Edit: Phương Thiên Vũ
Tống Kiểu Kiểu hạ khóe miệng, "Cậu đây là làm văn à?"
"Này kỳ thật như làm văn cũng không khác nhau lắm."
"Không được, mình sẽ không viết thư tình, cậu vẫn là tự mình viết đi."
Khuôn mặt nhỏ của Từ Cám nghiêm lại, "Tống Kiểu Kiểu, mình còn có phải chị em hay không, một tiếng chị em lớn hơn trời cậu hiểu không?"
"Nhưng mà......"
"Đừng nhưng mà, hạnh phúc của chị em liền giao vào tay cậu, nhớ sáng mai phải đưa cho mình a, còn có về nhà sửa lại."
Tống Kiểu Kiểu: "......"
Trở lại chỗ ngồi Tống Kiểu Kiểu nhịn không được mở tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay ra nhìn lướt qua, thư tình Từ Cám viết thật đúng là trực tiếp, mở đầu là Đường Kỳ mình thích cậu, kết thúc là Đường Kỳ mình có thể làm bạn gái cậu không?
Mà một đoạn vô cùng có tình ý khiến cho cô chú ý là viết như thế này, ở trước mặt cậu, có thể thấy được kỳ tích, như đợi vạn năm, đứng ở bên cạnh cậu, không ai tránh được, trong trăm vạn người cũng gặp được...... cô nhịn không được mà hơi kinh ngạc một chút, Từ Cám viết những lời này thật là tuyệt, nhưng vì cái gì này vài câu lại càng xem càng quen thuộc chứ?
Tống Kiểu Kiểu nhíu mày suy nghĩ một hồi, này......!Không phải "Má lúm đồng tiền" của Lâm Tuấn Kiệt và Thái Trác Nghiên sao? Cậu ấy đây là đem ca từ trực tiếp chép xuống làm thành thơ?
Lúc cô đang nghĩ ngợi, dư quang vừa lúc nhìn thấy Lục Kinh Tả đang đi về hướng này, cô nhanh chóng đem thư tình trong tay nhét lung tung vào trong túi quần.
Lục Kinh Tả đem túi chườm nóng trong tay đưa cho cô, hỏi: "Mới vừa nhìn cái gì vậy?"
Từ Cám thích Đường Kỳ là bí mật nhỏ của hai cô, cô đương nhiên sẽ không nói thật với anh, vì thế cô úp mở nói "Không có gì".
Anh đang chuẩn bị nói chuyện, Từ Cám ở bên kia đột nhiên hướng cô kêu: "Kiểu Kiểu, WC!"
Tống Kiểu Kiểu vốn là vì nói dối với Lục Kinh Tả mà cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì thế khi nghe thấy lời này của Từ Cám gần như là nghĩ cũng không cần nghĩ trực tiếp đứng lên, "Đi đi đi."
Lục Kinh Tả thị lực rất tốt, lúc Tống Kiểu Kiểu đột nhiên đứng lên có một tờ giấy nhỏ từ túi quần cô rớt ra, anh chuẩn bị kêu nhưng cô đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, chỉ chừa cho anh một bóng dáng nhỏ.
Lục Kinh Tả có chút bất đắc dĩ nhấp môi cười, giây tiếp theo nghĩ đến đồ cô đánh rơi trên mặt đất nên khom lưng nhìn một vòng, thấy ở phía dưới ghế cô có một tờ giấy, mặt trên tựa hồ viết chi chít cái gì đó.
Anh duỗi tay nhặt tờ giấy kia lên, mới vừa chuẩn bị giúp cô bỏ vào hộc bàn lại nhìn thấy mấy câu trên giấy.
"Đường Kỳ, mình thích cậu."
"Đường Kỳ, mình có thể làm bạn gái cậu không?"
Câu chữ rất lớn như vậy kích thích tới thị giác của Lục Kinh Tả, đôi mày của anh nháy mắt nhăn lại thật chặt.
Sau khi đọc xong tất cả chữ trên tờ giấy, gương mặt thanh tú kia đã âm trầm vô cùng lợi hại.
Tờ giấy này là từ túi quần Tống Kiểu Kiểu rớt ra, lúc anh vừa rồi tiến vào phòng học liền nhìn thấy cô thần bí giống như có tật giật mình che dấu cái gì, hóa ra là cô muốn che dấu thư tình này, thư tình viết cho Đường Kỳ!
Anh nghĩ đến chuyện lần trước Đường Kỳ đem sữa chua đưa cho cô, chẳng lẽ cô thích Đường Kỳ?
Anh vẫn luôn biết nha đầu này mặt ngoài thoạt nhìn tùy tiện, kỳ thật thực tế lại vô cùng đơn thuần, đơn thuần đến mức cô căn bản không phát hiện ra anh thích cô, nhưng hiện tại cư nhiên cô viết thư tình cho người khác, còn muốn làm bạn gái người khác?
Lục Kinh Tả chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này liền cảm thấy máu cả người đều âm ỉ bắt đầu sôi trào lên, anh chưa bao giờ thừa nhận mình là một người hòa nhã tốt đẹp dường nào, bởi vì chỉ có chính anh rõ, nội tâm anh rốt cuộc có bao nhiêu cố chấp.
Tay cầm giấy của anh càng siết càng chặt, tờ giấy vốn bằng phẳng ở trong tay anh rất nhanh liền vo thành đoàn, nhăn nheo không chịu nổi.
Kỷ Vị đang đánh trò chơi thình lình đánh rùng mình một cái, rét lạnh bất thình lình là xảy ra chuyện gì?
Cậu theo bản năng dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra khí lạnh kia, Lục Kinh Tả.
Anh lúc này nhất định không biết sắc mặt mình rốt cuộc có bao nhiêu khó coi, thậm chí là có chút dọa người, vì thế cậu nhỏ giọng hỏi anh, "Cậu làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?"
Lục Kinh Tả nhàn nhạt nhìn cậu ấy một cái, không nói chuyện.
Nhưng Kỷ Vị lại bị đông cứng lần nữa, amen, ánh mắt này quá dọa người!!!
Lúc cậu còn chưa có phản ứng lại, cậu lại nghe thấy thanh âm của anh hết sức bình tĩnh.
"Không có việc gì."
Kỷ Vị: "......"
Cậu cảm thấy tốc độ Lục Kinh Tả biến sắc mặt có thể so với kinh kịch, quả thực chính là diễn viên kịch mà.
*****
Từ Cám bị Tống Kiểu Kiểu kéo ra ngoài thật xa, mệt đến nỗi cô ấy sắp không thở nổi, cô ấy giãy giụa mở tay cô ra, thở hổn hển hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Mình vốn nghẹn đến phát cuồng, bị cậu lôi kéo chạy như vậy, nếu mình thật sự không nín được làm sao bây giờ?"
Tống Kiểu Kiểu bình phục cảm xúc, đem chuyện vừa rồi cùng cô ấy nói một lần.
Sau khi nghe Tống Kiểu Kiểu nói xong, Từ Cám ngây người hai giây, dọa cô ấy vốn sắp không nín tiểu được nháy mắt liền nghẹn trở về, cô ấy nhỏ giọng thét chói tai, "Cậu không có nói cho cậu ấy đi!!!"
"Đương nhiên không có, chúng ta quan hệ gì? Mình có thể bán đứng cậu sao? Cũng may cậu kịp thời kêu mình ra tới, nói cách khác mình cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."
Từ Cám duỗi tay vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, cậu cũng sắp làm tôi sợ muốn chết."
"Mình đem thư nhét trong túi quần liền chạy ra, cậu cứ yên tâm đi."
"Nhét trong túi? Lấy ra cho mình xem?"
"Cậu không tin mình a?"
"Vì đảm bảo a, nhanh lên."
Tống Kiểu Kiểu liếc mắt xem thường cô ấy, sau đó đưa tay vào trong túi lấy thư cho cô ấy, sau khi tay đưa vào, giây tiếp theo, sắc mặt cô có chút kỳ quái.
Từ Cám vốn luôn chú ý Tống Kiểu Kiểu, cho nên thấy rõ biến hóa trên mặt cô, lập tức run rẩy nói: "Cậu đừng đùa với mình a?"
Tống Kiểu Kiểu lục lọi trong túi quần cũng không có sờ đến thư tình của Từ Cám, cô ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, "Thật......!Thật sự không thấy."
"Mình không tin." Từ Cám lập tức nói, "Cậu lại tìm xem, mấy túi khác cũng tìm xem."
Tống Kiểu Kiểu nghe lời đều tìm tỉ mỉ hết mấy cái túi một lần, vẻ mặt cô đau khổ, "Thật sự không thấy, đồ kia thật sự không tìm thấy."
Từ Cám ước chừng có vài giây không nói chuyện, sau một lúc lâu, cô ấy mím môi, "Vậy......!vậy làm sao bây giờ? Có phải là bị rớt hay không, vừa rồi hai chúng ta chạy nhanh như vậy, không phải là rớt ở trên đường đi?"
Tống Kiểu Kiểu nghĩ lại, thật đúng là có khả năng này, vì thế cô nhanh chóng nói: "Vậy chúng ta hiện tại liền đường cũ quay về, tìm kỹ một chút, nói không chừng có thể tìm được đấy?"
"Được được, đi tìm, chúng ta hiện tại liền đi tìm, ngàn vạn lần đừng bị người khác nhặt được."
Nhưng hai người chung quy vẫn thất vọng rồi, bởi vì các cô đi tới đi lui con đường mới vừa đi qua một lần, thậm chí là góc bồn hoa đều lật tìm một lần cũng không tìm được.
Từ Cám đặt mông ngồi trên bồn hoa bên cạnh, "Xong rồi xong rồi, không phải là bị người khác nhặt đi rồi chứ, mình thật sự sẽ bị thầy giám thị thông báo phê bình toàn trường phải không?"
Tống Kiểu Kiểu cũng áy náy vô cùng, cô ấy mới giao cho cô vài phút đã bị cô làm rớt, này nếu thật sự bị người khác giao cho thầy giám thị, vậy thật sự xong đời rồi.
"Thật xin lỗi......" Thanh âm Tống Kiểu Kiểu cũng mang theo chút khóc nức nở.
Từ Cám nhìn thoáng qua Tống Kiểu Kiểu, nhìn thấy bộ dáng cô lúc này cũng có chút không đành lòng, vì thế nói: "Không có việc gì, đều do tự mình một hai phải viết thứ này, sớm biết vậy mình không viết......"
Đang nói, Tống Kiểu Kiểu "Xẹt" một cái đứng lên, trong miệng nói, "Không đúng!"
"Không đúng? Cái gì không đúng?" Từ Cám khó hiểu nhìn cô, hỏi.
"Mình nhớ rõ thư tình kia của cậu viết không có ký tên, đúng không?"
Từ Cám suy nghĩ một chút, cô vốn chỉ là viết bản nháp mà thôi, dường như thật sự không có viết tên, vì thế cô ấy gật gật đầu, "Đúng vậy, không viết."
Tống Kiểu Kiểu mày lập tức giãn ra, thanh âm cũng nhẹ nhàng vài phần, "Đúng vậy, cho dù thật sự bị ai nhặt được, thật sự giao cho thầy giám thị, nhưng căn bản cậu không có viết tên, bọn họ như thế nào sẽ biết đây là ai viết chứ?"
Từ Cám vừa nghe, đầu óc dạo qua một vòng, nháy mắt liền sáng tỏ, đúng vậy, cô căn bản không có ký tên, cho dù bị thầy giám thị biết thì thế nào? Dù sao chỉ cần hai cô không nói thì ai sẽ biết đây là ai viết, ngay cả thầy giám thị cũng không có biện pháp!
Suy nghĩ như vậy, dây cung kéo căng trong lòng Từ Cám lập tức thả lỏng xuống, cô ấy duỗi tay ôm lấy vai Tống Kiểu Kiểu, "Đúng vậy, mình như thế nào không nghĩ tới, dù sao cũng không có tên, chúng ta liền chết không thừa nhận, thầy giám thị cũng sẽ không có biện pháp."
Tống Kiểu Kiểu dùng sức gật đầu, "Đúng!"
Vì thế hai người từ khẩn trương hoảng loạn đổi thành thảnh thơi thoải mái trở về phòng học, mới vừa tiến vào phòng thì tiếng chuông dự bị liền vang lên.
Sau khi tiếng chuông chính thức vang lên, Từ Cám mơ hồ cảm thấy mình giống như đã quên một chuyện rất quan trọng, nhưng như thế nào cô ấy cũng không nhớ tới rốt cuộc là chuyện gì.
Tống Kiểu Kiểu trở lại chỗ ngồi của mình, bởi vì chuyện thư tình vừa rồi cho nên cô cũng không nhận thấy Lục Kinh Tả phản ứng có chút không quá thích hợp, mãi đến khi hai người cùng về nhà, tới cửa nhà rồi cô lúc này mới hậu tri hậu giác.
"Cậu làm sao vậy? Như thế nào có chút kì lạ?"
Lục Kinh Tả nhấc mí mắt nhìn cô một cái, "Lạ chỗ nào?"
"Tôi cũng không biết, nhưng cậu từ nãy đến bây giờ đối với tôi rất lạnh nhạt." Thanh âm Tống Kiểu Kiểu mang theo chút ủy khuất.
Lục Kinh Tả nhìn đôi mắt cô trong suốt như ngọc bích, nhấp môi, lúc này mới hỏi: "Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu thành thật trả lời tôi."
Tống Kiểu Kiểu dùng sức gật đầu, "Cậu hỏi cậu hỏi, tôi bảo đảm thực thành thật mà trả lời cậu."
Lục Kinh Tả môi hơi mở ra, tựa như đang suy xét mở miệng như thế nào.
Tống Kiểu Kiểu cũng không vội, chỉ yên tĩnh nhìn anh chờ đợi.
Qua một lúc, Lục Kinh Tả nhắm mắt lại, chờ lúc lại mở ra, ngữ khí ôn hòa trước sau như một, "Không có gì, cậu nhanh chóng vào đi thôi."
Tống Kiểu Kiểu: "???"
Cô còn muốn nói cái gì nhưng Lục Kinh Tả đã xoay người đi, sau khi mở cửa anh liền trực tiếp đi vào.
Tống Kiểu Kiểu nhìn cửa lớn đóng chặt trước mặt, nửa ngày không kịp phản ứng, cho dù không nhạy bén hơn nữa cô cũng ý thức được một chuyện.
Lục Kinh Tả tức giận, hình như có liên quan tới cô..