Phong Du Lạc One Piece

Chương 81: Quà gì???




- Mi là Luffy Mũ Rơm??

Giọng nói băng giá không mang theo chút cảm xúc vọng vào tai mọi người, Nami và Chopper yếu đuối khóc sắp cạn nước mắt tới nơi rồi, người đàn ông cao lớn trước mặt quá đáng sợ đi.

- Ôi! Tôi sợ quá, anh Luffy hay là chúng ta chạy đi.

Chopper núp sau lưng Luffy kéo kéo áo cậu, khí thế trên người Phong khiến Chopper không cách nào chịu nổi, chỉ cần mạnh thêm chút nữa liền té xỉu đương trường chứ chẳng chơi.

Ngược lại với Choper, bộ ba quái vật ngoài ngưng trọng ra thì không có chút nào sợ hãi, Luffy nắm chặt hai nắm đấm tiến lên một bước.

- Phải!! Là tôi, còn ông là đồng bọn của lão khói khói phải không?? Nói cho mà biết ông không bắt được bọn tôi đâu.

- Ồ? Thật không??

Phong khẽ mỉm cười chậm rãi đứng dậy, cổ khí thế hung bạo vừa nãy lập tức tăng lên, băng Mũ Rơm theo bản năng sinh ra sợ hãi vội lùi lại vài bước.

Binh!!!

Âm thanh trầm đục khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh, từng người từng người trợn trừng hai mắt, bọn họ thậm chí không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy Phong bằng một cách thần kỳ nào đó đột nhiên đứng trước mặt Luffy tặng cho cậu một đấm ngay giữa bụng.

- Luffy!!!

Thấy Luffy ói ra một đống máu tươi sắc mặt nhăn nhó gục xuống, Zoro cùng Sanji không nói một lời chuyển thế công liều mạng với Phong.

- Oni Giri!!

Hai mắt Zoro lạnh lẽo sát khí bốc lên phừng phừng, tam kiếm trong tay theo đó run lên dữ dội. Trong khoảnh khắc tốc độ của Zoro đề thăng lên đến cực hạn, hắn gần như biến mất tại chỗ, tuy nhiên Phong ở phía đối diện đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Pặp!

Cực kỳ nhẹ nhàng và đơn giản, trong mắt người quan chiến giống như thanh kiếm của Zoro tự động đặt vào giữa hai ngón tay ấy vậy. Tuyệt kỹ mạnh nhất của Zoro hiện tại cứ như thế bị phá giải, hắn trân trối nhìn thanh kiếm đang run rẩy vì hoảng sợ "ngươi làm sao có thể..."

- Nhóc! Mi gọi thứ này là kiếm thuật sao??

Hơi quay đầu nhìn Zoro, sự khinh thường trong mắt Phong tựa như một vị vương giả đang quan sát con kiến hôi vừa định cắn mình một cái.

Hai ngón tay của Phong khẽ động, thanh kiếm run nhẹ sau đó gãy ra làm đôi trong ánh mắt kinh hãi tột độ của mọi người.

- Hắn quá mạnh!!! Zoro, Sanji mau mang Luffy chạy nhanh, chúng ta không phải đối thủ đâu...

Nhưng, Nami chưa kịp nói dứt câu thì bên tai Phong đã có tiếng gió rít gào thét, một cẳng chân đen thui lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quét tới.

Không né, không đỡ, Phong mặc kệ bàn chân đó đá trúng cần cổ của mình.

Rắc!!

Âm thanh xương cốt nứt vỡ khiến người ta nổi da gà vang lên, tuy nhiên người đau đớn không phải Phong bị trúng đòn mà là Sanji, hắn ôm chân khụy xuống đất hai mắt tràn ngập vẻ hoảng hốt không nói nên lời.

Đối với Phong mà nói thì những ngón đòn của Zoro và Sanji chả khác gì méo cào, hắn vẫn đứng im tại chỗ, hoàn toàn không suy chuyển một chút nào. Trong ánh mắt bất lực, tuyệt vọng của băng Mũ Rơm, Phong cúi xuống nắm cổ Luffy nâng lên không trung.


Chân phải vung lên đá bay Zoro và Sanji đang có ý định liều mạng.

- Zoro!!! Sanji!!! Hai cậu không sao chứ...

Nami cùng Chopper nước mắt như mưa vội vàng chạy lại đỡ Zoro, Sanji ngồi dậy, Usopp đứng bên cạnh nắm chặt lấy cái ná quen thuộc của mình, nhưng cánh tay không ngừng run rẩy dù bảo thế nào cũng không nghe lời, "đừng run nữa, ta không thể bắn trúng hắn nếu mi cứ run hoài như vậy..."

- Chết tiệt!! Chúng ta phải nghĩ cách cứu Luffy, tên kia sắp giết cậu ấy rồi.

- Vô dụng!! Hắn không phải là kẻ mà chúng ta có thể đối đầu...

Sanji buồn bã cuối đầu, tuy rằng không cam tâm nhưng một đá vừa rồi đã giúp Sanji hiểu ra được, dù có một trăm cái băng hải tặc Mũ Rơm cùng tiến lên thì gã đàn ông kia vẫn sẽ dễ dàng tiêu diệt sạch, căn bản bọn họ không cùng đẳng cấp, chênh lệch là quá xa.

Trong khi mấy người đang cãi nhau thì bên kia, Luffy đã hồi phục tí sức, cậu cắn chặt răng kéo dài hai cánh tay về phía sau.

- Gomu Gomu...

- Bazooka!!!

Phanh!!!

Chiêu thức cực mạnh đánh bại vô số địch thủ của Luffy trúng đích mà không có một sự cản trở nào từ Phong, hắn yên lặng cảm thụ lực lượng của Luffy sau bao nhiêu năm xa cách.

Luffy há to miệng nhìn vào chỗ ngực Phong, nơi đó bị dính một chiêu của cậu mà vẫn không hề hấn gì, ngược lại hai tay Luffy thì tê rần khó khăn thu hồi, lực phản chấn còn mạnh hơn lực đánh gấp nhiều lần.

- Luffy!! Lực lượng của nhóc vẫn yếu như ngày nào nhỉ!!

Bất thình lình Phong thốt ra một câu khiến ai cũng ngây người, giọng điệu thế quái nào lại như kiểu người thân quen biết lâu năm vậy. Ngay cả Luffy cũng nghi hoặc không hiểu Phong đang nói cái gì.

Đúng lúc này, một thân ảnh khác từ bên dưới nhảy lên boong thuyền, chiếc mũ gắng gọng kính cùng chiếc quần lửng quen thuộc, ngoài Ace ra thì còn ai vào đây??

Trông thấy Ace xuất hiện đúng lúc thì Nami, Usopp thở nhẹ một hơi.

- Anh Ace, Luffy bị bắt rồi, anh mau cứu cậu ấy đi!!!

- Tên hải quân kia rất mạnh, anh phải cẩn thận!!

Zoro nắm chặt hai thanh kiếm lành lặn tốt bụng nhắc nhở một câu, bất quá, khiến bọn họ ngạc nhiên là Ace chẳng những không có ý định lên cứu Luffy mà còn ngồi xuống chỉnh trang lại hành lý, vẻ mặt hứng thú nhìn Phong và Luffy.

- Em nói anh!! Sao anh có thể ăn hiếp mấy đứa nhỏ thành bộ dạng này được.

Wtf, rốt cục là chuyện quái gì đây??? Các thành viên băng Mũ Rơm như lạc vào trong sương mù, chả biết đâu là trời đâu là đất nữa.

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Phong đã giải đáp mọi thắc mắc của họ.

- Nhóc con!! Không gặp nhau 10 năm, chú mày liền quên anh rồi à, hay là đợi anh đánh cho mày một trận đòn yêu thương thì mày mới chịu nhớ ra??

Hai mắt Luffy lòi hẳn ra ngoài, miệng ngoác to đủ nhét vừa quả dưa hấu.

- Anh Phong???

Phong bật cười vui vẻ đặt Luffy xuống đất, thái độ chuyển biến của hắn đã khẳng định thân phận chắc chắn 100% rồi.

Không kìm được vui sướng, Luffy phóng dài tay chân nhảy cẩng lên bấu chặt vào người Phong, dùng cụm từ "bạch tuột bắt mồi" cho Luffy lúc này có lẽ là hợp lý nhất.

- Kia...kia là ông anh lớn của Luffy??

- Hôm trước người mà anh Ace nhắc đến là anh ấy đúng không???

- Chả trách lại biến thái như vậy, chúng ta gần như không có một cơ hội nào khi đứng trước mặt anh ta cả.

Usopp, Chopper và Nami giống như từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường, tâm tình nhẹ nhõm vui mừng không sao nói hết. Nếu Phong thật sự là kẻ địch thì bọn họ đã chết từ lâu rồi, may mắn vẫn là Luffy lợi hại, anh em thân thích không người nào tầm thường.

Sau một hồi lâu quấn chặt Phong, Luffy bình ổn lại tinh thần tụt xuống, Ace cũng thong thả bước tới. Ba anh em sau mười năm xa cách cuối cùng lại gặp nhau trong tình cảnh dở khóc dở cười này, đúng là một loại tư vị chưa cảm thụ bao giờ.

- Luffy!! Ace mấy năm qua rất có tiến bộ, sao chú mày chẳng hề mạnh hơn chút nào vậy??

Phong vừa nói vừa chỉ vào ngực mình chỗ mà Luffy đánh trúng hồi nãy, ý bảo "chả có tí lực gì!!", nghe mình bị chê bai, Luffy toát mồ hôi vội vàng bào chữa.

- Em cũng có tiến bộ mà, chẳng qua là do anh mạnh quá thôi.

- Cấm cãi!! Bữa nay lá gan chú mày to hơn trước rồi nhỉ??

Bốp!!!

Đầu Luffy lập tức sưng lên một cục to đùng, đau tới mức nước mắt nước mũi văng tung tóe.

- Đau quá!! Em xin lỗi!!

- Haha!! Anh đừng đánh nó nữa, đánh bại được một Thất Vũ Hải là rất khá rồi.

Khóe miệng Ace khẽ co giật, theo bản năng lùi về sau một bước, người anh này mỗi lần nghiêm khắc thì mức độ nguy hiểm còn cao hơn cả lão Garp.

Phong khoanh tay trước ngực hừ lạnh.

- Mày đừng có biện hộ cho nó, Crocodile chỉ là thằng nhãi yếu nhất Thất Vũ Hải mà thôi, khoe khoang cái gì. Bất quá, tóm lại vừa ra khơi đã có thành tích bậc này cũng xem như rất khá rồi.

Nghe câu đầu tiên Luffy ỉu xìu như cọng bún, sang đến câu sau thì hai mắt cậu sáng bừng hưng phấn, tinh thần nháy mắt khôi phục lanh lợi như cũ.

- A!! Có phải anh sẽ thưởng cho em không, hôm trước anh Ace có nói rồi nha, anh không được nuốt lời đâu đấy.

- Quà?? Quà gì nhỉ, anh có nói...

Phong nghi hoặc, hắn rõ ràng không có bảo Ace đề cập quà cáp gì nha, không lẽ... Hiểu được điểm mấu chốt, mắt Phong trừng lên quay sang nhìn Ace, nhưng Ace làm gì còn đứng ở chỗ cũ.

- Zoro này!! Anh có mang ít rượu, nghe nói chú mày cũng thích uống rượu lắm đúng không, hai ta làm vài chén nhé, không khí dạo này hơi lạnh uống rượu là hết sảy.

- Đúng là ngon thật...