Tới chiều Phong Hàn Thần cùng Cố Hạ Mẫn đi khảo sát công trình. Ngồi trong xe mà không ai nói với ai câu nào. Làm cho người đi theo như Tôn Minh cũng khó xử.
Lúc ra công trình, cô cùng với người quản lý đi kiểm tra tiến độ cũng như chất lượng thi công. Còn Phong Hàn Thần vừa đến đã nhận được điện thoại công việc nên bảo cô cứ đi trước.
Sau khi đi xem thực trạng xong cô mới ra ngoài cùng trao đổi với người quản lí công trình. Đang nói chuyện thì cô nhận được điện thoại của La Thư Kiều:
"Kiều Kiều, có chuyện gì thế?"
La Thư Kiều ở đầu dây bên kia còn đang xao nhãng việc khác nên không chú ý cô đã bắt máy.
"Mau tránh ra, em đang nói chuyện với bạn."
"Vợ à, em không ngoan. Lại muốn bỏ ra ngoài chơi sao?"- Mạc Tử Thiên ôm cô từ sau lưng.
Chả là lúc nãy Mạc Tử Thiên thu xếp công việc muốn về nhà sớm đưa cô ra ngoài chơi. Vừa về đã thấy La Thư Kiều chuẩn bị ra ngoài hẹn Cố Hạ Mẫn đi dạo phố.
Anh liền không cho cô đi, bắt cô phải hủy hẹn để đi với anh. Bàn tay nghịch ngợm kia bắt đầu luồn vào trong áo croptop của cô.
"Ăn mặc như vậy ra ngoài. Xem ra anh phải dạy dỗ lại em mới được."
"Á... Thiên... đừng! Em còn đang nghe điện thoại đó."- La Thư Kiều đang tìm cách trốn tránh lại nhớ ra còn đang gọi cho Mẫn Mẫn nên tìm cớ để thoát khỏi vòng tay anh.
"Tạm tha cho em trước vậy."- Mạc Tử Thiên nhìn cái điện thoại trong tay cô như kẻ thù, đành buông con mồi đã ở sẵn trong tay này ra vậy.
"Alo, Mẫn Mẫn!"- La Thư Kiều lúc này mới để ý đầu dây bên kia đã bắt máy từ bao giờ.
"È hèm, còn nhớ mình vẫn nghe điện thoại cơ à?"- Cố Hạ Mẫn hẵng giọng.
"Ơ.... như cậu thấy đó! Mình tạm thời đi không được rồi, hẹn cậu hôm khác nhé!"
"Thôi được rồi, cứ ở nhà mà diễn mà vợ chồng ân ái. Mình còn bận việc...."
"Người bên kia cẩn thận chút!"- một người đàn ông hốt hoảng hét lớn cắt ngang cuộc nói chuyện của cô.
Cố Hạ Mẫn còn đang lơ ngơ thì liền bị một bàn tay rắn chắc cầm tay cô lôi mạnh về phía người đó. Chỉ một vài giây sau đó từ trên không rớt xuống cả một khối sắt lớn.
Là do lúc nãy công nhân cố định một cái dàn tạm bợ để làm việc trên cao nhưng quên gỡ xuống. Lúc nãy gió lớn một hồi lâu nên cái dàn đó bị rớt xuống.
Lại xui xẻo sao Cố Hạ Mẫn đang đứng nghe điện thoại ngay bên dưới nên đã làm toàn bộ người ở công trường thất kinh hồn vía.
Mọi việc yên ắng một lúc lâu cô mới từ từ mở mắt. Cô đã nằm gọn trong vòng tay anh từ bao giờ. Nói đúng hơn thì người ban nãy kịp thời đoạt cô từ tay tử thần về là Phong Hàn Thần anh.
Có trời mới biết, ban nãy lúc nghe điện thoại xong anh quay lại liền thấy cả khối sắt chuẩn bị đáp xuống đầu cô anh đã lo lắng thế nào. Lúc đó trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải kéo cô ra khỏi chỗ đó ngay lập tức.
Nhìn thấy người sắp gặp nguy hiểm là cô cả hệ thần kinh anh căng thẳng đến phát điên. Anh lao nhanh đến chỉ mong kịp kéo cô ra khỏi nơi đó.
Nhìn cô gái nhỏ bé bình yên không vết xước trong vòng tay mình anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em bị ngốc sao, lại đi đứng ở đây! Suýt chút là mất mạng rồi thấy không?"- anh nắm chặt hai vai cô vừa lo vừa giận.
"Tôi không....! Tay.... tay anh..."- Cố Hạ Mẫn định nói gì đó thì thấy một dòng máu đỏ chảy dọc theo cánh tay anh.
"..."- Phong Hàn Thần nhìn xuống cánh tay mình.
Vết thương này chắc là bị vật lúc nãy va trúng đi. Nhưng sao anh lại không thấy đau, rõ ràng chẳng có cảm giác gì. Thì ra cô đối với anh lại quan trọng như vậy. Đến mức chẳng còn gì làm anh quan tâm khi thấy cô gặp nguy hiểm. Giây phút ấy anh chỉ còn biết Cố Hạ Mẫn sắp gặp nguy và anh phải cứu cô.
"Boss! Tay anh không sao chứ?"- Tôn Minh bây giờ mới hoàn hồn chạy đến cạnh anh.
"Tôi không sao? Cậu mau đưa giám đốc Cố về trước đi."- anh khôi phục trạng thái bình thường, lạnh hơn cả tảng băng nhưng rõ ràng vẫn có vài tia quan tâm.
"Vâng. Nhưng còn Boss...?"-Tôn Minh ngập ngừng nhìn anh.
"Tôi đã nói không sao! Tôi sẽ gọi người đến đón sau."
"Tôi không về! Anh mau cùng tôi đi bệnh viện."- cô nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng.
"Em bớt gây phiền phức cho tôi có được hay không! Tôi có thể tự lo cho bản thân mình, em không cần quan tâm."
"Anh mới là bớt lằng nhằng đi. Xem tay anh kìa, còn nói tự lo được! Hay để tôi đánh cho anh tàn phế mới đi bệnh viện một lần luôn."- cô tức giận nói với anh rồi quay sang Tôn Minh: "Anh đi lấy xe qua đây! Hôm nay dù có phải đánh anh ta, cũng phải lôi được người đến bệnh viện."
"Ơ.... vâng."- Tôn Minh ngu ngơ rồi cũng vâng dạ làm theo.
Người phụ nữ này cũng quá bá đạo rồi đi. Lại đòi đánh người rồi đưa đến bệnh viện. Mà đối phương lại là Phong Hàn Thần- người đàn ông đáng sợ nhất thành phố này. Không biết nên vui hay buồn trước tình cảnh này nhỉ?
Tôn Minh lấy xe xong lại trơ mắt ra nhìn Boss nhà mình bị lôi lên xe. Chiếc xe chạy thẳng đến bệnh viện lớn nhất thành phố. Thấy người bị thương là Phong Hàn Thần cả bệnh viện bát nháo hẳn. Y tá bác sĩ giỏi nhất đều xếp thành hàng ra chào đón anh.
Ủa? Này là đi chữa bệnh hay dự tiệc thế? Có cần làm quá thế không?
Đó là một loạt những câu hỏi trong đầu Cố Hạ Mẫn lúc đó. Nhà cô cũng đâu có tệ thế mà có bao giờ làm lố vậy đâu.
Thế là Cố Hạ Mẫn theo Phong Hàn Thần vào phòng sơ cứu. Viện trưởng của bệnh viện đích thân giúp anh xử lý vết thương nên cô đành ra ngoài chờ.
Lúc ở ngoài cô thấy bộ dáng Tôn Minh có vẻ gấp chuyện gì đó. Anh ta cứ một lát lại nhìn vào cái đồng hồ đeo trên tay. Cô biết ý nên nói:
"Anh có công chuyện có thể về trước. Ở đây có tôi là được. Lát nữa tôi đưa Boss về."
"Vậy sao được. Tôi vẫn nên đợi để một lát đưa Boss về thì hơn."- Tôn Minh gãi đầu cười.
"Anh đừng xem tôi như đồ vô dụng. Tôi không đem chủ tịch đi quăng xuống biển đâu, anh có thể yên tâm."
"Vậy... vậy thì nhờ giám đốc Cố một bữa vậy. Tôi đúng là đang có chút chuyện. Hôm nào sẽ cảm ơn cô sau. Tạm biệt."
"Được!"