- E hèm, bốn người các người lui ra đi. Hoa Dung hắc hắc cười gian xảo, nhìn đểu Trúc Linh, lòng phơi phới sung sướng: " Khẩu vị của thái tử thật tốt nha. Hắc hắc, Hoàng Song trông trắng trẻo anh tuấn như thế kia cũng có mị hoặc gớm...". Hắn nghĩ, và có vẻ đắc ý lắm:
- Đi thôi, đi thôi... Đừng quấy rầy thái tử...
Chí Đại hơi lo lắng cho Hoàng Song, đệ ấy chẳng lẽ lại gây ra họa gì ư? Tính đệ ấy rất tốt bụng, hay là thái tử hiểu lầm đệ ấy. Hắn nhìn hết Lãnh Huyết cùng Hoa Dung rồi lại nhìn sang Hiểu Minh tìm sự đồng tình.
- Nhưng... đệ ấy, liệu...
Hiểu Minh cũng biết ý nghĩ đó, hắn vỗ vỗ lưng Chí Đại:
- Huynh yên tâm đi, đệ ấy sẽ không sao đâu. Vả lại đệ thấy thái tử cũng không có ác ý.
Hoa Dung xen vào:
- Phải đó, Thái tử điện hạ và đệ ấy cần một không gian riêng nha... Đại ca yên tâm. Đi thôi..
Bốn tên ồn ào vừa lượn ra khỏi tầm mắt của Trúc Linh, để lại cho nàng vô vàn tiếc hận.... " Đừng đi như thế chứ". Nhìn vẻ mặt tự tin, đầy ẩn ý của Hoa Dung, nàng chỉ muốn nhào đến cho tên kia một phát thôi... Ai cho hắn kéo mọi người đi như thế chứ...
Không gian tĩnh lặng thập phần tĩnh lặng.
Một đôi mắt chất vấn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Hai bàn tay ai đó đan vào nhau răng rắc.
Và... Bước nhanh đến. Và... Chân bước nặng trịch.
Uy hiếp, uy hiếp đỉnh điểm mà.
Trúc Linh, nhướn mày đầy thách thức. Hừ có giỏi thì đến đây. Có giỏi thì ra tay đi.
Và...
- Nương tử à...
Giọng ngọt xớt. Ngã nha. Nàng thấy run người, buồn nôn quá đi.
- Khoan, ngươi đừng đến đây, cách xa ta một tý.
Thiên Đức càng như ý muốn, đắc ý tiến tới.
- Nương tử, nàng cũng thật giỏi nha.
Trúc Linh lùi một bước, hắn lại tiến một bước.
- Này, này,... Ta không phải nương tử ngươi nha. Ngươi chẳng phải thích người con gái trong tranh kia sao. Để gọi nàng ấy đi nha, ta đi nha...
Thiên Đức ôm chầm lấy người nàng, đầu hắn tì nhẹ vào bả vai nàng, giọng nói nhè nhẹ phảng phất vào tai nàng. Trúc Linh đứng hình vài giây. Sau đó đôi tai mẫn cảm của nàng đỏ lên và lan dần khắp khuôn mặt.
- Nàng ấy đã không còn rồi, thậm chí chúng ta còn chưa từng nói với nhau một câu... Nhưng ta biết lần đầu gặp nàng ấy, ta đã thực sự rung động.
Thực sự là rung động sao? Trúc Linh boăn khoăn nhìn hắn. Dường như có gì đó thôi thúc, nàng muốn nghe tất cả
điều gì về hắn và nàng ấy. Thậm chí giờ đây nàng chính là nàng ấy, nếu nàng không có vô cớ chiếm giữ thể xác này, thì có lẽ họ đã có một cuộc tình thật đẹp, và có lẽ hắn sẽ hạnh phúc nếu không có sự xuất hiện của nàng. Trúc Linh, hai tay đẩy hắn ra cúi đầu, lặng lẽ nói:
- Xin ngươi buông tha ta đi. Ta biết ngươi rất đau khổ khi phải xa người thương, nhưng ta và ngươi thế này chỉ làm đau cả hai người thôi. Buông tay đi, ngươi rồi cũng sẽ gặp người mà ngươi yêu hơn nàng ấy.
Thiên Đức níu tay nàng, cầm chặt. Đôi mắt hắn chợt lóe một cái gì đó khó hiểu. Chính hắn cũng không biết nó là gì. Hắn nói như đang sợ người trước mắt rồi cũng sẽ giống nàng ấy bay biến mất:
- Ta không biết tình cảm của mình bây giờ với nàng rốt cuộc là gì, nhưng ta chắc chắn ta thực sự có phần để ý đến nàng. Vả lại nàng được phụ hoàng chỉ hôn làm thái tử phi của ta, nàng có cách trốn tránh sao?
Nghe hắn nói nàng chỉ muốn mau dời đi thật nhanh. Thật sự nàng ấy đã in sâu vào lòng hắn quá rồi...
- Ta không muốn nghe. Hỏa Thiên Đức, ta không xứng để ngươi lưu tâm.
Thiên Đức không nói gì. Chợt hắn nâng cằm Trúc Linh, hôn mạnh lên môi nàng. Hắn thật ngọt ngào và mê luyến. Cảm giác như thế này thật tuyệt, hắn không muốn rời một chút nào cả. Tiểu nha đầu này thật có mị hoặc nha.
Bên này Trúc Linh thấy tim đập liên hồi. Thịch thịch thịch. Hai mắt mở to nhìn tên yêu nghiệt vô cùng chăm chú phóng đại trước mắt, xấu hổ và phẫn nộ cùng thời bùng nổ. Nàng đẩy hắn ra. Ôm chặt miệng. Không một câu nào lại được thốt ra.
Vẫn là Thiên Đức nói trước:
- Nàng cứ tiếp tục suy nghĩ đi. Ta đợi nàng. Còn giờ, nàng hãy thu xếp đồ đạc về đây, ở với ta đi. Dù sao đi nữa thì nàng cũng không thể tiếp tục ở cùng bọn họ được.
Trúc Linh chạy vội ra ngoài, mặt đỏ hồng.
- Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ,.... aaaaaa