa Độc sư, muội muội của ta rốt cuộc bao giờ mới tỉnh lại?
Hoa Liễu Dung chép chép miệng.
- Aiz, nàng đúng phúc lớn mạnh lớn, trúng Vị Sát độc đặc chế của Độc Thánh Bắc Diệu Hành mà còn sống sót đấy. Hắc hắc căn bản là ta quá tài ba.