Phong Đao

Chương 191: Kinh hoàng




Thời điểm Đoan Thanh mở mắt ra, bóng đêm vẫn còn mờ mịt.

Mối nguy của Vấn Thiện sơn mặc dù được giải, tai hoạ ngầm lại còn không nhỏ. Ngoại trừ phân bổ nhân thủ bảo vệ yếu đạo bốn phương, còn phải an bài người xử lí bách tính tiến đến cầu cứu. Tôn Mẫn Phong tuy rằng lưu lại giải dược, nhưng như lời Triệu Băng Nga đã nói, những người này trúng độc không nhẹ, cho dù có nhiều thuốc cũng là như muối bỏ biển không cách nào xoay chuyển tình thế, bọn họ chỉ có thể kiệt lực làm hết sức mình nghe theo thiên mệnh, cố gắng đem thương vong khống chế trong phạm vi nhỏ nhất.

Tai vạ đến nơi, mạnh ai đi đường nấy đã là quá muộn, chỉ có đem năm bè bảy mảng bện thành một sợi dây thừng, cho dù cam nguyện hay không, đều phải ngộ biến tòng quyền, suốt mấy ngày liền cọ sát mài giũa, rốt cuộc có chút bộ dáng tương tác hỗ trợ.

So với trưởng bối trong lòng có đủ loại tính toán, giao tình giữa đám tiểu bối đều là nghĩa khí đi đầu. Bọn họ đã cùng trải qua một phen sinh tử, hoặc nhiều hoặc ít đều sinh ra chút tình nghĩa đồng cam cộng khổ, cho dù tình cảm này có thể sống sót qua bao năm tháng thói đời giày xéo hay không, tóm lại là ở trong lòng cũng đã ghi dấu ấn, đợi thời gian cùng tình người khảo nghiệm.

Đoan Hành, Sắc Kiến, Hoa Tưởng Dung, Khúc Cẩn bốn vị trưởng bối đức cao vọng trọng tọa trấn quản lí chung, phía dưới công việc an bài đâu vào đấy, Đoan Thanh liền lần nữa chìm xuống, so với hoa khô trên đầu tường cỏ héo trên vách đá còn thiếu chút sinh động hơn.

Hắn là người kỳ lạ, trước đại kiếp nạn lần này trong chốn võ lâm không có mấy người biết “Đoan Thanh” là ai, chỉ từ đạo hiệu suy ra bối phận, biết được hắn là sư đệ của Đông Đạo Đoan Nhai, vốn tưởng rằng là một lão đạo lớn tuổi, không ngờ tới khi Đoan Thanh lộ diện lại là nhân vật sương phát thiều hoa.(*)

[(*) sương phát: tóc bạc như sương, thiều hoa: tuổi đang xuân tươi đẹp]

Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, một đạo trưởng cổ quái chẳng ai biết tên như vậy thế nhưng có thể bắt được Hách Liên Ngự.

Người trong các môn phái muốn tìm hiểu chi tiết thân thế Đoan Thanh đếm không hết, lại đều bị Đoan Hành lệnh cho người của Thái Thượng cung chắn trở về. Đoan Thanh sau ngày đó cũng ít lộ diện, mà là tĩnh tâm dưỡng thương.

Tôn Mẫn Phong trước khi đi cố ý xem chẩn vết thương cho hắn. Vết thương nơi bụng của Đoan Thanh đã được xử lý ổn thỏa, nhưng tay trái bị hỏa lôi châu gây thương tích, tuy rằng không bằng Hách Liên Ngự đương trường tàn phế, cả một cánh tay thế nhưng cũng không còn mấy chỗ lành lặn, từ da đến xương đều bị thương tổn đến lợi hại. Quỷ Y tinh tế chẩn bệnh trong chốc lát, liền dứt khoát hỏi hắn: “Ngươi muốn võ công, hay là chỉ cần một bàn tay?”

Đoan Thanh ngước mắt lên, Tôn Mẫn Phong liền giải thích: “Da thịt bị thương dễ xử lý, chỉ là gân tay đã bị hỏa lôi làm nát, ngay cả xương cốt cũng bị thương. Nếu mà ngươi chỉ muốn hành động như thường, ta có thể đảm bảo trong vòng một tháng khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng nếu ngươi còn muốn dùng cánh tay kia động võ, liền phải cắt bỏ thịt thối rạch mở cơ bắp, đem mạch đứt xương gãy bên trong lần nữa nối lại. Việc này không chỉ phải hạ châm đao, còn phải dùng hổ lang dược (*)…Ta đã từng dùng qua phương pháp này cho một người, cuối cùng tuy rằng xương gãy đã nối được, nhưng người lại chịu không nổi quá trình đau đớn sống này nên không qua khỏi.”

[(*) châm đao: hạ châm như hạ đao, ý nói là mạnh tay. Hổ lang dược: dùng thuốc mạnh như hổ lang, mau chữa lành nhưng sẽ có nhiều di chứng tác dụng phụ…]

Hắn vừa dứt lời, Đoan Thanh dứt khoát nói: “Ta chọn ý sau.”

Tôn Mẫn Phong xưa nay ở trên thân thể người khác động đao không dưới trăm ngàn lần, chỉ có lần này là trong lòng kinh sợ nhất.

Thời điểm hắn hạ đao không dùng ma phí tán, bởi vì vật này mặc dù giảm đau tốt, lại làm thương tổn kinh mạch. Nhưng mà sức chịu đựng của Đoan Thanh vượt xa Tôn Mẫn Phong suy đoán, tựa như da thịt bị một đao cắt bỏ không phải là da thịt hắn mà là vụn gỗ, gân tay bị kéo dài ra nối lại cũng không phải gân tay hắn mà là dây thừng.

Từ đầu tới cuối, Huyền Anh làm trợ thủ cho Tôn Mẫn Phong cũng phải thay khăn vải lau mồ hôi đến bốn lần, Đoan Thanh lại thủy chung nhìn chăm chú vào châm đao ở trên máu thịt mình cắt ra nối lại, ngay cả sắc mặt cũng không biến một phân.

Tôn Mẫn Phong nghĩ thầm, người như vậy hoặc là không có xúc cảm đau đớn, hoặc là hắn đã quá quen với cái đau khắc cốt, mới có thể cảm thấy trình độ loại này không đủ để nhíu mày.

Hắn theo hướng này suy nghĩ một chút, cũng không dám nghĩ sâu. Dù sao so với cắt thịt cạo xương, e là cũng chỉ có đau đớn của thiên đao vạn quả mới sánh nổi.

Sau khi Tôn Mẫn Phong dẫn người rời đi, Đoan Thanh liền nói với Đoan Hành vài câu, tự mình đi Phật tháp, một là trốn vào nơi thanh tĩnh, hai là trông chừng Hách Liên Ngự.

Hách Liên Ngự việc xấu chồng chất, ai ai cũng muốn lấy tính mệnh hắn, một nhà một người lại khó theo số đông, chỉ đợi lần này sự việc xong xuôi, chưởng môn các phái tụ họp nơi này, mở xét xử công khai rõ ràng, chính là giết một người răn trăm người, tế vong hồn kẻ vô tội ngàn dặm, trấn nhiếp vô số tà ma ngoại đạo.

Hắn bị nhốt tại Phật tháp tầng thứ bảy, cho dù công lực đã bị Đoan Thanh phong bế, một tay đã tàn phế, lại bị xích sắt trói cẩn thận, mọi người vẫn không dám khinh mạn, cắt cử tám võ tăng cùng bốn tay giang hồ hảo thủ canh gác không rời một tấc. Ngoài ra, sáu tầng phía dưới đều có thủ vệ, cho dù một con chuột cũng đừng mong âm thầm chui lọt.

Đoan Thanh liền ở tầng thứ tư trong tháp, vị trí mấu chốt ở giữa như vậy mà tĩnh tọa. Một đêm này trăng tà gió lớn, hắn ngủ cũng không an ổn. Mới vừa chợp mắt nghỉ ngơi không lâu liền từ trong mộng bừng tỉnh.

Hắn mơ thấy Cố Thời Phương. Bộ dáng nữ tử vẫn áo đỏ tóc đen y như năm xưa, ở dưới tàng cây nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu đầy sương tuyết cùng vết thương trên tay hắn. Nơi đó vừa lạnh lại vừa tối, ngoại trừ sự tồn tại của nàng, không còn ánh sáng nào khác.

Người trong mộng nói dong dài rất nhiều, chỉ là đầu Đoan Thanh vô cùng đau, một chữ cũng đều không nhớ kỹ. Bởi vậy khi tỉnh khỏi giấc mộng, ngay cả tâm tình đã bị Vô Cực công mạnh mẽ áp xuống tựa như mặt nước bình thản, lại vẫn nổi lên thẫn thờ mất mát như cũ.

Thật là một hồi cửu biệt trùng phùng, đáng tiếc trong mộng hắn chưa tỉnh, mộng tỉnh hắn lại không biết.

Tâm trạng này mới vừa nổi lên, tay phải Đoan Thanh đặt trước ngực liền chợt xiết chặt, sắc mặt cũng trắng bệch, trong mắt cực nhanh xẹt qua một đạo huyết quang, sau đó lại biến mất từ từ lắng đọng lại.

…. “Sư đệ, Cố nữ hiệp đã đi rồi, ngươi bình tĩnh một chút, nàng nhất định là không muốn nhìn ngươi như thế!”

…”… Biến!”

…”Sư đệ, lúc trước ngươi phế công không thành dẫn đến chân khí chạy loạn, nhưng không kịp thời bình ổn, trái lại vọng động nội công hao tổn tâm lực. Lần này lại động đến cực kỳ buồn đau giận dữ, một thân căn cơ “Vô Cực công” của ngươi sợ là…”

… “Thả… ta… ra ngoài!”

…”… Thỉnh các vị trưởng lão hỗ trợ ta. Từ hôm nay trở đi đóng cửa diện bích sám tội!”

“…”

Thanh âm bị thời gian làm phai nhạt ở trong đầu vang vọng. Khoảng thời gian này Đoan Thanh thỉnh thoảng lơ đãng nhớ tới chuyện xưa cố nhân, thái dương bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.

Đoan Thanh bỗng nhiên đứng lên, tay phải cầm lấy trường kiếm đặt ở bên người, ngẩng đầu nhìn thoáng tầng trên cũng không thấy động tĩnh gì lạ, lại dùng tàn hương ở trên mặt đất để lại một dòng chữ, lúc này mới đi đến bên lan can nhảy xuống.

Khinh công của hắn vốn không tệ, lại ở cùng Cố Thời Phương rất nhiều năm, mặc dù không bằng truyền nhân Kinh Hồng có thể lược ảnh vô tung, nhưng cũng tựa như gió nhẹ phất qua nhành liễu, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Hắn nương theo bóng đêm ngoài cửa sổ cùng tháp lâm che giấu, vẫn không hề kinh động đến những người trong tháp.

Đoan Thanh trên thực tế cũng không có mục đích gì cụ thể, hắn một đường chạy nhanh, không bao lâu liền vào sâu trong núi rừng rậm rạp. Lúc này bóng đêm tối đen, trong rừng bốn bề vắng lặng, ngay cả tiếng dế trùng chim chóc cũng không hề nghe thấy. Đoan Thanh lại bắt đầu hoa mắt, nhìn mọi vật dần dần xuất hiện ảnh trùng. Hắn không vận động chân khí nữa, mà là dựa vào nhĩ lực theo tiếng lần đến bên cạnh suối nước trong rừng, khoanh chân ngồi xuống, tâm thần quy về một mối, bắt đầu điều tức hai cỗ nội lực trong đan điền đang ẩn ẩn đi loạn.

Ánh trăng mờ nhạt rải rác chiếu xuống. Đến lúc Đoan Thanh mở mắt ra, liền nhìn thấy trên mặt nước phản chiếu một đôi mắt quỷ dị.

Đoan Thanh có một đôi mắt phượng như được vẽ ra, tròng mắt tựa như sao băng nhập hàn đàm, hàng mi dài rậm, đuôi mắt có một nốt ruồi son nho nhỏ, nhìn như một chấm chu sa nổi bật trên gương mặt thanh lãnh. Ánh mắt của hắn xưa nay luôn lãnh đạm, trong sáng đến tựa như cái gì cũng đều nhìn thấy, lại giống như cái gì cũng không lưu lại. Nhưng mà đôi mắt phản chiếu trên mặt nước lúc này, thế nhưng bên cạnh đồng tử màu hổ phách sinh ra một vòng đỏ sậm, giống như một giọt máu hòa vào trong nước, cũng không tan ra biến mất, trái lại đọng ở vị trí nước tĩnh lặng nhất.

Hắn lạnh lùng nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, người trong hình ảnh phản chiếu nọ cũng lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi đã chết rồi…” Đoan Thanh đối với hình ảnh phản chiếu kia nhẹ giọng nói “Ngươi tự mình lựa chọn, không có chỗ cho hối hận.”

Vừa dứt lời, một viên đá rơi xuống nước, đập nát ảo ảnh, bắn mấy giọt nước lên người Đoan Thanh.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ đến không thể nghe thấy. Hắn quay đầu nhìn lại không thấy người. Trái lại phía trên chợt có tiếng gió, một bàn tay đột nhiên hạ xuống, rút đi cây trâm bằng gỗ mun hắn búi tóc.

Khoảng khắc mái tóc tuyết sương bung ra xõa xuống, trường kiếm đã không tiếng động quay lại, vững vàng dừng ở bên cổ người tới, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, người kia đã có thể đẫm máu dưới kiếm.

Nhưng mà bàn tay Đoan Thanh cầm kiếm không hề động.

Dưới kiếm là một nữ tử vóc người cao gầy, một thân áo dài tay chẽn đỏ thắm gọn gàng, mái tóc đen được một cây trâm hoa đào búi cao lên như đuôi ngựa đầy kiêu hãnh. Khuôn mặt mộc không trang điểm hơi nhợt nhạt, may mà có một đôi mắt linh động sắc bén làm tăng vẻ rạng rỡ, giữa đôi môi đang ngậm cây trâm gỗ mun của Đoan Thanh, cười đến rất là bỡn cợt.

Nàng cầm lấy cây trâm gỗ mun, nâng cằm Đoan Thanh mỉm cười, giọng nói kèm theo mùi hương ngào ngạt, âm cuối kéo dài một cách không có hảo ý: “A Thương, ngươi…”

Kiếm phong lạnh như băng đột nhiên xẹt qua, thanh âm chưa thốt hết lời ngừng bặt, vĩnh viễn lưu lại nơi cổ họng.

Cổ tay Đoan Thanh rung lên, một đường huyết châu vẩy ra, mũi kiếm lại trong vắt như nước. Hắn không nhìn thi thể trên mặt đất lấy một cái, trái lại hướng về phía rừng cây, lãnh đạm nói: “Đi ra!”

Trong rừng đột nhiên phát ra một trận cười “khanh khách”, thanh âm không lớn, lại thực chói tai, vừa qua nghe như là mấy người cùng mở miệng một loạt, cẩn thận phân biệt mới có thể phát hiện đều là thanh âm của một người.

Thanh âm nữ nhân, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Giọng nữ cười một trận, ngữ điệu tận lực biến đến mềm mại, ai oán: “A Thương, ngươi làm sao lại nhẫn tâm động thủ với ta như vậy?”

Đây là thanh âm Cố Thời Phương, khẩu khí nói chuyện lại hoàn toàn bất đồng. Đoan Thanh nghe thanh âm đoán vị trí, một kiếm vung lên, kiếm phong bá đạo đem thân cây to bằng cái bát chém làm hai đoạn, một bóng người từ trên cây nhảy xuống, mỉm cười mà đứng ở vị trí cách Đoan Thanh ba trượng.

Nàng cùng người đã chết nằm trên mặt đất ăn mặc giống hệt nhau, trên mặt cũng là dung mạo của Cố Thời Phương, khi nói chuyện cử chỉ biểu tình lại muốn giống hơn một chút, nhất là bộ dạng khoanh cánh tay đứng nhìn kia, tựa như người đã mất nhiều năm đội mồ thức tỉnh, sống sờ sờ mà đứng trước mặt Đoan Thanh.

Nàng rũ mắt xuống, bộ dáng có chút cô đơn: “A Thương, mười ba năm không gặp, ngươi không nhận ra ta sao?”

“Người mất đã đi xa, cho dù các ngươi tính kế nhiều ít thế nào, quấy rầy vong linh an bình đều là không nên.” Đoan Thanh nhìn khuôn mặt này, lãnh đạm đến nửa điểm động dung cũng không có “Xé mặt nạ này xuống, bần đạo cho ngươi thời gian nói một câu.”

Nữ nhân nhẹ nhàng mỉm cười, trái lại thức thời mà kéo mặt nạ xuống, lộ ra một dung mạo kiều diễm quyến rũ, đối Đoan Thanh chớp chớp mắt, nói: “Tiêu Diễm Cốt gặp qua Đoan Thanh đạo trưởng.”

Ánh mắt Đoan Thanh quét qua thi thể trên mặt đất, thản nhiên nói: “Các ngươi đều là Tiêu Diễm Cốt, lại đều không phải là Bạch Hổ điện chủ của Táng Hồn cung.”

Tiêu Diễm Cốt là cao thủ dịch dung đệ nhất thiên hạ. Nàng không chỉ giỏi về xúc cốt ngụy trang, càng nổi danh nhanh nhẹn giảo hoạt. Bởi vậy ngay từ sớm đã vì mình tính toán, âm thầm bồi dưỡng vài nữ tử tương tự mình, thay phiên mang theo bên người dạy dỗ nhiều năm, đổi mặt nạ giả thành bộ dáng chính mình, học võ công cùng nói chuyện xử sự của nàng, vào thời điểm mấu chốt trở thành thế thân cho nàng.

Lúc trước Vấn Thiện sơn kinh biến, ở lại dưới chân núi cùng Bộ Tuyết Dao đối chiến Ngu Tam Nương, sau lại cầm giữ sơn đạo chính là thế thân thứ nhất. Có nàng đó ở bên ngoài hấp dẫn ánh mắt, Tiêu Diễm Cốt chân chính mới có thể đi tiếp tay cho Hách Liên Ngự.

Lúc này xuất hiện ở trước mặt Đoan Thanh, chính là hai thế thân khác của nàng.

Chuyện bí ẩn như thế, từ mười lăm năm trước đã bắt đầu. Toàn bộ trong Táng Hồn cung người biết được cũng chỉ có chính Tiêu Diễm Cốt và cung chủ Hách Liên Ngự. Không thể ngờ rằng, hiện tại mới vừa đối mặt đã bị Đoan Thanh vạch trần.

“Tiêu Diễm Cốt” trên mặt ý cười không đổi, trong lòng lại giật thót. Thế thân chung quy không phải là chính chủ, học được bắt chước cũng có giới hạn, chỉ biết là phục tòng mệnh lệnh làm việc, nhưng không biết chính mình lần này đối mặt người như thế nào.

Nàng đưa mắt nhìn thi thể đồng bọn trên mặt đất, khó hiểu mà cảm giác cần cổ phát lạnh.

Lấy lại bình tĩnh, “Tiêu Diễm Cốt” nói: “Tối nay mạo phạm vong thê đạo trưởng, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc, thay Ngụy điện chủ hướng đạo trưởng nhắn một câu, thỉnh ngài đừng trách tội.”

Đoan Thanh tiếc chữ như vàng: “Nói!”

Trái tim “Tiêu Diễm Cốt” đập nhanh. Nàng dằn xuống hàn ý kinh sợ từ sau lưng đột nhiên dâng lên, nói: “Ngụy điện chủ nghe nói Hách Liên cung chủ chúng ta bị đạo trưởng bắt giữ, hiện tại đang bị giam trong Phật tháp nhận hết khổ sở, đặc biệt lệnh tỷ muội hai người chúng ta tới nhắn nhủ một phen: có phải đạo trưởng là quý nhân hay quên chuyện cũ, đã không còn nhớ lời thề ngày xưa trước mộ phần cố nhân?”

Ánh mắt Đoan Thanh lạnh như nước, “Tiêu Diễm Cốt” nói tiếp: “Nếu đạo trưởng quả thực công pháp đại thành đoạn tình tuyệt ái, hành động lần này không thể trách được, Ngụy điện chủ cũng không dám quấy rầy … Nếu đạo trưởng lại vì hành vi lần này của tỷ muội hai người chúng ta mà tức giận, liền thuyết minh đạo trưởng trong lòng vẫn còn vướng bận, đều không phải là thánh nhân di thế vong tình, vậy vì sao lại vi phạm lời ước thệ năm xưa?”

Nàng nói xong đoạn này, tựa như buông xuống một khối đá tảng trong lòng. Đạo trưởng trước mặt an tĩnh đẹp như họa, nhưng “Tiêu Diễm Cốt” chỉ chú ý tới cặp mắt không giống bình thường kia, cùng với hàn ý vô thanh vô tức quanh người hắn.

Hàn ý kia không mang theo sát khí, lại ép tới toàn thân nàng máu huyết cơ hồ đông lại.

Đoan Thanh nghiêm túc nghe nàng nói từng lời từng chữ, lúc này mới hỏi: “Đã nói xong?”

“Tiêu Diễm Cốt” ngẩn ra, theo bản năng mà gật đầu.

Chỉ một cái động tác bình thường như vậy, đầu của nàng lại một đường rơi xuống, đập thật mạnh dừng lại bên chân. Ánh mắt đột nhiên trừng lớn, ngay sau đó phút chốc tan rã, nửa chữ cũng không kịp nói ra.

Một kiếm rơi đầu, lời hết mệnh cũng hết. Nhưng mà nàng từ đầu đến cuối đều cảnh giác, cũng không phát hiện Đoan Thanh là khi nào ra kiếm, mình là lúc nào bị chặt đứt cần cổ.

“Nếu phụng mệnh làm việc, hiện tại việc đã thành, liền đem mệnh lưu lại đi.” Đoan Thanh chân không dính máu mà bước qua đống hỗn độn đầy đất, hướng về phía trước đi tiếp. Trường kiếm đã tra vào vỏ, gió đêm thổi tan mùi máu tươi trên người hắn không còn dấu vết gì, duy chỉ có vòng đỏ sậm trong mắt càng lúc càng đậm.

Hắn đi rất chậm, thẳng đến lúc phía trước truyền đến ánh sáng của ngọn đuốc, tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng kêu, Đoan Thanh mới dừng chân đáp: “Bần đạo ở đây.”

Tìm đến hắn là một tăng nhân. Đoan Thanh nhớ rõ người nọ là một trong những võ tăng vốn nên canh giữ ở Phật tháp tầng thứ bảy, hắn trầm mặt xuống: “Xảy ra chuyện gì?”

“A Di Đà Phật.” Võ tăng đối hắn chắp tay hành lễ, “Đoan Thanh trưởng lão, mới vừa rồi Hách Liên thí chủ muốn gặp ngài, tiểu tăng xuống dưới không thấy bóng dáng ngài, may mắn phát hiện ngài lưu chữ trên mặt đất, liền chạy tới đây báo tin.”

Đây là lần đầu tiên Hách Liên Ngự đề xuất yêu cầu từ lúc bị bắt đến giờ. Hắn thập phần nhận rõ sự thật mình thân là tù nhân, mặc kệ căm thù hay là chống cự, ai đến cũng không cự tuyệt, nhẫn nhục chịu đựng đến gần như nhu thuận.

Nhưng mà, hắn hiện tại muốn gặp Đoan Thanh.

Không hề do dự, Đoan Thanh đối tăng nhân nhẹ nhàng gật đầu, đi theo hắn trở về Phật tháp. Hai người bước chân đều không chậm, chẳng bao lâu liền tới trước cửa phòng giam.

“… Đều đi ra ngoài.”

Thanh âm Hách Liên Ngự bởi vì thiếu nước mà khàn khàn, hai sợi xích sắt to bằng cánh tay trẻ con trói hai vai hắn lại. La Tử Đình tâm tư kín đáo thậm chí bố trí cơ quan tại nền gạch hắn đang quỳ, một khi hai đầu gối hắn rời khỏi mặt đất, sau lưng liền sẽ bắn ra nỗ tiễn, đem người nhất tiễn xuyên tim, tuyệt không có ý thả ma đầu còn sống rời đi.

Vết thương trên người hắn chỉ được xử lý qua loa, đảm bảo sẽ không tắt thở trước lúc công thẩm. Mồ hôi, máu và bụi đất gộp lại thành từng vết loang lổ trên người, tỏa ra hương vị khó ngửi, vết thương bị Sở Tích Vi chặt đứt cổ tay đã xuất hiện hoại tử, nhìn thấy ghê cả người. Táng Hồn cung chủ đã từng không ai bì nổi hiện tại so với gã ăn mày còn muốn chật vật hơn.

Hách Liên Ngự nói, hiện tại dĩ nhiên là không còn ai nghe theo. Nhưng mà Đoan Thanh chăm chú nhìn hắn một khắc, đưa tay ý bảo người trông coi đều lui ra ngoài cửa, khiến cho trong phòng giam nhất thời tĩnh mịch hẳn.

“Ngươi muốn gặp ta, là có chuyện gì?”

Đoan Thanh chậm rãi đi tới. Hắn một thân mặc đạo bào đen trắng ở nơi u ám này giống như giao giới giữa ánh sáng và bóng tối, theo khoảng cách tới gần, thắp lên ánh sáng trong mắt Hách Liên Ngự.

“Ta…” Hách Liên Ngự liếm liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi mỉm cười “Ta muốn gặp ngươi.”

Bốn chữ ngắn ngủi, tựa như ở giữa môi răng hắn nhấm nuốt một lần, dư âm thậm chí mang theo hương vị sung sướng lưu luyến, nhưng mà Đoan Thanh thủy chung thờ ơ.

Đoan Thanh cúi đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi đã gặp được, liền dừng ở đây đi.”

“Dừng bước!” Hách Liên Ngự nhìn hắn thật sự quay người, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, lại vừa cứng rắn ẩn nhẫn xuống, thanh âm chậm rãi “Ta… chỉ là rất đau, nhìn thấy ngươi mới tốt hơn một chút.”

Đoan Thanh dừng chân, vẫn không quay đầu lại: “Thời điểm ngươi làm bậy, vì sao không ngẫm lại người khác có đau hay không?”

“Ngươi chính là vì mấy cái ‘người khác’ đó mà phế ta…” Hách Liên Ngự bỗng nhiên cử động, xả đến xích sắt vang loảng xoảng, thanh âm khàn khàn, “Ngươi rõ ràng đã đáp ứng… cho đến chết cũng phải che chở ta. Ngươi một lời đã nói…”

Dừng một chút, hắn đau đến hít một hơi lãnh khí, lúc này mới nói tiếp: “… Ngươi một lời đã nói, tại sao lại không thủ ước? Lúc trước ngươi đều không xuống tay được, vì cái gì bây giờ lại có thể nhẫn tâm đối xử với ta như vậy?”

Hách Liên Ngự lời còn chưa dứt, Đoan Thanh liền xoay người, nương theo ngọn đuốc trong phòng, đôi mắt vốn màu hổ phách nhiễm một vòng đỏ sậm thế nhưng bị ánh sáng phản chiếu ra như màu máu.

[Thanh Sơn Hoang Trủng nói: Từ hôm nay trở đi tiến vào một quyển cuối cùng của Phong đao – Phong Vân thiên. Bản nguyệt Phong đao chính văn kết thúc, đám dưỡng béo thân bắt đầu có thể giết.

Cuối cùng, tấu chương sư công chính là tình huống có thể sẽ có người cảm thấy đột ngột. Tác giả ngốc tại đây điểm danh vài cái cài cắm nho nhỏ:

1- Mở đầu chương “Phá kén”, Đoan Thanh tự phế nội công lại bị gián đoạn thất bại, chân khí đi chệch, Cố Thời Phương nhắc nhở hắn sinh ra tai hoạ ngầm.

2- Kết thúc chương “Phá kén”, Cố Thời Phương trọng thương, Cố Tiêu rơi xuống vực, Đoan Thanh phía sau có Hách Liên Ngự, một năm đó hắn làm thế nào mang theo vong thê rời khỏi Mê Tung lĩnh?

3- Cuối chương “Đoạn Thủy”, Đoan Thanh đầu bạc mới lên sân khấu, đã vào Vong tình cảnh, phải là tâm bình khí hòa vô hỉ vô bi, trên người lại mang theo một hồ rượu “Thương lộ”cường bách người tĩnh tâm ngưng khí.

4- Cuối chương “Đưa tiễn”, khi Đoan Thanh an táng Cố Thời Phương thần thái tâm tình dao động.

5- Cuối chương “Ra khỏi vỏ”, Đoan Thanh cùng Diệp Phù Sinh luận bàn sau đó nói mình không đi Võ Lâm đại hội, bởi vì gặp phải bình cảnh muốn bế quan, mà còn trở lại diện bích sám hối điều tức. Nhưng mà bế quan còn chưa bắt đầu đã theo Triệu Băng Nga xuống núi

6- Cuối chương “Vong tình”, Huyền Tố cùng Diệp Phù Sinh nói “Người đến cảnh giới Thái thượng vong tình, vong tình năng chí công, không vì cảm xúc mà động, không vì tình cảm mà nhiễu”, Diệp Phù Sinh đối với tình trạng Đoan Thanh hiện tại tỏ vẻ nghi hoặc – người thật có thể vứt bỏ mọi tư tâm tạp niệm, quên hết thảy thất tình lục dục sao?

7- Thái độ Đoan Thanh đối với Hách Liên Ngự là cực kỳ lạnh nhạt, ẩn hàm sát ý, mà “Vong tình” vốn nên vô yêu vô hận.

8- Lại nói nữa chính là tiết lộ hết a