Dưới trăng, sau những bóng cây đen, một nữ tử yếu ớt ngã xuống đất, một nam tử chĩa mũi kiếm vào nàng đầy sát ý. Trong hoàng cung sao lại có kẻ hạ sát với người ở đây. Thoáng giận dữ, Hỏa Thiên Đức phi tiêu hướng đến tên hắc y. Hắn vừa mới ở chỗ cung điện của phụ hoàng, đi tới ngự hoa viên thư giãn một lát. K
Kể từ khi nữ tử kia ra đi, dần dà hắn lại quen với việc đến đây, tìm một góc nào đó, nhớ về nàng. Nàng là Phong Linh Nhi, công chúa Phong Thần Quốc đã bỏ mạng trong biển lửa. Hắn thờ ơ nhìn mọi vật. Nhưng rồi hắn bỗng nghe thấy tiếng kiếm va vào nhau sắc nhọn đến rùng người. Hắn phi thân đến nơi phát ra âm thanh đấy và thấy cảnh này.
Nữ tử áo trắng nhìn về hướng hắn. Nàng đứng dậy, vôi vàng phủi qua loa bộ váy sớm đã không còn sạch sẽ lành lặn. Mái tóc của nàng thật dài, bay nhè nhẹ trong gió. Hắn không rõ khuôn mặt nàng, nhưng biểu hiện của nàng khiến hắn hơi đa nghi. Nàng không khóc, không sợ như bao nữ nhân vừa thoát khỏi cái chết. Nàng đứng nhìn hắn thật quật cường, dũng cảm. Hắn không muốn dây dưa với nữ tử, lòng hắn giờ chỉ có người bạc mệnh kia.
Hỏa Thiên Đức xoay người đi, tính gọi thị vệ giải quyết nốt. Chỉ không ngờ nữ tử ấy lại cường hãn như vậy. Nàng có thân thủ khá tốt, dùng khinh công bay đến trước mặt hắn, quát lớn:
- Ngươi là kẻ nào dám xen vào chuyện của ta. Ngươi là đồng bọn của hắn đúng không?
Hỏa Thiên Đức tức giận nói:
- Xàm ngôn. Con mắt nào ngươi thấy ta là đồng bọn của hắn. Ta vừa cứu ngươi một mạng.
Trúc Linh nhếch môi cười vẻ coi thường. Muốn nàng cảm ơn hắn, không có mơ. Nàng ghét nhất là người tự coi mình đúng. Hẳn là hắn ta đã thấy nàng rút kiếm nhỏ ở tay áo chuẩn bị tấn công nên giết người diệt khẩu. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ta cần ngươi cứu? Vớ vẩn. Nói ai là người sai bọn ngươi ám sát ta.
Thiên Đức không muốn nói nhiều với nàng, định xoay người bước đi. Ngày mai, hắn sẽ cho nàng hối hận vì dám la hét với hắn. Một cung nữ to gan.
Nhìn hắn bước đi, Trúc Linh không cần nói thêm. Nàng vứt kiếm ra xa. Tiếng kim loại rơi xuống đất lạnh người. Nàng kéo sợi ti tàm tơ trên tóc xuống, mái tóc nàng buông xuống ôm lấy khuôn mặt thanh tú của nàng. Nàng xuất chiêu, sợi ti tàm tơ theo ngón tay điêu luyện của nàng điều khiển vút đến người Thiên Đức.
Thiên Đức nội lực thâm hậu cảm thấy điều bất thường, né một bên, nhìn sợi tơ vàng sắc bén, uốn lượn, nhanh chóng hướng hắn ra lực.
Cung nữ trước mắt hắn thật không bình thường. Nàng rốt cuộc là ai? Là gián điệp hay thích khách. Hắn than một tiếng không ổn, rồi nhảy lên né đường tơ. Ti tàm tơ ngàn năm sắc như đao trong truyền thuyết sao lại xuất hiện ở đây?
Trúc Linh nhìn nam tử trước mắt liên tiếp né tránh được đòn roi của mình, mắt nàng lóe lên vẻ tán thưởng. Quả là bây giờ nàng mới gặp đối thủ. Nàng dùng khinh công tiến lại phía hắn. Sợi tơ quay vòng tròn rồi hướng hắn toan trói chặt hắn lại.
Thấy tình thế lúc này bất lợi, Hỏa Thiên Đức rút Hỏa đoản kiếm bên hông ra chặn đường tơ. May là Hỏa đoản kiếm vốn là kiếm thần linh thiêng của Hỏa Thánh Quốc, nếu là kiếm thường hẳn đã bị tơ kia cắt nhỏ thành từng khúc. Nữ tử này là cao thủ ngàn năm khó gặp. Lợi hại. Nhưng đã nổi ý giết hắn thì hắn sẽ cho nàng thấy thế nào là võ công tuyệt đỉnh.
Không khí xung quanh ớn lạnh.
Từ đâu bỗng nổi gió to, cát cuốn mù mịt.
Hai người đấu võ không phân cao thấp lúc trên không lúc dưới đất.
Trúc Linh lại nhớ đến các bộ phim kiếm hiệp kiếp trước nàng cùng anh trai Liên Ngọc xem. Nữ yêu cường đại đánh nam tử hoa rơi máu chảy, rồi nàng ta ngửa đầu nhìn trời haha vài tiếng. Nàng giờ rất muốn như thế. Nàng rút về sau nghỉ trong phút chốc.
- Khá lắm, kiếm tốt. Nhưng tối nay ngươi đừng hòng bỏ đi.
Thiên Đức nhếch môi cười quỉ dị.
- Chưa biết ai đâu. Ngươi đừng vọng tưởng.
Trúc Linh nhướn mày. A, giờ nàng mới để ý hắn. Hắn chẳng phải là nam nhân yêu nghiệt nàng thấy trên phố hôm nay sao. Tư sắc cộng với sức mạnh kia không tầm thường. Người này ắt có cơ đồ cực lớn. Nếu không phải gặp hắn trong hoàn cảnh thế này, nàng còn muốn kết bằng hữu với hắn.
- Chết tiệt.
Nói rồi nàng lại tiếp chiêu của hắn.
- Tướng quân, có tin từ trong cung truyền ra. Tiểu thư bị bắt cóc.
Liên Tuấn đập bàn thật mạnh. Chiếc bàn kêu rắc rắc hai tiếng rồi đổ sụp xuống. Khuôn mặt hắn đầy lo âu. Sư muội hắn đâu có gây thù chuốc oán với ai, nàng lần đầu đến kinh thành mà. Hắn vội vàng thay y phục rồi khẩn trương vào cung. Mong rằng nàng sẽ vô sự bình yên.
Vào đến cổng hoàng cung, hắn lại thấy mấy thị vệ hốt hoảng điều binh, chạy đi tấp nập. Cũng phải thôi, thích khách xông vào hoàng cung thì sao có thể gọi là chuyện nhỏ được.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Thưa Liên tướng quân, thái tử cùng thích khách đánh nhau trong ngự hoa viên
Liên Tuấn hơi cau mày. Việc này chưa xong việc kia ùn tới. Hắn phóng tới Ngự Hoa Viên trước và sững sờ nhìn hai thân ảnh đang giao nhau trên không trung.
Một thân bạch y hơi tơi tả, lốm đốm máu. Là sư muội hắn. Sao nàng lại ra nông nỗi này. Lòng hắn xót xa.Một thân hoàng y phất phới trong gió. Không ai khác ngoài thái tử Hỏa Thiên Đức. Hai người so chiêu, chiêu nào không phải chiêu đoạt mạng đâu. Hắn đứng ngoài xem mà đỏ con mắt. Hai thần khí giao tranh nhau từng đợt xé không khí. Hắn không thể chen vào họ ngăn cản được. Hắn biết thực lực của mình. Nhưng chỉ cần một trong hai người bị thương là hắn đủ ăn năn suốt đời rồi.Liên Tuấn cất giọng uy nghiêm mang đậm bản lĩnh trên sa trường:
- Dừng lại ngay.
Nghe tiếng quen thuộc, Trúc Linh vội đẩy hướng đi của tàm tơ nhanh hơn. Còn Thiên Đức phi nhanh kiếm thần hướng nàng. Cả hai vội né sang một bên. Khổ nỗi hai cây đại thụ đằng sau mỗi người bị đánh trúng, đổ rầm một cái. Liên Tuấn toát mồ hôi hột. Nguy hiểm, quá nguy hiểm. Binh lính vừa đến nhìn cảnh tượng trước mắt khẽ rùng mình. Nếu họ mà dính phải một chưởng ấy... không thể tưởng tượng nổi nữa.
- Anh trai/ Liên Tuấn, sao lại đến đây?
Cả hai ăn ý đồng thanh. Trúc Linh vội thu hết ti tằm tơ về, cuộn tròn trong tay. Nàng liếc Thiên Đức một cái khinh thường. Rồi chạy đến bên Liên Tuấn, cười tươi:
- Anh trai. Anh đến đây làm gì? Đến đón em à. Anh biết hắn ta.
Thiên Đức nhìn Trúc Linh, khẽ nhíu mày thật sâu dò xét nàng. Vừa rồi nàng băng lãnh cùng sát khí bốc trời, ra tay không nương mà còn giờ thì ngoan ngoãn hiền lành như bị bắt nạt. Hắn còn tưởng mình hoa mắt cơ đấy, quả là thay mặt như chớp mắt. Nữ tử này quả thú vị. Phải chi nàng đối xử với hắn ôn nhu thì hay quá. Giật mình. Sao hắn lại có suy nghĩ đó. Vớ vẩn thật. Nàng đã đối xử với hắn như thế nào hắn phải nhớ thật kĩ.
- Tuấn, ngươi nói nàng xem ta là ai? Nàng là ai?Liên Tuấn nhìn Trúc Linh lại nhìn Thiên Đức, hắn hẵng giọng:
- Linh nhi, không được vô lễ với điện hạ. Ngài là thái tử Hỏa Thánh Quốc, Hỏa Thiên Đức. Điện hạ thứ lỗi cho sư muội thần. Nàng tên là Hoàng Trúc Linh. Nàng không ngờ hắn lại là thái tử Hỏa Thánh đấy. Cũng tài giỏi nhưng dám ra tay hại nàng thì vẫn nên cẩn thận. Nàng chỉ vào thi thể tên thích khách nói:
- Anh, đây là kẻ ám sát em. Anh cho người điều tra lai lịch của hắn cho em.
Thiên Đức càng thấy nữ tử ấy thú vị. Anh em, xưng hô này thật lạ. Còn nữa, có lẽ nàng là người đầu tiên dám vênh váo trước mặt hắn. Hoàng Trúc Linh, thần y nữ tử đã tìm ra phương thuốc cứu trị cho phụ hoàng hắn, nàng tưởng có công kia mà không coi ai ra gì. Hắn lạnh lùng rời đi. Tên của nàng, hắn nhớ kĩ rồi. Hắn cười lạnh. Hy vọng nàng sẽ khiến cuộc sống của hắn bớt nhàm chán một chút.
Trúc Linh nhìn hắn cứ thế quay người đi. Thật là hỉ nộ vô thường mà. Nhưng nàng vẫn không thể không nhìn hắn. Yêu nghiệt, yêu nghiệt như thế. Nàng lắc lắc đầu, không nghĩ đến hắn nữa, không nghĩ nữa. Hừ dám làm nàng thành ra thế nào, hắn đáng ghét. Nàng nhìn Liên Tuấn, mở miệng hỏi:
- Có thái tử như vậy, anh chịu nhiều thiệt thòi nhỉ?
Đau. Liên Tuấn gõ đầu nàng một cái. Hắn nhìn thái tử nói rất kiên định:
- Điện hạ anh minh, tài trí hơn người. Mười hai, mười ba tuổi đã thành tạo điều binh khiển tướng. Đối với tướng sĩ tuy nghiêm khắc nhưng thực ra rất quan tâm họ. Thiệt thòi là thế nào đây?
- Em chỉ nói vậy thôi. Không có ý gì khác. Em về Liên phủ nhé.
- Ừ.
Trúc Linh le lưỡi, cười. Hắn là một đối thủ đáng nể phục. Chỉ tiếc là gặp nhau không đúng lúc thôi...