Một người phải như thế nào mới loại bỏ thất tình lục dục, lột bỏ máu thịt gân cốt, đạt đến Thái Thượng vong tình?
[(*) Thất tình bao gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục (vui mừng, tức giận, yêu thương, căm ghét, buồn bã, sung sướng, ham muốn)
Lục dục bao gồm :
1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
2. Thính dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai, lời ngon tiếng ngọt.
3. Hương dục: ham muốn ngửi mùi thơm dễ chịu.
4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.
5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.
6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.]
Một thanh kiếm, phải như thế nào mới có thể chém tiệt chông gai, đâm xuyên qua mê chướng, chặt đứt dục tội trầm luân?
Đời người trăm năm bất quá cũng chỉ đảo mắt một hơi thở, thần binh sắc bén cũng khó tránh khỏi chiết kích trầm sa (*). Sau khi trải qua đỉnh cao, công danh rồi cũng hóa tro tàn còn lưu lại bao nhiêu di hận? Tất cả rồi cũng thế.
[(*) chiết kích trầm sa: mũi kích bị gãy vùi trong cát]
“Ta rốt cuộc tái kiến ngươi …”
Hách Liên Ngự như con rắn độc ngủ đông đã lâu, vừa đói vừa tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt. Đôi mắt hắn tơ máu dầy đặc, đồng tử lại đen đến mức tận cùng, giống như giấu hai vực sâu trong đó, chất chứa rất nhiều thứ không thể bày ra ánh sáng. Theo nụ cười của hắn lại hiện ra vẻ âm trầm bất hảo, tựa như muốn đem Đoan Thanh kéo xuống mười tám tầng địa ngục, trải qua núi đao biển lửa cũng không đủ.
Đoan Thanh không nói một lời, chỉ đem thanh kiếm trong tay chấn động, kình lực đẩy Tiềm Uyên ra. Hắn thuận tay đẩy Sắc Không, lão tăng cũng thuận thế lui lại trước cửa đá, chặn đường ra duy nhất.
Triệu Băng Nga trước đó đã mượn tay Bộ Tuyết Dao mang đi hơn phân nửa người trong Độ Ách động, phần còn lại bị Đoan Hành dẫn dụ ra ngoài, mà Hách Liên Ngự một lòng muốn hấp thu công lực của Tây Phật để đột phá bình cảnh, dĩ nhiên cũng không để người ngoài rình mò, cho nên lần này liền trở thành cục diện đóng cửa đánh chó.
Nhưng mà chó dữ tuy vào bẫy, nanh vuốt vẫn rất sắc bén.
Hách Liên Ngự khí tức đã bất ổn, thời điểm hít thở mang theo vài phần áp lực không kìm được mà dồn dập. Hắn liếc nhìn Sắc Không một cái, ánh mắt quay lại trên người Đoan Thanh, bỗng nhiên cười nói: “Ta cho rằng, cả đời này của ngươi cũng sẽ không cầm lại kiếm.”
Dừng một chút, hắn đem Đoan Thanh từ đầu đến chân nhìn một lần, hận không thể đem người ăn vào trong mắt, thanh âm dần dần khàn khàn: “Ta biết, chỉ cần ngươi còn sống, liền sẽ có một ngày ngươi quay trở lại.”
Trả lời hắn chính là một tiếng leng keng chói tai, bóng dáng trên vách tường chớp động. Hách Liên Ngự chỉ cảm thấy hoa mắt, Tiềm Uyên ngay trong chớp nháy đã xuất ra chín kiếm liên tiếp, tiếng hai thanh kiếm va chạm cơ hồ hợp thành một. Lại nháy mắt sau, kiếm phong lần lượt thay đổi, hai người đều đâm thẳng đến, mũi kiếm đồng thời sát qua đầu vai lẫn nhau, trên nền vải trắng thuần đã thấy máu đỏ ửng một mảng.
Sau khi thấy máu, Tiềm Uyên lại mềm mại như nước chảy, cuốn lấy cổ kiếm thuận thế vung lên cao. Đoan Thanh cả người cũng mượn lực nhảy lên, một chân mang theo sức nặng như ngàn quân đạp thẳng xuống thiên linh cái Hách Liên Ngự. Người sau dẫn động nội lực hoành kiếm ngang đỉnh đầu, vững vàng chặn lại một bước này, thân hình không suy chuyển, dưới chân cũng đã lún xuống đất ba tấc.
Nhân cơ hội này, Sắc Không vừa mới còn đứng trước cửa nghe được động tĩnh, tập trung sức lực một quyền thẳng hướng trước ngực Hách Liên Ngự. Một quyền này nhanh như gió cuốn, nặng tựa lôi đình, Hách Liên Ngự không dám khinh thường, bước chân xoay chuyển đem thân vặn cong, nương theo thế xoay tròn né tránh. Quyền kình chưa kịp chạm vào người hắn, Sắc Không lại đột nhiên thúc khuyủ tay, chỉnh chỉnh đánh vào đại huyệt trước ngực hắn!
Hách Liên Ngự lập tức thối lui ba bước. Cùng lúc đó, dưới chân Đoan Thanh triệt lực, thân thể gập lại, đột nhiên xoay người đổi chiều, một kiếm đâm thẳng đến mặt hắn. Ngay thời khắc sinh tử, Tiềm Uyên của Hách Liên Ngự thuận thế bổ xuống, mũi kiếm cơ hồ là cắt ngang ngón tay Đoan Thanh, tay phải hắn chuyển thành trảo chộp vào đan điền đạo trưởng!
Một thanh âm trầm đục vang lên, hộ chỉ bằng bạc bén nhọn lạnh như băng đâm vào bụng, xé thịt như phá ra!
Dưới mặt nạ, vẻ tươi cười của Hách Liên Ngự còn chưa lan ra, liền cứng ngắc ngay tại khóe miệng.
Từ khi hắn đem “Thiên Kiếp công” luyện đến tầng thứ tám, liền không ngừng thông qua Tu La thủ moi tim mổ bụng để hấp thu nội lực người khác, bù lại thiếu hụt của bản thân, lần nào cũng đúng, công lực cũng từ từ thâm hậu.
Nhưng mà một kích kia đắc thủ, hắn mới vừa vận dụng pháp môn, liền cảm giác một cỗ nội lực âm hàn đến cực điểm theo ngón tay mà lên, trong nháy mắt chui vào kinh mạch cốt tủy, toàn bộ tay phải cơ hồ bị đông cứng. Không chỉ như thế, nơi mới vừa bị Sắc Không đánh trúng đột nhiên bùng nổ một đoàn nội lực chí dương tinh thuần, lập tức khuếch tán ra toàn thân. Một băng một hỏa, chí âm chí dương, hai cỗ chân khí hoàn toàn trái ngược thâm nhập sâu trong cơ thể, cơ hồ muốn phá vỡ kỳ kinh bát mạch của hắn. Lấy tài năng của Hách Liên Ngự mà sắc mặt cũng kịch biến, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa liền quỵ xuống.
Hắn lập tức rút tay lui về phía sau, chật vật tránh đi một kiếm của Đoan Thanh, đứng dựa vào vách động sau lưng. Chỉ thấy người nọ nơi bụng có thêm hai vết máu nhìn cực kỳ đáng sợ, khi lui ra phía sau thân hình cũng lảo đảo một cái. Hách Liên Ngự bỗng nhiên cất tiếng cười to.
Máu từ đầu ngón tay hắn nhỏ giọt xuống nền đất. Hách Liên Ngự đem tay giơ lên trước mặt, lạnh lùng mỉm cười: “Thì ra là thế… nguyên lai là như thế!”
“Thiên Kiếp công” sở dĩ khó đối phó, chính là vì nó có thể hấp thu nội lực của người khác để dùng cho mình, trong lúc đối chiến chính là mượn khí huyết đối thủ nuôi dưỡng tinh nhuệ bản thân, cơ hồ là một công pháp bất bại. Ngay cả Đoan Thanh cũng chỉ có thể đánh bại mà không thể giết hắn.
Muốn giết Hách Liên Ngự, trước tiên phải phá được pháp môn này. Mà muốn làm được điểm này, chỉ có thể lấy chân khí chí âm cực hàn phong bế kinh mạch, lại dùng nội lực chí dương cực liệt đả thương đại huyệt, mới có thể trong ứng ngoài hợp khiến cho hắn không thể vận công, đem “Thiên Kiếp công” áp chế.
Một kích vừa rồi của Sắc Không, đã đem toàn bộ nội lực còn lại trong cơ thể mình ra dùng khiến cho huyệt Thiên Trung của Hách Liên Ngự trọng thương; Mà Đoan Thanh ngay từ lúc bắt đầu đã áp chế chiến lực của mình, khi giao thủ lại khéo léo mạo hiểm để lộ không môn(*), rốt cuộc dẫn dụ Hách Liên Ngự dùng Tu La thủ, chấp nhận thương tổn, đem một cỗ chân khí âm hàn trước đó Triệu Băng Nga lưu bên trong đan điền của mình nhân cơ hội chuyển qua.
[(*) không môn: điểm yếu hại của người luyện võ]
Hách Liên Ngự lạnh lùng mà cười châm chọc: “Không ngờ tới, ngươi cũng sẽ dùng thủ đoạn như vậy.”
Từ khi tiến vào trong động đến giờ, Đoan Thanh vẫn không nói một lời, đến lúc này rốt cuộc cũng mở miệng. Thanh âm của hắn vẫn bình thản không chút cảm xúc như cũ, chỉ là bởi vì mặt nạ che lại nên thêm một chút trầm lãnh: “Ta nói rồi, muốn phế ngươi.”
“Phế ta?” Khóe miệng Hách Liên Ngự nhếch lên, lấy bàn tay vấy máu vịn lên vách động “Ta xem là muốn giết ta đi.”
Đoan Thanh nói: “Đều như nhau.”
“Điều đó khó mà thực hiện được …” Hách Liên Ngự nắm chặt chuôi kiếm, cặp mắt dưới mặt nhiễm sát ý điên cuồng “Ta đây một đời, sớm đã nghĩ kết cục tốt đẹp nhất cho bản thân … Hoặc là tự hủy chính mình, hoặc là đồng quy vu tận với ngươi, không có con đường thứ ba!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã thả người nhảy lên, Tiềm Uyên trong tay kiếm thế như ngàn quân hạ xuống, trong nháy mắt bức đến trước mặt Đoan Thanh. Chỉ thấy kiếm ảnh của Tiềm Uyên chớp động, nhìn như cương mãnh nhưng khoảng khắc đến trước mặt đột nhiên hóa thành mềm mại. Trường kiếm ở trong tay Hách Liên Ngự linh hoạt như roi, ngoan độc như rắn, xuất liên tục bảy chiêu trên dưới, chiêu nào cũng cực nhanh, trong lúc nhất thời ẩn ẩn chiếm thượng phong!
Sắc Không mắt không thể thấy, chỉ nghe tiếng leng keng không dứt, quyền cước chạm vào nhau, liền biết cuộc chiến đã đến hồi sát khí tung hoành.
Hách Liên Ngự chiếm được tiên cơ, liền nhất cổ tác khí (*), chiêu chiêu đe doạ. Kiếm thế của hắn như nước chảy liên miên bất tận, lãng đãng tựa như mây khói, khi thì bàng bạc, khi thì hư ảo. Nếu đổi lại người khác sớm đã mê loạn giữa hư và thực, bất thình lình liền bị một kiếm xuyên qua thân. Nhưng mà Đoan Thanh mảy may không lùi, từ lúc bắt đầu một kiếm chọc vào trong kiếm thế xoay vòng như bánh xe, phá vỡ cục diện, từ trong hư ảo bắt lấy thực thể. Hai kiếm phong giao nhau, một bước cũng không nhường!
[(*) một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái dâng cao]
Kiếm phong cùng so kè, bàn tay còn lại của hai người đồng thời nâng lên, một chưởng đối một chỉ, giữa gân cốt phát ra động tĩnh rất nhỏ. Hách Liên Ngự biến chỉ thành trảo, chế trụ cổ tay Đoan Thanh thuận thế bẻ gập lại. Đoan Thanh mượn cơ hội triệt kiếm quét ngang, hiểm hiểm cắt qua cổ họng hắn!
Hách Liên Ngự phi thân trở ra, chân phải đạp vào vách động phía sau để giảm bớt dư kình, phát hiện cổ họng hơi hơi đau đớn, có một đường đỏ sẫm chảy xuống cần cổ, suýt nữa đã thương tổn đến yết hầu cùng chủ mạch.
Đoan Thanh đem kiếm cắm xuống đất, tay phải đè lại cổ tay trái vừa bị bẻ đến trật khớp, “Rắc” một tiếng quay về chính vị, co duỗi ngón tay, vẫn không nói một lời như cũ.
Vết thương ở bụng còn chưa khép lại, tuy rằng không sâu, nhưng máu đã loang đỏ một mảng quần áo, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, rút kiếm cầm nơi tay, tựa hồ ngay cả đau cũng không có cảm giác.
Hách Liên Ngự cả người đều đau, từ đan điền đến phế phủ, ngay cả kinh mạch cũng đều ẩn ẩn đau đớn, khí tức quay cuồng trong lồng ngực càng muốn tùy thời nổ tung. Một ngụm máu xộc lên, may là hắn miễn cưỡng nuốt xuống, vẫn có một tia tràn ra khóe miệng.
Từ lúc thân ở địa vị cao, đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng chật vật qua như vậy?
Lần cuối cùng hắn bị bức đến hoàn cảnh như vậy là khi nào?
Tinh thần hắn có chút hoảng hốt, bàn tay nắm chặt Tiềm Uyên cũng có chút run rẩy, ngẩng đầu đối Đoan Thanh đang từng bước đi tới nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng, ta muốn hỏi ngươi một chút … Ngươi nếu đã vào Vong Tình cảnh, như vậy tất cả yêu hận đều không bận lòng, hôm nay vì cái gì lại quyết lấy mạng ta?”
Đoan Thanh không trả lời, khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn bảy bước.
Lưng Hách Liên Ngự dựa vào vách động, lấy tay vịn lên tường đá chống đỡ thân thể, bởi vì trên cổ bị thương lại cố nói chuyện cũng hơi khó nghe: “Ngươi là vì Cố Thời Phương? Vì Kỷ Thanh Yến? Vì thiên hạ thương sinh? Hay là, vì chính bản thân ngươi?”
Hắn liền mạch kể tên một đám người, Đoan Thanh lại ngay cả nghỉ chân cũng không có, giống như mấy người đó cũng chỉ là khách qua đường.
Thẳng đến lúc rốt cuộc hắn đứng trước mặt Hách Liên Ngự, vẫn không thốt nửa lời, cổ kiếm như lôi đình xuất ra, đâm thẳng đến tim Hách Liên Ngự!
Hách Liên Ngự dĩ nhiên cũng không khoanh tay chịu chết, Tiềm Uyên nghịch thế quét ngang mà lên, tựa như linh xà phun độc. Hắn lúc này đem kiếm rung lên, thân như tơ liễu theo gió bay, bước chân cơ hồ không dính đất, ỷ vào thân pháp biến hoá kỳ quỷ vòng qua Đoan Thanh, thân ảnh đột nhiên không phân ra được hư thật, đảo mắt liền bức tới trước Sắc Không, chính là thấy không địch lại, muốn phá cửa chạy trốn.
Sắc Không một chiêu phá đại huyệt của hắn, đã là nỏ mạnh hết đà, hiện tại Hách Liên Ngự một lòng muốn mở đường máu, xuống tay vô cùng tàn nhẫn. Lão tăng lấy quyền pháp triển khai trận thế, hiểu được chính mình đã không còn khả năng ngạnh kháng. Tuy muốn lấy quyền kình nhu hòa để trì hoãn hành động của hắn, quyền chiêu vung ra lại như gió nhẹ thổi qua cành liễu, không thể đả thương nổi người, chỉ có thể vững vàng bảo vệ tướng môn.
Mắt thấy hắn cùng Hách Liên Ngự quyền chưởng sắp tương giao, Đoan Thanh lại quát lên: “Cẩn thận!”
Nguyên lai Hách Liên Ngự ỷ vào Sắc Không hai mắt không thể nhìn thấy, ở giữa các ngón tay ẩn dấu một cái độc châm. Độc châm kia bị ánh lửa hắt lên, thoảng qua mắt Đoan Thanh. Nhưng cho dù hắn cảnh báo đúng lúc, Sắc Không cũng không kịp né tránh. Quyền chưởng chạm nhau, độc châm đã đâm vào thịt!
“Phập” một tiếng vang nhỏ, độc châm cơ hồ cắm ngập vào xương bàn tay Sắc Không. Cùng lúc đó, Đoan Thanh đuổi tới, một kiếm chém về hướng đầu Hách Liên Ngự. Tiềm Uyên lập tức đâm về phía sau, hai kiếm liền cùng quấn lấy nhau lần thứ hai!
Kiếm thế của Đoan Thanh tránh đi Hách Liên Ngự, cũng không bận tâm đến Sắc Không. Cái tay kia của lão tăng đã biến thành màu đen, miệng vết thương cũng nhanh chóng thối rữa, không biết là dùng độc vật nham hiểm đến mức nào, chỉ trong nháy mắt đã thối da rữa thịt, độc tính cũng theo mạch máu xâm nhập vào kinh mạch.
Sắc Không nhịn đau, điểm lên đại huyệt bên cánh tay phải miễn cưỡng chặn đứng độc huyết, trong tai nghe được hai kiếm giao phong, đang muốn sờ tay vào ngực lấy ra Hoàn Dương đan, chợt nghe ngoài cửa đá truyền đến tiếng bước chân, tuy rằng nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng không qua khỏi lỗ tai vô cùng thính suốt bao năm của vị lão tăng.
Bên ngoài có không dưới bốn người đang tới gần nơi này!
Sắc Không nhủ thầm một câu “không hay rồi”, nhưng mà chưa kịp cảnh báo, Hách Liên Ngự cùng Đoan Thanh cũng đã nghe đến động tĩnh lột sột loạt xoạt ngoài cửa.
Ánh mắt Đoan Thanh trầm xuống, nơi cổ họng Hách Liên Ngự lại phát ra tiếng cười gằn.
“Triệu Băng Nga điều đi toàn bộ người trong động, nhưng người bên ta … cũng không đến nỗi hết thảy là phế vật.” Kìm giữ một kiếm của Đoan Thanh, Hách Liên Ngự cười nói “Đạo trưởng, hôm nay ngươi giết ta không được, trái lại để ta lấy mạng của ngươi, coi như chuyến đi này cũng không tệ, có phải không?”
Đoan Thanh không nói một lời, Hách Liên Ngự chỉ cảm thấy thân kiếm trầm xuống, nội lực đối phương vào thời khắc này đột nhiên tăng vọt, kiếm thế mới vừa nhu đột nhiên cương mãnh, không chỉ ngăn chặn kiếm chiêu của mình, còn ẩn ẩn cố tình dẫn hướng. Phải biết là Hách Liên Ngự lúc này vốn là miệng cọp gan thỏ, bao nhiêu chân khí đều dồn bảo vệ đan điền. Trước mắt bị Đoan Thanh dùng chiêu dẫn lực, đem nội lực hộ thể đều từ kinh mạch trong đan điền bức ra. Nếu cứ tiếp tục đánh bất phân thắng bại, không cần đợi đến khi đối phương một kiếm kết thúc, trước đó bản thân hắn liền nổ tung kinh mạch mà chết!
Hai kiếm chạm nhau, Hách Liên Ngự cảm nhận được nội lực Đoan Thanh thuận theo ngón tay xâm nhập kinh mạch, làm cho nội kình của mình lại có cảm giác bị bức ra hóa thành hư vô, nhất thời trong lòng sinh ra hàn ý khó hiểu.
Tam đại võ điển, “Kì Lộ kinh” hóa khác biệt thành đồng dạng, “Thiên Kiếp công” đoạt lực giành mạng sống, “Vô Cực công” lại là không tranh hóa vô.
Đoan Thanh nói muốn “phế” hắn, không chỉ là muốn mạng, trước đó còn muốn phế đi toàn thân võ công của hắn, bảo đảm hắn không có cơ hội xoay chuyển!
“Lấy “Vô Cực công” cường dẫn “Thiên Kiếp công” qua thân thể, ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma giống ta sao?” Ánh mắt Hách Liên Ngự lộ ra vẻ tàn khốc, muốn cất kiếm lại mảy may khó động. Kiếm thế của Đoan Thanh vào lúc này đã hoàn toàn hóa thành dòng nước, gắt gao quấn trụ Tiềm Uyên.
Gần trong gang tấc, hắn chỉ có thể nghe thấy thanh âm Đoan Thanh từ dưới mặt nạ lạnh lùng lộ ra: “Ngươi chết ta mất mạng, như vậy đã đủ trọn vẹn.”
Hách Liên Ngự cắn răng một cái, buông tay quăng kiếm, với lên bả vai Đoan Thanh, thi triển Tu La thủ phân cân thác cốt. Bả vai Đoan Thanh đồng thời trầm xuống, nhịn đau nhức nơi đầu vai, thúc khuỷu tay đánh vào huyệt Thiên Trung trên ngực hắn. Cựu hoạn ngộ tân thương (*), Hách Liên Ngự lúc này rên lên một tiếng, trong miệng đều là máu, trong lòng cũng điên cuồng đến tàn nhẫn.
[(*) vết thương cũ lại gặp thêm vết thương mới chồng lên]
“Ta thực sự phải chết trong tay hắn!” Hách Liên Ngự nghĩ trong lòng như vậy, sau đó mỉm cười “Mộ Thanh Thương, là ngươi bức ta!”
Trong lòng hắn miên man suy nghĩ, xuống tay cũng không thành chiêu thức, khoảng khắc đã bị Đoan Thanh một kiếm đánh bay Tiềm Uyên, chỉ đành dùng tay trái bấm thành trảo gắt gao chế trụ mũi kiếm, thuận thế từng bước lui về phía sau, miễn để kiếm phong phá vỡ cương kính hộ thể chặt đứt bàn tay hắn.
Đoan Thanh hiểu được ngoài cửa có biến, không thể cùng hắn giằng co, mắt thấy trường kiếm bị cầm giữ, tay trái đề chưởng hướng mặt hắn hạ xuống. Hách Liên Ngự đã không còn đường lui, tay phải rũ ở bên người đột nhiên nâng lên, cùng hắn đối chưởng.
Hai bàn tay đập vào nhau, sắc mặt Đoan Thanh bỗng nhiên biến đổi!
Hách Liên Ngự một chưởng này nội lực hời hợt, khe hở giữa các ngón tay lại kẹp dấu một viên châu nhỏ cỡ hạt đậu. Hai người bọn họ đối chưởng, hạt châu kia ngay lúc này liền ở giữa bàn tay hai người nổ tung.
Chính là hỏa dược!
Sắc Không nghe được một tiếng nổ vang, không lớn lắm, giờ phút này lại đinh tai nhức óc.
Một màn sương máu bao phủ tầm mắt. Một chưởng này của Hách Liên Ngự vốn không dùng lực, nương theo chưởng lực của Đoan Thanh bị vụ nổ mạnh chấn động nhảy ra. Bởi vì hắn lui lại cực nhanh, chỉ tổn hại hai ngón tay đeo hộ chỉ bằng bạc.
Tay phải hắn chỉ còn lại ba ngón, hai ngón đã bị hỏa dược nổ đến nát bét, tìm cũng không biết chỗ nào mà tìm, nhưng hắn lại cười.
Bởi vì Đoan Thanh so với hắn thảm hại hơn.
Người luyện võ, cho dù luyện thành một thân Thiết Bố Sam mình đồng da sắt, rốt cuộc cũng chỉ là xương thịt phàm thai, vẫn đổ máu, vẫn bị thương.
Một khắc kinh hãi phát giác có điều gian trá kia, Đoan Thanh đã triệt chưởng bay ngược trở lại, cũng lấy chân khí hộ thể, nhưng đã quá muộn.
Màn sương máu qua đi, Đoan Thanh chống kiếm, đầu gối quỵ xuống đất, ống tay áo bên trái đã hóa thành tro bụi, da thịt trần trụi lộ ra bên ngoài cũng bị vụ nổ tổn thương hơn phân nửa, dưới cổ tay càng vô cùng thê thảm, từ năm ngón tay tới lòng bàn tay cháy sém một mảng, máu theo vết nứt tuôn ra đầm đìa.
…. A Thương, hai bàn tay này của ngươi thật đẹp. Đánh đàn lộng tiêu, múa kiếm vẽ tranh không gì không giỏi. Ngươi cần phải hảo hảo yêu quý nó, không thì ta đau lòng a….
Mặt nạ của Đoan Thanh cũng bị xung lượng văng đi mất, lộ ra gương mặt tái nhợt nhiễm máu, khóe môi một đường máu uốn lượn chảy xuống.
Trong mắt hiện ra một tia mờ mịt, nhưng trên mặt hắn vẫn không có vẻ đau đớn, thân thể nhoáng lên một cái, lại rút kiếm xông đến!
Hách Liên Ngự không thèm để ý đến việc đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm dĩ nhiên Đoan Thanh cũng không thèm để ý lấy mạng đổi mạng, đồng quy vu tận.
Trên thế gian này, ánh sáng nhanh nhất là cái gì?
Có người nói là sao băng trên thiên hà, có người nói là nhật nguyệt tiêu vong.
Nhưng những thứ này so ra đều kém một áng cầu vồng vén mây vắt ngang trời mà qua.
Đoan Thanh đã hoàn toàn cạn lực, dĩ nhiên cũng chỉ có thể ra một kiếm.
Một kiếm này, không hề hoa mỹ, chưa từng có từ trước đến nay, thắng qua thiên biến vạn hóa, nhanh như mũi tên thời gian xuyên qua năm tháng.
Hách Liên Ngự mắt mở trừng trừng nhìn một kiếm này tới gần, hắn không hề động tay, bởi vì biết chính mình tiếp không nổi một kiếm này.
Cho dù cha truyền con nối, cho dù tâm huyết truyền thừa, rốt cuộc… thiên phú vẫn là khác biệt.
Rõ ràng chính là trong khoảng khắc, trong mắt Hách Liên Ngự lại lưu chuyển rất nhiều năm. Hắn nhìn người nam nhân này từ tóc đen như vẩy mực đến sương tuyết trắng đầu, từ khí phách hăng hái thành mộ khí trầm trầm, dáng vẻ đó hắn đã sớm khắc cốt minh tâm, đến bây giờ thành khối u trong lòng, xẻo không dứt căn, cắt không đi niệm.
Trong một nháy mắt, hắn quả thật cảm thấy mình nếu chết ở chỗ này, cũng đủ rồi.
Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt.
Chóp mũi nhạy bén ngửi được một tia mùi vị khác thường, Hách Liên Ngự vận dụng chút chân khí còn dư lại trong đan điền, tại thời điểm suýt xảy ra tai nạn, dùng hết sức đem mình từ dưới kiếm phong nghiêng người lách ra!
Cùng lúc đó, Sắc Không cũng phát hiện manh mối, nghe thanh âm biết vị trí, bất chấp kiếm khí bức người, phi thân đi ngăn trở Đoan Thanh!
Ngay sau đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nổ thật lớn, liên tiếp mấy lần, chấn động vách núi!
Phiến cửa đá này đều không phải là đoạn long thạch. Người tới kia đem hỏa dược chồng chất ở trước cửa đốt lửa dẫn mồi, đem mình nổ tung tan xương nát thịt, cũng thành công phá hủy Độ Ách động. Cửa đá đầu tiên sụp đổ, tận lực bồi tiếp toàn bộ sơn động đều bắt đầu rung chuyển, từ phía trên đá lớn đá nhỏ lăn xuống, thẳng mặt mà đổ ập xuống dưới!
Hách Liên Ngự nổi điên cười lớn, ở giữa những tảng đá bay tán loạn bị đập trúng hai cái, bên môi lần thứ hai thấy máu, người cũng đã xuyên qua cửa đá.
Trước cửa là một cánh tay gãy, một người từ bên hông vách núi nhảy ra, gấp giọng nói: “Nơi đây nguy hiểm, cung chủ đi mau!”
Đây chính là thành viên của “Phúc xà” vẫn âm thầm theo hắn. Hách Liên Ngự từ trước tới nay mọi việc đều trí trá, lần này nhìn như đem toàn bộ “Phúc xà” đều để lại Mê Tung lĩnh, trên thực tế lại lấy ra vài tên tinh nhuệ trà trộn vào đám thuộc hạ bình thường, âm thầm theo hắn điều động, ngay cả tối nay cũng theo lại đây.
Nếu không có bọn họ phát hiện trong động sinh biến, lại bị hỏa lôi châu của hắn âm thầm nhắc nhở, lấy lửa dẫn châm lên hỏa dược tùy thân mang trên người khiến cho cửa đá nổ tung, bản thân hắn đêm nay chưa chắc thoát nổi.
Đáng tiếc hiện tại bốn người đã chết ba, chỉ còn dư lại cái người này… cũng không dùng được gì.
Ánh mắt Hách Liên Ngự còn dừng lại trong động, nhìn thấy Sắc Không kéo Đoan Thanh né tránh hiểm cảnh, bỗng nhiên vươn tay một chưởng đánh lên thân hình người này, đem hắn đẩy mạnh vào trong động, ngăn trở Sắc Không cùng Đoan Thanh chạy ra cửa động!
Trên người kẻ này cũng cột hỏa dược, bị một chưởng nóng bỏng của Hách Liên Ngự đập vào, hỏa tập liền sinh điểm tinh, kíp nổ trong khoảng khắc bị đốt cháy!
“Tây Phật, đạo trưởng, kiếp sau lại đến độ ta đi! Ha ha ha ha!”
Lời còn chưa dứt, tên thủ hạ trung tâm tới cứu kia đã bị sống sờ sờ nổ tung, xung lượng thuốc nổ triệt để khiến một tảng đá lớn đổ xuống bịt kín cửa động, mà bên trong tiếng động ầm ầm không ngừng, mắt thấy cũng sắp sụp xuống.
Hách Liên Ngự nhìn cửa động bị phong kín kia thật sâu, liền như tia chớp phóng ra ngoài, cũng không quay đầu lại một lần.
Hắn tâm tư quỷ quyệt, am hiểu nhất là việc suy bụng ta ra bụng người, biết chắc Triệu Băng Nga ở phía trên vách núi còn chuẩn bị hậu chiêu, hiện tại bản thân mình như nỏ mạnh hết đà, ngàn vạn lần cũng đi không được. Hắn đơn giản cũng không quay đầu lại, thả người nhảy xuống đoạn nhai.
Tay trái ngưng tụ chút nội lực còn sót lại, Hách Liên Ngự cắn răng, sau khi rơi xuống ba trượng đột nhiên đưa tay bấm cắm vào vách núi. Ngón tay bằng xương bằng thịt lại xuyên qua đá, thế như chẻ tre, chỉ là trọng lượng lôi kéo khiến bả vai và gân cốt cánh tay đều đau nhức.
Dưới chân đạp lên tảng đá, Hách Liên Ngự rốt cục nhẹ nhàng thở ra, hắn nâng lên bàn tay phải bị mất hai ngón kia để trước mắt, không tiếng động mà cười.
“Giữa ngươi và ta, cuối cùng cũng không thể đồng quy vu tận a.” Hắn nhìn ngón tay bị đứt đoạn của mình, xương thịt đều bị tổn hại, máu tươi đã ngưng chảy, lại cười đến nước mắt cũng chảy ra “Ta một đời không làm ngươi khom lưng, vậy liền đạp gãy xương sống ngươi; ta hết sức mọi việc cũng không làm cho máu lạnh ngươi trở lại ấm áp, vậy liền để ngươi chảy đến giọt máu cuối cùng … Không uổng công… thật không uổng công a!”