Lúc xưa niên thiếu không ăn khổ,
Nào hay tuyết lạnh phủ hồng trần?
Ngày Mộ Thanh Thương xuống núi, tựa như khuê nữ không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng chợt rời nhà; Trong môn phái từ trưởng lão xuống đến đệ tử đều không yên lòng. Kinh Phỉ kéo ống tay áo hắn ồn ào muốn cùng đi, Kỷ Thanh Yến thì đem kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của mình nhai tới nhai lui dặn dò năm lần bảy lượt, so với mấy bà mai hành nghề còn muốn lắm miệng hơn.
Mộ Thanh Thương bị bọn họ nhắc tới nhắc lui đến đau đầu muốn nứt ra, thiếu chút nữa há miệng nói “Ta không đi nữa là xong!”. Kết quả thanh kiếm lạnh như băng trên lưng kia nặng nề ngăn lại, khiến câu «biết khó mà lui» đầu tiên rốt cuộc không ra khỏi miệng.
Từ đầu đến cuối, Túc Thanh đạo trưởng đều không nhiều lời nửa câu. Hắn khoác một kiện áo choàng dày, hình dong lộ ra ngoài đều đã hiện lên sắc tiều tụy, giống một cây tùng cổ thụ giữa băng thiên tuyết địa đọng đầy sương trắng, chạc cây đều bị áp gãy hơn phân nửa, còn dư lại thân cây vẫn ngạo nghễ mà đứng, chống đỡ một mẫu ba phần đất trời.
Mộ Thanh Thương gỡ tay Kinh Phỉ ra, tiếp nhận hành trang Kỷ Thanh Yến nắm chặt, đối sư trưởng cung kính hành lễ, xoay người mà đi.
Sau khi hắn xuống núi đi không ít địa phương, từ Đông Lăng đến đất Nam, ngắm hội hoa Xuân nhìn sông vào Hạ, đang chuẩn bị đường vòng lên phía Bắc, lại gặp được một người không ngờ tới.
Trung đô Động Minh cốc Bách Quỷ môn thiếu chủ Thẩm Lưu, lúc còn bé ở trong Mê Tung lĩnh từng cùng Mộ Thanh Thương có thời gian ở chung ngắn ngủi. Lúc ấy bọn họ đều là hài đồng, một người tiểu quỷ tinh ranh, một kẻ trầm mặc ít lời, giữa bọn họ vốn là phải nối tám cây tre cũng chưa tới, lại bởi vì duyên phận đưa đẩy có không ít giao tình.
Năm đó Mộ Thanh Thương bảy tuổi, bị giam lỏng trong Mê Tung lĩnh không được tiếp xúc với bên ngoài. Thẩm Lưu tám tuổi cũng đã ỷ vào phụ thân Thẩm Nhạc là Bách Quỷ môn trưởng lão, quậy đến nghiêng trời lệch đất. Nghe nói Bách Quỷ môn muốn cùng Mê Tung lĩnh Hách Liên gia giao dịch làm ăn, hắn liền bám riết không tha muốn được đi theo mở mang kiến thức.
Thẩm Nhạc mặc dù mang theo hắn, thời điểm làm chính sự cũng không thể dẫn theo cái cái đuôi nhỏ kè kè, cho nên Thẩm Lưu bị đuổi ra sau tĩnh thất, cơ hồ đem miệng bĩu ra dài đến có thể câu cả cá. Hắn không thích tịch mịch, không chịu đi theo gia nhân thị nữ ra vọng đình mà ngắm cảnh ăn mứt, thừa dịp người không tập trung liền quay đầu vọt vào phía sau núi, chuẩn bị một hồi quậy phá trêu chó chọc mèo.
Kết quả chuyến đi này, chó mèo không gặp được, trái lại xông nhầm vào động rắn Hách Liên gia dùng để phạt người. Mấy trăm con rắn đủ loại đủ màu khác nhau chiếm cứ trong động, Thẩm Lưu bất ngờ không kịp đề phòng bị cắn vào mắt cá chân, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, lăn xuống sườn núi nhỏ.
Trước lúc hắn hôn mê còn nghĩ không cam lòng, quyết định chủ ý chờ đến địa phủ cũng muốn kéo cổ Diêm vương gia uy hiếp. Sau khi tỉnh, hắn lại không thấy được âm phủ, chỉ cảm giác dưới thân lắc lư, cúi đầu nhìn thấy một cái búi tóc nho nhỏ đen nhánh.
Ngày đó Mộ Thanh Thương vốn là muốn đi ra sau núi lặng lẽ nhặt chút thảo dược thông thường có thể sử dụng cho tỳ nữ bị phạt của mình, không ngờ tới lại nhặt được một cái đại hài tử không khác mình là mấy. Thời điểm Thẩm Lưu lăn xuống thiếu chút nữa đem hắn đẩy ngã chổng vó. Lúc nhìn thấy người này hôn mê bất tỉnh Mộ Thanh Thương còn hoảng sợ, kiểm tra trên dưới, nhìn thấy dấu răng trên mắt cá chân, may mà máu còn đỏ.
Cắn bị thương Thẩm Lưu chính là con rắn không độc, người này căn bản là vì té ngã mà hôn mê.
Trong tình huống Hách Liên gia chủ không truyền triệu, Mộ Thanh Thương bị giới hạn hoạt động chỉ trong phạm vi viện của hắn. Bởi vậy nhặt được người cũng không dám kêu la khiến lính gác kinh động, hắn lại không đành lòng đem Thẩm Lưu bỏ mặc trên núi nuôi rắn rết chuột bọ, đành phải miễn cưỡng đem kẻ này cõng lên, một bước đi ba bước loạng choạng mà trở về.
Thẩm Lưu biết chính mình không có việc gì, một cái xoay người đã nhảy xuống đất, đối hắn nói lời cảm tạ sau lại giúp hắn tìm dược thảo. Hai cái tiểu hài tử lén lút mà trở lại phía trước núi, giả như chẳng phát sinh qua chuyện gì.
Giữa hài tử với nhau, tình cảm tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Thẩm Lưu ở lại Mê Tung lĩnh ngây người ba ngày, cũng liền cùng Mộ Thanh Thương lén lút lăn lộn ba ngày. Bọn họ cùng nhau băng bó cho tỳ nữ đáng thương kia, lại cùng nhau vào núi hái quả bẫy chim. Nhưng mà mấy chuyện này bình thường không có gì hiếm lạ, sớm muộn cũng sẽ bị hài tử có mới nới cũ quên đi mất, cho đến lúc sau lại xảy ra một sự kiện.
Bách Quỷ môn cùng Mê Tung lĩnh đàm phán không thành. Thẩm Nhạc cùng Hách Liên gia chủ vung tay đánh nhau, triệt để trở mặt. Toàn bộ Mê Tung lĩnh trong khoảng khắc giới nghiêm, muốn bắt hết thảy những người Bách Quỷ môn theo Thẩm Nhạc đến, dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua một cái lợi thế trọng yếu như Thẩm Lưu.
Thời điểm xảy ra biến cố, Thẩm Lưu đang cầm một cây cung mới vừa làm xong ở địa điểm hẹn nhau phía sau núi chờ Mộ Thanh Thương, không ngờ nghe được tiếng bước chân vội vàng, liền tránh ở trong bụi cỏ nhìn thấy một tên thuộc hạ Bách Quỷ môn chật vật trốn đến đây. Không đợi hắn mở miệng gọi người, một mũi tên liền từ trong ngực đối phương xuyên đi ra.
Thẩm Lưu sinh trưởng trong Bách Quỷ môn, cho dù không có đao thật kiếm thật làm qua cái gì, mưa dầm thấm đất cũng không phải trẻ con bình thường có thể sánh bằng, lúc này hắn liền hai tay che miệng không để mình kêu lên sợ hãi, theo bản năng đã nghĩ đi tìm phụ thân.
Đáng tiếc hắn rốt cuộc còn nhỏ, trong lúc tâm loạn như ma bại lộ manh mối. Tên ám khách Hách Liên gia cầm cung đuổi theo kia hướng về phía bên này cài tên, quát lạnh: “Người nào? Đi ra!”
Mũi tên hàn quang lấp loáng, Thẩm Lưu biết nếu như mình không nhúc nhích chính là bị bắn thấu tim, nhưng mà một khi mình đi ra, ai biết được hậu quả sẽ thế nào?
Mắt thấy đối phương liền muốn buông tay bắn tên, một thanh âm đột nhiên ở phía sau Thẩm Lưu vang lên: “Là ta.”
Thẩm Lưu không biết Mộ Thanh Thương đến đây lúc nào, cũng không biết hắn tránh ở sau mình nhìn bao lâu. Chỉ là lúc Mộ Thanh Thương vòng qua bên cạnh mình, Thẩm Lưu nhịn không được lặng lẽ nắm chặt mắt cá chân của hắn.
Mộ Thanh Thương dừng một chút, tránh tay hắn ra tiếp tục đi về phía trước, đối ám khách kia nói rằng: “Trong phòng buồn chán quá, ta đi dạo một chút.”
Ám khách buông cung tiễn xuống, nói chuyện tuy rằng nghe khách khí kì thực không hề có kính ý: “Gia chủ có lệnh, tiểu công tử thân thể yếu ớt cần phải nghỉ ngơi nhiều, không được gia chủ truyền triệu thì không được ra khỏi viện. Huống chi hiện tại đang thanh lý ngoại địch, thập phần nguy hiểm, ngài tốt hơn theo thuộc hạ trở về đi.”
Mộ Thanh Thương thân thể run lên, nhẹ giọng hỏi: “Là mấy người đến từ Trung đô hai ngày trước sao?”
Thẩm Lưu trong lòng giật thót, ám khách nheo mắt: “Kẻ nào ở trước mặt tiểu công tử lắm miệng?”
“Là… là ta nghe hạ nhân vẩy nước quét nhà nói …” Mộ Thanh Thương cúi đầu, do do dự dự mà đi dắt tay hắn “Ta… ta sợ, ngươi dẫn ta đi với.”
Ám khách tựa hồ là cười nhạo một tiếng, đem trường cung đeo lên sau lưng, cầm lấy tay hắn. Nhưng mà mới vừa chạm vào, hắn liền phát ra một tiếng kêu rên, liên tiếp lui hai bước.
Thẩm Lưu tinh mắt, nhìn thấy trong lòng bàn tay ám khách có thêm một cái châm rất nhỏ, bàn tay đã bắt đầu biến thành màu đen. Đuôi châm lộ ra bên ngoài là một cái móc câu, quen thuộc đến khiến hắn sợ hãi.
Đây là một trong bảy cái châm độc Thẩm Lưu đưa cho Mộ Thanh Thương, vốn là Thẩm Nhạc cho hắn hộ thân, hắn tự thấy không cần thiết, liền đem nó trở thành đồ chơi cho đồng bạn thoạt nhìn giống con mèo hen này.
Cho tới lúc này, cọp xé rách da mèo, lộ ra nanh vuốt giấu kín đã lâu.
Độc châm vào người tức thì phát tác. Ám khách bấm tay muốn thổi còi cảnh báo, Thẩm Lưu đã kịp phục hồi lại tinh thần, nhặt lên một tảng đá dùng hết khí lực nện lên đầu hắn. Thừa dịp đối phương ngã xuống đất, Mộ Thanh Thương nhặt đoản đao trong tay tên thuộc hạ Bách Quỷ môn kia lên, nhắm ngay cổ của hắn hung hăng đâm xuống, liên tiếp ba cái, cơ hồ xuyên qua.
Thẩm Lưu bị lần đột nhiên bạo khởi này của hắn sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, chờ đến khi ám khách tắt thở, Mộ Thanh Thương mới đối hắn kêu: “Giúp ta, đem người kia kéo lại đây.”
Thẩm Lưu nghĩ một chút liền hiểu. Hai hài tử hợp lực đem thi thể của tên thuộc hạ Bách Quỷ môn kia kéo lại đặt ở trên người ám khách, để tay đối phương nắm chặt thanh đao còn cắm ở cổ họng ám khách. Sau khi ngụy trang hiện trường không kịp thở phào, Mộ Thanh Thương đã kéo Thẩm Lưu chạy vào con đường nhỏ.
Thẩm Lưu bị hắn kéo một cái đến lảo đảo: “Ta không đi! Cha ta còn…”
“Cha ngươi chết rồi! Ta nhìn thấy.” Bước chân Mộ Thanh Thương dừng lại, nửa sườn mặt tràn đầy vết máu, ở dưới ánh hoàng hôn bỗng dưng có vẻ kinh khủng đáng sợ, trong mắt là vẻ lãnh tĩnh không hợp tuổi “Ta tới tìm ngươi, kết quả phát hiện trong lĩnh loạn lên, có người kéo thi thể từ phía gia chủ bên kia đi ra, ta nhìn rõ … là cha ngươi.”
Trong đầu Thẩm Lưu khoảnh khắc trống rỗng. Hắn muốn khóc muốn gào, muốn nói Mộ Thanh Thương gạt người, chỉ là đối phương tựa hồ sớm có đoán trước, dùng tay gắt gao bịt chặt miệng hắn, cơ hồ lấy ra hết khí lực từ khi bú sữa mẹ vừa lôi vừa kéo, đem người đưa đến một cái sơn động đầy những cái bao tải đẫm máu.
Mộ Thanh Thương ghé vào lỗ tai hắn nói: “Nơi này đều là người chết vô dụng, giờ Tý đêm nay sẽ bị mang đi ném vào dòng sông bên ngoài. Ngươi có biết bơi không?”
Thẩm Lưu trong đầu vang ong ong, chỉ có thể trố mắt gật đầu. Mộ Thanh Thương liền tiếp tục nói: “Ngươi tìm cái bao to trốn vào đi, nhớ rõ cột lại, đừng động cũng đừng lên tiếng. Buổi tối sau khi bị ném xuống nước nhịn thở trong chốc lát mới mở ra… đi thật xa, đừng trở lại!”
Thẩm Lưu cho tới bây giờ chưa thấy qua Mộ Thanh Thương như vậy. Nhận thức hắn ba ngày, hài tử so với mình nhỏ hơn một tuổi này đều nhu thuận mềm mại giống như con mèo con, chưa từng có lãnh tĩnh đến đáng sợ như vậy bao giờ, thậm chí thời điểm cầm đao đâm vừa rồi tay hắn có run rẩy, cũng không hề mất chính xác.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Bọn họ ai cũng gọi ta là Mộ Thanh Thương.” Hài tử ngồi xổm xuống đất lau vết máu trên mặt, thò tay vào trong ngực cẩn thận lấy ra một cái túi vải, bên trong là sáu cây độc châm kia của Thẩm Lưu, chỉ chừa một cái cho mình, dư lại được hắn gói kỹ, nhét vào trong ngực Thẩm Lưu “Cái này ngươi cầm, nếu có người muốn giết ngươi, ngươi liền động thủ… Nếu ngươi đánh không lại, liền dùng để tự sát. Tóm lại không được còn sống quay lại, nếu không ngươi sẽ hối hận!”
Thẩm Lưu nắm tay hắn: “Cha ta… thật đã chết rồi sao?”
“Gia chủ giết hắn. Ta không biết vì cái gì, nhưng ta không lừa ngươi.” Mộ Thanh Thương nhẹ giọng nói “Ngươi tốt với ta, cũng không có làm sai chuyện gì, không nên chết… Nghe lời ta, sống sót đi ra ngoài.”
Hắn nói xong gỡ tay Thẩm Lưu ra, cẩn thận mỗi bước mà đi mất.
Một lần này từ biệt liền nhiều năm không gặp. Mộ Thanh Thương tuy rằng nhớ rõ Thẩm Lưu, nhưng cũng không biết hắn rốt cuộc là người như thế nào, vì thế cũng không nghĩ cách liên hệ. Đêm đó hắn một mình trên thuyền đang nằm nhìn trăng ngắm sao, thình lình có người bò lên, chật vật mà ghé vào mép thuyền thở dốc.
Thẩm Lưu mười lăm mười sáu tuổi sinh đến mắt hồ ly tướng phong lưu, cho dù bị ngâm thành cái bộ dáng thủy quỷ, cũng đẹp cực kỳ. Mộ Thanh Thương vốn định đem kẻ này ném xuống nước, lại thấy được bên hông hắn giắt một cái thủ cấp, đồng tử liền co lại.
Mê Tung lĩnh Hách Liên gia quản thuộc hạ cực nghiêm, tử sĩ trong đó đều ở trên mặt đóng ký hiệu nha phiến màu đen. Tuy rằng không công minh hậu thế, người nên biết lại ở trong lòng đều biết, tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Địch nhân Hách Liên gia… Mộ Thanh Thương híp mắt, trường kiếm đặt ở bên gáy Thẩm Lưu, không lên tiếng, bàn tay cầm kiếm vững như bàn thạch.
Thẩm Lưu lần này giết ám khách thay Hách Liên gia chủ truyền tin đến Thiên kinh, dọc theo đường đi không biết chịu bao nhiêu hồi khổ cực. Lúc này vết thương trên người hắn bị nước ngấm làm đau, thật vất vả mới gặp chiếc thuyền bò lên được, không ngờ ở trên còn có cao thủ. Trước mắt toàn bộ nội lực còn lại không có mấy, dù có Ẩm Huyết chủy nơi tay, cũng thật sự không dám cứng đối cứng.
Bởi vậy hắn một mặt lặng yên vươn tay thò vào thắt lưng, một mặt giơ tay phải lên cười thảm làm lành: “Vị huynh đài này, tiểu đệ trên đường đi gặp kẻ xấu nhảy sông cầu thoát thân, mượn thuyền của ngươi nghỉ ngơi chút, còn thỉnh…”
“Ngươi giết ám khách Hách Liên gia.” Mộ Thanh Thương cắt ngang lời hắn “Nơi này gần tới Tây Xuyên, ngươi treo khối thủ cấp kia còn dám chạy tới đây, chính là muốn chết.”
Thẩm Lưu trong lòng giật thót, không do dự nữa, tay phải xoay chuyển đẩy kiếm phong ra, tay trái về phía sau vung lên, một cái châm mảnh phóng tới ngay mặt hắn.
Mộ Thanh Thương cổ tay phải xoay một cái, trường kiếm vung ngang trước mặt chắn lại, nội lực vận vào thân kiếm đem tế châm “dính” lên. Hắn đang muốn gậy ông đập lưng ông, lại nương theo ánh trăng thấy rõ móc câu cuối đuôi châm xấu đến nổi bật ….
“Ta giảng cho ngươi nghe nha, cái đuôi châm này là chính ta bẻ cong, tiện giấu ở trong vạt áo, thời điểm dùng lại còn rất thuận tay. Có phải là cực kỳ lợi hại hay không?”
Thẩm Lưu một kích không thành, đang chuẩn bị một hồi nhảy sông tiếp, thình lình bị người kéo lấy tay áo một phen: “Thẩm Lưu, ta là Mộ Thanh Thương!”
Cái tên này tựa như búa tạ đánh vỡ vỏ hạch đào, đem đồ vật giấu bên trong lần nữa bộc lộ ra. Thẩm Lưu cả người chấn động, hắn theo bản năng mà quay đầu lại muốn nhìn cho rõ, dưới chân đã đạp vào không khí. Liền nghe “xoẹt”một tiếng, Mộ Thanh Thương chỉ cảm thấy tay nhẹ bẫng, người nọ đã nhảy tõm xuống sông, văng lên một đống bọt nước.
Hắn vứt bỏ tay áo rách, mặt không đổi sắc mà lau mặt, nhìn Thẩm Lưu ở trong nước vùng vẫy cũng không vội vã đi kéo lên, mà là xoay người nhìn về phía bờ sông.
Gió mang chút hơi lạnh thổi đến, giảm bớt oi nồng ngày hè, nhưng mà Mộ Thanh Thương nhạy bén ngửi được trong gió có mùi máu tươi.
Ngay sau đó, mũi tên xé gió bay tới. Đuôi tên đều cột theo dây thừng, một nửa bắn về phía mép thuyền, một nửa bắn về phía người đứng ở đầu thuyền!
[Thanh Sơn Hoang Trủng nói:
“Năm xưa” tổng cộng có 4 chương, ngày mai ta nhìn xem có thể viết nốt hay không. Điểm nổi bật của chương này – Hai cái tiểu bao tử bạn cùng chung hoạn nạn, cùng với niên thiếu đoạn tụ (???) Thẩm môn chủ ╮(╯_╰)╭
Cuối cùng, chương này có mịt mờ phục bút, liên quan đến một điểm trọng yếu của quyển cuối, thỉnh phát huy hoả nhãn kim tinh cùng tự do động não tưởng tượng tìm kiếm, đoán trúng có thưởng:)]