Đám người bạch đạo quay về cực nhanh. Trước đó, một nhóm người đã cùng ám khách phong tỏa cửa chùa kia giao thủ, tựa như một con cua hung ác huy động hai cái càng đem lồng giam nguyên bản chật như nêm như cối xé ra một cái lỗ hổng to.
Nhà dột lại gặp mưa đêm, mắt thấy viện quân bạch đạo sắp đến, đám ám khách gác cửa chùa quyết định thật nhanh tóm lấy cây đuốc. Bọn họ để phòng vạn nhất, ở phía chân tường phía sau cửa đều chất chồng củi khô gỗ dầu, ngọn đuốc này châm xuống có thể lập tức bùng lên một bức tường lửa. Người tiến vào trừ phi khinh công tuyệt đỉnh, nội lực hơn người, nếu không đều ở trong biển lửa tiêu da cháy thịt.
Nhưng mà đang thời khắc hỗn loạn này, lại một đội nhân mã từ trong chùa giết ra, đi đầu chính là đám người Huyền Anh. Bọn họ đều là tăng nhân ở lại thủ hộ trong viện cùng đám võ lâm hiệp sĩ, từ lúc bắt đầu kinh biến bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng mà tử thương thảm trọng, nhưng vẫn linh hoạt thừa dịp rối loạn hóa sáng thành tối, thật sự ở ngay dưới mí mắt ám cọc của Táng Hồn cung lặng yên hội hợp, tụ tập thành một nhánh quân mai phục tại chỗ này, đến bây giờ liền bắt lấy cơ hội nội ứng ngoại hợp.
Ngọn đuốc mới vừa ném ra, Huyền Anh liền cùng một nữ tử song song giết đến. Phất trần của hắn vung lên quấn vào cây đuốc trong tay một người, lại một kiếm đẩy binh khí của người này ra, nữ tử đồng hành liền phi thân lại gần. Chỉ thấy trong tay nàng không cầm đao kiếm, vòng eo lại tinh tế mềm mại, một tay chống lên mặt đất đỡ lấy thân, hai chân dài như chiếc kéo kẹp lấy cổ người nọ, eo gập lại thuận thế vung ra, đem một nam nhân cao lớn rút lên tựa như nhổ củ cải, đốt sống cổ phát ra một tiếng “rắc”, người liền tắt thở.
Hai chân nàng phát lực, đem thi thể còn ấm áp quẳng lên người hai ám khách bên cạnh, bàn tay chống dưới đất đập một cái mượn lực, người đã quay trở lại đứng bên cạnh Huyền Anh, cất tiếng hô: “Đồng đạo bên ngoài! Nhanh phá vây tiến vào, cẩn thận bọn họ phóng hỏa!”
Đầu trận tuyến bên trong đã loạn, đám người bạch đạo đang giao chiến bên ngoài nghe thấy tiếng hô, lập tức gia tăng chiêu thức. Sở Tích Vi hướng Huyền Thành làm một cái thủ thế, cả người liền tựa như chiếc lá được gió cuốn lên, trong nháy mắt xẹt qua tường cao, người chưa rơi xuống, đao đã toàn lực xuất ra.
Kinh Hồng đao pháp nhanh nhẹn linh hoạt, chiêu thức lộ số thích hợp đánh đòn phủ đầu. Hắn vừa nhảy tường vào vòng chiến, liền là một thức “Hoành ba” quét ngang mà xuất, khoảnh khắc đã có người cổ họng đẫm máu. Huyết hoa chưa kịp phun tung toé trên mặt đất, đao thứ hai “Bạch hồng” của Sở Tích Vi đã tiếp theo, liền thấy một cánh tay nắm ngọn đuốc văng lên cao, chủ nhân của nó lại vẫn chưa phục hồi lại tinh thần!
Đao cực nhanh, chiêu cực độc, tay cực chuẩn!
Hai chiêu Kinh Hồng đao của Sở Tích Vi này, khiến cả địch lẫn ta đương trường kinh sợ. Cũng may hắn vẫn mang gương mặt Diệp Phù Sinh, Huyền Anh vừa thấy liền thả lỏng, mở miệng hô: “Diệp sư huynh! Nghĩ cách phá cửa!”
Đám củi khô gỗ dầu sau cửa kia đã bị châm lửa, hỏa thế gặp gió bốc lên, hiện tại đã cao hơn một người. Cho dù người bên ngoài mở được cửa chùa, trong lúc nhất thời cũng khó tiến vào, mà không phải mỗi người đều có khinh công tuyệt đỉnh có thể dễ dàng nhảy qua tường cao như hắn.
Ánh mắt nhíu lại, Sở Tích Vi hai tay nắm chặt chuôi đao, đem sau lưng mình giao phó cho bọn Huyền Anh. Hắn đối mặt với bức tường lửa kia, bỗng nhiên bước nhanh tiến lên, tụ lực một đao quét vào đống lửa, trong nháy mắt tia lửa bắn khắp nơi. Ngay sau đó đao của Sở Tích Vi thuận thế quay vòng về, đánh văng đống củi chồng chất phía dưới. Ngọn lửa không có vật dẫn cháy tiếp tục, lại bị đao phong của hắn đánh tan tác, trong khoảnh khắc liền có không ít bị dập tắt trong gió lạnh.
Một kích thành công, Sở Tích Vi lại không ham chiến. Hắn xoay người lại nhảy lên nóc nhà phía trước, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm hai người cũng đứng trên nóc nhà phía xa xa. Ánh mắt nhíu lại, chân phải Sở Tích Vi ở trên nóc nhà bật lên, khoảng khắc nhảy ra xa hơn ba trượng, lại một bước nhảy lên mái hiên, tựa như chim bay xẹt qua hồ nước, cũng không có nửa điểm ngừng lại mượn lực, cả người như lục bình không rễ bị cuồng phong cuốn đi, đảo mắt liền tới đầu tường của Diễn võ trường.
Một tay che miệng, một đao quét ngang cổ họng, Sở Tích Vi rất nhanh giải quyết tên cung thủ trên đầu tường, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn đến Bộ Tuyết Dao.
Cái nhìn này ẩn chứa sát khí thiên đao vạn quả, cho dù người kia tan xương nát thịt cũng không giải được mối hận trong lòng hắn.
“Xem ra là ngươi đã đắc tội hắn!” Triệu Băng Nga nhếch môi mỉm cười, liếc mắt nhìn thân thể Bộ Tuyết Dao chợt cứng ngắc “Còn không đi liền khỏi đi nữa!”
Bộ Tuyết Dao bị cái nhìn của “Diệp Phù Sinh” này khiến lưng phát lạnh. Ngay sau đó hắn lại nhớ chính mình bởi vì kẻ nọ mà bị ép uống “U mộng” rơi đến nông nỗi này, thù mới hận cũ đồng loạt quay cuồng đi lên, hận không thể tự tay đem đối phương rút gân lột da, nhưng lại trân mình nhịn xuống.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn đang cùng Sở Tích Vi đối chọi, đột nhiên người lại bứt ra bay ngược về phía sau. Triệu Băng Nga cũng bấm tay trên môi thổi ra một tiếng huýt sáo, dưới đầu tường liền có mấy bóng đen đột ngột từ dưới đất nhô lên, theo sát Bộ Tuyết Dao mà đi.
Sở Tích Vi nhướng mày liền muốn đuổi theo, thình lình một ánh trăng lạnh lẽo cắt ngang yết hầu mà đến. Hắn tại một tấc vuông nơi đầu tường linh hoạt xoay chuyển thân thể, trường đao đeo sau lưng theo cái quay người này đỡ lấy loan đao, tay trái xuất ra cùng Triệu Băng Nga đánh bừa một chưởng.
Nương cơ hội một khắc giao thủ như vậy, Triệu Băng Nga khẽ cười một tiếng, hạ giọng đối hắn nói: “Người trẻ tuổi, sân hận sẽ làm cho ngươi loạn. Muốn đánh muốn giết hắn, chờ làm xong sự tình rồi cũng không muộn.”
Hai người đồng thời kêu lên một tiếng. Sở Tích Vi vung vẩy bàn tay tán đi hàn khí, lạnh lùng nhìn Triệu Băng Nga.
Lấy đại cục làm trọng. Lời nói của Triệu Băng Nga bề ngoại cực kỳ hợp lý. Đáng tiếc Sở Tích Vi một chữ cũng không tin nàng.
Nữ nhân này tâm nhãn thủ đoạn so với kim còn nhọn, so với biển còn sâu hơn. Nàng cùng Bách Quỷ môn hợp tác tính kế Hách Liên Ngự không phải là giả, âm thầm hành động thiết kế bố cục cũng là thật. Mặc dù ngay từ đầu Sở Tích Vi cũng không tin tưởng qua cái gọi là thẳng thắn thành khẩn của nàng, song phương hợp tác chỉ theo nhu cầu, nhưng mà Triệu Băng Nga hiện tại vẫn khiến cho Sở Tích Vi cảm thấy nguy hiểm như cũ, mà loại cảm giác nguy hiểm này cũng không thấp hơn Hách Liên Ngự bao nhiêu.
Trong đầu cân nhắc, dưới tay lại không chậm, trong nháy mắt Sở Tích Vi đã cùng Triệu Băng Nga giao thủ năm sáu hiệp. Hai người cũng từ đầu tường phi lên mái hiên, song đao tương giao không thể phân biệt, khiến cho đám cung thủ còn lại đều khó có thể ngắm trúng Sở Tích Vi, chỉ đành quay về cương vị, dùng tên bức sát võ lâm nhân sĩ trong Diễn Võ trường.
Lưỡi đao cùng chạm vào nhau, Triệu Băng Nga lần thứ hai sát đến, ghé vào bên tai hắn vội vàng nói: “Thiên Chu trong tay Bộ Tuyết Dao, ta đã nghĩ cách lưu lại hơn phân nửa ở đây, một kẻ cũng không để sống sót.”
Sở Tích Vi nghe được phía dưới thanh âm kêu thảm thiết, lạnh giọng nói: “Nếu dụ địch kế thành, vì sao không thuận theo lời khởi động ám cọc bắt đầu đánh trả? Tạo thành thương vong như thế, ngươi sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ võ lâm!”
“A…Ta là Tả hộ pháp của Táng Hồn cung, nếu không sinh sát trăm ngàn, đâu xứng đáng với thanh danh Táng Hồn cung xây bằng xương trắng máu đào?” Triệu Băng Nga cười lạnh một tiếng “Ngươi muốn mượn cơ hội để Bách Quỷ môn cùng các môn phái trung nguyên kết thành địa võng, tiến thêm một bước mở rộng thế lực đồng thời đem căn cơ cắm đến càng sâu, ta lại chỉ có một mục đích…”
Lời phía sau của nàng im bặt mà ngừng, song đao va chạm vừa thu lại, từng người lui về phía sau. Sở Tích Vi không thể nghe được nửa câu sau của nàng, lại từ trong cặp mắt lãnh tĩnh kia nhìn ra ý cười điên cuồng bị đè nén xuống.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tình huống hiện tại là một chữ cũng khó ra lời, chỉ có thể dựa vào đao trong tay để hỏi phân minh.
Nhưng mà con người Triệu Băng Nga này không dễ nói chuyện, đao cũng như vậy.
Không biết có phải là bởi vì Thiên Chu đang ở đây không tiện giấu diếm, hay là Triệu Băng Nga vốn đã tính toán không lưu thủ, loan đao vung ra tựa như tia nắng ban mai buổi sớm, lại không chút nào ấm áp, thanh lãnh như trăng soi mặt nước, trong chớp mắt đã bức tới bên gáy Sở Tích Vi.
Một kiếm phá vân khai thiên địa. Ba đao chém xuống định Càn Khôn
Đông Tây Phật Đạo tranh cao thấp. Nam Nho Bắc Hiệp luận sinh tồn.
Sở Tích Vi lớn lên trong Bách Quỷ môn, Thẩm Vô Đoan là nghĩa phụ của hắn cũng là sư phụ thứ hai, tính tình cuồng ngạo của người này dĩ nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến Sở Tích Vi. Trong miệng Thẩm lão môn chủ, trên đời này đám ô hợp trên giang hồ nhiều có thể so như cá diếc qua sông, nhân vật anh hùng không phải là không có, nhưng mà phần lớn đều đã qua đời, đáng giá để giao thủ cũng chỉ có tám vị đại cao thủ này.
Phá Vân tuyệt tích giang hồ hơn ba mươi năm, Kinh Hồng thoáng qua trong chớp mắt, Đoạn Thủy hiện giờ đã bị chôn vùi, Đông Đạo cũng đã bệnh chết, Bắc Hiệp thiệp chính mất sớm, Nam Nho tháng trước đã khô máu nơi Vệ Phong thành… Tám đại cao thủ đã từng thanh danh hiển hách liên tiếp rời khỏi hồng trần, tuy là có hậu nhân kế thừa khí khái, rốt cuộc đều khiến Sở Tích Vi tiếc nuối không cách nào có thể cùng họ luận bàn một trận được nữa.
Hắn là Bách Quỷ môn chủ, cũng là truyền nhân của Kinh Hồng đao. Cho dù mấy năm nay có nguyện ý thừa nhận hay không, Sở Tích Vi đều chưa từng quên lúc trước Cố Tiêu kể cho hắn nghe chuyện về tám đại cao thủ. Hắn vẫn còn nung nấu ý định cùng Đoạn Thủy, Vãn Nguyệt chiến một trận, tái hiện giấc mộng “Ba đao định Càn Khôn” trong truyền thuyết.
Chính bởi vì như thế, lúc ở bến đò hoang kinh hoảng nghe tin báo tử của Cố Tiêu, sau khi tiếp nhận “di vật” Kinh Hồng đao, Sở Tích Vi liền đi đến Cổ Dương thành trước để tìm Tạ Vô Y. Hắn nghĩ một ngày kia có thể tìm đủ ba đao tế mộ hoang, cũng coi như xứng với ân oán tình nghĩa giữa hai người, chỉ còn lại món nợ người nọ thiếu hắn cũng sẽ trả hết dưới cửu tuyền.
Nhưng mà thế sự trêu ngươi, Cố Tiêu biến thành Diệp Phù Sinh. Chỉ một việc này đã thắng được hết thảy tính toán nhân quả đòi nợ của Sở Tích Vi. Cũng không ngờ rằng lúc hắn đã buông bỏ cái ý niệm bồng bột này, vậy mà lại có cơ hội tự mình đối chiến Vãn Nguyệt đao.
Đao của Tạ Vô Y tựa suối nhỏ sông to, lúc thì khí thế bàng bạc bẻ gãy nghiền nát, lúc thì uyển chuyển nhẹ nhàng chém không dứt, hướng tới chính là lực đạo nặng nhẹ thăng trầm biến hóa; Đao của Diệp Phù Sinh như Kinh Hồng thoáng qua, nhanh như gió, mạnh như sấm sét, tiên phát chế nhân, ra sau mà đến trước, chú trọng chính là tốc độ, chính xác và sức mạnh.
Đao của Triệu Băng Nga, cũng giống như con người của nàng, hỉ nộ vô thường, đao chiêu tựa như trăng lạnh trên trời cao, lúc tròn lúc khuyết, chú trọng chính là đao phong biến hóa kỳ quỷ – câu sát, luân chuyển, điểm đánh, quét ngang, chém nghiêng, quay vòng… Sở Tích Vi đã nhìn không rõ đao của nàng, mà ngay cả Triệu Băng Nga dường như cũng thành ảo ảnh, tựa hồ điệp xuyên hoa, hư thật bất định. Cũng may mấy đao đều chém vào khoảng không. Nếu Sở Tích Vi không có thân pháp hơn người, chỉ sợ đã bị nàng chọc thành ba đao sáu lỗ.
Nàng một người một đao, khoảnh khắc ra tay tựa như phân thành mười hai người riêng biệt bao vây quanh Sở Tích Vi, không chỉ xuống tay biến hoá kỳ lạ xuất chiêu cực nhanh, hơn nữa cực giỏi nắm lấy thời cơ chiến cuộc, có thể căn cứ chiêu thức của chính mình mà phán đoán phương pháp ứng đối của Sở Tích Vi, do đó lại kịp thời phản kích, quả thực tự tách mình thành một nhóm người để dùng. Lấy con mắt Sở Tích Vi xem ra, nếu Triệu Băng Nga đánh với một đám đông, nàng chỉ cần tá lực đả lực, tránh minh thương ám tiễn bên trong, là có thể nắm chắc phần thắng.
Nàng là một địch thủ giống như Hách Liên Ngự, không thể áp dụng phương pháp lấy nhiều để áp đảo.
Trong lòng cảm khái, Sở Tích Vi cũng không nóng không vội. Mới cách vài tháng trước, cái người chỉ cần nhìn mặt đã biết xúc động dễ giận đến bây giờ cơ hồ đã hoàn toàn rút đi, ngay cả đao của Triệu Băng Nga thần kỳ quỷ quái vẫn không làm hắn loạn mảy may.
“Trăm sông đổ về một biển, có thể bao dung nên rộng lớn…”
Tâm pháp ở trong đầu thoáng hiện, Sở Tích Vi giữa đao ảnh đầy trời thân hình xoay chuyển, tay áo đều bị đao phong xé nhỏ, cây đao trên tay hắn cũng nghịch thế xuất ra, vậy mà lại học đường lối của Triệu Băng Nga cũng liên tiếp đánh ra vô số đao, mỗi một đao đều nhanh như gió, tựa hoa bay đầy trời bị mưa đánh rào đánh rớt, thế nhưng vào giờ khắc này vững vàng ngăn chặn đao thế của Triệu Băng Nga. Ngay sau đó hắn đột nhiên biến chiêu, liền là một đao “Kinh Lôi” xé gió mà lên.
Đồng tử Triệu Băng Nga co lại, loan đao triệt tay quay về phòng ngự. Dựa theo nhãn lực của mình, nàng xác nhận có thể vừa kịp tiếp được một đao kia, nhưng mà ngay sau đó loan đao lại chém vào không khí.
Một đao này của Sở Tích Vi tựa như chậm lại cực nhanh, đâm vào thân thể nàng. Nếu không phải Triệu Băng Nga lùi đến mau lẹ, liền không chỉ đơn giản là đâm vào da thịt một phân như vậy.
Máu đã thấm ra trên quần áo màu xanh, kỳ thật cũng không đến nỗi đau đớn lắm, chỉ là đã lâu lắm rồi Triệu Băng Nga chưa hề bị người bức đến nước này – Sở Tích Vi có thể ở trên ngực nàng đâm vào một phân thì cũng có cơ hội xuyên qua tim nàng!
Bàn tay nhè nhẹ nhấn một cái lên miệng vết thương, gió thổi sau lưng thấy rờn rợn, Triệu Băng Nga lúc này mới kinh ngạc phát giác chính mình vậy mà lại ra một thân mồ hôi lạnh.
Sở Tích Vi lại không thừa thắng xông lên. Không phải là hắn không muốn, mà là không thể.
Một bàn tay khô gầy từ phía sau duỗi đến, vững vàng giữ lại bàn tay cầm đao của hắn, thoạt nhìn nắm cũng không chặt lắm, lại như bị kẹp giữa khe đá ngàn cân, không thể động đậy.
Quyền chưởng nội lực như thế, khắp thiên hạ cũng chỉ có một người.
Lão tăng hai mắt đã mù không biết đến nơi này khi nào. Hắn chặn lại động tác của Sở Tích Vi, hướng Triệu Băng Nga nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Triệu thí chủ, đủ rồi!”