Phong Cốt - Nhất Chích Tiểu Hỏa Thối

Chương 46




Khương Tố Oánh trông có vẻ rất hứng thú, liên tiếp hỏi vài câu về nghệ sĩ này.

Trong khi đó, tâm trạng của Liêu Hải Bình hôm nay đặc biệt hòa nhã, đến mức hắn sẵn lòng dành ra vài câu để chia sẻ hiểu biết của mình.

Ông Liêu khi còn tại thế, có một năm mừng thọ tám mươi tuổi.

Gia đình đã tổ chức một bữa tiệc lớn, mời những nghệ sĩ nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh đến biểu diễn. Mấy bà vợ lẽ rất thích nghe nhạc, nên đã mời Bạch Ngọc Lan hát bài ‘Ngọc Đường Xuân’.

Bạch Ngọc Lan vào vai kỹ nữ nổi tiếng Tô Ba trong vở kịch, giọng hát ngọt ngào, cao vút cũng rất đẹp. Nhất là khi hát đến câu “Mặt đầy xuân sắc, vì sao không thấy Tam Lang”, như khóc như than, từng chữ từng chữ đều khiến người nghe rơi lệ.

“Nhưng số của cô ấy không được tốt, sau khi biểu diễn xong một tháng, đã thoái ẩn.”

Liêu Hải Bình dự định nói đến đây là đủ, nhưng Khương Tố Oánh gấp gáp hỏi: “Tại sao?”

— Vì Bạch Ngọc Lan đã nhập tâm quá sâu vào vai diễn, sau đó còn yêu một chàng tú tài sa cơ như trong vở kịch.

Chỉ tiếc rằng tiết mục “Cứu phong trần” này không giống như trong sách.

Người đó không chỉ không cưới cô ấy, mà còn lừa gạt hết tài sản của cô ấy. Bạch Ngọc Lan đau khổ tột độ, một trận khóc đã làm khàn cả giọng, không thể hát được nữa, từ đó về sau thoái ẩn giang hồ.

Khương Tố Oánh nghe xong bi kịch này, cảm thán thật sâu: “Nhị gia có nghe qua ‘Trà hoa nữ’ của Dumas không? La dame aux camélias.”

Liêu Hải Bình chưa nghe qua.

Vì vậy Khương Tố Oánh nói: “Có lẽ là phiên bản Pháp của Bạch Ngọc Lan.”



Liêu Hải Bình chờ cô giải thích thêm, nhưng Khương Tố Oánh không chịu tiếp tục. Cô lấy một chiếc thìa sạch, múc súp kem mới lên: “Nhị gia, súp này ngon lắm, anh cũng thử đi.”

Vì vậy, chủ đề đã chuyển sang một hướng khác.

Kỳ thực là Khương Tố Oánh đang cảm thán về một chút chân lý của tình yêu.

— Đàn ông từ xưa nay, dường như đều đặc biệt tham lam với những niềm vui khác nhau. Dù là bức xướng vi lương, hay là khuyên kỹ nữ hoàn lương, đại khái đều cảm thấy việc hủy diệt hoặc cứu rỗi một linh hồn dịu ngoan, đặc biệt có thể thể hiện được khí phách anh hùng của bọn họ.

Sợ rằng phụ nữ cũng theo đó mà mù quáng, cùng nhau khuất phục.

Bạch Ngọc Lan và Trà Hoa nữ chính là cái kết.

Cái kết đẫm máu.

Trong lúc đó, Liêu Hải Bình cầm thìa bạc, nếm thử món súp đặc trưng mà Khương Tố Oánh đã giới thiệu.

Món súp trong đĩa có vị kem sền sệt, không phải là không uống được. Thịt bò được chiên tái, Liêu Hải Bình cũng không quá bận tâm, dù sao thì trong những buổi tiệc, hắn cũng đã từng ăn thịt nai sống.

Lúc này tâm trạng của hắn rất vui vẻ.

Vui vẻ hiếm có.

Dù chỉ vài ngày trước, Liêu Hải Bình còn không thể tưởng tượng được mình sẽ ngồi cùng Khương Tố Oánh một cách bình tĩnh như vậy. Dù sao hắn nghĩ rằng giữa bọn họ sẽ là một cuộc chiến lâu dài.



Liêu Hải Bình không biết nói về tình cảm và yêu đương, hắn không phải là người hiểu về lãng mạn.

Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ hiện tại đều rất tốt, không thể diễn tả bằng lời.

Hai người ngồi mặt đối mặt với nhau, thật tốt. Ăn một bữa cơm hòa hợp, thật tốt. Tạm thời bỏ qua quy tắc “khi ăn không được nói”, cùng Khương Tố Oánh trò chuyện một chút, cũng thật tốt.

Trong bầu không khí hòa nhã êm ấm, bữa ăn kết thúc.

Khương Tố Oánh dọn sạch đĩa, nhấc khăn lên, lau miệng. Dấu môi đỏ tươi in trên khăn, để lại một nụ hôn rực rỡ.

Cô rất xin lỗi nói: “Ví tiền của tôi bị cha tịch thu, bữa ăn này có lẽ phải nhờ Nhị gia chiêu đãi rồi.”

Liêu Hải Bình cũng không nghĩ đến việc để cô trả tiền — thật nực cười, làm gì có đạo lý để vị hôn thê phải trả tiền.

Hắn gật đầu, giơ tay chuẩn bị gọi bồi Tây. Giọng nói chưa kịp phát ra, ánh mắt bỗng dưng trầm xuống.

Bởi vì hắn nhìn thấy một người quen cũ đi ngang qua sau cây cột nhà hàng. Hào hoa phong nhã, đeo kính vàng, mặc bộ vest thẳng thớm.

Đối phương rõ ràng cũng đã nhìn thấy hắn và Khương Tố Oánh.

Người nọ trước tiên là sửng sốt, sau đó đi thẳng về phía bọn họ, lớn tiếng gọi: “Tố Oánh?”

Khương Tố Oánh nghe thấy âm thanh quay đầu lại.

Người đến là Trương Hoài Cẩn.