Phong Đao

Chương 69: Giải dược




Tiết trời đang cuối thu gần đông. Cho dù là ở sâu trong núi rừng Tây Nam, cây cối cũng khô vàng trút lá, điêu tàn hơn phân nửa, màu xanh chỉ còn được ba phần, cũng xem như là ngoan cố kéo dài hơi tàn thêm vài khắc.

Một dòng thác vẫn chưa bị khô kiệt, theo vách núi từ trên cao đổ xuống, dù vậy cũng không còn chảy xiết như trong thời điểm mùa hè. Một khối đá lớn trụi lủi, cứng rắn lộ ra, thách thức gió lay nước chảy, ngoan cố như chính người đang ngồi xếp bằng trên đó.

Đạo nhân đầu tóc bạc trắng ngồi trên tảng đá, hai tay cầm tiêu, mi mục rũ xuống, chầm chậm thổi. Tiếng tiêu cũng không trong trẻo thanh thoát, lại liên miên bất tuyệt như nước chảy róc rách không dứt.

Nhưng mà tiếng tiêu này mặc dù nghe cũng được, nhưng với người lúc này đang giãy dụa trong nước căn bản không có tâm tư mà thưởng thức.

Phía dưới thác nước là một cái hồ, bề mặt tuy rộng, nhưng cũng không sâu, chung quanh thấp thoáng hoa cỏ không biết tên, vốn là chỗ để tắm rửa rất tốt. Nhưng bởi vì nó ở trên đỉnh núi của Táng Hồn cung chủ, là chỗ mà cung chủ Hách Liên Ngự tĩnh tu luyện võ, cho nên trong Mê Tung lĩnh thực sự ít có người nào dám bén mảng đến nơi đây.

Giờ này khắc này, Bộ Tuyết Dao đang đứng trong hồ nước. Nước suối lạnh như băng từ trên cao lao xuống đập vào người, đau đến thấu xương, lạnh đến thấu tủy. Làn da hắn lộ ra ngoài đều biến thành sắc trắng xanh, lại không thể động đậy, không bước ra khỏi một cái hồ nho nhỏ này.

Nửa tháng trước tại Cổ Dương thành tính kế thất bại, Lệ Phong bị chém trọng thương rơi vào tay Bách Quỷ môn, Bộ Tuyết Dao thừa dịp rối loạn dẫn người quay về Mê Tung lĩnh. Nếu cung chủ không có việc phải ra ngoài, lại giao cho hắn đi cứu Lệ Phong, Bộ Tuyết Dao liền không chỉ đơn giản ở Huyền Vũ điện lĩnh hình phạt ba cây đinh đâm vào xương cốt như vậy.

Vốn tưởng rằng tránh được một kiếp, lại không đợi Bộ Tuyết Dao ngẫm ra được phương pháp cứu người, Lệ Phong đã trở về.

Hắn không phải tự trở về, mà là bị quản chế trong tay một vị đạo trưởng đầu bạc. Đối phương lợi dụng Thanh Long điện chủ đập cửa, khiến thủ hạ mở cửa liền xông qua mười tám trạm canh phòng, nói thẳng muốn gặp Bộ Tuyết Dao.

Bị người tìm tới cửa gọi đích danh, cho dù Bồ Tát bùn cũng đều có hỏa khí, huống chi Bộ Tuyết Dao được mệnh danh “Phi la sát”.

Đáng tiếc hắn thủ đoạn gì cũng chưa kịp thi triển, đã thấy người nọ đem Lệ Phong bị điểm huyệt khống chế quăng sang một bên, ngay sau đó liền tới trước người Bộ Tuyết Dao, một tay kẹp lấy cổ hắn, tựa như kẹp một cộng hành yếu ớt.

Bộ Tuyết Dao nửa đời bằng vào “Vọng Trần bộ” khiến cho quần hùng thán phục, tự cho khinh công đã là thiên hạ vô địch, lại không ngờ rằng đầu tiên là tại Đoạn Thủy sơn trang bị Diệp Phù Sinh đánh bại, hiện tại mới chỉ một bước đã rơi vào tay địch thủ.

Hắn không dám tin, cũng không muốn tin, lại không thể không tin.

Trên người Bộ Tuyết Dao thường mang độc vật. Chỉ là đạo nhân này không hiểu là lai lịch phương nào, cho dù bị bọ cạp Câu Hồn bập vào tay cũng không thấy khác thường, thậm chí ngay cả đau cũng không có cảm giác, bàn tay kẹp cổ họng hắn xiết chặt hơn chút nữa, nói: “Xem ra lần này bần đạo không tìm lầm người, mượn ngươi một bước nói chuyện đi.”

Cái gọi là mượn một bước, bắt đầu từ trước núi chuyển sang hậu sơn, đến tận nơi cung chủ bế quan. Trước mắt Huyền Vũ điện chủ Ngụy Trường Quân ra ngoài làm việc, trong Mê Tung lĩnh cũng chỉ Bộ Tuyết Dao có thể làm chủ, lại bị ép đến tận đây, thủ hạ chỉ có thể đem ngọn núi này vây chặt như nêm cối, lại không dám vượt qua ranh giới.

Đạo nhân đầu bạc tự xưng Đoan Thanh, chỉ là Bộ Tuyết Dao ở trong lòng đem hai chữ này ngẫm qua nghiền lại, cũng không tìm ra nửa điểm tin tức có liên quan đến người này. Đây chỉ có hai khả năng, hoặc là người này thực sự là ẩn sĩ cao nhân chưa từng xuất thế, hoặc căn bản là hắn dùng thân phận giả.

Đoan Thanh đến nơi liền buông hắn ra, cầm trong tay phất trần, sắc mặt lãnh đạm hỏi: “Cố Tiêu ở nơi nào?”

Bộ Tuyết Dao cũng chưa từng nghe qua tên này, nhướng mày: “Đạo sĩ nhà ngươi cực kỳ vô lý. Nô gia căn bản chưa từng nghe qua người này, hà cớ gì lại hỏi ta?”

Đoan Thanh liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên phất trần ra tay, tựa như lưu tinh truy nguyệt (*) quét tới một đạo ảo ảnh. Bộ Tuyết Dao tuy rằng lui đến đúng lúc, quần áo lại bị kình phong cuốn đi. Chiếc áo ngoài màu đỏ vốn đã lỏng lẻo bị bung hơn phân nửa, lộ ra một vết thương do đao chém nghiêng trên ngực.

[(*) sao chổi đuổi theo mặt trăng]

“Người lưu cho ngươi vết sẹo này, ở nơi nào?”

Đoan Thanh ngữ khí không hề lên xuống, đều đều không cảm xúc tựa như đang nói với hạng râu ria tép riu. Bộ Tuyết Dao dò không ra rốt cuộc tâm tư hắn muốn gì, nói: “Nếu y còn sống thì thế nào? Mà nếu y đã chết, lại thế nào?”

Phất trần đặt lên cổ tay, Đoan Thanh nói: “Nếu y còn sống, ngươi dẫn đường; Nếu như y chết, ngươi bồi táng.”

Bộ Tuyết Dao từ lúc bị Diệp Phù Sinh hai lần phá hư chuyện tốt, đã sớm hận thấu xương, trước mắt lại bị Đoan Thanh xem thường cùng uy hiếp, càng giận dữ phản cười: “Được lắm! Nô gia liền nói cho ngươi biết… Y vẫn còn sống, nhưng cách cái chết cũng không xa! Đạo trưởng nếu nhớ mong y, không bằng đi xuống trước chờ y đi!”

Lời còn chưa dứt, Vọng Trần bộ liền thi triển đến mức tận cùng, trong phút chốc phi thân lại gần, nhãn quang ngưng tụ, dưới tay xuất ra liên tục bảy công bốn thủ, hai cây ngân châm tẩm độc kẹp giữa ngón tay thoăn thoắt biến hóa, nhiều lần sát bên người Đoan Thanh sượt qua.

Bộ Tuyết Dao thân pháp cực nhanh, xuống tay cũng linh hoạt như gió, bộ pháp càng cực kỳ quái lạ, chiêu thức liên miên không dứt, biến hóa tựa như sơn tinh quỷ mị.

Nhưng hắn càng đánh càng kinh hãi.

Đoan Thanh mỗi lần đều giống như là khó khăn né tránh công kích của hắn, nhưng mà Bộ Tuyết Dao lại biết chính mình bị hắn giới hạn ở trong vòng chiến. Ngay từ đầu hắn đã không tiếp cận được đến người Đoan Thanh, đến lúc này thế nhưng cũng không bứt lui ra được.

Đoan Thanh khoanh tay mà tránh, bộ pháp dưới chân nhẹ nhàng như lướt trên đầu ngọn sóng, không nhấc lên chút bụi nào, lại ở trong vòng hai thước quanh người di chuyển biến hóa. Nền đất sau cơn mưa lầy lội bị hắn đạp thành một vòng tròn, như thể vẽ ra giới hạn phạm vi hoạt động.

Thân pháp của Đoan Thanh mặc dù nhanh, so với Bộ Tuyết Dao còn kém một chút. Lúc trước vừa ra một chiêu đã có thể khống chế hắn, phần nhiều là do chiếm tiên cơ lúc Bộ Tuyết Dao đang kinh ngạc trước việc của Lệ Phong.

Bộ Tuyết Dao lúc này mới minh bạch, chính mình là bị hắn làm kinh sợ, đánh giá cao khinh công của đối phương, cho nên mới nghĩ áp sát người giành công kích trước, mà Đoan Thanh thì mượn cơ hội này chế ngự tiết tấu thân pháp của hắn, đem hắn kéo vào trong phạm vi nhỏ, khó có thể lợi dụng khinh công phi thân trở lui.

Tâm hắn vừa loạn, bước chân thoáng đình trệ. Ánh mắt Đoan Thanh nhìn rõ, hai chân khoa một cái thành thế âm dương (*), phất trần trên tay phải vung tới cuốn lấy cổ hắn thuận thế kéo lại gần, tay trái nhanh chóng phong bế tám đại huyệt trên người Bộ Tuyết Dao, đem hắn quẳng xuống dưới hồ nước lạnh.

[(*) một chân tiến lên trước, một chân lùi lại phía sau]

Từ đầu đến cuối, Đoan Thanh chỉ lặp đi lặp lại hỏi hắn một vấn đề, chính là người kia ở đâu.

Bộ Tuyết Dao cũng không chịu như ý hắn, cắn chặt răng chịu đựng không nói một lời.

Chỉ là ở trong làn nước rét lạnh chịu đựng nỗi khổ nội lực cùng kinh mạch ngưng trệ suốt ba ngày ba đêm, cho dù xương cốt Bộ Tuyết Dao có cứng rắn đến mức nào đi nữa, cũng đến lúc chịu không nổi.

Trước ngực sau lưng thêm tám chỗ đại huyệt bị chế ngự, nội lực truyền vào thân thể cũng không bá đạo, lại khó chịu vô cùng. Chỉ cần một khi hắn muốn cử động, liền sẽ cảm giác được sự trì trệ của kinh mạch, cùng với nước suối lạnh ngắt toàn thân liền giống như bị đóng băng lại.

Nửa chiếc mặt nạ trên mặt hắn đều ngưng đọng sương lạnh, hắn rốt cục nhịn không được, cũng không còn khí lực để ra vẻ kiều nhược, lúc nói chuyện khớp hàm run lên cầm cập: “Đạo sĩ, ta với ngươi có thù oán gì, lại không lưu tình chút nào như thế?”

Đoan Thanh dừng thổi tiêu, ánh mắt rũ xuống: “Y ở nơi nào?”

“Ta không biết!” Bộ Tuyết Dao nghiến răng nghiến lợi “Phải, ta ở Kinh Hàn quan đã cùng y giao thủ. Y trúng độc của ta, ta chịu một đao của y. Ta vốn tưởng rằng đã diệt trừ hậu hoạn, kết quả lại bị y ở Cổ Dương thành cản trở đại sự!”

Đoan Thanh nói: “Nói rõ ràng, một chữ cũng không được bỏ lỡ.”

Bộ Tuyết Dao giọng căm hận đem sự việc nơi Đoạn Thủy sơn trang ra kể, lại nói rõ hắn đuổi giết Diệp Phù Sinh cùng Tạ Ly không thành, từ đó về sau đã mất dấu vết: “Ta nói hết như thế, ngươi tin cũng được, không tin cũng thế!”

Đoan Thanh trầm ngâm một khắc, đột nhiên đứng dậy phi thân xuống hồ, bàn tay nắm bả vai Bộ Tuyết Dao đem hắn ra khỏi hồ nước lạnh, ném lên mặt cỏ.

Hắn nhìn Bộ Tuyết Dao, trong mắt vẫn như hồ nước tĩnh lặng, không một gợn sóng lăn tăn: “Y trúng độc, ngươi có giải dược không?”

Bộ Tuyết Dao trong lòng cười lạnh, trên mặt không lộ ra gì, nói: “Dĩ nhiên là có. Chỉ là ta cũng không mang theo, ngươi thả ta đi…”

“Nói ra phương thuốc là được!”

Bộ Tuyết Dao nheo mắt, mở miệng tuôn ra một chuỗi tên thuốc cùng phân lượng, ngay cả châm nước canh lửa thế nào cũng nói rõ ràng rành mạch.

Mấy loại thuốc đó phối hợp cũng không sai, đáng tiếc lại không phải là giải dược cho “U mộng”, ngược lại sẽ sinh nhân tâm loạn ý. Nếu Diệp Phù Sinh thực sự uống nó, rất nhanh liền sẽ tẩu hỏa nhập ma nổi điên mà chết.

Bộ Tuyết Dao trong lòng âm độc, lại không ngờ Đoan Thanh căn bản một chút cũng không mắc lừa.

Hắn tuy rằng đã từ lâu không bước chân vào giang hồ, nhưng mà trên đường đi đến Mê Tung lĩnh đã từ Lệ Phong hỏi thăm qua sự việc của Bộ Tuyết Dao. Tuy rằng người kia cũng là kẻ ngoan cố cự tuyệt hợp tác, lại không chịu nổi thủ đoạn của đạo trưởng.

“U mộng” căn bản là không có giải dược.

Đoan Thanh không tin mới có màn tra hỏi vừa rồi. Nhưng mà Bộ Tuyết Dao vừa nói ra như vậy, hắn liền minh bạch loại chất độc này là thực sự không có giải dược.

Hắn không hiểu y dược, lại biết nhìn người. Phần nhãn lực nhận thức người khác từ lúc hắn mới vào giang hồ đến ngày hôm nay, nhiều năm qua cũng chỉ nhìn nhầm một lần, đến hiện tại cũng xem như lô hỏa thuần thanh.

Bộ Tuyết Dao vừa mới mở miệng, Đoan Thanh đã có thể nhìn ra hắn có nói dối hay không.

Ngọc tiêu cài lại trên lưng, Đoan Thanh bỗng nhiên ngồi xổm xuống, một tay duỗi vào thắt lưng Bộ Tuyết Dao, tìm ra một cái bình nhỏ, được gói kỹ trong giấy dầu, mặt trên viết đúng là “U mộng”.

Đồng tử Bộ Tuyết Dao co lại, chợt nghe Đoan Thanh dùng thanh âm không hề lên xuống mà nói rằng: “Một khi đã như vậy, không bằng thỉnh cầu các hạ thử dược đi. Nếu giải dược này có hiệu quả, tất nhiên là không nguy hiểm gì, đến lúc đó cũng không khó dễ ngươi nữa.”

Đoan Thanh nói xong, một tay bẻ hàm dưới Bộ Tuyết Dao, liền muốn đem “U mộng” đổ vào miệng hắn.

“U mộng” độc tính thực sự là khó chơi, chỉ cần một chút tẩm lên châm đã có thể khiến Diệp Phù Sinh nửa chết nửa sống, càng miễn bàn một chai này đổ vào trong miệng!

Bộ Tuyết Dao hoảng hốt, vội vàng nói: “Dừng tay! Cái, cái… phương thuốc này là giả, không có giải dược!”

Bàn tay Đoan Thanh hơi chững lại, nhẹ giọng hỏi: “Không có thuốc nào chữa được?”

Sau lưng Bộ Tuyết Dao phát lạnh, chỉ cảm thấy vị đạo nhân nhìn như trích tiên này lại đáng sợ y như cung chủ, chỉ là hắn đem sát khí thu liễm dưới da thịt, bề ngoài nhìn không ra manh mối gì, đến thời khắc nào đó xé rách lớp da bên ngoài, liền muốn cắn nuốt tim gan người ta.

Bộ Tuyết Dao không dám lại lừa hắn, nói: “Không có… Ngô!”

Dư âm cắt ngang nơi cổ họng. Bình dược nghiêng một cái, non nửa nước thuốc liền được rót vào miệng Bộ Tuyết Dao, lại bị Đoan Thanh ở trên yết hầu bóp một chút, liền bất đắc dĩ mà nuốt xuống.

Đoan Thanh đứng dậy, nhìn Bộ Tuyết Dao nằm trên nền đất ho sặc không ngừng, thản nhiên nói: “Về sau xác nhận sẽ có giải dược. Chỉ cần ngươi còn sống!”

Nói xong, nghe được phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, Đoan Thanh liền quay đầu lại. Là một nam nhân chiều cao trung bình, khoảng hơn năm mươi tuổi, một thân trường y tay áo chẽn màu nâu, hai bên tóc mai đã bạc, khuôn mặt bình thường đến quá phận, ném vào trong đám đông liền tìm không ra.

Sau lưng của hắn là một thanh trọng kiếm bản lớn, nặng cũng phải trên trăm cân, nhưng nam nhân này lại cài nó nhẹ như không có gì, thậm chí dấu chân cũng thật mờ nhạt, có thể thấy thân thủ cực tốt, nội công cực cao.

Đoan Thanh quan sát hắn một chút, lúc này mới nói: “Nhiều năm không gặp,  Ngụy điện chủ vẫn khoẻ mạnh như trước.”

Huyền Vũ điện chủ Ngụy Trường Quân, quanh năm lưu thủ ở Mê Tung lĩnh, là người được Hách Liên Ngự tín nhiệm nhất trong Táng Hồn cung.

Ngụy Trường Quân là người lớn tuổi nhất, tư lịch nhất trong bốn vị điện chủ. Khi xưa, trước khi Hách Liên Ngự đi lên vị trí cung chủ, hắn chỉ là một đàn chủ trong Táng Hồn cung. Nếu nói đến chuyện cũ, trong Mê Tung lĩnh không người nào rõ ràng hơn hắn.

Thời điểm nhìn thấy đạo nhân đầu bạc, đồng tử Ngụy Trường Quân trong khoảnh khắc co lại. Nam nhân này luôn luôn bất động như núi rất giống vương bát đản vạn năm, thế nhưng trong nháy mắt này lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Bàn tay Ngụy Trường Quân ở sau lưng nhẹ phẩy một cái, ý bảo đám sát thủ ẩn núp quanh mình buông cung nỏ xuống, một mình tiến lên, chắp tay hành lễ nói: “Đoan Thanh đạo trưởng… Đã lâu không gặp.”

Huyền Vũ điện là trung tâm của bốn điện còn lại, bình thường chưa bao giờ thấy Ngụy Trường Quân đối với người khác ngoài cung chủ cung kính như thế, lại càng chưa bao giờ thấy tình huống khi hắn cúi thân hình hành lễ còn run nhè nhẹ một chút.

Ngụy Trường Quân đứng thẳng lên, liếc mắt nhìn Bộ Tuyết Dao một cái: “Chu Tước điện chủ tuổi trẻ khí thịnh, nếu là hắn đắc tội đạo trưởng, thỉnh đạo trưởng xem như nể mặt tại hạ nhẹ tay xử lý.”

“Nếu là việc Chu Tước điện chủ làm, bần đạo cùng hắn giải quyết, không can hệ đến Ngụy điện chủ.” Đoan Thanh xoay người bắt lấy Bộ Tuyết Dao rời đi, “Bất tiện quấy nhiễu, còn thỉnh nhường phương tiện.”

“Nói gì đến phương tiện?” Ngụy Trường Quân thở dài: “Đạo trưởng muốn đi, Ngụy mỗ cùng những người này đều không có bản lĩnh dám ngăn cản. Nhưng mà đạo trưởng là người tri lễ, nếu đã đến một chuyến, vì sao không gặp cung chủ chúng ta một lần?”

“A, ngược lại khiến chê cười.” Đoan Thanh nhếch khóe môi một cái, lại không thấy ý cười, ánh mắt lướt qua hắn nhìn về phía rừng núi xanh thẫm phía xa, nói: “Bần đạo không muốn gặp, ngươi liền sẽ rời đi sao?”

Dưới bóng râm, một người mặc áo tím, mặt nạ trắng bạc, bước trên cỏ dại còn đẫm sương sớm từ xa tiến đến gần, trên người gió bụi chưa rửa sạch, càng thêm vẻ gấp rút.

Hách Liên Ngự vậy mà trở về.

Từ Tây Bắc đến Tây Nam, cho dù là đi bằng xe ngựa lộ trình cũng muốn gần một tháng. Hách Liên Ngự ỷ vào khinh công cùng nội lực một đường chạy như điên, lại ngày đêm không ngừng nghỉ, chạy chết hai con thần câu tuấn mã, lúc này thực sự đuổi kịp về tới Mê Tung lĩnh.

Một đường bôn ba hao tổn nội lực như vậy, theo công lực của hắn lúc xoay người xuống ngựa cũng có thể đứng không vững, mồ hôi sớm đã thấm ướt áo. Hắn lại giống như không có việc gì, thậm chí còn phủ thêm một chiếc áo choàng mới, theo Ngụy Trường Quân cùng đến nơi này.

Gương mặt sau mặt nạ bởi vì mừng rỡ điên cuồng mà vặn vẹo, đôi mắt tựa như vực sâu từ trong lộ ra, hận không thể nhấc lên sóng cao vạn trượng đem Đoan Thanh cuốn sâu vào trong bóng tối không thấy đáy.

Hách Liên Ngự một tay ấn Tiềm Uyên bên hông, giọng điệu sung sướng tựa như hài tử rốt cuộc đạt thành ý nguyện: “Ngươi quả nhiên còn chưa có chết a… Đoan – Thanh – đạo – trưởng!”