Chiếc Ferrari từ từ tiến vào một ngôi biệt thự ở hơi xa trung tâm thành phố. Quản gia thấy chiếc xe quen thuộc thì chạy ra chờ sẵn.
Chiếc xe chạy thẳng vào gara, Cố Hạ Mẫn cùng anh trai đi vào nhà:
"Thiếu gia, tiểu thư!"- quản gia cung kính chào hai người.
"Bác Tô, bác vẫn khỏe chứ?"- cô mỉm cười nhẹ với ông quản gia.
"Cảm ơn tiểu thư quan tâm. Tôi vẫn khỏe. Lão gia đang đợi hai người, mời thiếu gia và tiểu thư vào trong."
Cô gật đầu rồi cùng vào trong.
"Ba!"- cô vừa vào đã chạy lại ôm người đàn ông đứng tuổi ngồi trên ghế sofa.
Đó là Cố Trường Trung, ba của cô.
"Bảo bối! Về rồi sao?"- Cố Trường Trung cưng chiều xoa đầu cô.
"Vâng ạ! Ba vẫn khỏe chứ!"- cô dụi dụi đầu nhỏ làm nũng.
"Con còn quan tâm người ba này sao! Lâu như vậy cũng không thèm về thăm ba."- ba cô dí trán cô mắng yêu.
"Oan cho con thật mà! Con làm việc rất bận, thật đó!"
"Được rồi! Ba, Mẫn Mẫn vừa về để con bé lên phòng tắm rửa thay đồ trước đã." - Cố Hạ Nghiệp thấy mình bị cho ra rìa thì lắc đầu ngán ngẩm.
"Phải phải! Con xem, ta già rồi nên hồ đồ. Mau, lên phòng thay đồ rồi chúng ta cùng ăn tối."
"Dạ ba!"- cô gật đầu rồi đi lên lầu.
"Lão Tô, mau mang canh gà lên đi."- Cố Trường Trung quay sang dặn dò quản gia.
"Vâng lão gia!"- bác quản gia gật đầu cung kính rồi đi xuống bếp.
Cố Hạ Mẫn trở về phòng, căn phòng này là mẹ cô đích thân thiết kế nó cho cô. Căn phòng mang phong cách châu Âu nhưng vẫn xen chút kiểu trang trí phương đông.
Mẹ cô là người châu Âu. Nghe nói hồi trước lúc ba cô ra nước ngoài công tác đã gặp và yêu bà. Hai người quyết định cùng nhau về đây kết hôn và xây dựng tổ ấm.
Vì thế mà cô và anh trai có nét đẹp lai. Cả hai đều thừa hưởng được cả hai nét đẹp của ba mẹ. Tuy nhiên anh trai cô mang đậm nét phương đông hơn, có thể nói là giống ba nhiều hơn.
Còn cô được ba cô nói là rất giống với mẹ cô khi bà còn trẻ. Chỉ là đôi mắt cô lại rất giống với ông, đôi mắt đen sâu thẳm.
Cô hít một hơi mùi hương cô yêu thích. Là mùi lavender, một loài hoa cả cô và mẹ đều yêu thích. Cho dù cô không thường xuyên ở nhà nhưng ba và anh trai cô vẫn đều đặn cho người dọn dẹp mỗi ngày. Đó là lý do vì sao căn phòng luôn sạch sẽ thơm tho khi cô đột xuất trở về.
Căn phòng này vẫn hệt như ngày cô còn nhỏ. Ngày mà gia đình cô còn hạnh phúc bên nhau.
Cố Hạ Mẫn đến tủ đồ, lấy ra một bộ đồ ở nhà rồi vào phòng tắm. Sau khi ngâm mình trong nước ấm thoải mái cô đi xuống nhà. Ba và anh trai cô đã đợi sẵn ở bàn ăn.
"Mẫn nhi, xuống rồi sao? Mau lại đây ăn cơm thôi!"- Cố Trường Trung gọi cô.
"Dạ ba!"
"Nhóc con, hôm nay em chết chắc rồi."- Cố Hạ Nghiệp nhìn cô cười gian xảo.
"Anh nói gì thế?"- cô hơi khó hiểu đi về phía bàn ăn.
"Cố Hạ Nghiệp! Con mau ăn cơm của con đi!"- Cố Trường Trung lườm anh.
"Xì, ba thiên vị gì chứ."
"Ba, anh! Hai người đang....."
Cô vừa ngồi vào chỗ đã sầm mặt nhìn cả tô canh gà to trước mặt. Đến câu nói đang nói dở cũng bị nuốt xuống.
"Mẫn nhi, con gần đây rất ốm. Ở bên ngoài chắc chắn không chăm sóc tốt bản thân. Mau ăn nhiều chút."- Cố Trường Trung đẩy thố canh gà sang cho cô.
"Ba! Như vậy có phải hơi quá rồi không?"- cô nhăn nhó.
"Không được bướng. Không ăn thì đừng mong dọn ra ngoài nữa. Ngày mai lập tức trở về nhà."- Cố Trường Trung nghiêm giọng.
Ông quá nuông chiều đứa con gái này rồi đi. Suốt ngày chỉ lo công việc mà không chịu chăm sóc tốt bản thân. Hôm nay nhất định không thể nhượng bộ nữa.
"Anh!"- cô biết lần này khó thoát nên liền tìm cứu binh.
Cố Hạ Nghiệp đang ăn, nhún nhún vai ý bảo: "Anh phải bận ăn cơm của anh rồi. Em đừng nhìn anh."
"Ba, không thể có lựa chọn thứ 3?"- cô đành dở chiêu cuối, thương lượng.
"Nếu con muốn."
"Con đồng ý!"- cô không cần biết, chỉ cần không phải ăn hết cả thố canh này là được.
"Lão Tô, đem nồi canh cá đó lên đi."- Cố Trường Trung quay sang ông quản gia nghiêm giọng.
"Con ăn cái này."- cô nghe đến chữ cá thì lập tức ôm thố canh gà múc liên tiếp mấy muỗng đưa vào miệng.
Đùa sao! Trên dưới Cố gia ai không biết cô xưa nay ghét nhất là ăn cá. Thà cô ăn tô canh gà này còn dễ nuốt hơn.
"Phì... Cố đại tiểu thư! Em đúng là rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt nhỉ!"- Cố Hạ Nghiệp thấy đứa em gái cứng đầu phải ngoan ngoãn nghe lời thì phì cười.
"Anh im đi. Lát em xử anh sau!"- cô hăm he nhìn anh.
"Tốt, chúng ta ăn cơm được rồi!"
Vậy là một nhà ba người họ vui vẻ ăn uống. Có lẽ chỉ trừ việc người nào đó bị ép uống cả nồi canh gà.
Nhưng thôi vậy. Lâu lâu hiếu thuận một lần để ba yên tâm hơn về cô cũng tốt. Cũng thật sự là cô cuồng công việc quá rồi. Một ngày ba bữa chỉ ăn có hai. Mà ăn uống lại thất thường, hễ rảnh lúc nào là ăn lúc ấy. Nhân cơ hội này yêu thương bản thân chút cũng không tệ.
Lại thuận tiện để ba cô yên tâm hơn về cô một mình ở bên ngoài. Cũng chẳng mất miếng thịt nào!