Thời điểm Cố Tiêu quay lại phủ, Sở Nghiêu vẫn còn thức.
So với ba năm trước đây thân hình tựa như cục thịt viên tròn vo, thể trạng Sở Nghêu hiện giờ bởi vì luyện võ đã cao lớn không ít, dĩ nhiên cũng đã gầy đi một chút. Tuy rằng nhìn vẫn còn mũm mĩm, cũng không phải là thứ mập mạp mềm nhuyễn, mà là có tư thế oai hùng của thiếu niên, khuôn mặt vẫn còn mang theo vẻ bụ bẫm của trẻ con, cười một cái hai má liền hiện lên lúm đồng tiền tựa như mật đường.
Mười lăm tháng Tám là ngày hội Trung thu, cũng là sinh nhật của Sở Nghiêu. Qua ngày hôm nay hắn liền tròn mười một tuổi, một chân tiến vào ngạch cửa của “tiểu đại nhân”.
Sinh nhật của Hoàng tôn vốn nên náo nhiệt, đáng tiếc gặp dịp vì Sùng Chiêu đế cầu phúc, Tĩnh Vương phi Đường Chỉ Âm hạ lệnh không được tổ chức long trọng mất công bị buộc tội. Nàng chỉ tự tay may cho Sở Nghiêu bộ quần áo, phân phó nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn cùng điểm tâm tinh xảo, xem như là mừng sinh nhật hắn.
Người thiếu niên thích náo nhiệt, Sở Nghiêu dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn cũng hiểu được Hoàng gia gia bệnh nặng, hiện tại cũng không phải là lúc vui đùa. Tuy rằng có chút ủy khuất hắn cũng không dị nghị, ngoan ngoãn tiếp nhận an bài, chỉ là khẩu vị không tốt, tùy tiện ăn chút gì đó liền bỏ chạy vào trong viện, đôi mắt trông mong mà nhìn ra cửa, chờ Cố Tiêu trở về.
Sư phụ nói, thời điểm trở về sẽ mang mứt hồ lô cho hắn.
Nhưng mà hắn chờ mãi chờ mãi, đến tận khuya Cố Tiêu mới trở về.
Tuy là Trung thu, thời tiết cũng đã trở lạnh, không biết là y chạy tới nơi nào, mồ hôi toàn thân đều bị gió đêm thổi đến lạnh lẽo, sắc mặt có chút trắng bệch, môi ẩn ẩn xanh xám.
Sở Nghiêu vốn đang muốn dỗi, thấy thế liền đem lời nói nuốt trở vào, chạy chậm tiến lên bắt lấy tay Cố Tiêu. Không ngờ người nọ trở tay đem hắn bắt lấy, dùng sức mạnh đến nỗi khiến xương cốt cũng bắt đầu phát đau.
“Đau, đau… đau a…sư phụ ngươi làm gì vậy?”
Cố Tiêu giống như đột nhiên bị bừng tỉnh, theo bản năng buông tay ra, nhìn thấy Sở Nghiêu vội không ngừng mà đem tay rút về thổi thổi. Y thu liễm hàn ý trên mặt, khóe miệng nở một nụ cười, ngồi xổm xuống nói: “Ta có chút mệt mỏi, xin lỗi nha. A Nghiêu, ngươi như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Sở Nghiêu đi vòng quanh y hai vòng, bĩu bĩu môi mếu máo: “Nói hay mứt hồ lô đâu? Sư phụ, ngươi lại gạt ta!”
Thời điểm Cố Tiêu từ Túy Xuân lâu rời đi, sắc trời đã đã khuya, kinh vệ quân đang tuần tra, ngay cả có khinh công cao cường, rốt cuộc cũng phải tránh né khỏi chọc phiền toái. Bởi vậy y vội vàng chạy đi, như thế nào còn nhớ đến vật nhỏ này?
Nghe vậy, Cố Tiêu tự biết mình đuối lý: “Là vi sư không đúng, ngày mai tăng lên cho ngươi hai cây, được hay không?”
Đứa nhỏ này tuy có chút yếu ớt, cũng rất hiểu lý lẽ, hiếm khi vì chút việc con con mà khiến người khó xử. Cố Tiêu vốn tưởng rằng như vậy có thể lừa gạt qua quýt, lại không ngờ Sở Nghiêu quay người đi, dùng lưng bàn tay dụi dụi đôi mắt, không lên tiếng.
Cố Tiêu ăn mềm không ăn cứng, thấy thế liền tước vũ khí đầu hàng: “Tiểu tổ tông, ngươi đừng có khóc nha! Cẩn thận Vương phi bắt ta liên lụy a!”
“Mẫu phi mới không…” Sở Nghiêu nhỏ giọng buồn bực, có chút ủy khuất khôn kể “Phụ vương tâm tình không tốt, mẫu phi phải đi bầu bạn, đâu còn có thời gian quản ta?”
Cố Tiêu ngẩn ra.
Mấy ngày gần đây trong thành Thiên Kinh mạch nước ngầm cuộn sóng. Sùng Chiêu đế tuy có nhiều con nối dòng, lại không một ai có thể vượt qua Đại hoàng tử Sở Hoàng đã mất sớm kia; những Đoan vương, Tĩnh Vương… thậm chí Sở Trạch mà hắn sủng ái, cũng không phải đế vương trong lòng hắn ngắm đến.
Thực lực Hoàng tử càng cường đại, họ hàng mẫu tộc bên ngoại sau lưng chiếm cứ càng nhiều địa vị trên triều đình. Cho dù kẻ nào trong bọn họ lên ngôi vị hoàng đế, sau này ai biết giang sơn này họ Sở hay là họ gì?
Sùng Chiêu đế một đời hồ đồ, lại ở trên phương diện này kiên trì không lùi. Bởi vậy thám tử từ trong cung truyền ra phong thanh, hoàng đế muốn lập đích trưởng tôn Sở Tuần làm Hoàng thái tôn.
Tin tức vừa mới hé lộ, chưa truyền ra bên ngoài, nhưng trong bóng tối đã âm thần nổi lên phong vân.
Sùng Chiêu đế làm như vậy, liền tựa như cho toàn bộ nhi tử của hắn một cái bạt tai thật mạnh. Thà lập tôn không lập tử, dù quy củ có thể tìm ra, nhưng mấy ai có thể bình tâm?
Lúc này mới chỉ là tiếng gió, chờ đến lúc Sùng Chiêu đế chân chính hạ chiếu, đó mới là phong vân lật nhào.
Tĩnh Vương nén giận âm thầm trù tính rất nhiều năm, hiện tại lông cánh đã đầy đủ, dĩ nhiên liền không muốn nhẫn nại tiếp.
Bao nhiêu cân nhắc ở trong lòng Cố Tiêu xoay chuyển, y vươn tay đem Sở Nghiêu xoay lại đối mặt chính mình, nhéo vào cái mũi đang hếch lên, cười nói: “Được rồi, có dùng qua bữa tối chưa? Nếu không ta kiếm mì cho ngươi ăn?”
Sinh nhật trải qua đến vắng vẻ, Sở Nghiêu trong lòng dĩ nhiên không cao hứng, khẩu vị cũng không ngon miệng, chỉ tùy ý nhét hai miếng đồ ăn rồi lại đợi y đến hơn nửa đêm. Không nói tới còn tốt, hiện tại vừa được Cố Tiêu hỏi, bụng liền “rột rột” mà vang lên.
Hắn đỏ mặt, cũng không tiếp tục làm ầm ĩ, ôm cổ Cố Tiêu thân mật mà cọ cọ, có chút phấn khích: “Sư phụ, ngươi tự mình làm sao?”
Cố Tiêu thầm nghĩ một câu “Được một tấc lại muốn tiến một thước”, hiền lành mà cười cười: “Ta sẽ tự tay bỏ mì vào.”
Sở Nghiêu: “…”
Hắn bẹp miệng một chút, thành thành thật thật mà buông tay ra. Tiểu thiếu niên đã cao lên không ít, Cố Tiêu không cần xoay người đã có thể thuận thuận lợi lợi dắt tay Sở Nghiêu đi về phía trước. Một lớn một nhỏ đạp lên thảm hoa rơi trong viện, lưu lại hai hàng dấu chân mờ nhạt.
Sở Nghiêu không muốn ngủ, phu thê Tĩnh Vương ở trong thư phòng trò chuyện suốt đêm, đám cung nhân dĩ nhiên cũng không dám khuyên giải nhiều, mắt mở trừng trừng nhìn Cố Tiêu đem tiểu chủ tử đưa đến tiền viện, ném mộc đao bắt hắn luyện chiêu, chính mình thì sắn tay áo đi vào trù phòng.
Trong trù phòng còn có nữ đầu bếp cùng phụ tá trực đêm, nhìn thấy y đều cúi đầu vấn an. Vốn tưởng rằng vị này là đói bụng muốn tìm chút gì ăn khuya, không ngờ rằng Cố Tiêu phất phất tay đem bọn họ đều đuổi đi ra, tự mình bắt đầu nhóm lửa bắc chảo.
Y chủ yếu thích trêu đùa tiểu hài tử, trên thực tế là biết nấu cơm. Cố Tiêu thuở nhỏ đi theo sư phụ sư công sinh hoạt trên núi; sư công mười ngón tay không dính nước mùa xuân, tài năng sư phụ nấu cơm giới hạn trong việc ăn vào không chết, bởi vậy từ lúc mười tuổi y đã bắt đầu tự lực cánh sinh, công phu tại trù phòng so với đao còn muốn lợi hại hơn. Cho dù là ba năm mới xuống bếp một lần, nấu bát mì là chuyện không đáng nói.
Củi gỗ dưới bếp lò dấy lên ánh lửa, bắc nồi đổ nước. Nhân lúc này, Cố Tiêu từ trong phòng bếp lấy ra một cục bột, dùng chày cán bột cán thành một tấm lớn, thái đao xẹt qua vài cái liền thành sợi mì rộng hẹp cơ hồ không sai lệch chút nào.
Y cũng không làm nhiều. Dù sao canh giờ đã muộn, thiếu niên bỏ ăn kia cũng đã đói rã, động tác dĩ nhiên liền nhanh hơn. Không bao lâu, Sở Nghiêu liên tiếp ngoái đầu chờ mong, liền nhìn thấy tỳ nữ bưng một chiếc khay gỗ đến gần, đem một chén mì nước nóng hôi hổi đặt ở trên bàn đá.
Sợi mì đều đặn chìm dưới canh gà thơm ngọt, phía trên bày rau xanh thịt băm cùng trứng lòng đào, điểm thêm một chút hành thái, thoạt nhìn bình thường cũng không cầu kỳ, nhiệt khí lại xông cho ánh mắt hắn ửng đỏ.
Cố Tiêu rửa sạch tay, ngồi trước mặt hắn, thấy thế nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“Không a… Sư phụ ăn trước đi.”
Sở Nghiêu hít hít cái mũi, bưng lên gắp một đũa đưa đến bên miệng Cố Tiêu. Cố Tiêu cúi đầu đem đũa mì này hút sạch, sau đó cười tủm tỉm mà nhìn tiểu thiếu niên ăn như lang thôn hổ yết. Đám người hầu xung quanh muốn nói lại thôi, nghĩ đến đều cảm thấy tiểu chủ tử ăn như vậy chính là đem tư thái hoàng gia ném toàn bộ cho chó ăn.
Thấy Sở Nghiêu ăn đến cao hứng, tích tụ nặng nề trong lòng Cố Tiêu khó hiểu liền buông lỏng. Đứa nhỏ này có chút không giống mấy kẻ con cháu hoàng gia ngang ngạch, lại luôn có thể làm cho y bất giác mà mỉm cười.
Đáng tiếc nụ cười này cũng không duy trì lâu, ngay ở khóe miệng rất nhanh đã biến mất.
Tĩnh Vương phủ đêm khuya có khách tới chơi.
Hoàng trưởng tôn Sở Tuần hôm nay tự thỉnh muốn đi ra Đại Thông tự ngoài thành để cầu phúc cho đế vương ba ngày, sáng sớm ngày mai liền muốn khởi hành. Đi cùng còn có Ngọc Ninh công chúa cùng phò mã Đường Chỉ Dương. Cố Tiêu không ngờ bọn họ tối nay lại đến Tĩnh Vương phủ.
Ngọc Ninh công chúa Sở Uyển Ninh là con gái duy nhất của Đường thần phi; phò mã Đường Chỉ Dương chính là thân huynh trưởng của Tĩnh Vương phi Đường Chỉ Âm. Vởi vậy có thể thấy giữa Tĩnh Vương Sở Diễm cùng Đường gia quan hệ chặt chẽ, ngay cả hôn nhân cũng đều thành sợi dây đỏ liên hợp hai bên.
Sùng Chiêu đế kiêng kị con trai, đối với con gái mình dĩ nhiên cũng không quan tâm yêu quý bao nhiêu. Cũng may Ngọc Ninh công chúa có một mẫu thân được sủng ái, chính mình xưa nay cũng an phận không gây chuyện thị phi. So sánh với nàng, hai vị tỷ muội càng được phụ hoàng coi trọng hơn một chút. Bởi vậy, hai vị cung chủ nọ được gả đi xa hòa thân, chỉ có Ngọc Ninh công chúa gả cho Kinh Vệ đại tướng quân Đường Chỉ Dương, phu thê hai người sinh sống ở Thiên Kinh, gắn bó keo sơn, hiện giờ Ngọc Ninh công chúa đã có mang bốn tháng.
Vốn có một tầng ảnh hưởng là Đường thần phi, hiện giờ lại thêm quan hệ thông gia duy trì, Ngọc Ninh công chúa cùng Tĩnh Vương phủ xưa nay quan hệ vô cùng tốt. So sánh ra, thân phận Sở Tuần liền có chút lúng túng.
Hắn là Hoàng trưởng tôn, mất cha từ lúc bé. Vài vị hoàng thúc chưa nói đối với hắn tốt bao nhiêu, trên phương diện mặt mũi cũng không có trở ngại gì. Hơn nữa Tĩnh Vương Sở Diễm cảm niệm quan ái của huynh trưởng năm đó, trước nay đối với Sở Tuần có chút khoan dung rộng rãi. Ngay cả ba năm trước đây Sở Nghiêu bái sư, nếu không có Tĩnh Vương mở lời, Cố Tiêu cũng không thuận tay thu hắn làm đồ đệ, càng miễn bàn đến việc để hắn ở vị trí đại sư huynh.
Nhưng mà, từ mấy năm gần đây việc tranh giành đoạt vị càng ngày càng nghiêm trọng. Trên triều đình đảng phái san sát, trong hậu cung lục đục đấu đá, quan hệ giữa các vị hoàng tử lạnh nhạt, đối đãi với Sở Tuần được thánh sủng dĩ nhiên cũng càng vi diệu.
Sở Tuần tuy rằng còn trẻ tuổi, cũng là người thập phần khôn khéo thông thấu, thấy thế cảm kích thức thời mà giảm bớt đi lại lui tới, vừa tránh tị hiềm cũng vừa tránh đi mũi nhọn công kích.
Trong lòng Cố Tiêu tính toán xoay chuyển, Sở Nghiêu người còn nhỏ tâm địa đơn thuần, nhìn thấy bọn họ lúc này liền cười như hoa nở, buông bát đũa xuống chạy qua ôm lấy tay Ngọc Ninh công chúa, nói: “Hoàng cô cô, ngươi đi chậm một chút nha, đừng dọa đến tiểu muội!”
Ngọc Ninh công chúa vừa bước qua ngạch cửa, nghe vậy liền cười, một tay phủ lên bụng hơi hơi nhô ra của mình, trêu ghẹo: “Thái y cũng không chẩn ra, A Nghiêu làm sao biết là tiểu muội?”
Sở Nghiêu chớp chớp đôi mắt: “Bởi vì A Nghiêu đã có Tuần ca ca, đương nhiên muốn có muội muội!”
Đường Chỉ Dương nhịn không được lắc đầu: “A Nghiêu, vạn nhất là một đệ đệ thì sao?”
Sở Nghiêu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ta muốn muội muội, thì đó phải là muội muội!”
Sở Tuần rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười. Hắn ở trước mặt Sở Nghiêu khom người xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nho nhỏ của đường đệ: “Ai nha, hoàng cô cô chắc chắn sẽ sinh cho A Nghiêu một tiểu muội xinh đẹp!”
Sở Nghiêu cảm thấy mỹ mãn, không làm ầm ĩ với Ngọc Ninh công chúa nữa, dắt tay Sở Tuần hướng Cố Tiêu quay đầu kêu lên: “Sư phụ, Tuần ca ca đến!”
Cố Tiêu đi tới, trước tiên lấy khăn lụa lung tung lau trên gương mặt ăn đến bóng loáng như mặt mèo của hắn, lúc này mới chắp tay hành lễ: “Ty chức ra mắt công chúa điện hạ, phò mã gia!”
Hắn hiện giờ ở dưới trướng Tĩnh Vương treo cái chức suông hữu danh vô thực để tiện đi lại, thấy phu thê Ngọc Ninh công chúa dĩ nhiên phải tuân chút lễ nghĩa cấp bậc. Về phần Sở Tuần cùng Sở Nghiêu đáng lý đều phải đối y hành lễ của đệ tử, dĩ nhiên miễn không cần phải tuân theo quy củ này.
Ngọc Ninh công chúa tuy rằng hiếm khi xuất cung, cũng không phải là lần đầu tiên gặp y, nghe vậy liền nhẹ nhàng mỉm cười. Đường Chỉ Dương lại còn tự tay đem Cố Tiêu nâng dậy: “Hiện tại không có người ngoài, Cố phó úy không cần phải đa lễ.”
Cố Tiêu biết nghe lời phải mà đứng thẳng lên, nói: “Vương gia đang ở thư phòng nghị sự.”
Y nói đến đơn giản, ba người tới lại đều tâm tư khác nhau. Ngọc Ninh công chúa lúc này liền cười nói: “Ngày mai đi xa, thân thể Bổn cung lại là lần đầu mang thai, đặc biệt tới tìm Vương tẩu để hỏi kinh nghiệm.”
Nàng nói đến hữu lý, Cố Tiêu âm thầm nhíu mày. Trong cung đều có thái y cùng cung nhân dày dạn kinh nghiệm, cần gì phải phí nhiều tâm sức tìm đến Tĩnh Vương phi hỏi ý kiến? Đơn giản là một cái cớ mà thôi.
Y nhìn Đường Chỉ Dương liếc mắt một cái. Vị phò mã vẫn tươi cười ôn hòa như trước, chỉ là trong mắt mang theo nét đăm chiêu. Nhìn thấy ánh mắt Cố Tiêu liền tiếp lời: “Chuyến xuất hành sắp tới, thường xuyên điều động kinh vệ, bản tướng quân muốn cùng Vương gia thương lượng việc này.”
Trong lòng vừa động, Cố Tiêu gọi quản gia, sai hắn dẫn phò mã đi thư phòng, đồng thời thỉnh Tĩnh Vương phi đến. Người sau cẩn thận sai tỳ nữ dọn trà bánh tại tại Dao Quang các, để Vương phi chiêu đãi Ngọc Ninh công chúa.
Ngọc Ninh công chúa từ đầu đến cuối đều mỉm cười, chỉ có ngón tay nắm khăn lụa đã trắng bệch. Nàng cũng không nhiều lời vô nghĩa, rất nhanh liền theo tỳ nữ cùng tùy tùng đi ra.
Cố Tiêu thấy Đường Chỉ Dương không nói lời nào, liền nhìn về phía Sở Tuần, hỏi: “Tuần nhi?”
Sở Tuần đối y quy củ mà hành lễ đệ tử: “Hồi lâu không gặp sư phụ cùng A Nghiêu, thật là tưởng niệm. Lại thêm mấy ngày gần đây luyện võ hơi có thành tựu, tối nay liền tiện xe ngựa của Hoàng cô cô đến đây, sư phụ cần phải dốc lòng chỉ giáo mới được.”
Cố Tiêu bật cười. Sở Nghiêu đã không thể chờ được mà cầm lấy mộc đao của mình, dắt tay Sở Tuần liền chạy về hướng luyện võ trường, cước bộ như bay nhìn không ra nửa điểm nặng nề trì trệ, ước chừng là muốn đòi lại sỉ nhục lần trước bị Sở Tuần quét rơi xuống Mai hoa thung.
Cố Tiêu nhìn bóng dáng bọn họ một cao một thấp, hoa bay lá rụng đều bị bước chân vội vã cuốn lên phía sau. Một người là quý công tử mũ vàng đai ngọc vân đạm phong khinh, một người là tiểu thiếu niên tóc dài búi cao mi phi sắc vũ, nhấc tay nâng chân nhẹ nhàng vô ưu, tựa như đem phiền não vạn trượng hồng trần đều quăng lên chín tầng mây, năm tháng an tĩnh tốt đẹp như một bức thư hoạ.
Nhưng mà, cũng chỉ là giống như bức hoạ.
Trong mắt của y hình như có ánh sáng lóe lên, không tiếng động mà thở dài.
Cố Tiêu đi rất chậm. Đến lúc y đi vào Diễn Võ trường, hai huynh đệ đã luận bàn được mấy hiệp. Y ánh mắt tinh tường, thoáng nhìn liền biết Sở Tuần bản lĩnh vững chắc xuất chiêu thuần thục, nhất định là đã khổ luyện công phu. Sở Nghiêu so với hắn liền trứng chọi đá, chiêu thức xuất một quên ba, bộ pháp liên tiếp phạm sai lầm, có thể thấy công khóa thường ngày y dặn dò đều bị bỏ qua, ngay cả kiến thức cơ bản đều còn không ghi vào lòng. Nếu Sở Tuần không thủ hạ lưu tình để chút thể diện cho tiểu đường đệ, sợ là người sau đã sớm rơi xuống Mai hoa thung làm cục thịt viên lăn tròn trên đất rồi.
Ba năm ở chung, Cố Tiêu không phải không dụng tâm dạy dỗ, chính là Sở Nghiêu yếu ớt không chịu được khổ. Đứng tấn một chút đã phải kêu cha gọi mẹ, đem hùng tâm tráng chí lúc trước hết thảy quẳng cho chó ăn. Mỗi khi kiên trì chưa tới một canh giờ liền muốn làm nũng ỉ ôi. Hắn tuổi còn nhỏ, lại sinh đến đáng yêu, làm nũng một chút là không ai có thể so sánh. Vương phi lại đau lòng nhi tử, Cố Tiêu kiên trì mấy lần cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhẹ tay. Tả hữu cục thịt viên này là dòng dõi vương thất, không cần vết đao liếm huyết kiếm ăn, như thế cần gì phải ép buộc chịu khổ?
Cho dù như thế, lúc Cố Tiêu nhìn đến bộ pháp vô cùng thê thảm cùng chiêu thức của hắn, mặc dù người chiếm thượng phong cũng chính là đồ đệ của mình, y vẫn cảm thấy thập phần mất mặt như cũ.
Sở Nghiêu chính là lười biếng, cũng không phải là khờ khạo. Hai bên một khi giao thủ liền thua chị kém em, hắn hao hết khí lực lại ngay cả góc áo Sở Tuần đều không túm được, rất nhanh đã nghẹn đỏ cả mặt, không biết được là giận hay là xấu hổ.
Ngay sau đó sau gáy căng thẳng, hắn bị Cố Tiêu xách cổ áo ném ra, chỉ cảm giác gió bên tai rít lên, dưới chân liền rơi xuống chỗ bằng phẳng, đặt mông ngồi dưới đất, ngơ ngác mà nhìn sư phụ đứng ở nơi mình vừa mới đứng, nhẹ nhàng giống như một chiếc lá vàng hạ xuống.
“A Nghiêu, bắt đầu ngày mai mỗi ngày vung thêm ba nghìn đao, chạy thêm hai vạn bước, vi sư canh chừng ngươi làm.” Dừng một chút, Cố Tiêu nhìn về phía Sở Tuần “Tiến bộ không tồi, cùng vi sư thử xem… Du long.”
Lời phản kháng Sở Nghiêu đến miệng còn chưa kịp nói ra, đã cảm thấy hoa mắt, bóng dáng Cố Tiêu đột nhiên biến mất trên Mai hoa thung.
Sở Tuần theo bản năng dựng thẳng đao trước mặt, vừa vặn chặn một đạo kình lực đánh tới. Ngay sau đó truyền đến tiếng nứt vang. Hắn biến sắc vội vàng phi thân lui ra phía sau, nhìn thấy mộc đao rộng cỡ bàn tay trong tay chỉ còn lại có một nửa.
Mặt vỡ trơn tru chỉnh tề, phải là bị lưỡi dao sắc bén chém xuống. Nhưng mà mới vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng, trong tay Cố Tiêu căn bản không có đao.
Trong lòng hắn giật thót, thanh âm Cố Tiêu đã vang lên bên tai: “Kinh lôi.”
Lúc này đây Sở Tuần phản ứng cực nhanh, nửa cây đao gãy nghịch thế chém ra, chính là một chiêu “Bạch hồng” bá đạo.
“Niêm hoa.”
Đoạn đao cùng bàn tay trần chạm vào nhau. Lực đạo nguyên bản mạnh mẽ đột nhiên biến thành mềm mại, cái tay kia ở trên đao phong nhẹ nhàng chạm xuống, thủ thế xoay chuyển. Sở Tuần chỉ cảm thấy cơ bắp buông lỏng, trong tay liền đã trống rỗng.
Hắn bị tước vũ khí, cũng không phát hoảng, một chân đứng nghiêm trên Mai hoa thung, thân thể thuận thế xoay chuyển, sát chưởng thành đao chém về phía Cố Tiêu, chính là chiêu thức “Hoành ba”, tuy rằng lực đạo cùng tốc độ đều còn không đủ, cũng đã có thể thấy hỏa hậu.
Đáng tiếc, hắn đối diện chính là một thức “Đoạn nhạn” phá ngực mà đến. May là Cố Tiêu lưu lực bảy phần, đoạn đao ở trong gang tấc dừng lại, đổi thành đẩy lui hắn, Sở Tuần vẫn ra một thân mồ hôi lạnh như cũ.
Sở Tuần cười khổ nói: “Sư phụ lần này thật đúng là một chút cũng không nương tay.”
Cố Tiêu cười cười: “Cũng không thể để ngươi một chuyến tay không. Chú ý … Bàn phong!”
Trên Mai hoa thung tụ khí thành gió vây quanh người, Sở Tuần tiến không được mà lui cũng không, đành phải kiên trì chật vật ứng chiến. Hắn nhìn rõ ràng, Cố Tiêu mỗi khi ra sức đến giới hạn liền ngừng, trước khi xuất chiêu cũng tận lực báo chiêu số, tốc độ so với bình thường không biết là chậm hơn bao nhiêu lần, lời nói hành sự đều cẩn thận mẫu mực.
Sở Nghiêu ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn đến chăm chú. Ngoại trừ bị một trường tập kích ba năm trước đây, vẫn là lần đầu tiên trong đời cảm thấy khao khát đối võ công như vậy.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm động tác của sư phụ, ánh mắt ngay chớp một cái cũng không dám, cho đến lúc mười sáu thức diễn hết, hai người hạ xuống đất.
Cố Tiêu khí định thần nhàn, Sở Tuần đã đầu đầy mồ hôi, lại vẫn khiêm cung như cũ: “Đa tạ sư phụ chỉ giáo!”
“Ngươi chịu rèn luyện công phu, kiến thức cơ cũng nắm được vững chắc, chỉ là chiêu thức dùng đến quá cứng ngắc, không đủ linh hoạt cơ biến, dĩ nhiên theo không kịp bộ pháp biến hóa; nội lực cũng kém rất nhiều, mỗi ngày tăng thêm một canh giờ luyện tập hô hấp, trước tiên phải dưỡng khí mới rèn luyện được thân thể.” Cố Tiêu đem vấn đề của hắn cẩn thận nói rõ, lại ngoắc gọi Sở Nghiêu đến gần, híp mắt trêu chọc “Thịt Viên, nhớ kỹ không?”
Sở Nghiêu có chút xấu hổ, ngay cả xưng hô đáng ghét này cũng không phản bác, đem đầu lắc thành trống bỏi, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Chỉ… chỉ nhớ được một nửa…”
“Cuối cùng là nhớ kỹ một nửa, ta dạy ngươi ba năm rồi nha!” Cố Tiêu lấy tay đỡ ngực thở dài một tiếng “Năm đó ta bị sư phụ ra lệnh bắt buộc trong vòng một tháng học thuộc lòng hình thái chiêu số. Kết quả ngươi ba năm còn không nhớ kỹ! Ngươi là một hài tử rất thông minh, nhưng mà lại không chăm chỉ luyện tập, bảo ta như thế nào đi gặp sư tổ của ngươi?”
Sở Nghiêu nhớ tới “Nữ thổ phỉ” ba năm trước đây, run run rẩy rẩy rùng mình một cái.
Trí nhớ Hài tử cực kỳ hời hợt cũng cực kỳ khắc sâu. Ở trong lòng hắn nhỏ xíu chứa không được nhiều thứ. Đáng tiếc Cố Thời Phương người cũng như tên, bá đạo đến khiến cho người ta sợ hãi, tựa như một thanh đao sắc bén chọc vào trong lòng, khiến cho Sở Nghiêu muốn quên cũng khó.
Từ lúc vào làm môn hạ của Cố Tiêu, Sở Nghiêu mỗi khi rảnh rỗi lo lắng nhất không phải là sư phụ phạt hắn, mà là hồi tưởng lại biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười của sư tổ kia, sợ ngày nào đó “Nữ thổ phỉ” này liền đi đến Thiên Kinh thành thị sát đồ tử đồ tôn, thấy hắn ngứa mắt liền thật sự đem mình làm thành một bàn thịt kho tàu.
Hắn đối với Cố Thời Phương có nhiều kính sợ như vậy, lại căn bản không biết ngàn ngày trôi qua, nữ tử lúc trước tiên y nộ mã sớm đã không biết táng thân nơi nào.
Cố Tiêu đem vẻ mặt của hắn thu vào trong mắt, ngón tay chậm rãi nắm chặt, trên mặt bất động thanh sắc, nói: “Đi, lên cọc đứng nửa canh giờ.”
Sở Nghiêu lần này không dám lấy cớ lười biếng, nhanh nhẹn mà nhảy lên Mai hoa thung, thành thành thật thật luyện hạ bàn công phu, chỉ là đôi mắt còn nhìn chằm chằm phía dưới, đáng tiếc gió đêm lớn, hắn nghe không rõ hai người kia nói gì cả.
Thực tế, Sở Tuần chỉ đối Cố Tiêu nói một câu: “Đêm mai giờ tý canh ba, hẻm Vĩnh xương thành Bắc, Nguyễn đại nhân muốn cùng sư phụ hội ngộ.”
Đồng tử Cố Tiêu hơi co lại.
Trên triều đình quan viên họ Nguyễn không ít. Người đáng để Sở Tuần đêm khuya đến nhắn tin lại chỉ có một – Hộ bộ thượng thư Nguyễn Phi Dự.