Vài ngày sau, Phong rốt cục cũng hồi phục đủ sức ra lăn lộn ở sân tập luyện, mỗi đề mục của Phong đều cao gấp ba bốn lần mấy người smoker, phần vì hắn đã quá quen thuộc, phần vì sức lực của hắn quá mức khủng bố. Càng tập chung một chỗ với Phong lâu, đám Smoker, Lucci càng thêm hiểu biết về sự đáng sợ của hắn, nhờ vậy mà tăng thêm phần tin phục và kính nể.
Thời điểm băng vải trên người được tháo xuống, cơ thể Phong chỉ lưu lại vài vết sẹo mới toanh, những ảnh hưởng từ chúng đã hoàn toàn biến mất, Garp chọn lúc thích hợp dẫn theo một nhân vật đến tận bãi tập để gặp mặt Phong, không cần đoán cũng biết người này là ai.
Có điều Phong không vì vậy mà dừng buổi tập còn đang dang dở, ánh mắt vẫn tập trung nhìn mấy cọc gỗ xung quanh, bỗng một cơn gió thổi qua làm thân thể bao phủ trong mồ hôi khẽ run nhẹ vì lạnh. Đôi mắt xanh thẳm lóe quang mang sắc bén tràn đầy sát khí, hai quyền hai cước đồng loạt tung ra trong vài giây ngắn ngủi.
Lực đạo khổng lồ đánh bật mấy cọc gỗ được chôn sâu bay lên khỏi mặt đất, chớp mắt Phong như đạn rời nòng bắn thẳng lên không trung, sử dụng từng đòn sát chiêu oanh nát toàn bộ cọc gỗ, sát khí khủng khiếp cùng với Haki Bá Vương ẩn ẩn hiện hiện bao trùm bầu không khí chung quanh khiến cho không một ai dám tới gần.
Xong đâu đó, Phong mới nhổ ra một ngụm trọc khí quay đầu nhìn Garp và Zephyr, trong mắt vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc khó che giấu.
Garp cười cười hướng Phong gật đầu xem như chào hỏi, Zephyr bên cạnh cũng vậy, có điều sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, hơi cứng ngắc không biết nên nói gì.
- Nhóc con xem hôm nay ta dẫn ai tới này!! Hắc hắc, tí nữa bọn ta sẽ nói một tin tức tốt cho mi nghe.
- Ồ!! Hai ông vào trong trước đợi tôi một chút.
Dù không hiểu gì nhưng Phong vẫn gật đầu ra hiệu mời, Garp cùng Zephyr không nói gì thêm song hành bước vào căn phòng chật chội của hắn.
Đợi sau khi hai người an vị Phong mới vội vàng chạy đi tắm, tẩy sạch bụi bẩn, mồ hôi trên người.
...
- Có chuyện gì mà ông đích thân dẫn ngài Zephyr đến đây vậy??
Phong cẩn thận dò hỏi, trong lòng thầm nghĩ đến vấn đề hai năm ước hẹn, ngoài vấn đề đó ra Phong thật sự không có liên hệ nào với Zephyr cả.
Hai người nhìn nhau, thấy Zephyr do dự, Garp thầm mắng trong lòng nhưng vẫn mở lời trước.
- Ta có tin tốt muốn thông báo cho mi, kể từ ngày mai, ta và Zephyr sẽ thay phiên chỉ dạy cho mi, mi muốn học cái gì từ ông ấy cứ việc nói còn hai ta cứ làm như thường ngày là được rồi.
Nói xong Garp dương dương tự đắc hớn hở chờ đợi Phong có biểu tình kích động đến chảy nước mắt, nhưng mặt hắn vẫn trơ trơ ra đấy, có chăng là thoáng ngạc nhiên một chút rồi thôi. Điều này khiến Garp bị đả kích không nhỏ, không lẽ tìm được một lần thất thố của Phong khó đến vậy sao???
Mặc kệ Garp thất vọng méo mặt, Phong khẽ gật đầu bình thản nói.
- Ngài Zephyr!! Tôi hy vọng có thể học được cách khống chế Haki thuần thục và hiệu quả nhất từ ông.
- Được!!
Zephyr không quá bất ngờ khi nghe Phong chọn thứ học tập là Haki, ngoại trừ kỹ năng chiến đấu Phong có thể học từ Garp ra, thì ông không thấy mình có thứ gì nổi trội đáng để hắn cất công tìm ông đặt ra định ước. Haki của ông trong quân đội có thể xem là bậc nhất, không phải giỡn chơi mà Zephyr lại có biệt danh "Tay đen".
...
Cuộc trò chuyện chỉ ngắn ngủi như vậy, ai cũng đều là người giàu kinh nghiệm, tự hiểu ý lẫn nhau, nói nhiều sẽ thành thừa.
Thời gian biểu của Phong dần đi vào quỹ đạo mới, việc học tập bên chỗ học viện cũng đình chỉ, còn giáo quan nào tốt hơn ba người Garp, Zephyr và Tsuru đây??
Buổi sáng hắn theo Zephyr học cách sử dụng Haki, đến chiều lại đi ăn hành với Garp, đến tối nằm nghỉ dưỡng thì có Tsuru và Hina bên cạnh.
Ban đầu có rất nhiều người hâm mộ, ghen tị Phong nhưng đến khi họ tận mắt chứng kiến quá trình ấy thì mọi suy nghĩ ghen tức đều không cánh mà bay. Bọn họ thật không thể tưởng tượng ra được bằng cách nào mà Phong có thể chịu đựng được sự huấn luyện phi nhân tính đó được, thời gian hắn ngủ một ngày cao nhất cũng chỉ có bốn canh giờ, sinh hoạt cá nhân ăn uống các thứ vẻn vẹn trong hai giờ.
Khoảng thời gian còn lại Phong không những phải đối phó với tra tấn đến từ bên ngoài mà còn phải đấu tranh cùng ý chí bản thân, cố gắng vươn lên không ngừng nghỉ. Cái giá hắn bỏ ra lớn đến vậy thì thành quả nhận về tuyệt đối không tầm thường.
Một năm trôi qua, Phong thành thạo hai loại Haki, Vũ Trang và Quan Sát, Vũ Trang hắn không được gọi là đại sư nhưng Quan Sát thì hắn có thể vỗ ngực tự xưng, trong hải quân không có mấy người có thể vượt qua được hắn.
Phong có lợi thế ở độ nhạy bén với cảm giác sinh tử, cũng như nhạy cảm với môi trường xung quanh, khả năng phản xạ của hắn được rèn giũa tôi luyện từ sớm, vì vậy đến khi học được Haki Quan Sát thì chẳng khác gì cá gặp nước, bê nguyên sách giáo khoa vào bài kiểm tra, còn muốn lô hỏa thuần thanh biến tấu chỉnh sửa thì phải qua thời gian dài nữa.
Năm nay có một vài sự kiện đáng chú ý, tháng trước Jinbe gia nhập Thất Vũ Hải, tưởng chừng như nhóm hải tặc làm việc cho chính phủ này sẽ đạt đến con số bảy hoàn mỹ, nhưng nào ngờ giữa đường có một thành viên phản bội, cung cấp thông tin cho một tổ chức hải tặc khổng lồ.
Đương nhiên kẻ này ngay lập tức bị lực lượng hải quân tiến hành truy nã gắt gao với số tiền lên tới 832.000.000 Beri, tên của hắn là Naga "Rồng Chín Đầu" biệt danh cũng là loại năng lực ác quỷ mà hắn sở hữu, Zoan thần thoại, sinh vật chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.
Tất nhiên bình thường truy nã của Thất Vũ Hải rời bỏ vị trí sẽ không tăng cao đột ngột đến vậy trong một thời gian ngắn, nhưng thế lực và lượng thông tin bị rò rỉ mà Naga gây ra thật sự quá lớn, lớn tới mức Phong nghe xong cũng bị giật mình không nhẹ.
Hơn nữa tên quái gỡ này lại rất biết lựa chọn ô dù, Bách Thú Vương Kaido (ý nói thuyền trưởng băng hải tặc Bách Thú, đứng đầu cũng xem như vua rồi, để danh hiệu vậy cho hấp dẫn, hehe), chắc không ai xa lạ gì với cái tên này nữa, Sengoku cực kỳ tức giận muốn lập tức xuất quân còng đầu Naga về bất quá lý trí nói cho ông biết, chuyện này không thể xử lý sơ sài, Kaido hùng mạnh chấn trụ một phương ở Tân Thế Giới, không phải nói muốn bắt người dưới trướng hắn là bắt được, sợ đương nhiên không rồi, làm gì có chuyện cảnh sát mà đi sợ kẻ cướp?? Chẳng qua nó liên lụy đến rất nhiều thứ cho nên tạm thời chỉ có thể gióng trống khua chiêng cho có lệ vậy thôi, "một thời gian sau sẽ có người đến thu thập thằng nhãi Naga khốn kiếp đó", đây là lời Sengoku nói trong cuộc thảo luận hội nghị cấp cao, Ngũ Lão Tinh bán tín bán nghi không tin tưởng mấy, tuy nhiên biết rõ Naga sẽ không dám làm gì tiếp thế nên mặc kệ Sengoku muốn làm gì thì làm.
Cũng trong ngày hôm đó, Sengoku tìm tới Phong trao đổi.
- Cậu nên đi bắt Naga về đây, lúc đó tôi có thể danh chính ngôn thuận giúp cậu đề bạt một chức vị đủ cao để cậu thoải mái hành động, không phải tuân theo quá nhiều mệnh lệnh như bây giờ nữa.
- Hắc!! Xem ra ông cũng hiểu tính tôi lắm đó.
Phong ngoài cười nhưng trong không cười, hơn ai hết hắn biết Tứ Hoàng kinh khủng như thế nào, bắt chiến tướng có nhiều chỗ hữu dụng như Naga đối với Kaido chính là bức râu hùm. Chuyện này không thể giỡn chơi được, Phong cần phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới dám đưa ra quyết định cụ thể.
Trầm ngâm một hồi ánh mắt Phong có chút sáng lên, một ý tưởng hay ho nảy ra trong đầu hắn, không chần chờ Phong nói ngay trước mặt Sengoku.
- Nếu tôi muốn làm một Đô đốc thứ tư thì sao, thực quyền tự nhiên không thua ba người kia được, bất quá ông cũng biết tính tôi rồi đấy, không thể suốt ngày cắm đầu ở nhà như Sakazuki được, tôi cần tự do như ông Garp, tốt nhất là đừng gò bó tôi quá là được. Có cách nào đạt được điều này không??
Đôi mắt Sengoku trừng to hết cỡ, miệng há hốc đủ nhét quả trứng ngỗng vào, cái thể loại Đô đốc gì đây, đã NjZmKZz tự do tại như Garp thì chớ, còn muốn có ý định vô trách nhiệm nữa là sao??? Không để Sengoku kịp định hình thì Phong cũng nhận ra yêu cầu của mình hơi quá đáng, hắn vội ho khan nói tiếp.
- Ô!! Tôi hơi sai sai thì phải, được rồi vậy cùng lắm khi mấy người cần tôi làm việc trọng đại thì tôi tuyệt đối sẽ không do dự, nhưng một năm chỉ được hai lần thôi, những việc còn lại nếu tôi thấy thích thì mới ra tay. Vậy đã được chưa, đâu đến nỗi nào đúng không, vẫn nằm trong giới hạn cho phép của các ông mà.
Sengoku hít sâu mấy hơi liên tục, cố gắng áp chế nội tâm bức xúc muốn xông lên đánh Phong một trận cho hắn bớt ảo tưởng, nhưng khi nghĩ đến năng lực của hắn thì cuối cùng vẫn nhịn lại được, nghĩ nghĩ Sengoku đưa ra một điều kiện không thể hoàn thành, ít nhất ông cho là như vậy.
- Được, chỉ cần cậu có thể tự tay bắt về năm tên hải tặc truy nã cấp S, thực lực có thể đánh ngang với một trong ba đô đốc hoặc mạnh hơn, quan trọng nhất là phải được sự đồng ý của bảy phần sĩ quan cao cấp từ Phó Đô đốc trở lên. Với cậu tôi cho phép yêu cầu thứ hai được yếu hơn nhưng không thể đến mức thảm hại. Cậu làm được không??
Thật ra đây cũng là chỉ tiêu để được đề cử làm một trong ba Đô đốc khi có người từ chức, duy có điều kiện đầu tiên là được Sengoku chỉnh sửa, bởi vì Phong chưa làm hải quân được lâu cho nên còn nhiều mặt hạn chế, nếu không sửa thì ngay cả một phần cơ hội Phong cũng đừng mong đạt được danh hiệu Đô đốc. Nói trắng ra Sengoku có phần muốn dập tắt hy vọng của Phong, cũng có phần mong chờ đối với hắn.
Phong nghe xong cũng thấy lạnh người, tâm tình cao hứng như bị dội một gáo nước, trôi đi hết bảy phần, không nói điều kiện thứ ba vô lý không thể thực hiện, cái điều kiện thứ hai là Phong đã thấy không tưởng rồi, đùa vậy chả vui tí nào đâu.
Bất quá Phong nhanh chóng cao hứng trở lại, hắn dùng đôi mắt mong chờ hỏi Sengoku.
- Chín năm nữa được không?? Chín năm sau tôi sẽ kết thúc tập huấn với Tengu lão sư, lúc đó tôi nghĩ cơ hội hoàn thành nhất định cao hơn không ít.
Như đã biết trước Phong sẽ nói vậy, Sengoku mỉm cười gật đầu đồng ý, Đô đốc thứ tư sao, dù ít dù nhiều ông cũng có cái gọi là mong đợi đấy.
Trò chuyện chấm dứt, Phong tiễn khách sau đó vội vàng làm công tác chuẩn bị tới Amazon Lily một chuyến, đến lúc thực hiện lời hứa với Boa Hancock rồi.