Phong Đao

Chương 117: Huyết sắc




Huyền Tố một đường chạy nhanh, mạnh mẽ vận động nội lực đến mức khiến kinh mạch ẩn ẩn đau đớn. Nhưng trong lòng hắn lo lắng hai đầu, không chút nào dám tạm dừng thả lỏng, thật vất vả chạy đến trước cửa vào tháp lâm. Hắn đỡ thân cây thở hổn hển ngụm khí, liền biến hóa bộ pháp tiến vào bên trong.

Trong tháp lâm có tổng cộng chín mươi bảy tòa thạch tháp, đều cao bảy tầng. Trong đó bảy tòa Phật tháp xây theo vị trí bắc đẩu thất tinh, những thạch tháp khác thì phân bổ theo văn thù cửu cung, hình thành một cái trận thế độc đáo, có thể nói là phức tạp tinh xảo. Ngoại trừ những cái này, hình dạng phía ngoài mỗi tòa tháp giống nhau như đúc, chỉ khác biệt vài chỗ rất nhỏ, người ngoài khó nắm bắt được ảo diệu, vừa mới đi vào sợ là muốn lạc đường trong đó.

Huyền Tố vốn cũng không có bản lĩnh như vậy, nhưng mà lúc này đang thuận gió, mũi hắn lại cực kỳ linh mẫn, từ trong gió đập vào mặt mà ngửi được mùi tanh như rỉ sắt. Hắn liền biến sắc, chui vào trong bóng tối dán sát vào ngọn tháp phía trước, tựa như một con cú đêm lén lút.

Hắn rất nhanh đến gần nơi phát ra mùi máu. Tòa thạch tháp này nằm gần giữa tháp lâm, phía dưới là cánh cửa đồng khép hờ, phía trên không đốt đèn, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa chiếu vào thân tháp, bất giác hiện ra vẻ âm trầm.

Huyền Tố không đi vào cửa, hắn đạp dưới chân một cái, tay bám rào chắn quanh thân tháp leo lên, cũng không vội đi vào, chỉ nín thở nghe động tĩnh mỗi tầng. Rốt cuộc từ tầng thứ bảy nghe truyền đến tiếng động leng keng, như là có người đang đánh nhau.

Liên tiếp đeo bám leo lên bảy tầng tháp, lực cánh tay Huyền Tố đã có chút chống đỡ không nổi, cánh tay ẩn ẩn phát run. Trong lòng hắn biết kéo dài không ổn, bèn lật người nhảy qua rào chắn vững vàng dừng lại trên hành lang, xuyên qua cửa sổ bát giác khắc hoa nhìn vào bên trong.

Đáng tiếc phía trong tối lửa tắt đèn khó nhìn ra hình dạng, chỉ có thể nghe thấy tiếng đánh nhau càng phát ra kịch liệt. Huyền Tố xem ra ít nhất có ba người đang triền đấu, ngoại trừ tiếng binh khí chạm vào nhau, còn có tiếng xích sắt sàn sạt kỳ quái.

Mùi máu tươi xuyên qua cửa sổ xộc thẳng về phía mặt Huyền Tố khiến hắn có chút ghê tởm. Lúc này bản năng khi còn bé lại thúc đẩy tay chân đều có chút nóng lên, khống chế không được mà hưng phấn, tựa như con sói đang ngủ say bị mùi tanh khiến cho tỉnh giấc.

Đồng tử Huyền Tố co lại, ngón tay sờ lên đồng tiêu lạnh như băng, gắt gao nắm chặt tựa như cầm một sợi dây cương, đem mình ghìm lại ngay mép vực thẳm muôn trượng, cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.

Tiếng đánh nhau bên trong càng ngày càng gay cấn, rốt cuộc có một người chống đỡ không nổi, nói: “Kẻ điên này lại không nhận ra người, chúng ta phải xuống tay tàn nhẫn mới được!”

“Xuống tay tàn nhẫn làm sao giải thích với Tả hộ pháp bên kia?” Tiếng quát khẽ cùng với tiếng leng keng vang lên, có chút tức đến khó thở “Tả hộ pháp nhiều lần ra lệnh, muốn đem hắn lông tóc vô tổn mang về, ai dám động thủ?”

“Nhưng hắn giết lão Tam!” người trước nghiến răng nghiến lợi “Huynh đệ chúng ta bốn người trước giờ như một, hiện giờ lão Tam lại chết trong tay của hắn!”

“Ngươi dám động thủ, nếu mà Tả hộ pháp biết, quay đầu lại liền cho ngươi xuống hoàng tuyền cùng lão Tam tiếp tục làm huynh đệ đi!”

“…”

Huyền Tố nhíu mày. Thình lình trong bóng đêm có một vật hướng bên này đánh tới, hắn vội vàng bước lui sang bên cạnh. Một sợi dây xích sắt to cỡ cổ tay trẻ con đánh thật mạnh lên cửa sổ đá. Song cửa khắc hoa tinh tế bị một kích kia lập tức gãy đoạn!

“Ai?!”

Hai người đang đánh nhau có cơ hội thở dốc, cũng kinh ngạc phát giác ngoài cửa sổ có người nhìn trộm. Không chờ Huyền Tố kịp phản ứng, hai người này đã trước sau từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Hành lang chật hẹp, Huyền Tố vừa mới lui lại một bước liền bị vây ở giữa cửa sổ, trước sau đều bị ngăn chặn. Nương theo ánh trăng, hắn thấy rõ người đến là hai nam tử một cao một thấp, đều ăn mặc theo kiểu tăng nhân, trong tay cầm giới đao, lưỡi đao lại nhiễm máu.

Huyền Tố tiến không được, lùi không xong, mắt thấy giới đao ánh lên sáng lạnh, hai người một trước một sau từng bước tới gần. Hắn lại nghe người nọ trong phòng vẫn giống như con ruồi không đầu bò tán loạn, thiết liên không ngừng đập vào vách tường, phát ra tiếng vang nặng nề. Biểu tình hắn nhất thời lạnh xuống, rút ra đồng tiêu.

Ngay sau đó, hai thanh giới đao một trước một sau ập đến, cái trước ngang cổ họng, cái sau khảm ngang chân, khiến cho hắn cao thấp né tránh đều không được, chính là lộ số của “Uyên Ương đao”. Trong lúc nguy cấp, cổ tay Huyền Tố xoay chuyển, đồng tiêu vững vàng ngăn một đao, đồng thời dưới chân nhấc lên, đem lưỡi đao đạp ngay phía dưới, không chút suy chuyển.

Huyền Tố chặn được một kích này, lại không thừa dịp xông lên cũng không tránh ra, trái lại thò tay vào lòng lấy hỏa tập, ngón tay rất nhanh mở ra đưa lên môi, thổi thành một đốm lửa.

Đốm lửa cỡ hạt đậu, bình thường xác thực không thu hút, vào thời khắc này lại giống như cái đuôi bò cạp đâm vào mắt người lạ đau nhức. Tăng nhân cao gầy trước mặt hắn cả kinh, vươn tay liền muốn chụp tắt ánh lửa, Huyền Tố đã đem hỏa tập dí vào lá cờ phướn giắt bên tường.

Lá cờ treo lâu ngày đã sớm khô quéo ố vàng, chỉ một chút lửa, lại thêm có gió phụ trợ, nhất thời liền bùng lên như một con rắn lửa, ở trên mặt tháp nguyên bản đang tối đen lập tức vô cùng bắt mắt.

Động tĩnh trong phòng nhất thời dừng lại, sau đó là một cái đầu tóc tai bù xù đột nhiên nhào tới bên cửa sổ, từ trong miệng phát ra tiếng gầm rú khàn khàn. Người này nội lực thâm hậu, tụ khí rống lên liền ở trong bầu trời đêm truyền đi thật xa.

Hai người đang triền đấu với Huyền Tố cả kinh. Nhân cơ hội này, Huyền Tố lập tức lột xuống một cây cờ phướn to đang cháy phừng phừng, phất về hướng tăng nhân cao gầy kia. Đối phương theo bản năng mà lui ra phía sau, nhưng không ngờ lần này chỉ là hư chiêu, thân thể Huyền Tố xoay chuyển, phất ngược lá cờ trở lại, rắn rắn chắc chắc mà chụp lấy đầu nam tử thấp bé phía sau kia!

Lửa bốc hầm hập liếm lên da thịt, nam tử kia phát ra một tiếng hét thảm, cả đầu đều bị trùm kín. Hắn vươn tay lôi kéo lại bị ngọn lửa bắt vào tay áo. Huyền Tố thấy vậy bình tĩnh nhấc chân một cước đá lên ngực đối phương. Người sau phun ra một ngụm máu tươi, lùi lại đập vào rào chắn, không kịp thu thế lập tức cả người rơi xuống!

Một tiếng vang nặng nề của thân thể đập xuống đất. Huyền Tố không quay đầu lại, một tiêu vòng ra sau lưng chặn lại giới đao đánh úp, thuận thế một chân đạp lên ngực đối phương, nghe thấy người nọ liên tiếp lui ba bước, lúc này mới xoay người lại.

Vừa mới có vết máu phun lên má trái hắn, huyết tích chảy dọc theo đường khắc hoa văn tinh tế trên chiếc mặt nạ trắng bạc, gương mặt hắn tựa như lan tràn những đường hoa văn màu đỏ, vừa yêu dã vừa đáng sợ. Huyền Tố nâng tay áo lau vết máu, đồng tiêu ở trên đầu ngón tay xoay chuyển, vẻ ôn hòa hữu lễ ngày thường giờ phút này biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lạnh giọng nói: “Ngươi là người nào, tới đây làm gì? Trả lời cho rõ ràng sẽ lưu được mạng.”

Mới chỉ qua ba bốn hiệp, hai người đã chết một, nam tử cao gầy trong lòng kinh sợ, lại là một hán tử không lùi không khiếp, nghe vậy cũng không đáp lời, đề đao xông lại.

Nhưng mà đã có một cái dây xích so với hắn càng nhanh hơn!

Chiếc dây xích đen thui giống như độc xà từ phía sau phóng tới, gắt gao quấn quanh cổ họng nam tử cao gầy. Không đợi người này kịp giãy dụa, dây xích kia kéo căng liền đột nhiên xả ra, chính là đem nam tử thành niên nọ kéo lên khỏi mặt đất, cổ phát ra một tiếng “răng rắc” giòn vang, người cũng bị ném xuống tháp.

Lại là một tiếng động nặng nề, Huyền Tố không đến cạnh rào chắn nhìn xuống, mà là lui một bước.

Kẻ điên tóc tai bù xù kia, đã từ cửa sổ bò ra.

Hắn đứng ở trước mặt Huyền Tố cách khoảng hai trượng, thân mặc áo tù bẩn hề hề, tóc rối như cỏ khô, hai sợi dây xích nơi cổ tay, phía cuối kéo thật dài trên mặt đất, phát ra tiếng ma sát chói tai.

Hắn ngẩng đầu, tóc bị thổi sang một bên, lộ ra nửa gương mặt đáng sợ. Đó là một gương mặt bị bỏng lâu năm, da thịt đều đã liền sẹo, lại gồ ghề lồi lõm đến không nỡ nhìn thẳng, chợt vừa thấy còn tưởng rằng gặp quỷ.

Huyền Tố trong lòng cả kinh, nhịn không được niệm câu “Thái Ất Thiên Tôn”, trộm nhìn dưới chân hắn có bóng.

Đây đích đích xác xác là một người, cũng là một người so với quỷ còn dữ tợn hơn.

Cho dù lần đầu tiên nhìn thấy, Huyền Tố cũng đoán được hắn là ai – Táng Hồn cung Hữu hộ pháp, Triệu Kình.

Huyền Tố nguyên bản đối với kẻ này hiểu biết không nhiều lắm. Ngoại trừ danh xưng “Huyết Diêm vương” cùng huyết án phái Hoàng Sơn gần như không còn gì cả. Trái lại Diệp Phù Sinh mấy ngày gần đây nói cho hắn một ít tin tức, tỷ như Triệu Kình là dựa vào mẫu thân Triệu Băng Nga leo lên vị trí Hữu hộ pháp, tỷ như người này là kẻ điên.

Một kẻ điên không hơn không kém.

Lúc trước thăm dò ở Độ Ách động, Diệp Phù Sinh cùng Sở Tích Vi gặp nhau, hai người trao đổi tin tức một phen. Sở Tích Vi biết được tình huống trong Vô Tướng tự, Diệp Phù Sinh nghe được sự tình của Triệu Kình. Từ Bách Quỷ môn điều tra manh mối xem ra, sinh phụ của Triệu Kình không rõ là ai, mẫu thân là muội muội của Táng Hồn cung chủ đời trước – Hách Liên Trầm – hiện giờ là Táng Hồn cung Tả hộ pháp Triệu Băng Nga, theo lý phải tiền đồ vô lượng, đáng tiếc lại là một kẻ điên.

Nghe nói là hắn khi còn bé gặp hỏa hoạn, bị hủy nửa khuôn mặt, sau lại theo cữu cữu Hách Liên Trầm luyện công tẩu hỏa, bị thương đầu óc dẫn đến điên loạn. Hắn ngay từ đầu chỉ là không nhận biết người, càng về sau lại càng bắt đầu thường xuyên phát giận nổi điên, võ công trái lại càng ngày càng tốt, trong Mê Tung lĩnh không mấy người kiềm chế được hắn.

Táng Hồn cung nuôi một người điên như vậy, thứ nhất là nhìn thể diện Triệu Băng Nga, thứ hai cũng là lợi dụng hắn làm mấy trò đốt sát đánh cướp. Đáng tiếc Triệu Băng Nga yêu con như mạng, tám năm trước Triệu Kình trốn ra giang hồ liền xảy ra vụ huyết án Hoàng Sơn, nàng liền tự mình động thủ đem người mang về Mê Tung lĩnh chăm sóc dạy dỗ, không cho ra khỏi nơi đó nửa bước, sợ kẻ điên này lại chọc phải phiền toái, đem mạng quẳng đi.

Như Diệp Phù Sinh phỏng đoán, Triệu Kình nguyên bản ru rú trong nhà, lần này lại lạc vào trong tay Vô Tướng tự, chỉ sợ là có kẻ tính kế hạ thủ; Mà Táng Hồn cung rõ ràng đã biết hắn bị cầm giữ làm tội đồ khai đao cho Võ Lâm đại hội, lại chậm chạp không phái người cứu Triệu Kình, chỉ sợ một là lấy hắn làm mồi câu cá, hai chính là đem kẻ này thí cờ.

Cho dù là loại suy đoán nào, đều thuyết minh một việc – giữa Triệu Băng Nga cùng Hách Liên Ngự bắt đầu có khập khiễng.

Huyền Tố chỉ là thiếu kinh nghiệm chứ không phải ngốc, hắn lúc này thấy Triệu Kình, lại nghĩ tới vừa rồi hai người kia nói chuyện, phỏng đoán hai người này khả năng là do Triệu Băng Nga lén lút phái tới cứu con mình, chỉ không ngờ tới Triệu Kình bị giam đã triệt để nổi điên, không phân biệt địch ta, không chỉ không chạy theo tìm lối thoát, còn đem người tới cứu hắn cũng lưu lại nơi đây.

Vấn đề là, Đoan Hành cùng Sắc Kiến lại ở đâu? Trong phòng toàn mùi máu tươi, có thể là từ bọn họ hay không?

Huyền Tố trong lòng gấp muốn chết, hận không thể vọt vào đi kiểm tra một lần, nhưng mà Triệu Kình lại không cho hắn cơ hội.

Kình phong đột nhiên quét đến, Huyền Tố giơ tiêu ngăn cản, cùng thiết liên rắn chắc chạm vào nhau. Triệu Kình một kích không thành, lại vung cả hai tay, hai sợi xích sắt đều xuất hiện. Món đồ chơi đen sì này phá không bay tới tựa như giao long cuộn sóng, tung hoành ngang dọc, kín không kẽ hở.

Hai binh khí, cái dài cả trượng cái lại ngắn chỉ khoảng một thước, Huyền Tố nhất thời có chút chật vật như trứng chọi đá. Đáng tiếc Triệu Kình này tuy điên loạn nhưng lại khác với đám dược nhân hoàn toàn không có lý trí kia, hắn động thủ nhanh chậm hợp lý, tiến thoái có chừng mực, chính là chiêu chiêu muốn mệnh, tàn nhẫn vô cùng. Huyền Tố thình lình bị đập trúng đầu vai, nhất thời da tróc thịt bong.

Trước mắt thấy máu, Triệu Kình hung tính càng sâu. Thiết liên bên tay trái bổ xuống đầu Huyền Tố, thiết liên bên tay phải lại quét ngang trước ngực hắn. Hai cái này nếu là bị đánh trúng, đầu không vỡ toang thì xương sườn cũng gẫy.

Huyền Tố nếu lùi lại là có thể tránh. Nhưng mà nếu hắn lui, kẻ điên này chạy thoát ra ngoài lại làm thế nào?

Cắn răng một cái, Huyền Tố không lùi mà tiến. Hai tay vừa trượt nắm chặt hai đầu đồng tiêu. Chợt nghe leng keng một tiếng, đồng tiêu một phân thành hai, chính là từ giữa rút ra một thanh kiếm nhỏ!

Thanh đồng tiêu này không phải là nhạc khí, mà là khi hắn mười sáu tuổi có thể khống chế nội tức của mình, Đoan Nhai tự mình mở kiếm các cho hắn chọn vũ khí, là một thanh kiếm tên “Vô Vi”.

Vô Vi kiếm dài không quá một thước, vả lại lưỡi không mỏng, mà giống như kiếm thứ (*), cả vật thể hình trụ nhọn như dùi, trên khắc ám văn huyết tào. Nghe nói nó vốn là một thanh kiếm cổ, từng là vật tùy thân của thích khách ám sát, sau bị người mua lại, được giấu trong đồng tiêu ẩn đi mũi nhọn, trừ khi bất đắc dĩ nhất định không ra khỏi vỏ.

[(*) kiếm thứ: là loại kiếm giống kiếm phương tây, thân tròn, giống cái dùi]

Vô vi giả, phi lục lục vô vi. Quả thật có những điều quân tử nên làm, cũng có việc không nên làm.

Huyền Tố năm nay hai mươi tám, Vô Vi kiếm ra khỏi vỏ chưa được ba lần, đến nay chưa nhiễm một giọt máu. Nhưng hắn lúc này rút kiếm ra khỏi vỏ, chính là người đến tuyệt cảnh, kiếm xuất vô hồi.

Thân hình di chuyển, thiết liên đảo qua trước ngực, chấn đến phế phủ đau đớn, nhưng mà Vô Vi kiếm dán lên thiết liên mà đẩy tới, trong nháy mắt Huyền Tố đã sáp đến gần Triệu Kình!

Mắt thấy lần này lấy thương đổi mạng, Vô Vi sắp xuyên thủng cổ họng Triệu Kình, người sau đột nhiên buông bỏ thiết liên, tay trái dựng thẳng chưởng thành đao, ngón cái cùng ngón áp út đột nhiên cụp lại, xuyên qua khe hở mà đến!

Vô Vi kiếm xuyên qua khe hở giữa hai ngón tay Triệu Kình, hắn nghiêng đầu tránh đi mũi kiếm, tay trái thuận thế trượt xuống, ngón trỏ, ngón giữa nháy mắt bung ra, chặt chẽ cầm giữ chuôi kiếm.

Ánh mắt Huyền Tố bỗng dưng trợn to, ngây người ra. Tay phải Triệu Kình liền vung ra chụp vào mặt hắn, hai ngón tay cong lại như móc câu, giây lát đã chạm mi mắt hắn!

Ngay sau đó, máu phun tung toé, trước mắt Huyền Tố một mảng huyết sắc mơ hồ…