Phong Đao

Chương 135: Mây cuộn




Khoảnh khắc pháo hoa nổ tung, tựa như một cái tín hiệu chờ đợi từ lâu rốt cuộc xuất hiện, xốc lên màn che sát khí tích trữ đã lâu.

Pháo hoa trên bầu trời chỉ trong giây lát lướt qua, trong mắt Bộ Tuyết Dao còn lưu lại dư ngân, hắn lạnh mặt nhìn lại hướng Độ Ách động, đáng tiếc lúc này đi đã xa, căn bản cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Phía sau hắn, Hằng Viễn thấp thỏm nói: “Bộ điện chủ, tín hiệu này…”

“Trên núi đã xảy ra chuyện.” Nữ nhân trước mặt nheo mắt lại, khóe miệng nguyên bản cong cong đột nhiên hạ xuống, môi đỏ răng trắng, kinh sợ nói không nên lời “Trên người cung chủ không có thứ này, vậy là… Tả hộ pháp?”

Nữ nhân này cũng là một gương mặt mày liễu mắt hạnh, bộ dáng cùng Tiêu Diễm Cốt giống nhau như đúc, ngay cả ngôn hành cử chỉ cũng ít thấy manh mối. Nếu hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, chỉ sợ trong thiên hạ khó người có thể phân ra thật giả.

Bộ Tuyết Dao dĩ nhiên cũng không thể.

“Vài tiếng nổ vang vừa rồi, giống như từ Độ Ách động truyền đến, chỉ sợ là cung chủ bên kia đã xảy ra chuyện.” Bộ Tuyết Dao sắc mặt phát lạnh “Đạn tín hiệu một khi xuất ra, ám cọc trên núi đều được huy động toàn bộ, chỉ sợ trong Vô Tướng tự đã sinh biến. An bài chúng ta tỉ mỉ tính toán… bị phá hủy sạch sẽ!”

Hắn dẫn người ở trên núi ngủ đông bao ngày, ngay từ đầu chỉ biết, bằng việc hạ thủ những người này đối đầu với võ lâm các phái, cho dù kết cục tốt nhất cũng là lưỡng bại câu thương. Táng Hồn cung tuy rằng muốn thắng, cũng không muốn đánh đổi tất cả, mất nhiều hơn được.

Những dược vật bị hạ trong thức ăn nước uống, là do Bộ Tuyết Dao tỉ mỉ điều chế, hiệu quả giống như huấn luyện đám dược nhân, có thể kích thích khí huyết người luyện võ khiến cho dễ dàng nóng giận phát hỏa. Nếu những người này động thủ, nội lực càng bị kích dẫn khiến thần trí không rõ, làm ra việc hại người hại mình.

Vào ngày Võ lâm đại hội, người các môn phái đến đây đều vì danh lợi chắc chắn sẽ xuất ra mọi thủ đoạn, động đao động kiếm tranh cao thấp thắng thua. Đó chính là hợp ý Táng Hồn cung ngồi xem  trai cò tranh chấp.

Đáng tiếc lần này liên tục xảy ra biến số. Đầu tiên là cái chết của Triệu Kình khiến Táng Hồn cung bại lộ hành tung. Sau đó hỏa hoạn ở Tàng Kinh lâu khiến cho các môn phái nguyên bản vẫn đang rời rạc bắt đầu liên hợp. Hiện tại Hách Liên Ngự bên kia lại không biết xảy ra chuyện gì. Khoảnh khắc đạn tín hiệu bay lên trời, liền đại biểu tính toán của bọn họ muốn làm ngư ông đắc lợi đã hoàn toàn thất bại.

“Con mụ điên chết tiệt!” Bộ Tuyết Dao nhẫn lại nhẫn, rốt cuộc là nhịn không được, ánh mắt hung ác nham hiểm như độc xà toát ra, bấm tay lên môi thổi ra một tiếng huýt sáo, rất nhanh liền có một bóng đen vội vàng chạy tới.

“Trên núi xảy ra chuyện gì?”

“Hồi… hồi điện chủ, Độ Ách động bị nổ sụp, hiện tại tình huống cung chủ thế nào không rõ!” Người tới quỳ một gối xuống đất, rất nhanh nói xong tin tức “Sơn động sụp đổ kinh động toàn bộ võ lâm bạch đạo trong Vô Tướng tự, hiện tại hơn phân nửa đều chạy đi qua. Tả… Tả hộ pháp nói cung chủ gặp nạn không thể tiếp tục chờ đợi, nhân cơ hội dẫn người xông vào Vô Tướng tự, ý muốn đoạt lại thi thể Hữu hộ pháp, chặt đứt đường lui của bạch đạo, đặc biệt sai thuộc hạ đến thông tri nhị vị đại nhân chuẩn bị nội ứng ngoại hợp!”

Lời Triệu Băng Nga có tình có lý, đối với thế cục đột biến hiện tại mà nói cũng vẫn có thể xem là một cái quyết định hay. Nhưng mà nói thì dễ dàng làm được mới khó. Những đám bạch đạo đó còn chưa bị Võ Lâm đại hội giày xéo rụng một tầng huyết nhục tự giết lẫn nhau, liền không phải là một cục xương dễ gặm.

Bộ Tuyết Dao kinh nghi bất định. Trong lòng hắn tính nhanh một trận chiến này thắng bại mấy thành, nghĩ như thế nào cũng là một nửa đánh cuộc may rủi. Lấy tính tình cẩn thận của hắn, càng có khuynh hướng tạm thời rút lui khỏi Vấn Thiện sơn, nhanh chóng liên hợp Ngụy Trường Quân từ ngoài vây sát trở vào. Trước sau gì những người này vẫn còn bị nhốt trên núi, không cần phải hành động mạo hiểm như vậy…

“Truyền mệnh lệnh của ta, ‘Thiên Chu’ lưu lại một nửa hiệp trợ Tả hộ pháp, Còn lại theo ta…” Bộ Tuyết Dao đang nói bỗng im bặt mà ngừng. Hắn đem ống tay áo vung lên, trong ánh sáng mờ mờ cũng không thấy rõ đến tột cùng là ném vật gì, chỉ nghe “Ba” một tiếng vang nhỏ, tựa như có cái gì bị phất ra.

Trên con đường mòn tối mờ, một người chậm rãi đi tới. Thân hình mặc y phục đen như mực, chỉ có đôi môi cùng hai bàn tay sơn màu đỏ tươi, trong tay nắm một cây roi loang lổ vết máu.

Nàng đem roi rung lên, phát ra tiếng phần phật, mỉm cười kiều mỵ: “Bộ điện chủ, trò hay ngươi đợi từ lâu mới vừa bắt đầu, làm sao lại muốn vội vã bỏ đi như vậy chứ?”

Dừng một chút, nàng lại nhìn về phía “Tiêu Diễm Cốt”, ý cười nơi khóe môi càng sâu: “Tiêu điện chủ một đường này đến cũng không dễ dàng, sao không lưu lại nghỉ chân một chút?”

“Ta xem ý ngươi là muốn vĩnh viễn lưu lại đi.” Nhẹ nhàng mỉm cười, “Tiêu Diễm Cốt” ngước mắt lên “Ngươi là ai?”

Hắc y nữ tử nhẹ giọng thỏ thẻ đáp: “Ta là Ngu Tam Nương.”

Bộ Tuyết Dao nhìn gương mặt nàng: “Ta nghe nói, Bách Quỷ môn có một ‘Chiết Dung thủ’ Ngu Nhị nương. Ngươi cùng nàng, là quan hệ như thế nào?”

Ngu Tam Nương cười nói: “Đó là Nhị tỷ của ta. Vốn là cha mẹ để lại chúng ta tỷ muội ba người, đáng tiếc lại thất lạc khi lưu vong. Ta cùng Nhị tỷ lăn lộn giang hồ, đại tỷ lại mệnh không tốt bị Bộ điện chủ ngươi bắt đi nghiệm dược. Thời điểm ta gặp lại nàng, chỉ có một đống xương tàn nơi bãi tha ma, không phân biệt ra nàng là chỗ nào.”

Bộ Tuyết Dao tinh tế ngẫm nghĩ, nói: “Nô gia thực sự nhớ không được.”

“Bộ điện chủ quý nhân hay quên chuyện xưa, dưới tay dính mạng người đếm không hết, sao dám yêu cầu điện chủ nhớ lại?” Ngu Tam Nương chậm rãi mà cười, “Không bằng, làm phiền điện chủ tự mình đi xuống hoàng tuyền, cùng nàng hàn huyên đi!”

Bộ Tuyết Dao đột nhiên toát một thân mồ hôi lạnh, hắn cũng không ứng chiến, mà kéo Hằng Viễn cùng “Tiêu Diễm Cốt”, lạnh lùng nói: “Tất cả mau lui!”

“Bộ điện chủ khinh công trác tuyệt, đáng tiếc lần này đường cũng không đi được a…” Ngu Tam Nương ngước mắt, trường tiên mạnh mẽ vung lên, giống như giao long nổi trên mặt nước, đảo mắt cuốn lấy cánh tay Hằng Viễn. Bộ Tuyết Dao chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, suýt nữa để Hằng Viễn bị kéo đi. Nhưng mà ngay một khắc giằng co này, nền đất phủ kín lá rụng dưới chân đột nhiên truyền ra tiếng lách cách, mấy chiếc chông sắt đâm thủng mặt đất bắn lên!

Đồng tử Bộ Tuyết Dao co lại. Hắn tuy rằng kéo lại được Hằng Viễn, tự thân phản ứng lại bởi vậy mà chậm một bước – Ngu Tam Nương tính toán cũng chính là như thế!

Một khắc chậm chạp này, Bộ Tuyết Dao tuy rằng tránh được chông sắt đâm vào thân, lại cảm giác chân trái đau nhức, chính là trường tiên của Ngu Tam Nương sượt qua. Trên đầu trường tiên lại là một lưỡi dao tam giác sắc bén, trong phút chốc xuyên qua huyết nhục, nếu Bộ Tuyết Dao không kịp thời xoay thân, sợ là đã đả thương tới gân cốt.

Lưỡi dao sắc bén thế đi chưa tuyệt, cắm thật sâu vào một gốc cây đại thụ phía sau hắn. Ngu Tam Nương dùng sức kéo căng, Bộ Tuyết Dao bị lực chấn đến lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Trong tay áo trái của nàng rơi xuống một thanh đoản chủy, đang muốn bổ tới, lại đột nhiên đâm ngược trở lại – “Tiêu Diễm Cốt” không biết khi nào đã lẻn đến phía sau nàng.

“Hảo muội tử, ngay trước mặt ta giết người, xem ta chết rồi sao?” Cười lạnh một tiếng, “Tiêu Diễm Cốt” trong tay cũng cầm một thanh đoản đao, lực đạo hai người chạm vào nhau chấn động, Ngu Tam Nương không thể không triệt tiên tránh đi, lạnh mắt nhìn bọn họ.

“Cơ quan thuật của ngươi không tồi, chắc hẳn Động Minh cốc bố trí phòng vệ cũng qua tay ngươi đi. Hôm nay bắt được ngươi… cũng không thiệt.” Trên đùi Bộ Tuyết Dao có thêm một lỗ máu, hắn chịu đựng đau đớn, khóe miệng tươi cười lại càng yêu dã “Ngươi nói thực đúng. Nếu đã đến, liền chớ đi!”

Lời còn chưa dứt, trong rừng bóng người thoáng hiện, là nhân thủ của “Tiêu Diễm Cốt” mang đến nguyên bản vẫn đang ẩn núp rốt cuộc hiện thân!

Thuộc hạ vừa mới thấy tình thế không ổn liền bị “Tiêu Diễm Cốt” đẩy đi, đúng lúc dẫn người chạy tới!

Ngu Tam Nương lẻ loi một mình, bị gần trăm người bao vây quanh, thực sự là có chạy đằng trời.

“Nhân thủ… cũng không ít.” Ngu Tam Nương nhếch khóe miệng một cái, “Xem ra bên này đông đủ a.”

Nàng đột nhiên cười to, trường tiên đập vào thân cây, bốc lên bụi đất, cũng kinh khởi mấy đạo “Quỷ ảnh” tiềm tàng trong rừng đã lâu.

Trong lúc nhất thời tiếng gió mãnh liệt, bóng người thấp thoáng. Bộ Tuyết Dao sắc mặt kinh biến, lại thấy một cái lưới lớn từ dưới chân kéo lên!

Chiếc lưới này thật lớn, mặt trên có vô số con dao mỏng như lá liễu, kẻ nào bị chụp vào, người cầm lưới dùng sức vừa thu vừa xoắn, liền giống như cực hình lăng trì, thiên đao vạn quả!

Bộ Tuyết Dao, “Tiêu Diễm Cốt”, Hằng Viễn ba người thân ở giữa lưới, tránh cũng không thể tránh!

……………………..

Huyền Tố cũng không chạy tới Độ Ách động.

Thời điểm tiếng nổ kia truyền đến, hắn cả người chấn kinh, giật mình vung tay khiến chén trà trên bàn rơi xuống. Âm thanh chiếc chén vỡ thực sự chấn động, cũng làm cho đầu óc trống rỗng của hắn miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Hắn đẩy cửa đi ra, nhìn thấy phần lớn mọi người đang hoảng loạn chạy về một hướng – Độ Ách động.

“Thiếu cung chủ!”

“Đã xảy ra chuyện…”

Đệ tử trong viện nhìn thấy hắn, sôi nổi tụ lại đây, trên mặt đều có vẻ kinh hoảng che dấu không được.

Hai tay Huyền Tố trong tay áo xiết chặt, lòng hắn cũng thực sự hoảng hốt. Nhưng mà nhìn đến những gương mặt luống cuống này, hắn không thể không liều mạng tự nói với bản thân: “Bình tĩnh một chút! Ta là chưởng môn, ta không thể loạn!”

Hắn miễn cưỡng bình phục khí tức, không lộ ra chút manh mối nào, mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Một người đệ tử vội vàng nói: “Vừa mới truyền đến tiếng nổ liên tiếp, đất rung núi chuyển, còn tưởng rằng địa long xoay người. Chúng ta chạy ra tới thấy chung quanh hỗn loạn, hỏi mấy người mới biết được là Độ Ách động bên kia truyền đến động tĩnh, hiện tại tất cả mọi người đều đi thăm dò xem tình huống thế nào.”

Lại một người đệ tử thấp thỏm nói: “Thiếu cung chủ, chúng ta cũng…”

“Sáu người các ngươi, cùng mọi người đi qua nhìn xem tình huống.” Huyền Tố chỉ trầm ngâm một khắc, vươn tay chỉ sáu đệ tử võ công không tồi lại nhạy bén, đối một người tuổi tác hơi lớn trong nhóm, phân phó nói “Huyền Thành, ngươi dẫn đội, vạn sự cẩn thận!”

Đệ tử được gọi “Huyền Thành” chính là đồ đệ của Đoan Nghi sư thái. Ấn tư lịch tài cán ở trong đệ tử cùng thế hệ của Thái Thượng cung có thể nói thập phần ổn trọng. Hắn nghe vậy gật đầu đáp ứng, do dự một chút, lại nói: “Thiếu cung chủ, các ngươi ở lại trong chùa, cũng phải cẩn thận.”

Hắn nói đến mập mờ, ánh mắt Huyền Tố nhất thời ngưng trọng, nhạy bén mà ngửi ra ý cảnh giác – vị sư huynh này tâm tư nhạy bén, xem ra là lo lắng có người sẽ dương đông kích tây.

Sau khi Huyền Thành dẫn người đi, Huyền Tố cũng không khoanh tay ở cái tiểu viện tử này ngồi chờ. Hắn để lại bốn người ẩn núp trông chừng viện, chính mình dẫn theo hai mươi người còn lại, mang vũ khí liền chuẩn bị ra cửa, đi các nơi trong chùa xem xét một phen.

“Huyền Tố đạo trưởng, xin dừng bước!” Sau lưng truyền đến tiếng gọi. Hắn quay đầu vừa thấy, là tỷ đệ Tiết Thiền Y.

Tiết Thiền Y bước nhanh đến bên cạnh hắn, nói: “Ta theo ngươi cùng đi.”

Đoạn Thủy sơn trang mặc dù suy tàn, Tạ gia lần này cũng không đến một mình nàng. Cho dù trong đó có lẽ đã bị ngoại địch trà trộn vào, Tiết Thiền Y cũng không thể đem những người đắc dụng của mình một hơi trừ khử. Cho dù là lợi ích hay là tâm địa, nàng đều không tàn nhẫn đến mức độ đó.

Tạ Ly hiểu được mình còn nhỏ, nếu thực xảy ra chuyện gì, có lẽ sẽ trở thành liên lụy cho mọi người, lúc này liền mở miệng nói: “A Ly ở tại đây chờ các ngươi trở về.”

Việc này không nên chậm trễ, lời khuyên can của Huyền Tố đến bên miệng chỉ đành nuốt trở về, lại lưu thêm hai tên đệ tử ở lại, mang theo Tiết Thiền Y vội vã chạy đi.

Cũng may là hắn mang theo Tiết cô nương.

Thái Thượng cung dù sao cũng là mới đến, đối với địa hình trong Vô Tướng tự căn bản không quen, huống chi trước mắt đại bộ phận người đều chạy về hướng Độ Ách động, các nơi hoặc là hỗn loạn bất kham, hoặc là vắng vẻ tĩnh mịch. Cũng may là Tiết Thiền Y đến trước mấy ngày, lại giỏi về an bài nhân thủ hỏi thăm tin tức trong chùa, toàn bộ bản đồ Vô Tướng tự đều ở trong đầu nàng, trước mắt mang theo bọn họ quẹo trái rẽ phải, trái lại tránh được rất nhiều phiền toái.

“Ta phải đi liên hệ thuộc hạ, Huyền Tố đạo trưởng muốn đi đâu, Thiền Y chỉ đường trước cho ngươi.”

Huyền Tố ngẩn ra.

Trước mắt, nên đi chỗ nào?

Chỗ nào có khả năng xảy ra chuyện nhất?

Trong lòng hắn xoay chuyển, rất nhanh quyết định chủ ý, lại là đem đệ tử bên mình chia ra mười bốn người đưa cho Tiết Thiền Y, nói: “Chỗ Tiết cô nương đi nhiều người mắt tạp, một mình sợ sẽ xảy ra chuyện, mang theo bọn họ cũng an toàn chút.”

Tiết Thiền Y không ngốc, cũng không nghĩ đạo sĩ trẻ tuổi này bởi vì thương hương tiếc ngọc liền phái nhiều người như vậy đi che chở cho mình, ý niệm xoay chuyển: “Ngươi muốn ta làm như thế nào, nói đi!”

“Bần đạo muốn làm phiền Tiết cô nương đi một chuyến, nhìn xem hộ viện của Vô Tướng có xảy ra chuyện gì hay không …” Huyền Tố nghiêm mặt nói, “Tối nay tình thế biến đổi, nhưng mà nháo ra động tĩnh lớn như vậy lại không thấy võ tăng trong chùa ra mặt. Bần đạo… hy vọng chính là nghĩ nhiều.”

Tiết Thiền Y lại bị những lời này chấn kinh, xuất ra một thân mồ hôi lạnh, ngay nửa chữ dư thừa cũng không nói, mang theo người liền rời đi.

Tại chỗ chỉ còn lại Huyền Tố cùng bốn gã đệ tử, trong đó một người rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Thiếu cung chủ, chúng ta đi…”

Huyền Tố lạnh lùng nói: “Đi lôi đài.”

Võ Lâm đại hội sớm định ngày mai mở ra. Hôm nay Diễn Võ trường phong bế một ngày, trên lôi đài chỉ có một cái đài cao, phía trên giắt thủ cấp của Triệu Kình làm giải thưởng cho đại hội ngày mai.

Nhưng mà hơn nửa đêm, xảy ra nhiều chuyện khẩn cấp như vậy lại không làm, đi nhìn cái thủ cấp là đạo lý gì chứ?

Bọn họ liếc nhau, đều có chút nghi vấn, vốn có người muốn hỏi, lại bị một ánh mắt Huyền Tố đóng đinh tại chỗ.

Huyền Tố có lẽ là trong lòng vướng mắc quá nhiều thứ, trước mắt lại có nhiều việc khẩn cấp, ngày thường ôn nhu đến bây giờ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại hàn ý tựa như xuân thủy ngưng băng, liếc mắt một cái xem ra liền như gió lạnh đập vào mặt, cắt đến đau cả gò má.

Bọn họ không dám hỏi tiếp, đi theo Huyền Tố chạy tới Diễn Võ trường. Nơi này đang đóng cửa, Huyền Tố liền để lại hai người trông chừng bên ngoài, hắn mang theo hai người còn lại từ trên đầu tường xoay người nhảy vào, khuỵu gối rơi xuống.

Nơi này không đốt đèn, ở giữa sân chỉ đặt một cái đỉnh bằng đồng, bên trong có dầu thông, củi gỗ, đang bốc lửa.

Nương theo ánh lửa, Huyền Tố phóng mắt nhìn lại. Trên lôi đài quả nhiên không một bóng người, chỉ có một cái thủ cấp giắt trên giá gỗ.

Thực sự là hắn đoán sai sao?

Huyền Tố nheo mắt, xoay người chuẩn bị rời đi. Trên trời mây đen lại đột nhiên bị gió thổi dạt ra một chút, ánh trăng cùng ánh lửa giao nhau, có một tia sắc lạnh lóe lên, khiến hắn bị lóa mắt.

Đó là… ánh sáng lạnh lẽo của đao phong ra khỏi vỏ!