Lục Minh Uyên cảm thấy cô nương này không đơn giản.
Bọn họ giống như mèo mù đông sờ tây chạy, nhiều lần thiếu chút nữa là bại lộ chân tướng. Hắn sâu sắc cảm thấy nếu mình cứ đi loạn như vậy, chỉ sợ chưa gặp được chuột chết đã trở thành mèo chết, vì thế Lục Minh Uyên thừa dịp địch nhân chưa phòng bị, tự mình động thủ, bắt lấy một người sống.
Người của Táng Hồn đại khái đời trước đều là rùa đen, chẳng sợ đem thư sinh bức thành chó điên, cũng nhất định ngậm miệng không khai. Thời khắc mấu chốt Tần Lan Thường đành phải tự thân xuất mã, vặn cằm người nọ lại, để cho hắn cùng mình bốn mắt nhìn nhau.
Lục Minh Uyên đứng ở sau lưng nàng, không nhìn thấy đến tột cùng là nàng làm cái gì. Chỉ biết là trong khoảng khắc, người kia mới vừa rồi còn uy vũ bất khuất đã trở thành ngoan ngoãn như bị ma nhập, đem tình hình địa cung nơi nơi chốn chốn nói rõ ràng rành mạch, ngay cả lịch trình tuần tra canh gác cũng không bỏ sót.
Nha đầu kia tuổi không lớn lắm, không đến nỗi sắc đẹp mê tâm. Lục Minh Uyên trong lòng suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới một môn võ công – Nhiếp Hồn đại pháp.
Hắn tuy rằng thiếu chút kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, nhưng cũng là ở trong Võ viện của Tam Muội thư viện lớn lên. Nơi đó ghi chép về võ lâm bí tịch chưa bao giờ thiếu. Nhiếp Hồn đại pháp bất quá chỉ đề cập đôi câu vài lời, cũng hơi khó để hắn nhớ rõ khi năm đó tìm sách giải trí chỉ nhìn thoáng qua.
Công pháp này bị quy về bàng môn tả đạo, tổng cộng chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất tác dụng chính là ám chỉ. Tầng thứ hai có thể thôi miên thần trí, nhân cơ hội dẫn dụ lừa gạt. Tầng thứ ba chính là mê hoặc tâm thần, có thể sai khiến người khác làm việc cho mình.
Nhiếp Hồn đại pháp tuy chỉ có ba tầng, cũng không phải là võ học độc bộ chuyên môn của nhà nào, trên giang hồ không ít môn phái đều có cất chứa điển tịch, nhưng mà muốn luyện có thành tựu lại không phải là việc dễ dàng. Phóng mắt ra giang hồ, người có thể luyện đến tầng thứ hai không nhiều lắm, tầng thứ ba càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cô nương này bất quá chưa qua dậy thì, thế nhưng xem như đã bước vào tầng thứ hai, không biết là hậu bối được cao nhân phương nào dạy dỗ.
Trong lòng hắn xoay chuyển suy nghĩ, Tần Lan Thường hỏi xong, đại phát từ bi mà đem người nọ đánh ngất xỉu sau đó giấu vào trong góc, nói: “Người này cũng không biết sư phụ ngươi bị nhốt ở đâu, làm thế nào bây giờ?”
“Bọn họ phí tâm sức lớn như vậy bắt cóc sư phụ ta, đương nhiên sẽ nhốt ở nơi khẩn yếu nhất.” Lục Minh Uyên nói “Tần cô nương, ngươi có sợ không?”
Tần Lan Thường từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, cho dù chịu thiệt nhiều lần cũng chưa học được ngoan ngoãn, vẫn to gan lớn mật như cũ, lập tức hất mặt: “Sợ cái gì? Ngươi nói đi.”
“Chúng ta đi hỏa dược thất, đem lôi hỏa đạn châm nổ.” Lục Minh Uyên nói nhẹ nhàng bình thản, giống như chỉ là không cẩn thận lật cái bàn “Địa cung một khi xảy ra chuyện, bọn họ ngoại trừ chạy tới bắt người, chính là nhanh chóng đi tìm thủ lĩnh ở nơi nào đó mà bẩm báo. Nếu ta không đoán sai, vị Bạch Hổ điện chủ kia hẳn là đang cùng sư phụ ta nói chuyện, bằng không chúng ta một đường khua côn chạy loạn lên như thế, làm sao lại không đụng phải gốc rạ cứng nào!”
Cho dù Tần Lan Thường to gan lớn mật, cũng bị vị thư sinh nhất minh kinh nhân (*) này chấn tại đương trường.
[(*): ý chỉ kẻ bình thường không có gì đặc biệt, vừa lên tiếng đã khiến người kinh ngạc]
Lục Minh Uyên nhìn mặt nàng tái nhợt, thầm nghĩ tiểu cô nương này xem như sợ, vì thế cách khăn che mặt gãi gãi cằm, dịu giọng nói: “Việc này rất nguy hiểm, ta sẽ chờ hỏa đạn nổ tung, ngươi liền thừa dịp loạn nhanh chóng chạy đi. Ta xem võ công của ngươi không tồi, kiến thức can đảm cũng không phải người nơi cửa nhỏ nhà nghèo có thể dạy dỗ ra. Chỉ cần có thể chạy khỏi địa cung hội hợp cùng gia nhân, Tiêu Diễm Cốt trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm ngươi làm phiền. Nơi thị phi không thể ở lâu, ngươi…”
Lải nhải lảm nhảm lần này của hắn khiến Tần Lan Thường phục hồi lại tinh thần, nàng nhấc chân đá Lục Minh Uyên một cái, nói: “Câm miệng, đi thôi!”
Lục Minh Uyên: “Ách, muốn ta đưa ngươi đi?”
Tần Lan Thường đối với thư sinh lúc tinh lúc ngốc này thực không biết làm thế nào: “Ta đi trộm lôi hỏa đạn quấy rối, ngươi nhân cơ hội đi tìm sư phụ ngươi.”
Lục Minh Uyên phản đối: “Không được, đại trượng phu làm sao có thể để nữ nhi nghênh khó trước?”
Tần Lan Thường bĩu môi. Nàng cũng không nguyện ý để Lục Minh Uyên thoải mái, đáng tiếc là mình có mặc bộ hắc y cũng xác thực không giống được. Tiêu Diễm Cốt trừ phi bị mù, không thì chỉ liếc mắt một cái là có thể đem nàng nhận ra ngay. Như vậy liền không phải tìm người, mà là tìm chết.
Lười cùng hắn phân trần, Tần Lan Thường nhẹ nhàng như một con mèo chui ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Ngươi mau cút đi!”
……
Lúc Tiêu Diễm Cốt vào cửa, Nguyễn Phi Dự đang viết chữ.
Ánh nến phản chiếu hình bóng, giấy trắng mực đen, lão giả khí độ thanh hàn thong dong đề bút chấm mực. Tiêu Diễm Cốt nhìn kỹ lại, viết trên giấy đều là tên người.
Chính xác ra là tên người chết. Từ khi biến pháp bắt đầu đến nay, không biết vì vậy đã chết bao nhiêu người. Trong đó có người phản đối hắn, cũng có người vì hắn từ bỏ thân gia tính mạng. Một một việc, mỗi một người, cho dù chuyện lớn chuyện nhỏ, thân phận cao thấp, hắn vậy mà đều rõ như lòng bàn tay, còn nhớ kỹ càng.
Ánh mắt Tiêu Diễm Cốt dừng ở hai tên người trên cùng – Tần Hạc Bạch, Cố Tranh.
Nàng thản nhiên mỉm cười, nói: “Trí nhớ tiên sinh thật tốt, dưới tay dính nhiều mạng người như thế, vậy mà đều còn nhớ rõ tên.”
Nguyễn Phi Dự để bút xuống, nói: “Người đã già luôn thích nhớ lại chuyện xưa. Như vậy cũng tốt, khỏi bị tình cảnh nằm mơ cũng không biết là mộng thấy người nào.”
“Tiên sinh đối với cố nhân nhớ mãi không quên, nhưng mà đối với người bên cạnh lại không quan tâm chút nào sao?” Tiêu Diễm Cốt liếc mắt một cái qua thức ăn trên bàn đã được dùng qua, “Nhìn tiên sinh ở đây an nhàn thích ứng, ta lại có chút thương cảm vị công tử bị vây dưới địa lao kia.”
Trong đồ ăn bỏ thêm dược vật, trên người Nguyễn Phi Dự không còn chút khí lực gì, cũng liền lười đứng dậy, mỉm cười: “Quý cung bỏ ra đại tâm tư như thế, xem ra không phải chỉ vì hầm nồi canh xương. Một khi đã như vậy, Minh Uyên hiện tại hẳn là hữu kinh vô hiểm.” (*)
[(*): có kinh hoảng nhưng không có gì nguy hiểm]
Tiêu Diễm Cốt cười: “Tiên sinh là người thông minh, như vậy có phải trước nên nói lời cảm tạ hay không?”
Nguyễn Phi Dự nhấc mí mắt: “Cảm tạ cô nương ra tay giết Lược Ảnh vệ tiến đến tiếp ứng cùng mười hai vị môn đồ của ta sao?”
“Vậy cũng không dám.” Tiêu Diễm Cốt chỉ tay điểm môi, “Ta muốn tiên sinh cảm tạ, là ân cứu mạng đấy chứ.”
Nguyễn Phi Dự nhíu mày: “A?”
“Thực không dám dấu diếm, từ khi thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, tất cả những kẻ kết thù hận với tiên sinh những năm gần đây nghe tin đều lập tức hành động. Trên đường to ngõ nhỏ quay lại Thiên Kinh đều có người cầm sẵn đao đón tiếp tiên sinh. Nếu không có Táng Hồn cung chúng ta tiên hạ thủ vi cường, tiên sinh chỉ sợ cũng không sống được đến ngày hôm nay.”
Nguyễn Phi Dự rũ mí mắt xuống, ngữ khí hơi loạn: “Lại có sự tình càn rỡ như vậy?”
Tiêu Diễm Cốt dò xét sắc mặt của hắn, nói: “Tiên sinh là người tinh tế, cái nhìn so với người khác cũng đều rõ ràng hơn. Ta cũng không nói vòng vo, chính là trước muốn hỏi một câu… Tiên sinh thực sự tin tưởng tiểu Hoàng đế muốn phục chức cho ngài sao?”
Nguyễn Phi Dự ngạc nhiên nói: “Thiên tử miệng vàng lời ngọc, lại ban bố thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, như thế nào là giả được?!”
“Chiêu cáo thiên hạ… A, vậy cũng được.” Tiêu Diễm Cốt sóng mắt lưu chuyển: “Nếu Hoàng đế thực lòng muốn trọng dụng tiên sinh, như thế nào lại gióng trống khua chiêng, đem tiên sinh phơi bày nơi đầu sóng ngọn gió, dẫn tới vây sát tứ phương?”
Nguyễn Phi Dự nhìn nàng không nói, Tiêu Diễm Cốt tiếp tục: “Hiện giờ việc thi hành tân pháp đã qua thời cơ tối hiểm yếu, hết thảy đều chỉ đợi hoàn thiện cùng xử lí phía sau. Tiên sinh lại tuổi cao, đối với Hoàng đế mà nói, đã không còn là cánh tay không thể thiếu. Hắn làm như vậy bất quá …”
“Tiêu điện chủ tâm tư hơn người, tài ăn nói cũng thực là không tồi. Chỉ tiếc sinh ra làm bậc nữ lưu, không thể vào triều sóng vai cùng bá quan.” Nguyễn Phi Dự bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang nàng “Nhưng thân là người giang hồ, vẫn không nên bàn luận chuyện triều chính để tránh chọc vào phiền toái.”
Tiêu Diễm Cốt che miệng cười khẽ: “Chúng ta chính là đã là một thân phiền toái còn gì phải sợ nữa? Trái lại, tiên sinh biết rõ mình bị đế vương lấy làm mồi nhử mà vẫn có thể bình thản chịu đựng gian khổ, khiến cho người ta không thể không bội phục.”
Một trận gió thổi qua, Nguyễn Phi Dự ho khan hai tiếng, nói: “Biết rõ lợi hại phía sau, Táng Hồn cung vẫn còn muốn đụng chạm, là vì cái gì chứ?”
“Táng Hồn cung là nơi thay người làm việc, lúc này đây đương nhiên cũng không ngoại lệ.” Tiêu Diễm Cốt cầm lấy tờ giấy viết đầy những cái tên kia, để sát vào ngọn nến, trong mắt phản chiếu ánh lửa lung linh “Hoàng đế muốn đặt xương cốt của tiên sinh làm hòn đá kê chân củng cố tân pháp, dĩ nhiên cũng có người kính ngưỡng tiên sinh, không đành lòng nhìn anh hùng mạt lộ.”
“Trên đời này người muốn cho lão hủ chết rất nhiều, muốn để ta sống lại càng ít.” Nguyễn Phi Dự cân nhắc một khắc, bỗng nhiên cười “Là… Nhị gia?”
Một góc trang giấy đã bén lửa, Tiêu Diễm Cốt chớp mắt mấy cái: “Trí nhớ tiên sinh quả nhiên còn tốt! Đúng là vị lão hữu này của ngài.”
“Không dám trèo cao! Không dám trèo cao!” Nguyễn Phi Dự khoát tay, ho đến càng lợi hại hơn.
Tiêu Diễm Cốt nói: “Nhị gia nói ‘Có mới nới cũ, qua cầu rút ván’ là đạo lý từ xưa đã có, nhưng tri ân ứng báo cũng là chuyện con người phải làm’. Năm đó hắn nhận qua ân huệ của tiên sinh, hiện giờ cũng không muốn nhìn thấy tiên sinh chưa già đã chết, còn thỉnh tiên sinh cho hắn một cơ hội đền bù lại sai lầm mấy năm nay.”
Nói xong, nàng đem một khối ngọc bội trong tay đặt lên bàn. Đó là một mảnh ngọc bội dương chi hảo hạng, đáng tiếc đã từng bị đập qua, hiện giờ tuy được người giỏi tay nghề sửa sang lại thật tốt, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy vết nứt tinh mịn.
Nguyễn Phi Dự cầm lấy khối ngọc này, trầm mặc thật lâu, thẳng đến khi Tiêu Diễm Cốt cũng cho rằng hắn không trả lời, mới chậm rãi mở miệng, lại là một tiếng thở dài: “Nhị gia là một người có tâm.”
Tiêu Diễm Cốt trong lòng vui vẻ, còn chưa kịp cười bồi, chợt nghe hắn tiếp tục nói: “Cũng như năm đó.”
Nụ cười nàng chưa kịp nở ra đã đông lại trên mặt, phảng phất như có người đề bút vẽ thêm một nét không được tự nhiên lên lớp mặt nạ.
Một khắc sau, nàng nhếch nhếch khóe miệng, nói: “Tiên sinh, ngươi từ trước tới nay vẫn là một người thức thời …”
Nguyễn Phi Dự thu hồi ngọc bội, nhìn tờ giấy đã hoàn toàn hóa thành tro, thản nhiên nói: “Người sống rồi sẽ chết, chuyện cũ rồi cũng thành mây bay. Cho dù người hay vật trong thiên hạ, không có cái gì lại không thay đổi.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Diễm Cốt biến mất, nàng buồn bã nói: “Tiên sinh, chính như ngài vừa rồi nói, kẻ muốn mạng của ngài rất nhiều, nhưng hiện tại nguyện ý bảo vệ ngài, có năng lực giữ được ngài, cũng chỉ có Nhị gia.”
Nguyễn Phi Dự cười cười: “Lão hủ cũng đã nói qua, người sống rồi cũng sẽ chết.”
Tiêu Diễm Cốt âm thầm xiết bàn tay, một lát sau lại treo lên nụ cười: “Tiên sinh không lo lắng cho đệ tử của mình sao?”
“Minh Uyên đã qua nhược quán (*), là tuổi nên đội trời đạp đất rồi.” Bàn tay Nguyễn Phi Dự phủi qua tro tàn vẫn còn hơi ấm trên bàn, vẻ mặt đạm mạc “Thời điểm lão hủ bằng tuổi hắn, đã dám ở trên đầu lão hổ giương oai rồi.”
[(*) hơn 20 tuổi, ngày xưa thanh niên 20 tuổi thì được làm lễ đội mũ (quán), xem như trưởng thành.]
Nghe vậy, Tiêu Diễm Cốt biến sắc, dung nhan quyến rũ bộc phát sát khí, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Phi Dự, bỗng nhiên quát: “Người đâu!”
Một hắc y nhân đẩy cửa vào, hành lễ nói: “Điện chủ có gì phân phó?”
“Lục Minh Uyên đâu? Đem hắn mang lại đây!”
Hắc y nhân chần chờ một chút, nói: “Hồi điện chủ, thuộc hạ đã phái người đi, chính là… Chẳng biết tại sao đến giờ còn chưa quay…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía ngoài vang lên một tiếng động thật lớn, như là có hỏa dược phát nổ, khiến cho toàn bộ địa cung đều rung lên. Ngay sau đó phát ra một trận ồn ào, ẩn ẩn có tiếng đánh giết, như là có người đột nhiên quấy rối, khiến cho nơi này đều ầm ĩ cả lên.
Tiêu Diễm Cốt hai mắt phát ra hàn quang, khiến hắc y nhân kia lạnh cả người, vội vàng chạy ra ngoài xem tình huống, không ngờ vừa lúc một hắc y nhân khác xông vào.
Người bịt mặt xông vào thập phần chật vật, trên người có mấy vết thương, vội vã báo: “Lớn… việc lớn không tốt! Hai người Điện chủ mang trở về kia… đã trốn đi… Bọn họ không biết như thế nào lại tìm được nơi chứa hỏa dược, châm nổ hơn mười cái lôi hỏa đạn!”
Tiêu Diễm Cốt vẻ mặt kịch biến. Nơi này xây dựng dưới đất, toàn dựa vào đường hầm cùng tường dày chống đỡ. Không gian bị bịt kín, một khi hỏa dược nổ tung, hậu quả thiết tưởng không dám nghĩ tiếp.
“Đáng chết! Các ngươi trông chừng hắn!” Tiêu Diễm Cốt một phen đẩy thủ hạ sang một bên, tông cửa xông ra.
Chờ nàng đi xa, hắc y nhân phía trước vừa định nói cái gì, chợt thấy sau đầu có tiếng gió. Ngay trước khi xảy ra tai nạn, hắn rút kiếm đón đỡ, chưởng cùng mũi kiếm chạm vào nhau. Thân kiếm không chút sứt mẻ, bàn tay lại bị cắt thành một đường máu.
Nhưng mà gương mặt hắc y nhân dưới khăn che, lại tràn ra máu tươi, hai mắt trợn trừng, tơ máu dầy đặc.
Trên người hắn lông tóc không một chút tổn hại, chưởng lực lại lấy kiếm làm đường dẫn, xông vào kinh mạch, chấn nát phế phủ.
Cách sơn đả ngưu, hồi thiên vô lực.(*)
[(*) cách núi đánh trâu, không thể cứu vãn]
Thi thể không tiếng động ngã xuống, người bịt mặt cũng không thèm nhìn hắn, xoay người đối Nguyễn Phi Dự thấp giọng nói: “Sư phụ, mau cùng ta đi thôi!”
Đôi mắt vẫn luôn nhìn xuống lúc này mới ngước lên, trong vắt như dòng suối nhỏ. Chính là Lục Minh Uyên.