Cố Hạ Mẫn lái xe về Cố gia. Vừa vào cô đã thấy ba mẹ ngồi chơi với cháu trên ghế sofa.
Cô đi vào: "Ba, mẹ!"
"Mẫn nhi về rồi sao?"- Cố Trường Trung đang ráp robot với cháu trai nhìn con gái hỏi.
"Vâng."- cô ngồi xuống cạnh mẹ mình nói.
"Con dạo này ốm lắm rồi đó. Đừng làm việc quá sức."- mẹ cô nhìn con gái xót xa.
Hai năm này quả thực đã có rất nhiều thứ thay đổi. Trong đó đáng mừng nhất có lẽ là chuyện mẹ của Cố Hạ Mẫn đã hồi phục rất nhiều. Ngoại trừ đi lại thì bây giờ bà đã hoàn toàn khỏe mạnh như một người bình thường.
"Con không sao, mẹ đừng lo."- Cố Hạ Mẫn khẽ cười.
"Mà sao con không thấy anh chị đâu vậy mẹ?"- Cố Hạ Mẫn chuyển chủ đề.
"Ở đây!"- Cố Hạ Nghiệp từ trên cầu thang nói vọng xuống.
"Hối em về nhìn hai người ân ái sao?"- Cố Hạ Mẫn liếc anh hai.
"Nè nè, chị dâu em đang mang thai đó."- Cố Hạ Nghiệp vừa đỡ vợ xuống cầu thang vừa nói.
Đường Hiểu Văn bây giờ cũng đã mang thai bảo bảo thứ hai đến tháng thứ 8 rồi. Con trai hai người bây giờ cũng được đổi lại theo họ Cố.
"Chị dâu, mau ngồi xuống đi. Cũng sắp đến ngày sinh rồi mà đúng không?"- Cố Hạ Mẫn giúp đỡ Đường Hiểu Văn ngồi xuống.
"Ừ, còn khoảng một tháng nữa là tới ngày sinh rồi!"- Đường Hiểu Văn vuốt ve cái bụng của mình khẽ mỉm cười.
"Òa, Tiểu Quân sắp có em rồi. Con muốn có em trai hay em gái đây?"- Cố Hạ Mẫn nhìn cháu trai mình hỏi.
"Con muốn em gái. Em gái sẽ dễ thương như mami vậy."- Cố Hiểu Quân cười tươi nói.
"Vậy nếu là em trai thì sao?"- Cố Hạ Mẫn nén cười hỏi thằng bé.
Cố Hiểu Quân đăm chiêu nghĩ một lát liền nghiêm túc nói: "Cũng được ạ. Tiểu Quân sẽ xin baba thêm một em gái sau cũng được."
Và sau câu nói ấy của Cố Hiểu Quân thì có 4 đôi mắt sắc lạnh đồng loạt phóng về phía Cố Hạ Nghiệp.
Đường Hiểu Văn nhéo vào hông chồng mình mắng: "Anh dám nói nhăng nói cuội với con?"
"Vợ à, anh nào có. Là do con trai chúng ta quá thông minh thôi mà. Sao có thể trách anh."- Cố Hạ Nghiệp biết tình hình không ổn liền năn nỉ trước.
"Anh hai, sau này phiền anh tránh xa cháu em ra một chút."- Cố Hạ Mẫn cũng khoanh tay trước ngực nhìn anh trai.
"Đúng! Sau này cấm con nói dạy hư cháu ta."- Cố Trường Trung cũng nghiêm giọng.
"Ba, sao có thể nói vậy? Không có con thì ba có cháu sao?"- Cố Hạ Nghiệp bất mãn.
"Á... vợ à, sao lại nhéo anh!"- Cố Hạ Nghiệp xoa bên hông vừa bị Đường Hiểu Văn nhéo nói.
"Tối nay anh cút ra ngoài ngủ cho em!"- Đường Hiểu Văn lườm anh.
"Vợ à, em đuổi rồi anh biết ngủ ở đâu đây?"- Cố Hạ Nghiệp làm mặt đáng thương nói.
"Vậy được, anh cứ ngủ trong phòng đi..."
"Cảm ơn vợ!"
"... Em qua ngủ với mẹ!"- không để chồng đắc ý lâu Đường Hiểu Văn vội thêm vế sau.
"Vợ! Ba, ba làm gì đi chứ?"- Cố Hạ Nghiệp hết cách đành cầu cứu ba mình.
"Còn dám nói, con ảnh hưởng ta rồi đó thấy chưa!"- ông Cố nhìn con trai mắng.
Ông thừa biết vợ mình rất yêu quý cô con dâu này nha. Ông mà bênh thằng con trai kia chắc có nước ông cũng theo bước con trai luôn quá. Không được ngủ cùng vợ một đêm thì thôi đi, chứ mà bênh xong là ngủ một mình cả tuần đó.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì quản gia từ trong bếp đi ra: "Ông bà chủ, cơm đã được dọn lên rồi. Mời mọi người vào trong dùng bữa."
"Được rồi, cả nhà vào ăn cơm thôi."- ông Cố gật đầu nói.
Vậy là cả nhà cùng họ cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ. Ăn cơm xong Cố Hạ Mẫn có điện thoại công việc nên phải ra ngoài nghe.
Lúc trở vào nhìn thấy mọi người vui vẻ cô lại không muốn phá hỏng bầu không khí nên đã ra vườn đi dạo.
Cố Hạ Mẫn ngồi ở xích đu ngắm nhìn bầu trời buổi tối. Những ngôi sao trên trời thật đẹp mà cũng thật xa. Giống như hạnh phúc vậy.
Những người Cố Hạ Mẫn cô yêu thương đều ở trong kia. Nhưng trong tim cô vẫn trống một chỗ. Vết thương này không thể lành được như lần trước nữa.
Phong Hàn Thần, khi nào anh mới tỉnh lại đây. Em mệt lắm nhưng không thể dựa vào ai cả. Mọi người sẽ lo hơn nếu thấy em mệt mỏi nên em luôn phải chống đỡ mọi thứ một mình.
"Em gái, sao lại ngồi một mình ở đây?"- Cố Hạ Nghiệp không thấy cô trở vào liền ra đây tìm.
"Không có gì, chỉ muốn ngồi đây hóng gió một lát."- Cố Hạ Mẫn khẽ cười.
Cố Hạ Nghiệp đau lòng ôm lấy em gái.
"Anh... sao lại..."
Anh khẽ vỗ lưng cô nói: "Em khóc đi, khóc bao nhiêu tùy thích. Em như vậy anh sẽ không yên tâm được."
Cố Hạ Mẫn lúc này lại không thể chịu đựng được nữa. Cô òa khóc như một đứa trẻ.
Đúng vậy, cô mệt lắm, giống như sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Đêm nào cô cũng mất ngủ, đêm nào cũng nằm khóc một mình. Hôm nay được anh trai bao bọc cô lại không kìm được mà khóc nghẹn lên.
"Mệt lắm đúng không? Em còn có anh, có ba mẹ, có mọi người. Đừng tự ôm lấy mọi thứ như vậy, thỉnh thoảng cứ san bớt cho anh. Anh gánh phụ em."- Cố Hạ Nghiệp dỗ dành em gái mình.
Bây giờ anh đã nhẹ lòng hơn nhiều rồi. Thà rằng để cô khóc một trận như vậy sẽ dễ chịu hơn em gái mình đau nhưng luôn cố cười.
"Hay tối nay ở lại đây đi!"- Cố Hạ Nghiệp nhìn em gái.
Cố Hạ Mẫn hai năm nay đều sống ở biệt thự của Phong Hàn Thần. Thỉnh thoảng cô vẫn ghé thăm mọi người ở nhà. Lúc đầu ông Cố rất sợ con gái ở đó sẽ không chịu được. Dù gì ở đó cũng có rất nhiều kỉ niệm của cả hai.
Nhưng Cố Hạ Mẫn nhất quyết đòi dọn về đó lại nên bọn họ cũng không cản nữa.
"Không, em phải về. Còn một ít tài liệu ở nhà em chưa xử lý xong."- Cố Hạ Mẫn lắc đầu nói.
"Cũng được. Nhớ đừng thức khuya quá đó."- Cố Hạ Nghiệp biết có khuyên cũng không được gì nên thôi.
"Em biết rồi!"- Cố Hạ Mẫn gật đầu.