Đôi môi của Vân thuần thục di động trên cơ thể ta. Mỗi một cái hôn của y khiến ta cảm giác được làn da của mình đang bị thiêu đốt, từng đợt nhiệt độ kia thúc giục ta, khát cầu y chạm vào ta. Ta bị sa vào ôn nhu nhẹ nhàng mà chậm rãi của y...... Rất nhanh ý thức liền mất đi......
Môi của y ở trong ngực ta một trận lưu luyến, sau đó y ngẩng đầu:
“Phong Vang, sợ không?” Ánh mắt y sâu thẳm, thanh âm y hùng hậu, mà ta, toàn thân run rẩy...... chờ mong. Ta lắc đầu, nếu là y, cho dù khó chịu hay sợ hãi, cũng cam tâm tình nguyện.
Ta không nhìn y nữa, đem ánh mắt phóng tới ánh trăng đang chiếu rọi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt hồ giống như bị một tấm lụa mỏng bao phủ.
Run rẩy mở ra hai chân, ta dùng hành động nói cho y quyết tâm của mình. Y cúi đầu, dùng môi thăm dò môi ta, sau đó khép lại...... Ta vì cái hôn xót xa triền miên này mà lần nữa ý thức lại tán loạn, trong lúc mờ mịt lại cảm thấy được một vật nóng cứng ý đồ tiến vào cơ thể của ta......
“A!” Đau quá! Phảng phất như muốn đem thân thể xé rách. Hai tay của ta đặt trên cánh tay của Vân phút chốc buộc chặt, móng tay đâm thật sâu vào da y. Vân lúc này cũng không tiến vào nữa mà nhẹ nhàng vỗ lưng ta, trấn an ta.
“Thả lỏng...... chậm rãi...... thả lỏng......” Thanh âm mềm mại trầm trầm như mê dược của y vang lên, làm cho ta vô ý thức mà làm theo lời y nói, thả lỏng thân thể.
“Ngoan.” Y nhẹ nhàng hôn nước mắt lăn trên má ta, rồi bắt đầu xâm lấn. Động tác của y rất nhẹ nhàng mà cũng rất chậm chạp, nhưng vẫn làm ta đau đến cắn chặt môi. Ngón tay đưa đến môi ta, tham nhập vào trong miệng. Ý bảo ta hãy cắn tay y. Ta chỉ là không ngờ, một khi đã cắn … không … bỏ ra được.
Thời điểm ta đã hoàn toàn cất chứa y, y không lập tức động...... mà nâng mặt của ta lên, làm cho ta nhìn y, thương tiếc liếm đi giọt lệ nơi khóe mắt ta, dùng nụ hôn ôn nhu trấn an tâm trạng khẩn trương khủng hoảng của ta.
Khi ta đã hoàn toàn thích ứng y, cũng có thể dần dần cảm thụ được khoái cảm khi cùng y một chỗ. Y mới buông ra ôm ấp chế trụ hai tay ta, dẫn ta tiến vào cõi khiến lòng người mê luyến. Hồ nước theo động tác của chúng ta mà không ngừng tràn lên bờ, thỉnh thoảng nổi lên những sóng nước nhỏ......
Giữa dòng ý thức mờ mịt, ta lại vô tình thấy được những sợi tóc của ta và y tản mác dưới hồ nước... dây dưa cùng một chỗ. Phiêu phiêu đãng đãng dưới từng gợn sóng.
_
Lúc tỉnh dậy thân thể có chút đau, theo thói quen thì ta sẽ rời giường từ sáng sớm, nhưng bây giờ ta thực không muốn mở mắt. Ổ chăn thực ấm, nằm ở trong lòng ngực của Vân thực thoải mái, làm cho cái thói quen này không thể phác tác, ta không muốn động. Ôm lấy cánh tay đang buộc chặt người ta, vừa ngẩng đầu liền thấy Vân đã tỉnh.
“Đánh thức ngươi?” Ta nhẹ giọng hướng y nói.
“Không có, ta đã sớm tỉnh, một mực nhìn ngươi......” Y lộ ra nụ cười ôn nhu làm kẻ khác say mê.
“Ta có cái gì đẹp......” Ta ngượng ngùng gục đầu xuống. Vân lấy tay nâng mặt ta lên:
“Ta vừa mới phát giác, hình như ta chỉ có thể vĩnh viễn chỉ nhìn một mình ngươi......” Trong mắt y hiện lên yêu thương không hề che dấu, nhưng cái tình ý dạt dào kia lại làm cho lòng ta ê ẩm.
Chúng ta, có thể vĩnh viễn sao? Ta hướng y mỉm cười, ngồi dậy.
“Sao lại ngồi dậy, thân thể của ngươi hiện tại nhất định rất khó chịu, tái nằm trong chốc lát đi.” Y muốn ôm ta trở về giường. Lại bị ta ngăn lại.
“Không được, ta phải đi đun nước ấm để ngươi rửa mặt, ngươi còn phải luyện kiếm.” Ta rời giường, nhưng thân thể đúng như y nói, động một cái liền đau. Y ngồi dậy theo, hai tay nâng mặt ta lên:
“Ngươi nhìn mình đi, đã đau đến môi trắng bệch rồi mà còn giả vờ.” Y đau lòng nhìn thẳng vào mắt ta, nhưng ta vẫn kiên trì.
“Như vậy mới tốt! Những người khác gặp sẽ không thắc mắc ta vì cái gì cả đêm đều ở Vân các. Bây giờ họ sẽ cho rằng ta lại đứng ở ngoài phòng của ngươi chờ sai bảo, cứ như vậy đứng suốt một đêm.” Ta cười, tâm lại chua xót không thôi.
Đây là sự thật. Tình yêu của chúng ta chỉ là một thứ hào quang mỏng manh dấn thân vào bóng đêm. Hắc ám sẽ rất dễ dàng bao trùm nó. Chúng ta chỉ có thể cẩn thận bảo hộ, chờ mong một tia hy vọng xa vời tại tương lai.
Vân thấu hiểu chua xót trong mắt ta, bi ai thở dài một tiếng.
Ta vẫn giữ nụ cười, cẩn thận lướt qua y. Y không biết ta đã rất rõ ràng chuyện của y cùng nam nhân kia, y không biết thứ ta sợ hãi là cái gì. Nam nhân kia đem Vân nhốt tại Thanh Nhai sơn trang, là bởi vì hắn đối Vân có dục vọng chiếm đoạt mãnh liệt. Vân là đóa hoa trân quý trong lòng hắn. Trước khi vào Thanh Nhai sơn trang, ta giống với những người khác, không biết Vân là ai, không biết diện mạo của y. Ta rất hiểu tâm tình của nam nhân kia, nếu có thể, ta cũng muốn Vân chỉ mãi mãi ở một nơi mà ta biết đến, làm cho dung mạo của Vân chỉ có một mình ta biết.
Mà, nếu nam nhân quyền khống thiên hạ kia biết quan hệ của ta và Vân...... Ta nhất định sẽ chết thật sự thảm, ta sợ chết, rất sợ. Một khi đã chết, sẽ không có thể cùng một chỗ với Vân nữa.
Khi ta mặc xong quần áo đang muốn rời đi, Vân từ phía sau ôm lấy ta.
“Vân?” Ta mở miệng gọi người đang vùi đầu vào hõm vai mình. Y không trả lời, kéo thân thể của ta làm ta đối mặt y, sau đó hôn ta. Một nụ hôn sâu triền miên.
“Phong Vang...... Chúng ta, một ngày nào đó sẽ rời đi nơi này......”
“...... Đến lúc đó...... Chúng ta sẽ tự do tự tại...... Không gì trói buộc......”
Đây là, giấc mộng của ta cùng y.
Nhưng người có thể biến giấc mộng thành hiện thực rất ít. Sự thật luôn luôn như vậy.
Cho nên ta đối mặt y, cười.
Tương lai hảo xa xôi, ta sợ chúng ta sẽ đợi không được ngày đó. Vậy thì ở thời điểm này, quý trọng nó đi.
_
Ta đang muốn ly khai Vân các, liền thấy được bộ quần áo ngày hôm qua bị ta vứt bỏ. Ta tiến lên trước, đem bộ quần áo ôm vào lòng, vỗ vỗ vài giọt sương sớm vẫn còn đọng trên nó.
Nhìn lại đại môn đóng chặt phía sau lưng, ta không khỏi cười khổ. Tâm ý của Trà Linh, ta không thể đáp lại rồi.
Nàng với ta không xứng, nàng chỉ nên có duyên với nam tử tốt hơn ta thôi. Đừng giao nó cho ta, người đã đưa trái tim cho kẻ khác.
Thời điểm ta bưng nước nóng trở vào Vân các, lại không nhìn thấy Vân ở sân luyện kiếm. Có chút hoang mang, thẳng đến khi ta tiến vào phòng, mới tìm được y.
“Vân, như thế nào hôm nay không luyện kiếm?” Ta đem chậu rửa mặt đặt lên bàn, hỏi Vân đang cặm cụi viết thứ gì đó. Y không trả lời, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với ta:
“Phong Vang, lại đây.” Ta theo lời y, nhìn dòng chữ ngày hôm qua nguyên bản vẫn dang dở đang đặt trên mặt bàn, đã được y... viết đầy đủ lên trang giấy.
“Lần trước......” Y ngẩng đầu, nhìn ta khẽ mỉm cười,
“Chưa viết xong, khi rời giường lại thấy được, lần này viết tiếp đi.”
“Đây là chữ gì a?” Ta dời mắt nhìn trên bàn, chữ vẫn chưa khô. Y cầm tờ giấy lên, đưa chúng đến trước mặt ta.
“Duyên.” Y ý vị thâm trường nói. Ta nhìn chằm chằm tờ giấy, nhìn chiếc bút đang dây dưa với dòng chữ, đột nhiên cảm thấy được, chữ nếu giống như nghĩa, thì nghĩa sẽ gút mắt nan giải. Ta nghĩ, chữ này ta sẽ khắc cốt ghi tâm, bởi vì nó đại biểu cho tình cảm hiện tại của ta. Rõ ràng biết rằng thứ này sẽ làm ta ngã xuống vực sâu, ta lại mang một tia hy vọng. Ôn nhu của Vân như tơ tằm, đem ta quấn quanh, quấn quấn quấn quấn, nan xá khó phân. (khó có thể chia cách)
<Duyên ở đây là duyên phận>
“...... Phong Vang!” Bàn tay có chút lạnh lẽo của Vân phút chốc lại sờ đến mặt của ta! Làm ta giật mình.
“Phong Vang, ngươi sao lại ngẩn người?” Y xoa mặt ta. Khóe mắt mang theo lo âu.
“Ta có ngẩn người sao?” Ta hơi chút mở to mắt nhìn y.
“Ngươi nha.” Y dở khóc dở cười, “Chính mình có ngẩn người hay không cũng không biết.”
“Ta phản ứng luôn luôn thực chậm chạp......” Ta hạ tầm mắt, nhưng rất nhanh, y kề sát lại hôn ta, làm ta trợn mắt bất động.
“Không cần nói mình như vậy...... sẽ làm lòng ta đau......” Môi y từng chút từng chút khẽ chạm vào, những nụ hôn nóng nóng ôn nhu dừng trên mặt ta. Ta đẩy nhẹ y:
“Vân, nên đi rửa mặt, nước lạnh sẽ không tốt.”
“Hiện tại là mùa hè, tẩy nước lạnh không sao cả.” Y dễ dàng hóa giải kháng cự của ta.
“Ngươi nên đi luyện kiếm.”
“Hôm nay không muốn luyện.”
“Ta vào trù phòng làm đồ ăn sáng cho ngươi ăn.”
“......” Y không nói gì, cũng đình chỉ động tác, ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y:
“Vân?” Y cụp mắt xuống, cười nhạt:
“Nói a, ta muốn nghe lý do ngươi vì sao còn muốn cự tuyệt ta.” Khoảnh khắc đó làm cho lòng ta run rẩy, đau đến làm cho ta muốn khóc ra. Vân sẽ không hiểu được đâu, đối ta mà nói, có thể ở cùng với y là đã đủ rồi.
Ái tình nhân gian, vành tai và tóc mai chạm vào nhau đối với chúng ta mà nói là thứ xa xỉ.
Nơi này là chỗ mà nam nhân kia giam giữ Vân, nơi nơi đều là người của hắn, nếu quan hệ chúng ta bị phát hiện...
..... Đến lúc đó, ta sẽ không thể thấy y nữa.
Ta thà rằng không cần ôn nhu của Vân, thứ đó hại ta khó có thể kiềm chế được tình cảm. Nhưng điều ta sợ nhất, chính là phải rời khỏi y.
Cho nên, cầu ngươi hiểu được, ta rất muốn cùng một chỗ với ngươi, cho dù hết thảy khôi phục lại từ đầu cũng được. Chỉ cần có thể cùng một chỗ với ngươi. Cho dù hết thảy của ngày hôm qua trở thành mộng cũng được......
Vân buông ra tay đang để trên mặt ta, vừa rồi, ta nghe được tiếng thở dài rất nhỏ của y.
“Phong Vang! Ngươi không cần lộ ra biểu tình như vậy......”
“Ta biết ngươi cố kỵ cái gì, ngươi là sợ, chuyện của chúng ta tình sẽ bị người khác phát hiện.” Bị nói đúng tâm sự, ta cúi đầu không nói gì.
“Yên tâm đi, Phong Vang, ta biết nên làm như thế nào. Ta không muốn khó xử.”
Sau khi nói xong. Y ra khỏi phòng.
Câu nói cuối cùng trống rỗng kia của y làm tim ta đập nhanh, bóng dáng của y lại cô tịch như vậy rồi. Ngăn lại ý nghĩ muốn ôm lấy y. Nhìn y rời đi.
Thấy thân ảnh của y biến mất trước mắt, ta mới nuốt xuống làm yết hầu bớt khô khốc, hủy đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Ngày này, Vân vẫn duy trì một khoảng cách đúng mực với ta. Dưới ánh nhìn của người khác, chúng ta chân chính là chủ tử cùng hạ nhân.
Khoảng cách này, so với khi chúng ta trở thành bằng hữu hoặc anh em kết nghĩa, xa hơn một chút.
Lời nói ra chỉ là sự phân phó. Ta là đúng bổn phận của hạ nhân. Mà y, trở lại là một chủ tử lạnh lùng, ít nói. Trừ nội tâm thống khổ không thôi, ta lại thấy thật an tâm hơn.
Chỉ cần, có thể ở bên cạnh ngươi, là tốt rồi. Chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi….
_
Khi ta bưng chén cháo được nấu rất kỹ lưỡng đứng ở ngoài cửa phòng Vân, ta lại cảm thấy một trận do dự.
Sau bữa tối, Vân nói còn muốn ăn khuya, cho nên ta mới đi nấu cháo.
Nhưng hiện tại......
Ta nhíu mày nhìn căn phòng tối đen, không biết có nên gọi y hay không, ta sợ quấy rầy y nghỉ ngơi...... Nhưng là… cháo......
Sau khi đấu tranh tư tưởng, ta quyết định rời đi. Vân nhất định là mệt mỏi mới có thể không đợi ta đưa tới bữa ăn khuya. Nếu như vậy, gọi đến y sẽ không được tốt lắm.
Nhưng vừa mới xoay người, cửa phòng liền bị mở ra. Ngay sau đó, ta đã bị một cỗ lực đạo kéo vào trong.
“A!” Ta kinh hô. Không phải bởi vì chuyện bất thình lình khi nãy xảy ra, mà là bát cháo sắp rớt xuống đất, một bàn tay rất nhanh đã tiếp được nó. Không đợi ta dừng lại thở, đại môn đột nhiên mở ra rất nhanh đã đóng lại. Ta bị đặt trên cánh cửa, nhận cái hôn gấp gáp. Giữa khe hở của chúng ta, ta gọi người đang có hành vi kích động:
“Vân......”
“Phong Vang...... đừng cự tuyệt......” Thanh âm của y ồ ồ khàn khàn:
“Hiện tại, không cần cự tuyệt...... làm ơn......”
“Buổi tối...... là của chúng ta......” Ngực ta nhất thời có cảm giác bị vuốt ve...... Bởi vì y liên cầu. Trong bóng đêm, ta mỉm cười, đem hai tay đặt ở trước ngực y, dời lên cổ.
“...... Đúng vậy, hiện tại...... là thời gian của chúng ta......”