Trúc Linh vội vàng về lều trại. Mặt đỏ mãi không thôi. Hai tay nàng ôm mặt, ngượng ngùng. Thôi thế là nụ hôn đầu tiên bị hắn lấy đi mất rồi. Tay sờ lướt qua đôi môi mọng nước. Tim bỗng run lên từng hồi... Cám giác này thật đáng ghét mà. Nhưng hình như Trúc Linh đã quên đi một chuyện rất quan trọng. Đây không phải lều chỉ có mình nàng ở thôi đâu. Nơi này còn có bốn thành viên nữa nha. Và lúc này, bọn hắn đang vô cùng ngạc nhiên trước hành động kì lạ của nàng.
"Ồ... Hoàng huynh đệ rốt cuộc bị thái tử nói gì nha, chẳng lẽ bị tát ư? Vì thế mà đệ ấy mới ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình. Ai da, chắc đau lắm đây. Mình phải an ủi đệ ấy". Nghĩ là làm Chí Đại từ từ tiến đến bên.
Không riêng gì Chí Đại mà hai người Minh Hiểu và Lãnh Huyết cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Tuy nhiên là cách phản ứng khác nhau thôi. Minh Hiểu cùng Chí Đại vỗ vỗ vai nàng an ủi, cả một không nói gì, một người ân cần hỏi han.
- Đệ đừng lo lắng, thái tử là người rộng lượng không giết đệ là tốt rồi... Người phạt đệ như thế là nhẹ rồi... Đừng nghĩ nhiều...
Trúc Linh hơi hốt hoảng:
- Đại ca không như huynh nghĩ đâu... Ta và hắn không có gì hết...
Lãnh Huyết tiếp tục im lặng thâm trầm.
À kẻ kì quái nhất phải kể đến Hoa Dung, hắn đang phe phẩy quạt, hắc hắc cười một mình. Thỉnh thoảng liếc nhìn Trúc Linh đầy ẩn ý.
- Tên Hoa hoa công tử kia, huynh cười gì? Hừ
Nàng tiến đến cạnh hắn đá hắn một cái, hắn oai oái kêu:
- Này, thái tử có ý, sao người vô tình... Hố hố, các ngươi mập mờ nha. Chậc... Nhưng thái tử được chỉ hôn với Hoàng Tiểu thư, Hoàng Trúc Linh rồi a. Đệ phải cẩn thận nha...
Trúc Linh đầu đầy hắc tuyến. Cái tên bệnh hoạn này nghĩ cái quái quỷ gì thế hả.
- Huynh nói gì thế,... Ai ai.. Ai mập mờ với hắn... Ta nam nhi đàng hoàng,... Này không như huynh nghĩ đâu... Cấm cười...
Hoa Dung véo má nàng:
- Đệ à... Hoàng tiểu thư là nữ tử anh kiệt tài giỏi vô cùng. Nàng mà biết cướp chồng nàng là đệ thì... Chậc chậc... Đệ đi nộp mạng đi...
Chí Đại từ từ hiểu ra điều Hoa Dung nói. Suy tư sâu xa...
Lãnh Huyết vẫn không nói gì, quay lưng đi ra khỏi lều. Hắn không muốn tên dở người kia làm cho đau đầu.
- Hoa Dung, ta bảo không phải mà...
- Thiệt không?
- Hừ
Trúc Linh lấy bột phấn bên người, ném vào người Hoa Dung.
- Tiếu vi độc hà... Đệ cũng coi thường ta đó.
- Huynh thử xem...
Nàng nháy mắt.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha... Ha ha ... Chết tiệt... Ha ha ha ha ha...
Cười rách miệng thối của huynh đi.
Thế là thảm cảnh xảy ra, Hoa Dung vừa cười vừa lục tung đồ đạc tìm dụng cụ chế giải dược.
- Thái tử cho gọi Hoàng Song.
- ha ha ha ha... Kia kia... Ta nói co sai đâu... Ha ha ha ha ha... Kia kia ha ha ha ...
Nhìn tên binh sĩ có vẻ sốt ruột nhìn nàng, Trúc Linh khẽ quát:
- Đi bảo thái tử là ta không đến.
Tên binh sĩ kia hốt hoảng:
- Ôi, tiểu huynh đệ, ngươi biết như thế là phạm pháp không hả?
Trúc Linh im lặng hồi lâu và nói:
- Cứ bảo thế với thái tử đi, tội đâu ta chịu.
Phải, tội đâu nàng chịu, chắc chắn rằng hắn sẽ không giết nàng đâu. Mà hắn dám. Hừ hừ...
Bên này, Thiên Đức nghe lời bẩm lại của binh sĩ, chợt buồn cười. Nàng đã muốn thì hắn sẽ bồi nàng đến cùng. Hắn cười cười nói vói binh sĩ kia:
- Đi truyền lệnh cho Liên tướng quân, bảo hắn đến gặp Hoàng Song và đưa hắn đến đây gặp bổn thái tử.
Tên binh sĩ lấy làm lạ, nhưng cũng ghìm lại sự tò mò, kính cẩn đi ra ngoài...