Phong Đao

Chương 146: Nợ máu




Phương Đông dần dần sáng tỏ, gió núi vẫn chưa ngừng thổi.

Bởi vì thời gian dài đề khí chạy như điên, trong cổ họng Hằng Viễn đã dâng lên mùi máu tươi, nhưng hắn dưới chân không chút nào dám ngừng, theo sát bước chân Bộ Tuyết Dao băng qua giữa núi rừng xanh biếc mênh mang, phía sau bọn họ còn có một đội hắc y nhân.

So sánh với “Thiên Chu” Hằng Viễn đã từng gặp qua, đội “Ma Yết” từ Triệu Băng Nga cho mượn này thiếu đi cảm giác quỷ quyệt gian trá, lại nhiều hơn vài phần khí tức thâm trầm nguy hiểm. Hằng Viễn đi phía trước bọn họ, chỉ cảm thấy lưng giống như bị kim chích, dưới chân đạp lên lá cỏ mềm mại cũng tự biến thành mũi đao, chọc cho người sinh đau đớn.

Cảm giác như vậy làm người ta lông tóc dựng đứng, Bộ Tuyết Dao cũng đã tập mãi thành quen. “Ma Yết” là tư vệ của Triệu Băng Nga, mỗi kẻ bên trong đều độc ác tựa bò cạp thỉnh thoảng lại muốn đốt người, giống hệt tính tình của nàng. Nếu là bình thường, Bộ Tuyết Dao cho dù thèm nhỏ dãi phần thế lực này, cũng ngàn vạn lần không dám chạm vào. Nhưng mà trước mắt tình thế cấp bách, Triệu Băng Nga không thể không nhả ra đổi lấy hiệp trợ của “Thiên Chu”, Bộ Tuyết Dao cũng không thể không lợi dụng “Ma Yết” để đạt tới mục đích.

Hằng Viễn nhìn hắn ở trên đường núi gập ghềnh như giẫm lên đất bằng, đối với đường lớn đường nhỏ quanh mình cũng hết sức quen thuộc, trong lòng “lộp bộp” một cái – chính mình ở Vấn Thiện sơn trải qua tám năm, không nói đến mức cả đỉnh núi như lòng bàn tay, cũng là thực sự rõ ràng, nhưng nhìn bộ dáng này của Bộ Tuyết Dao so với mình còn muốn quen thuộc hơn.

Trước đó, Bộ Tuyết Dao nói ở trong núi dấu dầu hỏa, Hằng Viễn còn cho là hắn phô trương thanh thế, bởi vì mình bao nhiêu năm sinh hoạt trong chùa trong núi, lại cùng mấy người này nội ứng ngoại hợp hai ba tháng, vẫn chưa phát hiện việc này. Trước mắt đối đầu kẻ địch mạnh mới vừa nói ra, ai biết có thể là Bộ Tuyết Dao thuận miệng bịa chuyện ngụy trang hay không?

Hiện giờ xem ra, chỉ sợ trong giả cũng trộn lẫn vài phần thật.

Ánh mắt hơi nheo lại, Hằng Viễn nhẹ giọng hỏi: “Bộ điện chủ, nơi này không phải là đường xuống núi.”

Vấn Thiện sơn ở trên ngọn núi cao nhất, dựa vào vách núi xây nên. Phía Đông, Nam hai bên đều thiết lập sơn đạo dùng để ra vào. Phương Bắc chính là Độ Ách động cùng hậu sơn. Phía Tây là Lạc Nhật nhai liền sông trải dài ba mươi dặm trong dãy Tây Lĩnh.

Hằng Viễn nghe Bộ Tuyết Dao cùng Triệu Băng Nga thương nghị mưu kế dụ địch, nghĩ đến nơi chôn dấu dầu hỏa phải là trên đường xuống núi, như thế mới có khả năng lúc giả vờ không chống lại được, dụ địch đuổi theo, càng có thể sau lúc mưu kế thành công đúng lúc lui lại.

Chỉ là Bộ Tuyết Dao đi con đường này, lại là một đường hướng tây.

Bước chân Bộ Tuyết Dao không hề ngừng, ngoài miệng lại nói: “Hằng Viễn, ta nghe nói Sắc Không đối với ngươi tiếng là sư đồ, kì thực coi như con ruột. Nhưng vì sao lúc ta tìm ngươi kê đơn cho hắn, ngươi lại đáp ứng đến dứt khoát như vậy?”

Hằng Viễn dưới chân hơi khựng lại, chỉ trong khoảng khắc lại cất bước chạy tiếp, nói: “Tám ngày phú quý động phàm tâm, ta chẳng phải bồ đề, cũng chỉ là con người phàm tục.”

“Nói đến hay! Trên đời này chúng sinh có mấy kẻ không vì sinh kế? Người không vì mình, mới là trời tru đất diệt.” Bộ Tuyết Dao cười cười, ánh mắt dừng lại trên người hắn “Chỉ là nếu ngươi không phản bội, đi theo Sắc Không lăn lộn mười hai mươi năm, sau đó chính là người nối nghiệp hắn. Cho dù võ công không tốt, cũng có Vô Tướng tự che chở, chính là danh lợi vẹn toàn đôi đường, còn không phải đeo cái ô danh trên lưng. Vật ta đưa cho ngươi tuy rằng tốt, nhưng không đủ để đi đến nước này.”

Theo một tiếng này nói ra, Hằng Viễn thấy hoa mắt, phát hiện cả bọn đã dừng lại, hơn hai mươi tên “Ma Yết” đem hắn vây vào trong. Bộ Tuyết Dao đứng ở ngoài vòng chiến phất phất ống tay áo, ý cười dào dạt, trong ánh mắt giống như ẩn dấu độc châm.

Trên mặt Hằng Viễn vẻ kinh hoảng chợt lóe mà qua, bóp ngón tay mạnh mẽ trấn định xuống: “Bước điện chủ hoài nghi tiểu tăng đáp ứng mưu đồ là giả, âm thầm thông đồng kế hoạch là thật?”

“Mụ điên Triệu Băng Nga này tuy rằng đáng ghét, nhưng lời nói đích xác có đạo lý.” Bộ Tuyết Dao lạnh lùng quan sát hắn “Đoạn thời gian này, tinh lực của ta hơn phân nửa đều tập trung ở Độ Ách động, lúc ngươi từ Đông Lăng quay lại, bởi vì thân phận ngươi tiện lợi, ta liền đem quyền hạn an bài ám cọc cùng trạm gác mở ra cho ngươi. Hiện tại Bách Quỷ môn vô thanh vô tức nhập cuộc, trước đó ta lại không nghe được nửa điểm phong thanh, nếu mà không có nội quỷ, ta sẽ tin sao? Nhưng mà ta suy nghĩ trước sau, ngoại trừ chính mình, kẻ duy nhất có cơ hội giúp bọn hắn đánh lén cũng chỉ có ngươi.”

Mồ hôi trên trán rơi xuống, Hằng Viễn vén vạt áo tăng bào, hai đầu gối quỳ xuống đất, nói: “Lời của Bộ điện chủ tuy có lý, nhưng tiểu tăng chưa bao giờ có nửa điểm dị tâm, lại càng không dám một mình làm ra chuyện thế này, nếu không cũng đã sớm bị ‘Thiên Chu’ phát hiện bẩm cáo điện chủ, sao có thể chờ đến hôm nay?”

Bộ Tuyết Dao trước nay tin tưởng năng lực của “Thiên Chu”, đáng tiếc lúc này đây lại đích đích xác xác xẩy chân vì tự phụ. Ánh mắt hắn nhíu lại, nói: “Cho nên, ta yêu cầu ngươi đưa ra một cái lý do, có thể thuyết phục ta tin tưởng so với tài vật … Lý do mà ngươi phản bội Vô Tướng tự, phản bội Sắc Không.”

Nếu là người khác, Bộ Tuyết Dao chỉ cần có một điểm hoài nghi liền sẽ nhổ cỏ tận gốc. Nhưng hiện tại Hằng Viễn vẫn là quân cờ hữu dụng, cứ như vậy làm thịt, Bộ Tuyết Dao còn có chút luyến tiếc giá trị của hắn.

Thời gian ngắn ngủi tựa hồ vào giờ khắc này bị kéo dài, thân thể Hằng Viễn cứng ngắc, vẻ mặt biến hóa, lúc cực kỳ bi ai lúc lại phẫn nộ, cuối cùng đều quy về điên cuồng đè nén đã lâu.

Một khắc trước khi Bộ Tuyết Dao mất kiên nhẫn, hắn rốt cục nghe được Hằng Viễn trả lời: “Thỉnh điện chủ cho tả hữu lui lại, lý do của tiểu tăng chỉ có thể nói cho một mình ngài.”

Nhíu mày, Bộ Tuyết Dao cao thấp đánh giá hắn vài lần, phất tay ý bảo Ma Yết tiếp tục đi trước.

Chờ đến một hắc y nhân cuối cùng cũng biến mất, Hằng Viễn mới đối Bộ Tuyết Dao nói: “Tiểu tăng… Tục gia họ Quách, tên Vị, là người của phái Hoàng Sơn, nguyên quán thành Mạc Hán đất Tây Xuyên.”

Bộ Tuyết Dao đuôi lông mày nhướng lên: “Mạc Hán thành phái Hoàng Sơn? Quách Phi Chu là gì của ngươi?”

Hằng Viễn hít sâu vào một hơi: “Gia phụ.”

Danh hiệu “Huyết diêm vương” của Triệu Kình gắn với huyết án phái Hoàng Sơn tám năm trước, cả nhà một trăm ba mươi bốn người không một ai sống sót. Nhưng mà chưởng môn Quách Phi Chu sinh thời dựa vào một đôi “Phi Ưng trảo” cũng từng nổi danh giang hồ, môn phái dưới tay hắn không quá mức cường thịnh, nhưng cũng không phải là loại tầm thường rơm rác.

Chỉ là phái Hoàng Sơn trong một đêm liền trở thành phế tích. Một đôi “Phi Ưng trảo” của Quách Phi Chu bị chặt ném cho chó ăn, huyết án như thế kinh sợ toàn bộ võ lâm.

Triệu Kình dĩ nhiên làm không được điểm này. Giúp hắn giết Quách Phi Chu chính là mẫu thân Triệu Băng Nga của hắn.

Triệu Băng Nga yêu con thành cuồng, Bộ Tuyết Dao không hề ngạc nhiên khi mụ điên này sẽ vì Triệu Kình làm đến mức đó. Hắn chỉ nhếch môi một cái: “Ta cho rằng người của phái Hoàng Sơn đã sớm chết sạch sẽ.”

“Thời điểm xảy ra, mẫu thân đem ta giấu ở trong đống tử thi …” thanh âm Hằng Viễn có chút run rẩy “Ta khi đó bị thương, sau lại ngất đi, lúc sau xảy ra chuyện gì cũng không biết. Khi tỉnh lại chỉ ngửi thấy mùi máu cùng mùi hồ tiêu, còn có rất nhiều ruồi bọ bay bên tai… May mắn là sư phụ đến.”

Vô Tướng tự cùng phái Hoàng Sơn đều ở trong biên cảnh Tây Xuyên. Sắc Không bế quan đã lâu, một lần hiếm hoi hạ sơn đi ngang qua đây, hắn đến Hoàng Sơn trước những người khác, cũng kịp phát hiện ra Quách Vị sắp xuống hoàng tuyền đoàn tụ với cha mẹ.

Bộ Tuyết Dao nở nụ cười: “Vậy ngươi hẳn là phải cảm ân hắn, cực hận chúng ta mới đúng.”

“Ngay từ đầu đích thực là như vậy… Ta hận Triệu Kình, hận Triệu Băng Nga, hận mỗi người của Táng Hồn cung, đem sư phụ trở thành chỗ dựa cuối cùng của mình. Hắn cũng không chê ta căn cốt không tốt, thu ta làm đệ tử, cẩn thận chiếu cố dạy dỗ.”

Đôi môi Hằng Viễn chậm rãi nhếch lên “Nhưng hắn đối xử tốt với ta như vậy, vẫn không chịu truyền Phật quyền cho ta, cũng không chịu giúp ta báo thù. Ta vốn là đã đối với việc này không quá kỳ vọng, nghĩ cần cù bù thông minh, một đời cũng có thể cho vong hồn người nhà mình một cái công đạo. Thẳng đến năm năm trước…”

Năm năm trước Đông Đạo Kỷ Thanh Yến chết bệnh, Sắc Không mang theo Hằng Viễn từ Vấn Thiện sơn Tây Xuyên đi Vong Trần phong nơi Đông Lăng để phúng viếng người bạn chí thân chí cốt này. Chỉ là sau khi bọn họ cúng tế xong xuống núi, trên một sơn đạo hẻo lánh gặp được Triệu Băng Nga.

Đó là lần đầu tiên Hằng Viễn thấy rõ kẻ thù. Sự phát đêm đó Triệu Kình giống như nổi điên giết người bừa bãi, Triệu Băng Nga phái thủ hạ lược trận, dung túng cho con chó điên này đi tàn sát đệ tử phái Hoàng Sơn, chính nàng thì đề đao thách đấu với mối uy hiếp lớn nhất của Triệu Kình là Quách Phi Chu.

Hằng Viễn bị thi thể che lấp không dám thở mạnh, chỉ kịp vội vàng nhìn thoáng qua, không thấy được hình ảnh kinh tâm mũi đao cong như trăng non chém rơi phi ưng lợi trảo, chỉ hai ngày sau đó hắn mới thấy được cảnh tượng bi thảm bầy chó hoang trong núi đang gặm bàn tay quen thuộc kia.

“Ta đi lên cùng nàng muốn liều mạng, không đến ba hiệp liền bại trận. Ta cầu xin sư phụ thay ta báo thù thu thập ma nữ này, chỉ là…” Hằng Viễn giễu cợt mà nhếch nhếch khóe miệng “Sư phụ ngăn đao của nàng, lại nói với nàng ‘Biệt lai vô dạng’.”

Bộ Tuyết Dao nở nụ cười, hắn nhớ tới mấy cái tin đồn buôn chuyện của đám lão nhân trong Táng Hồn cung, lại nhìn bộ dáng phẫn uất của Hằng Viễn, tựa như đang nhìn một hồi trò hay.

“Ta cho rằng sư phụ thu ta làm đồ đệ là vì từ bi. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, phái Hoàng Sơn cùng Vô Tướng tự trước đó không hề có giao tình, hắn cứu ta đã là nhân tâm, vì cái gì lại muốn thu ta làm đồ đệ?” Hằng Viễn nói tiếp “Trên đời này không có kẻ nào lại vô duyên vô cớ đối tốt với một người khác, không phải là có ý đồ thì chính là lòng mang áy náy. Sư phụ… chính là thay một người khác chuộc tội, hắn đối với ta tốt như vậy lại không dạy ta Phật quyền, cũng là sợ ta học thành tài sau đó hướng người kia đòi nợ.”

Dừng một chút, hắn cười nhạo một tiếng: “Một hòa thượng đức cao vọng trọng cùng một nữ ma đầu giết người không chớp mắt có tư tình, còn sinh ra đứa con điên điên khùng khùng, quả là một việc đáng cười!”

Một khắc hắn biết được chân tướng kia, tựa như tường thành sau lưng vẫn dựa vào đột nhiên sụp xuống, đất đá đem hắn vùi lấp bên dưới, đập cho hắn tan xương nát thịt.

“Ta hận Triệu Băng Nga, hận Triệu Kình, nhưng ta càng hận… sư phụ.” Hằng Viễn ngẩng đầu nhìn Bộ Tuyết Dao “Chỉ là Vô Tướng tự còn tồn tại một ngày, ta liền phải bị cầm giữ trong đây một ngày; Sư phụ còn bình yên một ngày, ta liền không có khả năng hướng Triệu Băng Nga đòi nợ.”

Bộ Tuyết Dao cười nói: “Bởi vậy ngươi không tiếc tạm thời buông xuống cừu hận cùng Táng Hồn cung hợp tác, muốn mượn tay chúng ta quét dọn chướng ngại tìm đến tự do, chộp lấy cơ hội hướng Triệu Băng Nga báo thù. Nếu ta không đoán sai, cái chết của Triệu Kình cũng có một phần của ngươi đi?”

“Là tiểu tăng phái người đem Huyền Tố đạo trưởng của Thái Thượng cung dẫn dụ tới Phật tháp, khiến cho hắn phá hủy việc thủ hạ Triệu Băng Nga đến giải cứu Triệu Kình.” Hằng Viễn tựa như thần kinh mà cười cười “Triệu Kình chết thật tốt, chỉ là quá tiện nghi cho hắn.”

“Ta cho là mình đánh giá cao ngươi, hiện tại xem ra vẫn là xem thường ngươi rồi.” Bộ Tuyết Dao tiến lên, cúi người nâng cằm hắn “Đáng tiếc ngươi nói ra chân tướng, đã định trước ngươi muốn cùng Táng Hồn cung là địch.”

“Oan có đầu nợ có chủ, tiểu tăng hận chính là mẫu tử Triệu Băng Nga, đều không phải là điện chủ.” Hằng Viễn chắp tay tụng câu phật hiệu “Tiểu tăng tuy là người xuất gia, nhưng cũng biết đạo lý ‘Một núi không thể chứa hai hổ’. Triệu Băng Nga ỷ thế hiếp người, mọi chuyện đều chèn ép điện chủ, điện chủ lại không có quyết định của chính mình sao?”

Ngón tay Bộ Tuyết Dao hơi hơi dùng sức: “Tiểu hòa thượng, người thông minh thường chết sớm.”

“Người giả ngu càng đáng chết sớm hơn.” Hằng Viễn nhìn thẳng ánh mắt của hắn “Tiểu tăng chỉ cần mạng của Triệu Băng Nga, điện chủ thì muốn thay thế địa vị nàng. Vừa rồi, nếu điện chủ không hề động tâm, cũng sẽ không theo lời tiểu tăng cho ‘Ma Yết’ lui ra, ở thời điểm mấu chốt này lại cùng tiểu tăng lãng phí thời gian như vậy.”

Trong mắt Bộ Tuyết Dao tinh quang lưu chuyển, chậm rãi buông lỏng tay ra: “Ngươi có thể giúp ta?”

“Việc bẫy rập dầu hỏa sự tình quan trọng lớn, điện chủ dĩ nhiên không thể mượn tay ngoại nhân, nhưng mà… Triệu Băng Nga, chưa chắc có thể tin.” Hằng Viễn nhìn hắn “Nàng cùng Tây Phật có tư tình, hiện tại lại vì cái chết của Triệu Kình khiến đại loạn, toàn bộ bố trí của Táng Hồn cung cơ hồ bị nàng phá vỡ, rốt cuộc là có tâm hay là vô ý, ta nghĩ trong lòng điện chủ chắc chắn có định lượng.”

Bộ Tuyết Dao hừ lạnh một tiếng.

Hắn không phải là kẻ ngốc, nếu có thể hoài nghi Hằng Viễn, không đạo lý nào lại không hoài nghi Triệu Băng Nga. Chỉ là hắn không đủ thực lực liều mạng đối địch với Triệu Băng Nga, mà Hách Liên Ngự mất tích cũng làm cho hắn mất đi uy hiếp với nàng, chỉ có thể tạm thời buông tay.

“Ta đích xác có thể bắt nàng đề ra nghi vấn, đáng tiếc cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi. Nữ nhân này quen thuộc thủ đoạn đùa giỡn, ngoại trừ Ma Yết trung thành với nàng, những người còn lại cũng đều bị nàng mê hoặc, hiện tại đã loạn thành một nồi cháo.”

Hằng Viễn: “Chỉ cần có thể chứng minh những hành động của Triệu Băng Nga là có âm mưu, Táng Hồn cung đương nhiên sẽ không lưu lại phản đồ. Cho dù Hách Liên cung chủ không có ở đây, lấy thủ đoạn của ngài cùng Tiêu điện chủ cũng có thể lần nữa đem nhân thủ tổ chức lại, đối địch với nàng cũng không phải là không có phần thắng.”

Bộ Tuyết Dao khóe miệng mím lại: “Muốn cho nàng tự lòi đuôi, nói dễ hơn làm?”

Thanh âm Hằng Viễn trở nên lạnh lẽo: “Chúng ta không được, vậy khiến cho người khác tới… Hiện tại nàng và Tây Phật cùng ở trong chùa, đám  người bạch đạo miệng đầy lễ nghi đạo đức đó cũng đều ở đây, mà ta còn là Tây Phật đồ đệ.”

Hắn làm việc cẩn thận, lại có ám cọc của Táng Hồn cung che giấu thanh lý dấu vết. Trong chùa, người biết hắn bí mật thông đồng với Táng Hồn cung vốn không nhiều lắm. Hiện tại Sắc Kiến phương trượng đã chết, Sắc Không vẫn luôn mang lòng áy náy đối với Hằng Viễn, không đến vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không nói ra điểm này, khiến hắn không còn đường sống.

“Ta muốn trở về vạch ra tư tình của bọn họ.” Hằng Viễn mỉm cười “Phản ứng của Triệu Băng Nga, chính là đáp án nàng có phản bội hay không. Một khi sự thành, nàng hoặc là đương trường phản bội đầu hướng chính đạo cầu che chở, hoặc là cùng với Tây Phật bị đồng đạo tiêu diệt. Cho dù là loại nào đều đối với chúng ta có lợi.”

Bộ Tuyết Dao gắt gao nhìn chằm chằm Hằng Viễn, giống như lận đầu tiên nhận thức tăng nhân trẻ tuổi này.

Hắn trước nay ôn hòa nội liễm, so sánh với Hằng Minh cùng Huyền Tố, Hằng Viễn thật sự là rất không thu hút. Nhưng mà một người như vậy, từ quân cờ biến thành người chơi cờ, bây giờ còn muốn đi cắn người.

Bộ Tuyết Dao cong môi lên, từ trong lòng lấy ra một chiếc còi bằng xương ném tới trước mặt hắn: “Nếu sự thành, xem đây là căn cứ!”

“Dạ!” Hằng Viễn cúi đầu, thuận theo giống như con chó.

Bộ Tuyết Dao từ bên cạnh hắn đi ra thật xa, Hằng Viễn mới chậm rãi đứng lên, đầu gối có chút đau làm hắn lảo đảo.

Cũng bởi vì thân thể nhoáng lên một cái như vậy, mới khiến hắn tránh thoát một cây phi đao lăng không bay tới. Nhưng mà ngay sau đó, một sợi dây lụa đỏ mềm mại như rắn bay ngược lại, dùng sức thít chặt cổ hắn.

“Khụ… Tiết cô nương?”

Cổ bị kéo căng, Hằng Viễn bị vật xuống đất, Tạ Chương một đao để trước mặt hắn.

Bọn Tiết Thiền Y trong lúc hỗn loạn xảy ra trong chùa, vốn là muốn đi tìm đám người bạch đạo bị nhốt bên ngoài để quay về cứu viện, lại không ngờ ven đường đều có sát thủ mai phục. Bọn họ vừa chiến vừa lui, dần dần bị tách khỏi những người khác lạc tới chỗ này.

Tạ Chương nội lực thâm hậu, đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân, Tiết Thiền Y quyết định thật nhanh để tất cả mọi người phủ phục tại chỗ nín thở ngưng thần mới nghe được cuộc trò chuyện kinh tâm động phách như vậy.

Tiết Thiền Y lạnh giọng nói: “Cho dù ngươi có muôn vàn ủy khuất lẫn cừu hận, đều nói oan có đầu nợ có chủ. Cừu hận không phải là lý do cho ngươi trợ Trụ vi ngược!” (*)

[(*) trợ Trụ vi ngược: Trong lịch sử, Trụ vương cực kỳ độc ác tàn bạo, câu này có nghĩa là giúp kẻ ác làm việc ác.]

Tạ Chương nói: “Thiền Y,  không cần cùng hắn dài dòng, trói người này lại giải lên sơn tự, cũng khiến cho mọi người tỉnh ngủ, nghĩ cách từ trong miệng hắn cạy ra ám cọc còn lại trong chùa!”

Tiết Thiền Y thu hồi Xích Tuyết luyện, phất tay để cho thủ hạ tiến lên đem Hằng Viễn trói lại. Tăng nhân trẻ tuổi cũng không chống cự, chỉ là hướng chiếc còi xương ở trên mặt đất, nói: “Thỉnh Tiết cô nương cầm theo cái này.”

Tiết Thiền Y cười lạnh nói: “Ngươi cho là ta sẽ để ngươi có cơ hội mở miệng làm loạn?”

“Cũng không phải. Tiểu tăng thật vất vả từ trong tay Bộ Tuyết Dao lừa ra vật ấy, cô nương nếu mà vứt bỏ như giày rách, thực uổng phí khổ tâm của tiểu tăng.” Hằng Viễn bị trói gô, giọng nói vẫn không nóng không lạnh “Đây là tín vật của Bộ Tuyết Dao, dựa theo kế hoạch chỉ cần tiểu tăng dẫn người đến chỗ hắn bố trí bẫy rập thổi vật ấy lên, chúng sẽ lập tức châm dầu hỏa. Ngoài ra, chiếc còi này chính là bằng chứng hắn triệu tập Thiên Chu. Có thứ này, lo gì không thể dùng kế nghi binh?”

Tiết Thiền Y biến sắc, kinh nghi bất định: “Ngươi…”

“Cô nương cũng không cần tin tưởng, chỉ cần cẩn thận nghĩ một chút, cũng có thể dùng thủ đoạn.” Hằng Viễn rũ xuống mí mắt “Nợ máu sâu như biển, ân oán đều có chủ. Tiểu tăng văn võ không thành, danh tiếng không có, một đời không cầu tu thành chính quả đạp đất thành Phật, chỉ là muốn làm người mà thôi.”

Nhân sinh hậu thế khó nhất, chính là ân cừu sáng tỏ. So sánh với thị phi, làm người ngẩng đầu cúi đầu không thẹn lại là việc khó hơn.

[Lời mỗ: bình thường Hằng Viễn xưng “tiểu tăng” nhưng một số đoạn khi thuật lại chuyện xưa, mỗ dùng “ta” để phù hợp diễn biến tâm lý nhân vật]