Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 87




CHƯƠNG 87

Lúc đầu Lăng Trí từ đầu không nghe rõ Thịnh Hạ nói gì. Anh đang bị một nhóm bác gái ăn mặc đủ mọi màu sắc, nói chuyện hát hò dồn vào một góc xe khách.

Mấy ngày nay thời tiết nóng cực kì, trong xe khách lại nhiều người, mọi người không ngừng lách vào trong xe, đủ loại mùi hương hợp lại tỏa ra tứ phía.

Mùi nước hoa gay mũi trêи các bác gái thì không nói, đáng sợ chính là bên cạnh còn có một anh trai hôi nách và một mùi hôi chân không biết từ đâu tới, quả thực một giây cũng không thể thở nổi.

Lăng Trí đeo khẩu trang cũng không có cách nào tránh được một kiếp, anh đen mặt quay đầu, vừa nỗ lực chuyển đầu ra ngoài cửa xe, vừa nặng lòng đầy cáu gắt hỏi Thịnh Hạ: “Ừ? Em vừa nói cái gì?”

“Em nói anh đoán xem em đang ở nơi nào…”

Thịnh Hạ còn chưa nói xong thì Lăng Trí liền nghe thấy âm thanh vọng trong điện thoại: “Hành khách đến thành phố B xin chú ý, chuyến bay CZ8758 đang trong thời gian đăng kí, mời quý khách tranh thủ thời gian đăng kí ở cửa số 22.”

Lăng Trí: “…”

Trong nháy mắt, Lăng Trí cho rằng mình xuất hiện ảo giác. Chuyến bay CZ8758… chẳng phải là chuyến bay lần này anh đi sao???

“Alo? Anh… anh có đang nghe không?” Đợi nửa ngày cũng không được nam thần đáp lại, Thịnh Hạ có chút lạ, lại hỏi thêm một câu.

Lăng Trí không nói chuyện, một lúc lâu sau mới đột nhiên lấy lại tinh thần nói: “Bây giờ em… không phải ở sân bay thành phố S chứ?”

“Ai da, có phải anh nghe được âm thành quảng bá hay không?” Thịnh Hạ phản ứng lại, cười hắc hắc một tiếng: “Chúc mừng anh, anh đoán đúng rồi! Em mới vừa xuống máy bay, bây giờ đang ở bên ngoài đại sảnh! Vậy… khách sạn anh ở tên là gì vậy? Nếu tiện thì bây giờ em gọi xe qua tìm anh…”

Câu kế tiếp Lăng Trí không nghe rõ hay nói đúng hơn là không còn tâm trí nghe, bởi vì xe khách sắp đóng cửa chuẩn bị xuất phát. Anh nhảy dựng trong lòng, bất chấp tất cả mà đẩy các bác gái phía trước rồi xông ra ngoài trước một giây khi xe đóng: “Từ từ, tôi muốn xuống xe!”

Nhân viên công tác: “…?”

Chàng trai trêи lưng mang hai chiếc túi màu đen, mang khẩu trang màu đen hít sâu hai hơi lấy không khí tươi mát, mới cảm thấy mình đang sống lại. Anh bình tĩnh lại tâm trạng, nhanh chóng nói với Thịnh Hạ: “Em đứng đó đừng nhúc nhích, anh đi tìm em.” rồi giải thích với nhân viên công tác sân bay mình tạm thời có việc gấp, không thể nào đăng kí.

Bởi vì anh không có gửi vận chuyển hành lí nên việc khá đơn giản, nhân viên công tác rất nhanh cũng cho đi.

Lăng Trí vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Thịnh Hạ lần nữa.

Thịnh Hạ vì câu nói vừa rồi của anh mà thấy ngơ ngác, vừa thấy điện thoại vang lên thì cũng vội vàng bắt máy: “Alo, nam thần? Lúc nãy… anh có ý gì à? Anh muốn tới đón em sao?”

“Ừ, bây giờ em đang ở cửa nào?” Lăng Trí đi rồi bắt đầu chạy, kinh ngạc trong lòng dần dần biến thành vui mừng cực độ.

Bên cạnh một bạn nhỏ đang khóc, Thịnh Hạ không nghe tiếng của anh ở bên kia lắm, nói trong vô thức: “Em ở cửa số 3.”

“Được, em ở đó chờ anh, anh lập tức đi qua!”

Thịnh Hạ không nghe ra ý nghĩa của những lời này, vội nói: “Không cần, anh nói địa chỉ cho em, em tự bắt xe qua là được!”

“Nghe lời.”

Lăng Trí nói xong liền tắt điện thoại, nhanh chóng cất bước phóng ra bên ngoài.

Bóng lưng chàng trai như gió, khóe miệng dưới lớp khẩu trang dương cao lên, đôi mắt đào hoa vốn dĩ tràn đầy mệt mỏi giờ lại chứa dải ngân hà trong đây, lập tức trở nên sáng ngời, lộng lẫy và lấp lánh.

Mà bên kia, sau khi Thịnh Hạ lấy lại tinh thần thì vò đầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Nam thần bá đạo thật khiến người khác không có cách nào từ chối mà.

Vừa vừa xúc động vừa không kiềm được mà cười trộm, má lúm đồng tiền nhỏ bên môi lộ ra mật ngọt không đếm xuể, tỏa ra vô số ngọt ngào.

Nghĩ nam thần chạy tới đây chắc phải tốn một ít thời gian, Thịnh Hạ xúc động xong thì lấy điện thoại tra đề tài trêи Weibo của Dư Xán.

Gần đây Dư Xán rất hot.

Tuy rằng mới bắt đầu không lâu nhưng cô ấy có thực lực phong cách phóng khoáng, hơn nữa tuy bề ngoài không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng rất có phong cách riêng, rất nhanh cũng trổ hết tài năng từ trong nhóm thí sinh.

Lăng Trí cũng có ý nâng cô ấy, biết cô ấy và Thịnh Hạ lúc trước đến thành phố X du lịch từng ca hát với các ca sĩ đường phố. Thịnh Hạ còn quay video cho Dư Xán nên hỏi Thịnh Hạ video kia, lấy thân phận người qua đường rồi phát lên mạng để lăng xê, khiến cô ấy nổi thêm một phen nữa.

Bây giờ Dư Xán đã có fandom riêng của mình, cũng đang từng bước một lớn mạnh.

Thịnh Hạ chính là đại fan xuất tiền nhiều tiền cho cô ấy nhất, bởi vì ra tay hào phóng mà tính cách lại mềm mại nên bị fandom Tiểu Ngư Nhi của Dư Xán gọi là “Thổ hào ma ma”.

Thật ra “Thổ hào ma ma” càng muốn dùng thẳng tài khoản chính “Hôm nay nam thần rất đẹp trai ” tăng cảm giác tồn tại cho bạn mình, như vậy thì chắc chắn hiệu quả càng tốt hơn hiện tại, nhưng ngại thân phật phó tổng Hoa Minh của Lăng Trí mà khiến cả hai gặp phiền toái không cần thiết mới kìm nén.

Tóm lại Thịnh Hạ rất vui vẻ vì mình có thể nhìn thấy Dư Xán tỏa sáng, nổi tiếng và tràn đầy tự tin trêи sân khấu. Đặc biệt là dáng vẻ cô ấy vừa nhảy vừa hát, cúi người chào khán giả, càng khiến cô lệ nóng doanh tròng, có cảm giác kϊƈɦ động khó nói.

Rốt cuộc Xán Xán cũng trở thành dáng vẻ cô ấy mơ ước, cũng cuối cùng được mẹ cô ấy tán thành từ tận đáy lòng.

Thật sự tốt quá.

Đang nghĩ như vậy, trong đôi mắt đang cụp xuống xuất hiện đôi chân dài hơi quen mắt, Thịnh Hạ sửng sốt, còn chưa phản ứng lại liền thấy hai chiếc chân dài kia đứng trước người cô, bất động.

“…?”

Vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt sâu thẳm sáng ngời của nam thần nhà mình, Thịnh Hạ lập tức ngây dại.

“Anh!” Cô vui vẻ đến nhảy dựng lên: “Anh bay tới hay sao? Lúc này còn chưa đến 10 phút nữa?!”

Lăng Trí khẽ cười một tiếng, cánh tay duỗi ra ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình: “Đoán đúng rồi, đúng là anh bay tới đấy.”

Thịnh Hạ không hiểu cũng không có thời gian suy nghĩ lời này có ý gì. Nhiệt độ cơ thể nóng rực của chàng trai truyền qua chiếc áo thun hơi mỏng, nóng đến nỗi khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, nhịn không được mà chôn chặt đầu vào ngực anh, đôi tay cũng ôm chặt eo của Lăng Trí.

Nỗi nhớ nhung tích tụ qua nhiều ngày như cơn lũ mà cuốn lấy cơ thể cô. Đây là lần đầu tiên Thịnh Hạ ý thức rõ ràng rằng thì ra mình vẫn rất vẫn rất nhớ anh.

“Em rất nhớ anh…”

Cô ngượng ngùng nhưng cũng không nén nổi mà nói cho anh.

Lăng Trí nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô, góc cạnh trong lòng cũng mềm như nước xuân. Anh kìm nén xúc động muốn tháo khẩu trang xuống mà hung hăng hôn cô một trận, kéo tay cô bước nhanh ra khỏi sân bay, chờ đến khi ngồi lên xe taxi mới vội vàng kéo cô còn đang ở trong ngực mình mà kéo khẩu trang xuống hôn lên.

Lúc đầu Thịnh Hạ còn ngại tài xế, sau lại thấy nỗi nhớ trong lòng không có chỗ để thể hiện nên cũng vô thức lớn gan, nhiệt tình đáp trả lại anh.

Tình cảm ướt át như ngọn sóng lớn, không ngừng đánh vào tâm trí của Lăng Trí, chàng trai mất khống chế mà bóp bóp chiếc eo của cô gái nhỏ trong ngực mình, hận không thể nuốt cô bằng một ngụm.

Cũng may lúc này điện thoại của tài xế vang lên, Lăng Trí mới miễn cưỡng lấy lại lí trí mà buông Thịnh Hạ ra.

Hơi thở Thịnh Hạ hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dựa lên vai anh, một lúc sau bỗng nhiên cúi đầu cười ngây ngô.

Lăng Trí không biết cô đang cười cái gì nhưng thấy cô cười cũng không biết tại sao lại cười theo.

Hai người ngọt ngào gần gũi bên nhau cả đường đi, chờ sau khi Lăng Trí tự mình giao phòng cho Thịnh Hạ thì cô mới chậm chạp nhìn thấy hai chiếc túi to to của Lăng Trí: “Không đúng, anh đến đón em thì sao lại mang theo hành lí nữa?”

Lăng Trí vui vẻ nhìn đầu đất nhỏ có phản xạ dài như nửa cung địa cầu: “Em đoán xem.”

Nhớ tới câu “Anh đúng là bay qua tới.” của anh, Thịnh Hạ mở to hai mắt: “Chẳng lẽ lúc em gọi điện thoại cho anh… anh đã ở sân bay sao?!”

“Nói đúng hơn là…” Lăng Trí buông hai chiếc túi, lấy một chai nước khoáng uống một ngụm: “Là đã ở trêи xe khách, chuẩn bị đăng kí.”

“Hả?!” Thịnh Hạ cực kì kinh ngạc, đứng lên: “Anh muốn bay nữa à? Vậy… em như thế chẳng phải làm trễ nải công việc của anh sao?!”

“Không phải công việc, anh xin anh Trần một ngày nghỉ.” Lăng Trí buông chai nước khoáng kéo cô về bên người, khóe miệng cong lên: “Để chạy về ăn sinh nhật của tiểu ngốc nghếch nào đó.”

Thịnh Hạ ngơ ra.

Sau một lúc lâu cô mới tìm lại được trái tim đang đập liên hồi lấn át tiếng nói: “Cho nên anh… anh chẳng những biết sinh nhật của em mà còn xin nghỉ… Ôi! Em yêu anh chết mất!!!”

Nhìn cô gái nhỏ đột nhiên hét lên một tiếng rồi ôm lấy cổ mình, “chụt” vài cái lên môi anh, Lăng Trí giật mình cũng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Đồ ngốc.”

“Hi hi hi hi đây là quà sinh nhật tốt nhất mà em nhận được!” Thịnh Hạ cọ cọ mặt anh, tim như nở hoa mà nói.

Lăng Trí cười nhẹ, túm búi tóc nhỏ trêи đầu cô rồi nói: “Cũng may cuộc gọi kia của em đến kịp, nếu không kinh ngạc này cũng thành kinh sợ rồi. Có điều, sao em lại nghĩ đến nơi này vậy?”

“Tới tìm anh ăn sinh nhật mà.” Thịnh Hạ kể lại những lợi mẹ Thịnh nói với cô một lần.

Lăng Trí cũng khá hiểu nguyên nhân mẹ Thịnh làm như vậy, thương tiếc mà vuốt ve chóp mũi của cô gái nhỏ, nói: “Dì là một người mẹ tốt, em rất may mắn.”

“Đương nhiên rồi, mẹ em là người mẹ tốt nhất trêи thế giới đấy!” Thịnh Hạ kiêu ngạo ưỡn ngực.

Lăng Trí cười khẽ, ánh mắt như có như không mà đảo qua hai chiếc túi của mình: “Có mệt hay không? Nếu không mệt thì dẫn em đi ăn nhé?”

Lúc này Thịnh Hạ đang rất phấn khởi, không thấy mệt chút nào cả, gật gật đầu rồi nói: “Không mệt, ở gần đây có gì ăn ngon sao?”

“Có rất nhiều đồ ăn vặt. Em rửa mặt trước đi, lát nữa anh sẽ dẫn em đi dạo ở chợ đêm cách đây không xa lắm.”

Thịnh Hạ vừa lúc cũng muốn đi vệ sinh, nghe vậy vui vẻ gật gật đầu, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Lăng Trí chờ sau khi cô vào thì đứng lên: “Anh ra ngoài gọi điện thoại, em xong rồi thì ở đây chờ anh, rất nhanh anh sẽ trở về.”

“Biết rồi!”

Lăng Trí cong khóe miệng, không chút tiếng động mà lấy hai cái hộp nhỏ từ trong túi ra, bước vội ra ngoài.