Phong Cuồng Đích Mộc Đầu/ Điên Cuồng Đích Đầu Gỗ

Chương 1




Cứu ta… đấy là hắn một đời luôn bất đắc dĩ nói.

Cuộc đời là thế, nghe người ta nói hai chữ “cứu ta”, không nghĩ có thể hay không giải quyết phiền phức sau này, hắn không cầm lòng được mà cứu.

——— —————— —————— ———–

Một người, không phải vì tên hắn nghe êm tai mà phá lệ cho hắn mọi thứ được suôn sẻ.

Mọi người đại khái cũng nên hiểu, Liễu Thanh Phong là một tên công tử thích ngựa chê cừu, tiêu tiền như nước.

Thế rồi đến hôm nay, Liễu Thanh Phong chỉ là một tên khất cái, e là cũng không bằng khất cái nữa.

Đúng vậy, một tên khất cái, tốt xấu gì cũng biết lấy lòng, biết cầu xin, biết thủ đoạn khéo léo đưa đẩy.

Nhưng tên Liễu Thanh Phong này, áo quần rách nát nhưng nét mặt vẫn ngạo nghễ như trước, không để thứ gì vào mắt mình.

Hắn từng là tiểu công tử không hiểu chuyện của một nhà giàu có, phú quý, ham ăn biếng làm, nhưng lại không gây chuyện thị phi, không có tài năng nhưng lại được phụ huynh cưng chiều.

Bất quá phụ thân hắn sau cũng già đi, rốt cuộc cũng mất. Anh trai và bà chị dâu sau khi tiếp quản môn hộ liền thay mặt, một cước đá hắn ra đường, ngoại trừ bộ xiêm y gấm vóc đang mặc trên người, một đồng cũng không cho hắn mang theo.

Đã từng có được sủng nịnh, nhưng đấy là do tâm tư hắn rộng rãi phóng khoáng, dù có cố gắng cũng chỉ là kẻ bất tài vô dụng. Vì vậy, hắn không có tài mà tranh gia sản, đương nhiên là dễ dàng bị đuổi ra đường.

Có người cho rằng, vị tiểu thiếu gia so với các cô nương có phần hơn này, một ngày không ra khỏi cửa chắc chắn sẽ không có nơi nào để đi ngoại trừ đi tìm chết. Thế mà hắn ngay tức thì chạy đến ngôi miếu đổ nát, tìm một tên khất cái thay đổi y phục, bẩn như vậy mà vẫn nghênh ngang, giống đám du đãng xung quanh, không biết xấu hổ là gì.

Cũng có một ông bố hảo tâm, tìm hắn nói chuyện: “Tiểu Liễu thiếu gia, sao không đi tìm quan lớn tố cáo, lấy về một phẩn gia sản của ngươi?”

Liễu Thanh Phong hắn lắc đầu: “Cha à, ngươi phải biết rằng, ta trong nhà chưa từng giúp sức làm gì, bất hiền bất hiếu, gia sản kia cũng không nên giao cho ta, để đại ca ta quản là tốt rồi.”

Câu nói đem người dọa chết khiếp.

Lo lắng cho hắn? Khụ, quả thực là bị hắn vứt cho chó ăn rồi! Ông bố kia tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Một kẻ như thế, cũng không biết thế nào sống, lang thang nửa năm, xuân theo thu đến, hắn cũng chưa chết đói.

Người ta lúc nào cũng thấy hắn miệng ngậm cây cỏ gì đấy, không biết tha từ đâu về, răng thì cứ nhằn đám cây cỏ ấy, cười lộ vẻ châm biếm, một thân rách nát, ngâm nga giai điệu cổ quái, chỗ nào có ánh mặt trời thì bò lại chỗ đó nằm, trông thật nhàn nhã. không có việc gì và cũng chẳng cầu tiến.

Người biết sự tình chỉ có thể cảm thán một câu, Giang Nam này quả nhiên dân cư đông đúc và giàu có, không làm việc cũng không bị đói chết.

Nhưng mùa đông tới rất mau.

Nghe người ta nói mùa đông tới, khuyên hắn nên tích trữ lương thực, hắn cũng chỉ buông một câu suông suông “Biết biết”, rồi hoàn toàn không có hành động gì. Vì vậy mùa đông tới, hắn coi như chết chắc.

Liễu Thanh Phong này so với con ve có khi còn lười hơn, ngay cả trả lời qua loa cho có lệ cũng lười nốt, người lạnh đến nổi da gà cũng không quan tâm. Vẫn nghêng ngang muốn đi đâu thì đi.

Hắn trước khi chết cóng vì lạnh, tự nhiên lại gặp được một nam nhân toàn thân bị thương ở một hóc dơ bẩn đầy nước đen, không biết đây là may mắn hay bất hạnh.

Hắn đi qua người nọ, đá cho một cước.

Nghe được một tiếng thống khổ rên rỉ cùng câu nói không rõ: “Cứu ta.”

Liễu Thanh Phong kinh ngạc, nhìn người này, thở dài một cái thật mạnh, quay đầu chạy đến dược điếm duy nhất trong trấn.

Người nọ nói “cứu ta”… Nói cách khác, người nọ còn sống… Liễu Thanh Phong nghĩ, kẻ kia nếu muốn sống, lại vừa vặn gặp phải mình…

Dược điếm duy nhất trong trấn, chưa bao giờ thiếu khách đến.

Đại phu trong dược điếm này cũng là đại phu duy nhất của trấn, Vương Đức Như chưa bao giờ thiếu bệnh nhân.

Liễu Thanh Phong đi một mạch thẳng vào trong dược điếm, Vương Đức Như lúc này lại đang khổ não.

Hắn vuốt cổ tay của nam nhân da mặt đang vừa tái vừa vàng trước mặt, lông mày nhíu lại một chỗ, chứng bệnh này hắn chưa bao giờ gặp qua.

Thấy một tên ăn mày tiến đến, hắn không nhìn kỹ, chỉ cau mày rồi hô: “Đi ra ngoài, chỗ này không phải chỗ cho các ngươi tới quấy rối!”

Liễu Thanh Phong mấp máy môi dưới, nhưng không đi ra ngoài, chăm chú nhìn da mặt bệnh nhân kia, một chuỗi từ ngữ tối nghĩa khó hiểu liền được thốt ra.

Bệnh nhân nghĩ, từ lúc nào Tiểu Liễu công tử này bắt đầu thất tâm điên loạn, ăn nói linh tinh thế này?

Vương Đức Như sắc mặt nghiêm lại, những từ này, hắn hiểu.

Chỉ là, Liễu khất cái này, lúc nào lại biết y thuật? Có thể chuẩn bệnh được sao?

Bắt mạch lại lần nữa, thấy tựa hồ có vài phần giống như lời nói, vì vậy Vương đại phu do dự đứng lên, nhìn chằm chằm vào Liểu Thanh Phong, nhưng không đuổi hắn đi.

Liễu Thanh Phong cười cười, nhìn những hộp thuốc nhỏ xếp chật ních trong dược điếm, lại thêm một chuỗi những khẩu lệnh rối rắm xuất ra, không ngừng chỉ tên những vị thuốc chui vào tai Vương Đức Như.

Vương Đức Như nhìn Liễu Thanh Phong, mắt dần dần sáng lên.

Bệnh nhân sốt ruột, Vương đại phu này không lẽ vì kẻ điên mà quên mất bên này còn bệnh nhân sao?

Vì vậy nói nhỏ: “Vương đại phu, bệnh của ta…”

“Im miệng!” Vương Đức Như trái lại trừng mắt liếc hắn, sau đó nét mặt đổi thành mặt của kẻ đang muốn lấy lòng, nhìn người điên: “Tiểu Liễu công tử, vị thuốc ngươi vừa nói, dùng liều lượng như thế nào?”

Vương Đức Như là người thông minh, làm ăn cũng biết cách, y thuật dược liệu cũng biết rành, nhưng hắn lại chính là một kẻ ngốc, không biết bản thân hắn với y dược có nợ nần gì nhau không, nhưng hắn sẵn sàng không tiếc bất kỳ thứ gì vì y dược.

Liễu Thanh Phong hé mắt: “Vương đại phu, khí trời đã hơi lạnh…”

“Nếu ngài không chê, hậu viện của ta vẫn còn ba gian, tùy ngài lựa chọn!”

“Ta còn một bằng hữu bị chút thương, nhiễm chút bệnh…” Liễu Thanh Phong tiếp tục nói.

“Ba gian lận đó! Còn không đủ cho ngài dùng sao? Dược trong điếm này, ngài cứ tùy ý dùng!”

“Vậy thực cảm tạ.” Liễu Thanh Phong cười cười.

“Vậy… còn đơn thuốc?”

“Bệnh cũng chưa đến mức bộc phát nặng, chờ ta đưa người đến, liền kê đơn trị bệnh, cùng ngài chậm rãi thảo luận!”

“Tốt!” Vương Đức Như cười híp mắt.

Bệnh nhân bên kia choáng váng.

Liễu Thanh Phong liếc mắt nhìn người bệnh gầy còm có da mặt vừa tái vừa vàng lại vừa nhiều nếp nhăn, cười cười nghĩ thầm, chút nữa bốc thuốc cho hắn sẽ thêm chút thuốc an thần.

Thời gian chưa đến một năm, Liễu Thanh Phong cứ như vậy từ một Tiểu Liễu thiếu gia đến Liễu khất cái, rồi lại đến Liễu đại phu.

Chỉ là cậu ấm vô năng hoang đàng này, thế nào bỗng nhiên lại tinh thông y thuật?

Điều này là một bí ẩn

Thực ra, bên ngoài thì vẫn như cũ nhưng bên trong lại không phải vậy.

Liễu Thanh Phong này, vượt qua dòng cuốn thời gian, xuyên thẳng về quá khứ.

Hắn một đời vì bệnh tật, bị quản ở nhà.

Mặc dù có cha mẹ tốt, anh em bảo vệ, nhưng không tránh khỏi buồn chán.

Ăn rồi lại ngủ, tất cả đều do máy móc tính toán kiểm soát cẩn thận, thật sự là không thú vị.

Nhưng lại sợ tâm nếu bị kích động sẽ phạm vào bệnh, chỉ có thể chọn những thứ giúp tâm bình tĩnh mà học.

Sách, họa, đàn, trà nghệ… sau lại học thêm y, Đông y, Tây y…

Hắn thật ra là người rất thông minh lanh lợi, gia đình cũng giàu có, phát đạt, hắn sau đó học thêm võ để thân thể khỏe mạnh.

Nhưng không ngờ… Rốt cuộc, lại hại hắn phạm vào bệnh trong cơ thể đã từ lâu.

Làm cha hắn hối hận không ngớt, mẹ hắn thương tâm rơi lệ, anh trai cùng em trai lo lắng khổ sỡ, nhưng cuối cùng…

Cứu ta… đấy là hắn một đời luôn bất đắc dĩ nói.

Cuộc đời là thế, nghe người ta nói hai chữ “cứu ta”, không nghĩ có thể hay không giải quyết phiền phức sau này, hắn không cầm lòng được mà cứu.

Liễu Thanh Phong nhìn những ngón tay của mình, vì nửa năm lưu lạc đã trở nên thô ráp, hơi cười cười.

Khỏe mạnh, thật tốt. những việc trước đây muốn làm, giờ có thể làm mà không cần dè chừng.

Hắn có thể vui vẻ, có thể phẫn nộ, có thể bi thương, có thể cao lớn lên, có thể không cần kiêng cữ gì đó.

Dù áo gấm đồ ăn ngon, hay lưu lạc bên ngoài, đối với hắn mà nói, đều là hạnh phúc chưa bao giờ được nếm thử, cho hắn thỏa mãn vui sướng.

Ánh mặt trời ấm áp, ánh trăng mông lung, nhiệt độ nóng bỏng của lửa, rét lạnh lẽo như băng… Dù có phải như thế này, hắn tất nhiên sẽ không chán ghét.

Cũng bởi vì như vậy, đại ca của thân thể này, nếu không giết hắn, cũng không kiềm hãm tự do của hắn, hắn sẽ nửa điểm không hận, từ đáy lòng còn nghĩ, cách người kia đoạt gia sản, không sai không sai.

Thật sự là không sai.