Trong Độ Ách động một đống hỗn độn. Trên khắp các vách tường đầy dấu đao ngân quyền ấn, khắp nơi huyết tinh tung tóe, ngay cả hít một hơi cũng như nuốt vào kim châm mang theo bụi máu khiến người đau từ cổ họng đau đến phế phủ.
Sắc Không khoanh chân ngồi dưới đất, chắp tay trước ngực lẩm nhẩm niệm “Vãng sinh chú”. Bộ Tuyết Dao dựa vào vách động, ỷ vào người mù nhìn không thấy, biểu tình trên mặt biến hóa liên tục.
Thẳng đến khi cửa đá lần thứ hai bị đẩy ra, mới cắt ngang sự yên lặng quỷ dị này.
“Châm dược xong chưa?” Triệu Băng Nga đẩy cửa vào, trên mặt loan đao vết máu đã khô. Nàng rút chiếc khăn lụa trắng lau đi vết máu còn sót lại, vệt đỏ chầm chậm được lau sạch lại thấy hiện ra hàn quang lấp lóe.
Bộ Tuyết Dao đứng thẳng lên, nói: “Bởi vì cung chủ muốn bắt hắn luyện công, không thể dụng độc, ta liền hạ chút thuốc mê, lấy kim châm phong ba huyệt đạo của hắn có thể đảm bảo ba canh giờ không sao.”
“Hiếm thấy ngươi còn có thể làm chút sự tình, hy vọng đừng có xảy ra cái gì sơ xuất thành tệ hại.” Triệu Băng Nga nhếch môi, đem loan đao đã lau sạch sẽ tra vào vỏ.
Sắc Không khoanh chân niệm kinh rốt cuộc mở miệng: “Những người đó ngươi xử trí như thế nào?”
“Ngươi hỏi ta?” Ánh mắt Triệu Băng Nga dừng trên người hắn, giống như con bọ cạp cong đuôi, đốt đến người sinh đau đớn “Lão lừa trọc, ngươi vừa mới từ trong tay ta đoạt mấy cái mạng, chính mình còn không rõ hay sao?”
Sắc Không không nói, Bộ Tuyết Dao trong lòng phát lạnh.
Trận chiến vừa rồi, bắt đầu đến bất ngờ không kịp đề phòng, chấm dứt cũng cũng hoàn toàn ngoài dự đoán.
Triệu Băng Nga tựa hồ đem nỗi đau mất con đều trút xuống người Sắc Không, một tay loan đao xuất quỷ nhập thần, đao thuật biến hóa kỳ quỷ. Bộ Tuyết Dao đứng ở bên xem cuộc chiến, chỉ cảm thấy có xuất thêm ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng, huống chi một người mù?
Sắc Không bị nhốt nơi đây nhiều ngày, thân thể vốn đã suy yếu, lại mắt mù, theo lý sớm bị người thao túng trong tay. Bộ Tuyết Dao lại không ngờ hắn vậy mà còn lực chiến.
Hắn cảm thấy may mắn là lúc trước mình không hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù mãnh hổ lạc xuống đồng bằng, cũng còn không phải lúc lang cẩu có thể đi lên cắn xé.
Triệu Băng Nga đao thế biến hoá kỳ lạ, chiêu số nháy mắt liền là thiên biến vạn hóa, nhưng mà Sắc Không lấy bất biến ứng vạn biến, quyền cước công thủ tiến lui cẩn thận, lấy tịnh chế động. Đao phong nhiều lần tới gần mệnh môn hắn, lại đều lúc suýt xảy ra tai nạn bị chắn xuống. Nếu không phải Sắc Không chỉ có lòng cứu không muốn giết, chỉ sợ hắn cùng Triệu Băng Nga một trận chiến này tất là tử cục.
Không có lưỡng bại câu thương, chỉ có đồng quy vu tận.
Nhưng mà tâm tình Triệu Băng Nga vô cùng tốt, bừa bãi phóng túng, Sắc Không lại tình huống không ổn, lòng có vướng bận, có thể cân với nàng nhất thời lại chắn không được nhất thế, rất nhanh liền có lòng nhưng không đủ lực.
Hơn bốn mươi người, được hắn từ trong tay Triệu Băng Nga đoạt hơn một nửa, dư lại đều là máu tươi đương trường.
Máu tươi nhiễm đỏ một thân tăng bào của hắn, cũng vẩy ra đầy người Triệu Băng Nga. Sau khi nàng một sống đao bổ vào sau gáy Sắc Không, gương mặt âm trầm mới cất tiếng cười to, cười đến nghiêng ngả, lưng cũng giống như là muốn bẻ gẫy.
Thân thể Sắc Không bị một đao, vẫn còn đứng đến thẳng tắp. Hắn đứng trước những dược nhân được mình cứu, nói: “Chiến đã xong, ngươi thực thi đúng ước định buông tha những người này.”
Triệu Băng Nga khóe miệng vẫn cười, ngữ điệu trào phúng: “Đều nói ngươi là ‘Tây Phật’, chi bằng đổi lại gọi ‘Nê Bồ Tát’ thì đúng hơn. Tự thân hiện giờ khó bảo toàn, còn muốn cứu độ đám phế vật này… A, cũng được, ngươi nguyện ý bị liên lụy đến chết, ta cũng vui vẻ đợi xem kết cục của ngươi thế nào. Những người này, ta thay ngươi bảo hộ.”
Bộ Tuyết Dao lúc ấy nhướng mày. Bọn họ lẻn vào Vấn Thiện sơn vốn chính là âm thầm làm việc, lưu thêm một cái người sống đều dễ dàng để lộ tiếng gió. Trước mắt hơn hai mươi dược nhân này tuy rằng đã điên cuồng lại bị cắt lưỡi, nhưng nếu để người hữu tâm nhìn thấy rốt cuộc cũng là phiền toái, nuôi bọn họ lại là lãng phí, tội gì phải làm điều thừa?
Nhưng mà Bộ Tuyết Dao trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại không hiện ra chút dị sắc nào, thời điểm thấy Triệu Băng Nga nhìn qua còn mỉm cười, nói: “Bất quá là chút súc sinh hai chân, Tả hộ pháp nếu phát từ bi, tha cho bọn hắn một mạng cũng không sao, chỉ là…”
“Ta nếu đã mở miệng, liền tự sẽ xử lý tốt, không cần phải lo lắng việc để lộ manh mối.” Triệu Băng Nga liếc nhìn hắn một cái, thấy Sắc Không buông nắm tay ra, trong lòng biết lão lừa trọc này là nguyện ý thúc thủ chịu trói, lúc này mới cười lạnh một tiếng “Ta đi xử trí những dược nhân, ngươi lưu lại xử lý lão lừa trọc này, đừng có để con vịt quay đến bên miệng lại còn bay đi mất.”
Nói xong, nàng không liếc mắt nhìn Sắc Không cùng Bộ Tuyết Dao một cái, bấm tay huýt sáo gọi “Ma Yết” của mình áp tải hơn hai mươi người còn dư lại ra khỏi Độ Ách động, vừa đi chính là hơn một canh giờ.
Triệu Băng Nga mở miệng liền không nói lời hay, Sắc Không trái lại chưa bao giờ buồn bực, chỉ cười nói: “Ngươi cho tới bây giờ vẫn một lời nói một gói vàng!”
“Đương nhiên.” Triệu Băng Nga đá văng một khối đá, nện lên vách động phát ra tiếng vang “Ta móc mắt bọn họ, lại chặt đứt hai chân, miễn cho mấy kẻ điên đó tự giết lẫn nhau phá vỡ lời hứa của ta, đưa bọn họ nhốt ở một chỗ trong sơn động, để lại thức ăn nước uống. Có thể chống chọi đến khi mọi việc xong xuôi được người cứu hay không, liền xem thiên ý …”
Dừng một chút, ánh mắt của nàng đảo qua Bộ Tuyết Dao, giống như nhìn rõ tâm địa rắn rết của hắn, lại cười nói: “…hoặc là trước khi người nào đó tìm ra bọn họ.”
Bộ Tuyết Dao bị chọc thủng tâm tư, ngược lại cũng không giận, thẳng thắn không hề e ngại mà mỉm cười: “Tả hộ pháp suy nghĩ chu toàn, là nô gia nhát gan sợ phiền phức. Dù sao cũng đã xử lý thỏa đáng, liền không hỏi nhiều.”
“Một khi đã như vậy, ngươi liền cút đi.” Gương mặt Triệu Băng Nga trầm xuống “Ngươi ở trong Độ Ách động co đầu rút cổ lâu như vậy, ‘Thiên chu’ cũng mang đi giăng lưới gần đây, quay đầu đừng để con mồi xé rách miệng. Ngươi mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, phá hủy đại sự mới là tội không thể tha thứ.”
Bộ Tuyết Dao bị nàng xem thường giễu cợt, cũng không hiểu được có phải đã đem tính tốt cả đời ra dùng hay không, thế nhưng một tiếng phản bác cũng không có, chỉ đem ánh mắt chuyển dịch từ nàng sang Sắc Không, ngược lại cũng không nói nhiều, lên tiếng đáp ứng liền đi ra ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng điều động thủ vệ. Hẳn là Bộ Tuyết Dao mang “Thiên chu” vốn đang canh giữ, hướng về phía vách đá phía trên đi lên.
Trong thạch thất chỉ còn lại hai người Triệu Băng Nga cùng Sắc Không. Vị tăng nhân mù ngồi khoanh chân lần tràng hạt, trong miệng lẩm bẩm. Triệu Băng Nga từ trên cao nhìn xuống hắn, trong mắt phong vân mãnh liệt đều chậm rãi ngừng lại, chỉ còn lại tĩnh lặng tựa như hồ nước gợn sóng bất kinh.
Sắc Không bỗng nhiên nói: “Đa tạ ngươi.”
Triệu Băng Nga nhướng mày: “Tạ ta cái gì?”
Sắc Không hơi hơi nghiêng đầu: “Nếu không có ngươi, những người đó chỉ sợ đều không còn một người sống.”
“Là ngươi không quả quyết, mới có thể tiến thoái lưỡng nan.”
Không có người ngoài, tầng tầng gai độc rậm rạp đối ngoại trên người nàng cũng tựa như được thu lại, bỗng nhiên có thâm ý, hỏi: “Con lừa ngốc, ngươi tu phật nhiều năm như vậy, từ bi phổ độ chúng sinh thành nghiện, được cái gì chứ?”
Ngón tay Sắc Không lần tràng hạt chợt ngừng lại, sau đó cười nói: “Tự tại.”
Triệu Băng Nga cười nhạo: “Đem mình sống thành bộ dáng người khác muốn nhìn, ngoại trừ được cái hư danh giả dối, cái gì cũng đều không chiếm được, đây là ‘Tự tại’ kiểu gì chứ?”
Sắc Không nói: “Ta nguyện như vậy.”
Thế gian việc phiền nhiễu nhân tâm, không ngoài tranh cường háo thắng, truy danh trục lợi. Cho dù một đời cẩn trọng, mưu đồ hàng nghìn hàng vạn, kết quả cuối cùng bất quá đảo mắt cũng thành hư vô.
Chỉ có hành xử nghiêm cẩn từ suy nghĩ đến việc làm, mới có thể một lòng hướng tới, mắt mới có khả năng thấu suốt, cho dù gặp khổ cũng cam nguyện.
Sắc Không xuất thân là khổ hạnh tăng, khác biệt với Sắc Kiến, Sắc Nhã. Hắn từ thuở nhỏ đã theo sư phụ lịch lãm hồng trần, gặp qua rất nhiều thăng trầm cùng khổ nạn, đến cuối cùng cho dù hai mắt đã mù, bao nhiêu địa phương khỉ ho cò gáy, người việc khác xưa cũng đều ghi tạc trong lòng.
Triệu Băng Nga nhìn hắn, năm ngón tay chậm rãi khẩn trương nắm chặt thành quyền.
Nàng hỏi: “Như vậy, ngươi cảm thấy mình thực sự có thể thành Phật sao?”
Sắc Không không đáp, ngược lại nói: “Bần tăng giảng cho ngươi một câu chuyện xưa đi…”
Từng có một người hỏi Phật, lục căn làm sao tịnh?
Phật viết: lịch kiếp, khám phá.
Từng có nghìn người hỏi Phật, thất khổ giải thích thế nào?
Phật viết: cầm lấy, buông xuống.
Từng có chúng sinh hỏi Phật, bát nạn vì sao khó độ?
Phật viết: lựa chọn, bỏ được.
“Một người lục căn không tịnh là vì thất tình quấn quanh. Nghìn người thất khổ không giải được là vì ngũ uẩn không thông. Chúng sinh bát nạn khó độ là vì nghĩ sai thì hỏng hết.” Sắc Không ngẩng đầu “Triệu thí chủ, ngươi hiểu chưa?”
Trả lời hắn chính là một cái tát vang dội.
Triệu Băng Nga lần này đánh đến cực tàn nhẫn, khiến cho mặt Sắc Không lệch sang một bên, da mặt vàng như nến lúc này liền sưng đỏ, khóe miệng cũng ứa máu.
Vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, đôi mắt Triệu Băng Nga lại đỏ. Nếu mà nơi này còn có người nhìn lén, nhất định cho rằng nàng ngay sau đó sẽ khóc lên.
Nhưng nàng chung quy không khóc.
Tựa như bị đánh rơi răng hộc máu, Triệu Băng Nga cũng không khóc trước mặt người khác, cho dù đó là một người mù.
Đôi mắt nàng đỏ bừng như muốn xuất huyết, vẻ mặt lại chết lặng. Một bàn tay đánh xong cũng không thu về, ngược lại thuận thế trượt xuống, dừng lại ở đại huyệt trên vai Sắc Không.
Một cỗ nội lực âm hàn đến cực điểm thấu xương mà nhập, bá đạo sắc bén mà ở trong kinh mạch tàn sát bừa bãi, chạy thẳng đến đan điền. Cho dù là lấy tài năng của Sắc Không cũng không khỏi sắc mặt trắng bệch, một lát sau vậy mà trên lông mày và lông mi đã ngưng lại một tầng sương mỏng.
Trên trán hắn ròng ròng mồ hôi. Nhưng mồ hôi kia cũng lạnh lẽo không chút ấm áp, thời điểm từ trên mặt lăn qua giống như từng giọt băng rơi xuống.
Tay chân bị dược vật làm cho tê liệt theo nội lực bá đạo lại cực lạnh chấn động, kim châm phong bế nơi đại huyệt cũng rục rịch ngóc đầu dậy. Nội lực của Sắc Không bắt lấy một khe hở nhỏ nhoi này, bắt đầu hồi sinh.
Ba thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy vút qua không trung. Ba cây kim châm của Bộ Tuyết Dao ở dưới tình huống bị hai loại nội lực chí dương lẫn chí âm trong ngoài giáp công bức ra khỏi thân thể Sắc Không. Vị tăng nhân mù sắc mặt thảm bại, giữa môi tràn ra máu, ngón tay không tự giác mà xiết lại vài cái.
“Hách Liên Ngự rất nhanh liền sẽ tới, ngươi không đủ thời gian giả chết.” Triệu Băng Nga đứng thẳng dậy “Lúc này đây thật vất vả mới đem độc xà dẫn vào trong động, không đánh trúng bảy tấc, chính là chúng ta phải chết. Ngươi nếu muốn phổ độ chúng sinh, liền dứt khoát xả thân làm mồi câu một lần đi.”
Bàn tay Sắc Không phủ lên đan điền, điều tức nội lực vừa được giải khai gông cùm xiềng xích, nghe vậy mỉm cười: “Được!”
Hắn tuổi đã cao, lại mất hai mắt, đầu trọc lóc, mặt xám xịt, nhìn thế nào cũng đều thấy chật vật. Nhưng mà nụ cười này, tựa như cây đèn cũ kỹ trước phật tượng, chỉ cần thắp lên chút lửa to bằng hạt đậu, lại chiếu ra một vùng sáng ngời.
Năm đó bên cạnh cây cầu Lan Khê, tăng nhân nọ cũng một nụ cười sáng lạn như vậy, trấn an tiểu cô nương vừa mới được hắn cứu. Nụ cười kia làm ánh mắt thiếu nữ rung động. Nàng để nhà đò dừng chèo, cười giòn tan: “Hòa thượng, ta giúp đem nàng đưa đến trấn trên, ngươi giảng cho ta một chút phật pháp, được không?”
Hắn nhẹ tụng một câu phật hiệu, nghe vậy cười nói: “Được!”
Hai thanh âm đồng thời trùng điệp, Triệu Băng Nga có chút thảng thốt. Nhưng thảng thốt này cũng chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó nàng lại tỉnh táo lại, đem chuyện cũ đều vứt ra sau đầu.
“Hách Liên Ngự từ hai năm trước đã đạt tới “Thiên Kiếp công” tầng thứ tám. Trong hai năm nay hắn không ngừng lấy người luyện công, công lực càng ngày càng cao, tính tình cũng càng ngày càng âm lệ.” Triệu Băng Nga thản nhiên nói, “Sáu năm trước ta có thể thông qua bí pháp tác động đến ‘Trường Sinh cổ’ trong cơ thể hắn, nhưng đến bây giờ ta đã cảm thụ không được cổ tức, thuyết minh nội lực của hắn đã đủ để áp chế cổ trùng.”
Sắc Không nói: “Ngươi sợ hắn.”
“Phải.” Triệu Băng Nga khóe môi như móc câu, ánh mắt âm trầm.
Nàng là một nữ nhân thông minh, trước giờ vẫn là người thức thời, bằng không sau khi huynh trưởng chết đi làm sao có thể ngồi vững vàng ở địa vị hiện giờ. Hách Liên Ngự có thể sử dụng nàng lại không tin nàng, mà nàng nguyên bản không cần tín nhiệm của hắn, hai người duy trì quan hệ bất quá là lợi ích cùng lợi thế.
Đáng tiếc Hách Liên Ngự không tính lưu nàng ba phần đường sống.
“Ngươi sợ hắn, rồi lại nhất định phải diệt trừ hắn. Xem ra hắn đích thực là xúc phạm đến điểm mấu chốt của ngươi.” Ngón tay Sắc Không lại chậm rãi lần tràng hạt “Là Táng Hồn cung, hay là…”
“Đều có.” Triệu Băng Nga nhấc mắt “Hắn khẩu vị lớn, muốn đem trời cũng nuốt một hơi, không sợ bị nứt vỡ bụng.”
Sắc Không hiểu rõ: “Mưu nghịch.”
“Hắn không để ý đến giang hồ quy củ, chuyện này nguyên bản không có gì đáng trách, nhưng mà cơ nghiệp của Táng Hồn cung không thể hủy ở trên tay loại người tiện như hắn.” Triệu Băng Nga lạnh lùng mỉm cười, “Năm đó không nên lưu lại mạng cho tiện nhân này, nếu không phải Mộ Thanh Thương…”
Sắc Không nói: “Chuyện xưa đã chôn vùi, có hối hận cũng khó thay đổi, chỉ tăng thêm buồn bực mà thôi.”
Triệu Băng Nga nét cười càng phát âm độc, nhưng cũng không dây dưa tiếp đề tài này, mà đưa tay vào trong lòng, lấy ra một cái bao giấy dầu nho nhỏ ném lên người Sắc Không.
Sắc Không sờ soạng mở ra bọc giấy, bên trong là mấy viên thuốc.
“Bách Quỷ môn ‘Hoàn Dương đan’, ngươi hẳn là nghe nói qua.” Triệu Băng Nga nhìn hắn “Chờ Hách Liên Ngự đến, ngươi liền uống nó. Đường đường Tây Phật cho dù giết không được hắn, cũng có thể kéo dài đồng quy vu tận đi.”
Khi nàng nói chuyện, ngón tay vuốt ve vỏ đao, ánh mắt nhìn Sắc Không không chớp, tựa như chỉ cần đối phương có một tia sợ hãi, sẽ liền rút đao ra khỏi vỏ chém đầu hắn.
Nhưng mà Sắc Không thủy chung thần sắc bất biến, ngay cả ngón tay cầm viên thuốc đều không có run rẩy nửa phần.
Hắn chỉ đem viên thuốc thu vào trong lòng bàn tay, hướng Triệu Băng Nga nghiêng đầu, vẫn là một câu như cũ: “Được!”
Triệu Băng Nga nhắm mắt, xoay người đem bàn tay đặt lên cửa đá, mắt thấy liền muốn đẩy cửa mà ra, sau lưng lại truyền đến câu hỏi của Sắc Không: “Lần này Võ Lâm đại hội, nó cũng tới, ngươi muốn trông thấy không?”
Triệu Băng Nga dừng bước, không quay đầu lại, thanh âm có chút nghẹn: “Nó tốt không?”
Sắc Không cười một chút: “Thực tốt.”
“… Vậy liền không cần thấy.”
Triệu Băng Nga đẩy cửa đá, khe hở kia thực hẹp. Chờ nàng lắc mình đi ra ngoài, cánh cửa liền lần nữa đóng kín, chỉ để lại một phòng hôn ám cùng mùi máu chưa tan.
Sắc Không sờ soạng vài cái, lại bắt đầu chậm rãi lần tràng hạt, đôi môi khô nứt trắng bệch thì thầm: “Quán tự tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không…”
Ngón tay đột nhiên khựng lại, nhưng gần như trong nháy mắt, hắn lại tiếp tục lần tràng hạt.
“…Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” (*)
[(*) từ “Bát Nhã Ba La Mật ÐaTâm Kinh”, dịch nghĩa như sau: Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thâm sâu về trí tuệ Bát Nhã Ba la mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau ách nạn.
Nầy Xá Lợi Tử, sắc chẳng khác gì không, không chẳng khác gì sắc, sắc chính là không, không chính là sắc. Trong đó “sắc” là hình thái bên ngoài của sự vật.]