Phong Cảnh Giữa Hè

Chương 3




11

Đã đến cổng trường, anh dừng xe với ánh mắt ý vị không rõ: “Hung dữ quá."

Tôi không thể cưỡng lại được ánh mắt nghiêm túc và dịu dàng của anh nên gật đầu:

"Ừ, rất hung dữ, trừ khi anh..."

Tôi ngừng nói, tuy tính tình tôi thẳng thắn nhưng có vẻ hơi nhanh quá.

“Trừ khi cái gì?” Giang Kinh Vũ kiên nhẫn trêu chọc tôi.

Tôi quay mặt đi và giơ tay định nới lỏng dây an toàn nhưng do đầu tôi đang cúi xuống nên dây an toàn đập thẳng vào mặt tôi.

Thật mất mặt…

Giây tiếp theo, anh quay mặt tôi lại, đối diện với đôi mắt đen láy.

Giang Kinh Vũ cau mày nói: "Em định chơi đùa chỗ nào?"

Khoảng cách gần đến mức tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy, tôi như bị mê hoặc.

Tôi giơ tay lên và ngơ ngác chỉ: "Trên cằm... ở đây..."

Anh đưa ánh mắt xuống phía dưới, nhìn về hướng đó, mím khóe môi:

"Về sau em chỉ cần nói muốn hôn là được."

Khi tôi định thần lại, tôi nhìn thấy sự tươi cười trong mắt anh, tôi tức giận đến mức tai đỏ bừng: “Buông em ra!”

Giang Kinh Vũ không vội nói, dùng đầu ngón tay xoa xoa chỗ đỏ.

Yên tĩnh không có tiếng động, động tác của anh hiển nhiên dừng lại nửa giây, hơi nghiêng người về phía trước.

Tôi chưa kịp phản ứng thì môi đã thấy nóng bừng trong giây lát, như có dòng điện chảy qua.

Anh ta bước đi như không có chuyện gì xảy ra và nói: "Vào đi."

Cũng may lúc đó trời tối, má tôi có lẽ đỏ bừng như đang bốc cháy, trước khi hoảng loạn bước ra khỏi xe, tôi đã trả đũa, bỏ lại một câu.

"Anh chiếm tiện nghi em, đồ khốn!"

Nếu tôi nhớ không lầm thì anh ấy không hề phản bác mà còn cười sâu hơn.

12

Mấy ngày gần đây kín lớp nên chúng tôi trò chuyện qua điện thoại và không gặp nhau nhiều.

Tôi dường như nhớ anh ấy một chút.

Sau một đêm ngon giấc, tôi tỉnh dậy thì thấy tin tức về bức tường tỏ tình sắp nổ tung.

Hôm đó tôi xuống xe của anh ấy và bị học sinh cùng trường nhìn thấy, còn có người ở bên dưới mắng tôi đồ trà xanh.

Nhưng phía dưới lời bình luận đó, Giang Kinh Vũ lại đáp:

"Đừng nói nữa, không ông đây sẽ phải dỗ dành cô ấy cả nửa ngày đấy."

Tôi xem đến ngây người, bạn cùng phòng thấy tôi đã tỉnh liền hò hét như sói hú:

"Hạ Hạ, kiếp trước cậu cứu thế giới phải không? Không, là đã cứu được cả ngân hà!"

Tôi cong môi, bấm vào hộp trò chuyện của Giang Kinh Vũ và hỏi anh ấy đang làm gì.

Đối phương trả lời rất nhanh: “Anh đang đi t.ù.”

Lời nói như nghiến răng nghiến lợi, chắc đang ở lớp, còn có vệ sĩ canh cửa.

Tôi nhắn thêm một tin để cảm ơn anh ấy đã chống lưng cho tôi ở trên mạng.

Sắp đến giờ học nên tôi nhanh chóng tắm rửa rồi đi vào lớp.

Buổi sáng tôi có tiết học, lúc cuối cùng khi thức dậy, tôi cảm nhận rõ ràng xung quanh bỗng ồn ào hơn, có những cô gái thì thầm với nhau và hét lên.

Bạn cùng phòng kéo tay áo tôi, tôi nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy.

Giang Kinh Vũ đang đứng ngoài hành lang, anh ấy rất cao và có đôi lông mày rõ ràng, không chút đề ý nhìn tôi.

Anh ấy đứng ở đây khi nào?

13

Tim tôi đập nhanh hơn một chút, tôi cầm cuốn sách lên và chạy ra ngoài: “Sao anh lại ở đây?”

Anh nắm tay tôi và nói: “Không cho anh đến à?”

"Anh bị bệnh hen suyễn, em sợ nếu anh lên cơn..." Giọng tôi dừng lại, người bị hen suyễn nên mang theo thuốc, tôi xòe tay ra nói:

"Đưa thuốc của anh cho em xem."

Anh cụp mắt xuống, sau vài giây, ánh mắt nhìn đi nơi khác: "Không ở chỗ anh."

Chỗ vệ sĩ? Tôi hít hà một hơi, người bị hen suyễn mà lại không mang thuốc theo bên mình.

“Gọi điện thoại gọi bọn họ qua đây đi.”

Giang Kinh Vũ trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, anh mỉm cười, nhìn xấu xa tàn nhẫn, nghiêng người ôm lấy tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, cảm giác tê dại lan tràn: “Thịnh Hạ, chúng ta ở bên nhau không tốt sao?"

Tôi đã quên mất khoảnh khắc cụ thể khi anh ấy gọi tên tôi như thế nào, dường như tên gọi này là dành riêng cho anh ấy.

Đầu óc tôi vẫn còn lâng lâng, nhưng may vẫn còn vài tia lí trí:

"Anh còn như vậy thì em sẽ mặc kệ anh đó."

Cơn hen suyễn có thể đe dọa đến tính mạng nếu không được điều trị kịp thời.

Nói xong, Giang Kinh Vũ buông tôi ra, hút một điếu thuốc, cắn vào miệng, châm lửa mấy lần nhưng không châm được.

Anh cau mày, ném thẳng điếu thuốc vào thùng rác, bực bội lấy điện thoại ra bấm số:

"Ông đây cũng chỉ sợ em thôi."

Giống như một quả bom bọc đường, giọng điệu rõ ràng lạnh lùng nhưng lại có vẻ dịu dàng.

14

Tôi cười một lần nữa ôm lấy cánh tay anh. Sau vài phút, vệ sĩ đã tới.

Sắc mặt anh cũng tối sầm lại, hiển nhiên là anh ghét bị theo dõi.

"Cứ coi như họ không tồn tại đi. Gia đình anh đang làm điều đó vì lo cho anh đấy." Tôi an ủi.

Giang Kinh Vũ nhìn tôi, nhếch môi nói:

"Tốt cái gì, anh còn chẳng làm được việc gì."

Tôi đột nhiên hiểu ý anh ấy khi nói, tôi trừng mắt nhìn anh ấy ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi môi.

“Thịnh Hạ, hello, cùng bạn bè ăn cơm hả?”

Nam sinh đi tới là đàn anh cùng trường tôi Trương Văn Lộ.

Tôi cười nói: "Không phải, là bạn trai."

Tôi có chút xấu hổ khi nói ra ba chữ đó, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi nghĩ tới điều gì đó:

"Tiền bối, lần trước anh cho tôi mượn thẻ ăn nhưng vẫn chưa trả tiền, lần này anh có thể dùng thẻ của tôi."

Vẻ mặt của Trương Văn Lộ dường như cứng đờ trong giây lát:

"Không sao đâu. Cậu gặp bạn trai mình khi nào? Tại sao không nói cho tôi biết? Các cậu ăn cơm trước đi, tôi còn có việc khác để làm."

Trương Văn Lộ đã rời đi, tôi lạ lùng nhìn bóng lưng anh, anh nói với giọng điệu như thể chúng tôi rất thân thiết.

Suốt bữa ăn, Giang Kinh Vũ không nói gì.

Tôi mấy lần muốn nói nhưng cảm nhận được ánh mắt của vệ sĩ phía sau nên kìm lại.

Cho đến cuối cùng, ở tầng dưới ký túc xá.

Tôi đang định nói lời tạm biệt thì bị anh nắm lấy cổ tay tôi nói: “Người đó thích em à?”

Người đó ám chỉ Trương Văn Lộ.

Tôi lắc đầu: “Có chuyện gì vậy anh?”

Giang Kinh Vũ nhướng mi, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."

Tôi không nói chuyện, tầm mắt liếc qua đám vệ sĩ, có chút đau lòng hỏi:

"Giang Kinh Vũ, anh bởi vì hen suyễn nên có rất nhiều việc không làm được đúng không?"

Anh đang cầm điếu thuốc, nghe vậy động tác hơi dừng lại, trầm mặc gật đầu.

Tôi nói thầm một câu: "Vậy chẳng phải rất nhàm chán sao?"

Nói xong ánh mắt tôi sáng lên:

"Những bức ảnh anh đăng lên trong vòng bạn bè là do anh vẽ phải không?"

Giang Kinh Vũ nhìn tôi “Còn gì nữa”, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, đôi mắt đen trong làn khói hơi nheo lại: “Em muốn nói gì?”

Tôi lắc đầu, nói không sao rồi ôm anh như không có ai ở bên.

Anh không hề cảm thấy chán ghét, chỉ gạt điếu thuốc trên tay ra: "Anh là người không có đạo đức, nếu còn dụ dỗ anh nữa thì đêm nay em đừng mong được quay lại."

“...”

15

Tôi trực tiếp chạy trốn. Nhịp tim so với lúc nãy còn đập nhanh hơn. Nghĩ lại ánh mắt cà lơ phất phơ khi nãy của anh ấy thật hư hỏng, quá xấu xa rồi.

Vừa đến ký túc xá, bạn cùng phòng vừa lúc đang nói chuyện về Giang Kinh Vũ.

“Nha, chị dâu đã trở lại, hẹn hò thế nào rồi?”

Tôi đỏ mặt một chút:

“Cậu mà bắt nạt mình, mình sẽ báo ngay cho bạn trai đó!!”

Bình thường tôi khá hoạt bát và vui tươi, các bạn cùng phòng cũng quen với tính cách của tôi.

Đôi khi an tĩnh lại một chút bọn họ chưa quen lắm.

Lý Lộ Dao cầm điện thoại di động, đột nhiên nói:

"Mình nhớ có đọc được một tin đồn, Giang Kinh Vũ hình như tháng trước đánh nhau với người khác, nhưng bài đăng đó đã biến mất vào ngày hôm sau, có lẽ là do nhà trường muốn áp xuống."

“Thât hay giả, mình cũng từng nghe nói qua, nghe nói là do bố anh ấy không ủng hộ anh ấy học mỹ thuật.”

"Nhưng anh ấy là người đứng đầu trong kỳ thi nghệ thuật. Đỉnh như vậy. Tại sao lại không ủng hộ chứ?"

“...”

Khi tin đồn xuất hiện, mọi người đều hóng hớt.

Anh ấy không thể đánh nhau vì anh ấy bị hen suyễn.

Tôi không nói chuyện, chỉ xem náo nhiệt, Giang Kinh Vũ đứng đầu chuyên ngành của mình trong kì thi mỹ thuật, lúc ấy tin tức đưa tin rất nhiều.

Chỉ là gia đình anh ấy không ủng hộ việc anh ấy học nghệ thuật, tôi chưa từng nghe đến, thậm chí còn thấy khó tin.

Mấy ngày nay, tôi đã cùng bạn bè của anh ấy nghiên cứu các bức tranh và thậm chí còn nài nỉ anh ấy cho tôi xem bản thảo gốc.